Phần 56
Ngơ ngáo đứng trước cánh cửa, đầu óc rối tung. Lững thững bước về phòng.
– Ôkê, mấy đứa. Giờ hội của mình đi ra bãi Đồi Nhái trước để lo lều trại, chuẩn bị mọi thứ. Đám con gái sẽ đi với mấy chị kia sau. – ông Quang dõng dạc.
Vậy là cả đám lục đục xách balô đi ra xe. Ngồi xe một lúc thì ra tới đó. Nắng ấm, trời trong xanh không một bóng mây, bãi biển không có bóng người.
– Dà húúúúúúúúúúúúúúúúúúúú!!! – thằng Nổ đâm đầu chạy thẳng ra bãi cát như điên như dại.
Tui thì vẫn đứng đây, ngẩn ngẩn ngơ ngơ, não hoạt động hết công suất mà vẫn không hiểu tại sao Vi lại hôn mình.
“Bộp!”- ai đó vỗ vai tui.
Tui quay ra phía sau.
– Làm gì vậy mậy? Đi phụ tụi nó kìa. – thằng Quý hất hàm hỏi tui
– Ờ, ờ, tới liền.
Trời nóng, mà mặc sơ-mi, cà vạt đã nực muốn chết rồi vậy còn phải làm đủ thứ việc. Mồ hôi vã ra như tắm.
Sau mấy tiếng đồng hồ hì hục thì cũng dựng xong bốn cái lều, trời cũng đã xế chiều. Đồ ăn, đồ uống, củi lửa đã sẵn sàng. Bây giờ phải sửa lại quần áo, xốc xếch quá. Lấy chai LaVie rửa mặt, sẵn đó rửa luôn cái đầu tóc. Xong xuôi rồi cả đám tụ lại nghe ông Quang chỉ đạo.
– E hèm!!! Khi nãy, chị thằng Phương(Bóng biển) có gọi cho anh, khoảng 5 giờ thì mấy đứa con gái sẽ tới đây. Bây giờ anh muốn mấy chú lấy mặt nạ ra cầm sẵn đi.
Thằng Tín mở balô ra, nó lấy mấy cái mặt nạ đưa cho tụi tui mỗi đứa một cái, đều y như nhau.
– Mày mua ở đâu vậy? – tui hỏi
– Ngoài shop, thiếu cha gì.
– Đẹp ngất ngây, cái này đi chơi Halloween khối thằng giật mình. – Năm nổ trả lời bằng cái giọng tưng tửng
– Mà đeo mặt nạ làm khỉ gì vậy? – tui hỏi
– Lát nữa mày sẽ biết, bây giờ thì nghe tiếp nè! – ông Quang dõng dạc.
– Mấy tấm bảng dạ quang này thì mỗi thằng một cái, khi mà đưa lên xong thì đập bể rồi bỏ chạy, biết chưa? Làm theo anh nói thôi, không hỏi nhiều!
– Ôkê, biết rồi, tiếp đi. – cả đám bọn tui đồng thanh.
– Tới khi tấm bảng cuối cùng giờ lên thì cả bọn phải tới chỗ anh, đừng để ai thấy hết, hiểu chưa?
– Rồi rồi…
– Chưa đâu, thằng Tín mập với thằng Phương ra với anh. – ông Quang ra lệnh, chừng như bí mật lắm.
Tổng cộng có bảy tấm bảng. Mọi thứ đã bố trí xong. Chuẩn bị xuất phát.
Năm giờ rưỡi, trời chập choạng tối. Vẫn chưa có ai tới. Đang ngồi vật vựa dưới gốc cây thì bị ông Quang dựng dậy.
– Tới rồi! Lấy mặt nạ đeo vô đi. Cầm theo mấy tấm bảng nữa! – ổng nói như hét.
Tui cuống cuồng, vơ vội tấm bảng rồi chạy ra chỗ mà ông Quang phân công và… chờ đợi.
Cuối cùng cũng tới rồi, sáu đứa con gái bước đi nhẹ nhàng dưới cái ánh sáng yếu ớt không nhìn rõ mặt người.
Đang ngồi, đít nóng như lửa đốt thì tiếng nhạc từ đâu cất lên. Tía nó, nghe lạnh cả gáy, chắc là ông Quang chứ không ai hết, trời tối mà còn chơi nhạc này thì ba tui cũng chưa chắc dám đi vô nữa. Điều gì tới cũng tới, nấp trong bụi cây, tui nghe tiếng mấy đứa con gái xì xào, nhưng cả bọn vẫn tiếp tục bước tới.
Tấm bảng đầu tiên – thằng Tín được giơ lên “Come to see me?”. “Bốp!”, thằng Tín đập xuống đất vỡ tan rồi ra hiệu cho đám con gái đi theo nó. Đám con gái cũng rúm ró mà đi theo, bất thần, nó chạy vụt đi, mất dạng.
Rồi tới lượt thằng Nổ “I want to see you so bad”, y như lần trước, cái bảng vỡ tan, nó cũng ra hiệu cho mấy đứa con gái đi theo rồi chạy vụt mất. Tiếp theo là thằng Quý “Your lips are sweet”, ông Hiếu “I want you”, tui “I have a surprise for you”, thằng Phương “I want you to see this”. Mấy nhỏ con gái thì biết đây là do ông Quang dựng nên không ngần ngại kéo nhỏ Châu chạy theo.
Tấm bảng cuối cùng, vội vàng chạy tới chỗ ông Quang. Lúc này thì cái tiếng nhạc quái quỉ của ổng cũng tắt, ổng cầm cây guitar ngôi đó trầm ngâm.
Đúng lúc đó, cả hội con gái tới.
Ông Quang liền cất tiếng đàn, không ngờ ổng chơi hay tới vậy. Bóng biển bước ra, nắm tay nhỏ Châu kéo đi, rồi thì thằng Tín ném que diêm xuống đất, mặt đất bén lửa rồi cháy thành một vòng hình trái tim vây quanh Châu với Bóng biển. Ngọn lửa nhẹ nhàng, ấm áp.
Thử hỏi có được bao nhiêu đứa con gái có thể nói “Không” với màn tỏ tình như vầy? Chính xác rồi, nhỏ Châu đã gật đầu đồng ý và cười tươi lắm. Bóng biển cũng vậy nhưng nhìn nhăn nhở chứ không tươi, tui mừng cho nó. Mọi người vỗ tay rần rần, rồi thì ăn uống, ca hát. Đồ ăn ngon kinh khủng, tui kết nhất món thịt nướng mà Linh làm, không ngờ chỉ sau một thời gian ngắn mà em lại có thể nấu ăn ngon tới vậy. Nhưng cả buổi tối Vi cứ nhìn tui ra vẻ khó chịu lắm, tui cũng lờ đi tránh ánh mắt của Vi. Ăn xong, với bộ mặt của kẻ nhiều tâm sự, đi tách nhóm, đi bộ dọc bãi biển một mình. Chốc chốc lại khom xuống nhặt viên sỏi hay vỏ sò rồi ném thật mạnh ra biển.
– Này.
Có người vỗ vai tui, giật mình quay lại.
– Lạnh không? – Vi đưa cho tui cái áo khoác
– À, không cần đâu, T không sao. – tui cười gượng
– Cứ mặc đi, không lại bị cảm nữa bây giờ. – Vi nói rồi cùng đi với tui dọc cả bãi biển.
Cả hai cứ đi như vậy một lúc, không ai nói với ai lời nào. Bầu trời đêm đầy sao…
– Về chuyện khi sáng… ừm… tại sao Vi… Vi với Quý… – tui ấp úng hỏi Vi
– Vi cũng muốn nói cho T biết lâu rồi, nhưng chưa có dịp…
– Vi đã chia tay với Quý sau cái hôm Quý nói là sẽ đi Canada.
– Tại sao?
– Vi đã suy nghĩ cả đêm hôm đó, người như Quý không đáng cho Vi phải đau khổ.
– Nhưng mà Quý yêu Vi lắm…
– Không, tình cảm của Vi bây giờ đã dành hết cho người khác rồi.
– T thấy Vi với Quý vẫn còn quan tâm nhau lắm mà…
– Chỉ là vẻ bề ngoài thôi… chia tay nhưng Quý muốn níu kéo nên Vi cũng không nói gì…
– Ừm… – tui gật gật đầu.
– Suốt thời gian qua, dần dần Vi mới nhận ra… T…
– Hả…
– T chính là người Vi có tình cảm…
– Nhưng…
Bất chợt Vi nắm lấy tay tui, nhìn Vi, tui cũng không biết làm sao nên đành đứng đó như pho tượng. Bần thần, ngờ nghệt, Vi tựa đầu lên vai tui, dưới bầu trời đêm… đầy sao…
Đi cùng Vi trở về trại, lòng tui rối rắm, không biết mình phải làm gì. Đứng từ đằng xa nhìn về phía trại, lửa vẫn cháy, mọi người vẫn cười nói vui vẻ, ông Quang còn bật nhạc cho mọi người khiêu vũ nữa chứ, đó giờ chỉ thấy trên Tv, ây giờ mới thấy ngoài đời thật. Cũng thú vị chứ, ai ai cũng vui vẻ, ai cũng có đôi có cặp…. duy chỉ có mình Linh ngồi đó, thằng Lân mời nhưng Linh từ chối, đôi mắt em nhìn xa xăm như đang chờ đợi điều gì đó, không lẽ cô ngốc đó đang chờ mình? Chợt thấy lòng mình se lại, …hít một hơi thật sâu, tui nói:
– Vi, Vi có tình cảm với T thì T cảm ơn…nhưng xin lỗi, mình chỉ là bạn thôi.
Không đợi Vi trả lời, tui bước thoăn thoắt ra phía Linh.
– Này. – tui khều Linh
– Hửm? – Linh ngước mặt lên nhìn tui
– Ngồi đây một mình làm gì vậy?
– Ừm…không có gì làm thì ngồi một mình.
Ngồi xuống cạnh Linh.
– Sao không ra nhảy với mọi người? – tui hỏi
– Đang chờ. – Linh nói, đôi mắt em vẫn nhìn cái gì đó xa xăm
– Chờ cái gì?
– Chờ người ta mời. – Linh chu môi
– Hồi nãy anh thấy thằng Lân mời em đó. – tui cười
– Hông thích. – Linh nguýt dài
– Vậy à? Chứ em thích ai?
– Tui thích cái thằng hay kêu tui bằng “sếp”.
– Thằng nào hay kêu em bằng sếp?
– Không biết, cái thằng đầu to á.
– Đầu to à? Đầu anh không to, thôi bye nha. – tui đưa tay lên làm bộ đo xem cái đầu mình có to không.
– Đi luôn đi à! Thấy ghét!
– Hì hì, anh giỡn thôi, nhảy với anh. – tui kéo tay Linh
– Không thèm!
Tui vẫn cười rồi kéo bật Linh dậy, nắm tay em đi ra chỗ mọi người.
– Ui da! Kéo đau tay người ta. – Linh phụng phịu
– Không kéo mạnh thì “sếp” đâu có chịu đi. – tui nhìn vào mắt Linh cười
– Hứ, cưỡng ép.
– Dạ, em cưỡng ép sếp.
– Đồ áp bức.
– Dạ, em áp bức sếp.
– Có biết nhảy không mà rủ người ta?
– Dạ, chút chút sếp à.
– Vậy sao mà nhảy.
– Nhìn kìa. – tui chỉ tay về phía ông Quang.
Ổng đang nhảy kiểu con lăng quăng với ông Hiếu, nhạc nhẹ chứ có phải nhạc sàn đâu mà cứ nhảy loạn xạ mà còn “Hự hự” nữa chứ….
– À, thôi, đừng có nhìn nữa, ghê quá. – tui lấy tay che mắt Linh
– Ngốc, em chỉ anh nè. Nhớ lúc ở nhà anh không?
– Làm sao?
– Lúc mình…. hôn nhau đó… – Linh ngượng nghịu
– À…à… – tui gãi đầu
– Anh đặt tay lên hông em như hôm đó đi.
Vừa làm theo Linh nói, tui vừa hỏi:
– Em biết nhảy à?
– Hồi đó em có học một thời gian. – Linh trả lời
– À, vậy à.
Đoạn, Linh vòng tay qua cổ tui, y hệt như lần tui hôn em, tim tui lại đập thình thịch. Tui cũng dần dà làm quen được sau mấy lần đạp lên chân Linh. Tiếng nhạc du dương, cả không gian im lặng, hai con lăng quăng Quang, Hiếu nằm một chỗ, chắc mệt rồi. Chỉ còn tiếm gió với tiếng nhạc, nhìn Bóng biển với nhỏ Châu cũng tình cảm phết, Vi với Quý vẫn vậy, vẫn nói chuyện bình thường nhưng tui cứ cảm giác thấy ánh mắt của Vi nhìn mình.
– Đầu to nè… – Linh thỏ thẻ
– Hử?
– Cây xương rồng anh mua cho em nở hoa rồi á…
– Thật à
– Ừ, đẹp lắm.
– Linh…
– Gì anh?
– Lúc em đi…nhớ mang nó theo nha. – không hiểu sao tui lại thốt ra câu đó
– Em biết rồi, em sẽ đem mà…
Tui lặng đi, không biết nói gì hơn, bỗng thấy buồn da diết mặc dù em vẫn còn nơi đây với tui. Siết chặt Linh vào lòng, cố gắng cảm nhận hơi ấm nơi em.
– Hứa với em, khi em đi, anh nhất định phải chờ em về, được không?
– Anh hứa…
Rồi Linh từ từ nhón chân lên, như cảm nhận được, tui cũng cúi đầu xuống và…. “Phập!!!”
– Ui da!!!
Linh cắn vào môi tui rồi cười khúc khích, chạy đi.
– Ui a, ao em ắn anh? Au á!!! – tui ôm mỏ la làng.
Lát sau…
Dọn dẹp, dập lửa, tui với mấy thằng chiến hữu chui vô trong lều ngủ, không quên chúc mấy thím con gái ngủ ngon. Bật đèn pin lên, lục balô kiếm cái bàn chải, không đánh răng là tui không ngủ được. Lấy theo cái ca, lò dò chui ra khỏi lều.
– Ê, đi đâu vậy mậy? – thằng Nổ hỏi tui
– Đi đánh răng, đi đái, đi cạo râu, đi không?
– Đi, đợi tao tí. Nói rồi thằng Nổ nhổm dậy lấy bàn chải, chai nước với kem đi theo tui.
– Ê mày…
– Cái gì?
– Có muối không?
– Làm gì? – tui hỏi
– Tao nhức răng, muốn súc nước muối.
Hớp ngụm nước, rồi tui cú đầu nó một cái.
– Nước biển kìa ông nội!
– Ơ ờ, tao quên. – nó xoa xoa đầu nhìn tui cười
– Đi với tao đi. – nó nói tiếp.
– Ừ…. – tui nhăn mặt
– Đợi cái, lấy đèn pin.
– Khỏi, trăng sáng.
Hai thằng đi ra ngoài biển, thằng Nổ múc lấy một ca rồi ngồi đó súc miệng. Gió thổi, lạnh teo cái bu-ri.
– Lẹ lẹ đi mày, lạnh quá. – tui xuýt xoa
– Xong liền, xong liền.
Trở vào trại. Lạnh run người. Chợt nhìn thấy Linh ngồi dưới gốc cây lúc nãy một mình.
– Mày đi ngủ trước đi, lát tao vô sau. – tui nói với thằng Nổ
Linh ngồi đó một mình, em mặc cái áo khoác lớn hơn cả người, quàng thêm cái khăn cổ nữa, cứ như đang ở Đà Lạt ấy.
– Sao lại ngồi một mình nữa vậy?
– Ủa, anh chưa ngủ nữa hả?
– Ừ, chưa ngủ. Sao em không ngủ đi?
– Ngắm sao một lát rồi ngủ.
– Ờ. – tui ngồi xuống
– Mấy giờ rồi anh?
– Ừm, gần một giờ đêm rồi. – tui nhìn điện thoại
– Sao sáng quá ha anh.
– Ừ sáng… nhưng không bằng mắt em.
– Hứ, nịnh. – Linh cười
– Anh nói thật mà.
– Anh à, nếu lỡ sau này anh hông chờ em nữa thì sao?
– Anh sẽ chờ mà.
– Tại sao?
– Tại vì yêu em.
– Chắc chắn không?
– Dạ, em chắc với sếp, không lại bị trừ lương.
– Có lương đâu mà trừ. – Linh cười
– Ừ, quên, tui làm osin không công mà. Bất công.
– Có gì đâu, em sẽ quan tâm osin nhiều hơn mà. – em cười rồi gỡ cái khăn quàng cổ ra cho tui quấn chung.
– Quan tâm kiểu gì?
– Ừm…thì khi anh vui, em sẽ vui với anh, khi anh buồn, em sẽ buồn với anh… – Linh nói
– Thật không? Hứa đi.
– Hứa mà.
– Ừ…giờ anh muốn đi tắm… – tui nhìn Linh cười cười.
“Bốp!!!”, Linh thụi vào hông tui.
– Vẫn cái tật đó không bỏ. – Em nhăn mặt
– Hì hì, giỡn chút mà.
– Không giỡn.
– Đền bù đê!!!
– Không đền!
– Cho hun cái bù lại thôi bà xã…
– Anh là đồ khỉ….
Vậy đó, cả tối không ngủ mà ngồi giỡn như hai đứa bệnh, nhớ lại những ngày hạnh phúc bên em sao tui không cầm được nước mắt