Phần 46
Thân tàn ma dại, lết thết. Đạp xe về nhà. Đau thì không đau nhưng mà rát. Về nhà, may quá, không có ai hết. Tót thằng lên lầu rửa, tắm luôn. Xong xuôi, băng mấy vết trầy lại, rát bà cố. Hôm nay thứ tư, lại xách đít đi học thêm Ngữ văn nữa, thiệt là khổ qua đi. Chiều nay học chung Linh, hờ hờ, vui quớ. Lon ton chạy ra nhà sau lấy cơm ăn. Vừa ăn vừa suy nghĩ câu đố của Linh, thiệt tình, đố làm gì không biết nữa. Kệ, tra google. Chẹp…chẹp…trái gì nhở? Á à…ra rồi, ra rồi. Ra rồi.
Khà khà…. yên tâm, tui leo lên võng nằm phè cánh nhạn, quên luôn cả chuyện mình bị chơi khi nãy. Lòng thấy vui vui. Ngủ ngây ngất tới chiều.
– Oáp!!! Hơơơơơ….. !!!! – vừa ngáp vừa vương vai, đã quá. Ước gì lúc nào cũng được như vầy thì tốt biết mấy. Chạy lên phòng thay quần áo, nấu cơm ăn rồi chuẩn bị đi học. Điện thoại réo.
– Alô.
– Má đang ở Sài gòn, tới giờ đi học rồi đó, ăn cơm nước gì chưa?
– Con chuẩn bị nấu nè.
– Ừ, muốn ăn gì thêm không? Má mua về cho.
– Dạ gì cũng đươc má. – tui nói
– Ừ, vậy thôi, lo đi học đi. – má dặn
– Dạ, con biết rồi.
Cúp máy, hễ lúc nào đi xa thì má lại gọi về nhắc nhở, đôi lúc thấy phiền nhưng lại thấy mình may mắn hơn người khác. Nấu cơm, lấy thịt trong tủ lạnh ra ngâm rồi làm sườn chua ngọt. Ăn với uống hả hê, cũng sắp tới giờ đi học. Chuẩn bị tập sách, định xách xe ra chuẩn bị đi.
– T!
– Hửm?! – tui giật mình quay ra
– Đi học kìa.
Là Linh, em cười tít mắt nhìn tui.
– Ừ, anh chuẩn bị đi nè. – nhìn thấy Linh, tui vui lắm. Cười toe toét
– Dẹp xe đi, đi chung với em. – Linh nói
– Ừ.
Đoạn, tui dẫn xe vô trong nhà. Rồi khóa cửa, xong, đi chung với Linh luôn. Đi xe đạp điện, gió thổi mát rượi. Mùi hương tỏa ra từ người Linh, thơm quá. Tui nhẹ nhàng đặt tay lên hông em rồi từ từ ôm chặt.
– Giải được câu đố của người ta chưa mà ôm người vậy? – Linh phụng phịu
– Đương nhiên là giải đươc rồi. – tui cười, tựa đầu lên tấm lưng nhỏ bé của em.
– Vậy anh nói đi. – Linh cười
– Là trái Mãng Cầu Tây chứ gì. – tui cười
– Có tra Google không đó? – giọng Linh đầy nghi vấn
– Hê hê. Không có mà. – tui nhăn nhở
– Vậy thì giải thích tại sao lại là trái Mãng Cầu Tây đi.
– À…ừm… – tui bối rối, suy nghĩ
– Sao? Được không?- Linh hỏi
– Được sao không, nghe nè, e hèm… Mãng Cầu Tây còn gọi là Mãng Cầu Xiêm….
– Tiếp đi…
– Ừm… Mãng ở đây có nghĩa là mãn nguyện, còn cầu ở đây là mong muốn, còn chồng Tây chính là cái chữ Tây.. Tây đó… – tui bắt đầu xạo sự
– Cũng được, có ý nhưng mà không rõ ràng gì hết. – Linh nói
– È, em y như cô Ngữ văn vậy. – tui nhăn nhó
– Em là vậy đó, coi như tạm tha cho anh một lần. – Linh bật cười thành tiếng
– He he, cảm ơn sếp, được tha bổng rồi…he he… – tui cười cầu tài
– Chưa, đừng có mừng, em vẫn còn một câu nữa cho anh nè.
– Ặc, sao nay em thích chơi giải đố quá vậy?
– Kệ em, nghe nè.
– Dạ, nói đi sếp.
– Thứ gì ban đầu lạnh, sau đó nóng rồi nóng dữ dội hơn?
– Ặc đố gì khó vậy, sao anh giải được? – tui nhăn nhó
– Thì anh cứ suy nghĩ đi.
– Cho anh gợi ý đi mà. – tui thành khẩn
– Ừm cũng được… anh là người làm nóng thứ đó. – Linh trầm ngâm
– Ơ.. anh à? – tui bất ngờ
– Ừ, không anh thì ai. – Linh cười
– Hừm… cái bếp ga nhà anh à? – tui trả lời
– Sai.
– Cái lò vi song?
– Sai luôn, đầu to mà ngốc quá.
– Vậy em nói đi. Cái thứ đó là cái gì? – tui hỏi
– Hông nói. – Linh lè lưỡi.
Đến nhà cô Ngữ văn, dắt xe vô. Chưa tới giờ học, mấy thằng chiến hữu nhìn tui với Linh, trố mắt ngạc nhiên:
– Ế, lão đại, vậy là sao? Làm lành rồi à?
– He he, sao là sao? Tao không để mất Linh đâu… khà khà – tui cười đắc thắng
– Vậy còn thằng ranh hồi sáng?
– Nó bị quê, he he. Linh không đồng ý.
– T! Người anh bị sao vậy? – hình như Linh đã thấy mấy vết trầy lúc sáng.
– À, không có gì, anh bị té xe thôi. – tui cười nhăn hở, không muốn Linh lo lắng nên ói dối vậy.
– Có sao không? Chạy xe sao không cẩn thận gì hết vậy? – Linh nhăn mặt.
Tui không biết nói gì hơn là cười trừ. Mấy thằng chiến hữu thì:
– Ái da, lão đại bị phu nhân quạt kìa, té thôi tụi bây. – thằng Tín cười rồi nó với hội chiến hữu ù té chạy đi chỗ khác.
Linh thì nhìn tui, nhăn nhó.
– Ăn cơm chiều chưa? – tui kiếm cớ đánh trống lảng
– Chưa, anh ăn chưa? – Linh hỏi
– Hì…chưa ăn. – lại nói xạo
– Tí nữa lại nhà anh ăn đi, he he. – Ừ, cũng được, mà coi cái tay của anh kìa, trầy nguyên một đường lớn luôn.
Nghe Linh nói, tui giật mình, nhìn xuống, em tháo cái băng trên tay tui ra, má ơi! Rát quá!!! Trời ơi, người ta đã băng lại rồi mà còn gỡ ra là sai vậy chị hai?! Đau điếng, cắn răng, không nói lời nào.
– Đó thấy chưa, có sao đâu, có đau tí nào đau. – nén đau cười nhăn hở.
Rồi Linh giúp tui băng lại. Phù. Rát vãi xoài. Tới giờ, lên lớp học. Hic, ngồi chép mấy cái dàn bài tập làm văn thấy mồ. Mỏi tay kinh dị. Lớp tui học ghép với một vài đứa lớp khác, nhưng hòa đồng lắm. Nói cười luyên thuyên. Lớp kia có một thằng lùn, học mà nó cứ ngồi đó mở miệng cười, không hiểu nó cười cái gì. Buồn buồn móc cho nó một câu:
– Theo Đông y thì cười chính là liều thuốc giúp tăng chiều cao hiệu quả nhất.
Nghe xong, cả lớp cười rần rần, kể cả cô giáo. Chỉ có mình thằng lùn là không, mặt mũi nó tối sầm lại. Chắc là do quê độ quá. Tui nhìn nó, ôm bụng cười ngặt ngoẻo. Học xong, đi về. Cả đám í ới rủ nhau đi ăn, tui là thằng bị lôi kéo nhiều nhất nhưng vì đã có kế hoạch với “Sếp” nên…he he…
Đi với Linh về nhà, không biết hôm nay sao lạnh quá, nhưng mà nhờ đó mà vết thương của tui bớt đau phần nào.
– Ủa sao anh không về nhà? – Linh hỏi khi thấy tui rẽ sang đường khác
– Trời lạnh nên…anh muốn ăn kem. – tui cười
– Qủy, chọc em… – Linh đánh thùm thụp vào lưng tui
– Thiệt mà, đi ăn kem, xong rồi kiếm gì đó ăn luôn. Anh chưa nấu cơm. – tui cười
– Mẹ anh đâu?
– À, má hả? Má đi Sài Gòn rồi, chưa về.
– Ừ.
Chở Linh chạy vòng vèo một hồi thì ra tới công viên. Ra hàng kem lúc trước hai đứa ăn ở công viên.
– Trời lạnh ghê ha anh…
– Lạnh gì? Có em ở đây thì lạnh gì? – tui cười.
Linh không nói gì, chỉ cười. Mua kem xong, hai đứa quay lại chiếc ghế đá cũ. Ngồi xuống, cảm giác cứ như lần đầu hai đứa đi chơi chung với nhau.
– Nhìn gì mà nhìn ghê vậy?
– Nhìn tương lai của anh. – tui nói
– Tương lai gì? Nó ra làm sao? – Linh thắc mắc
– Em là tương lai của anh. – tui nhoẻn miệng cười.
Linh không nói gì, chỉ lấy tay che miệng rồi cười. Nhìn yêu lắm.
– Vậy nếu sau này anh không còn yêu em nữa thì sao?
– Thì coi như anh đã đánh mất tương lai.
– Anh sẽ tìm được một tương lai khác mà.
– Chắc vậy, nhưng anh là một người ích kỷ, anh chỉ muốn những điều tốt nhất cho bản thân mình thôi.
– Ơ…
– Và em là tương lai tốt nhất dành cho thằng ích kỷ này, vì vây nó không bao giờ để mất em đâu.
Tựa lưng vào ghế đá, tui nhìn Linh, mỉm cười. Linh cũng cười.
– Nghe nhạc không? – Linh hỏi
– Nghe gì?
– Nghe thử bài này đi.
Rồi Linh lấy cái Ipod ra, bật lên, Linh một cái tai nghe, tui một cái tai nghe. Tiếng nhạc du dương cất lên, nhẹ nhàng, êm đềm, thanh thoát.
“Don’t wake up, won’t wake up…”
– T, anh biết gì không?
– Gì?
– Em mong sao hai đứa mình đến với nhau lâu thật lâu luôn, không như những người khác, chỉ một khoảng thời gian là chia tay. – Linh tinh nghịch
– Em muốn vậy à? Tại sao em yêu anh?
– Yêu nhau thì đâu cần lí do đâu anh. – Linh nói, trầm ngâm, mắt hướng về phía hồ nước.
– Thôi, ăn kem đi. – tui lên tiếng, phá vỡ cái khoảng không tĩnh lặng đó
– Ừ.
Gỡ kem ra. Ăn thôi. Trời lạnh thật.
– Lạnh không? – tui cười cười hỏi Linh
– Đồ độc ác, anh còn hỏi nữa. – Linh nhăn mặt
– Ế, em ăn kem socola à?
– Ừ?
– Đưa đây anh không thích kem dâu tí nào hết. – cái tính trẻ con của tui bỗng dưng trỗi dậy.
– Hông, em thích socola, hông đưa đâu! – Linh cố gắng chống trả.
Tui chộp lấy tay của Linh, hòng giằng lấy cây thì “Bẹp!”, cây kem của Linh rớt xuống đất.
– Hu hu… bắt đền y… làm kem của tui rớt rồi kìa… hu hu… – Linh dỗi.
– Ặc, anh xin lỗi. Ăn kem của anh nè, chưa cắn miếng nào hết.
Tui đưa cây kem cho Linh.
– Hông thèm. – Linh bĩu môi
– Vậy anh đi mua cây khác.
– Hông thèm.
– Không ăn thì thôi.
Đoạn tui cầm cây kem đưa lên miệng thì bị Linh giằng lấy.
– Ơ…. không ăn mà… trả đây… – tui bất ngờ
– Hứ… ngu sao hông ăn… – Linh vẫn còn dỗi
– Trả đây… trả đây… – tui cố giằng lại cây kem từ tay Linh
– Thôi… thôi… ăn chung ha.
– Vậy nghe còn được. – tui cười.
Rồi hai đứa vừa ăn, vừa nói chuyện.
– Hic…lạnh quá à. – Linh nói, em ngồi xích lại gần tui.
– Hì hì. Tính lợi dụng tui à? – tui cười cười
– Hứ, hông thèm. – nói vậy chứ Linh vẫn tựa đầu vào vai tui
– Nói cho anh nghe lời giải đi.
– Gì?
– Câu đố hồi chiều của em đó.
Lúc này bỗng dưng Linh ngồi thẳng dậy. Ra vẻ nghiêm túc:
– Là gì biết không?
– Không – tui trả lời
– Là…
– Hả?
– Là… tình cảm của em… dành cho anh. – Linh thẹn thùng
– Đó là đáp án đó hả?
– Ừ, T, em sợ mất anh lắm, anh đừng bỏ rơi em nha…
Linh thỏ thẻ, rồi rúc vào người tui như chú mèo con.
– Ừ, anh không bao giờ như vậy đâu… không bao giờ…
Trời lạnh thật, nhưng có Linh kế bên tui không cảm thấy lạnh nữa. Người em tỏa ra hơi ấm kì lạ, thoang thoảng mùi thơm. Nhẹ nhàng đặt lên trán Linh một nụ hôn….