Phần 57
Chúng tôi còn 12 ngày!
Sau chuyến đi biển, bọn tui trở về, lòng tràn ngập niềm vui. Cũng từ đó, tui tránh mặt Vi nhiều hơn, trong những cuộc nói chuyện hễ có Vi là không có tui. Ngày 8 tháng 3 đến, ngày tui chuẩn bị xa Linh cũng đã đến gần. Đúng vậy, tui và Linh còn đúng 12 ngày bên nhau.
– Sao? Sao? Tám tháng ba làm gì đây mấy thằng pêđê? – thằng Quý cầm thước gõ gõ lên bảng
– Ăn mừng đê!!! – Năm nổ phát biểu
– Ai không biết, mà ăn mừng làm sao? – Bóng biển nói
– Ý kiến gì không lão đại? – thằng Lân hỏi tui
– Để suy nghĩ, chưa biết nên làm gì.
– Lẹ lẹ đi! Tụi nó đập cửa đòi vô lớp kìa!!! – thằng Tín đứng chặn cửa hét toáng lên.
Chẳng qua là không muốn bị lộ bí mật quân sự nên tui với hội chiến hữu chung tay lùa đám con gái với mấy thằng khác ra ngoài rồi khóa cửa lại, giờ chơi sắp hết rồi, bây giờ tụi nó đập cửa đòi vô.
– Ôkê! Lát đi học xong qua nhà tao bàn luôn. – tui nói
– Ừ, vậy đi! – cả đám đồng thanh tán thành.
“Rầm!!!”, mấy đứa con trai bên ngoài tông cửa vô, thằng Tín nằm thẳng cẳng.
“Tùng!!! Tùng!!! Tùnggggggggg…!!!!”, tiếng trống trường giục giã, bọn tui xách cặp ra về, sân trường đang vắng lặng bỗng chốc ồn ào như đi hội.
– Tao đưa Linh về đây, tụi bây lại nhà tao chờ trước đi! – tui xách cặp bắn xuống nhà xe, vừa chạy vừa nói vọng lại cho mấy thằng bạn.
Cọt kẹt đạp con ngựa sắt chở nàng về nhà, đầu óc nghĩ vu vơ, không biết 8 tháng 3 nên làm cái gì, mai là 8 tháng 3 rồi.
– Nè, làm gì mà thừ người ra vậy đầu to? – Linh kéo kéo tay áo tui
– Àààà… ngày mai là 8 tháng 3 rồi….
– Thì sao? Có tặng quà cho em hông? – Linh cười
– Không, anh hết tiền rồi. – tui toe toét cười
– Hứ, hông cần. – Linh véo hông tui
– Ây da, đau mà sếp. – tui nhăn nhó
– Blêu… – Linh le lưỡi
– Em đúng là con nít, 8 tháng 3 anh không bao giờ đi tặng quà. – tui xạo sự
– Chứ làm gì?
– Anh chỉ nhận quà thôi.
– Ý anh là em phải mua quà tặng anh á hả?
– Sếp hiểu ý nhân viên quá hị…hị…
– Này thì quà, đầu to, ki bo. – Linh cốc đầu tui một cái rõ đau.
– Ui da! Đau.
– Cho anh bỏ tật, hứ.
– Anh giỡn thôi mà.
– Anh giỡn nhây làm chi?
– Hic…chưa gì ăn hiếp tui rồi, mốt tui cưới cô về, cô leo lên đầu tui cô ngồi luôn.
– Ai thèm cưới anh, ki bo.
“Cạch!”, dừng xe lại trước cổng nhà Linh. Em bước xuống vẫn chưa chịu vào nhà mà cứ đứng đó.
– Gì nữa đây cô nương? Sao không vô nhà đi.
– Tui hông thích.
– Trời nắng chang chang mà đứng đây là người ta chửi á.
– Chửi gì?
– Con bệnh.
– Xí, con bệnh mà có người thương được rồi.
– Ai thương?
– Ai biết, có đứa thương mà hông dám nói.
– Ờ….
Rồi “Chóc!”, tui hôn vội lên má em.
– Ai cho anh hôn chứ!
– He he, cái này gọi là cưỡng hôn! Thôi bye bye nha vợ Kem!! He he he!!!
Tui vọt xe phóng đi, ra xa một quãng, tui dừng xe, nhìn lại phía Linh. Vẫn còn thấy Linh đứng đó, tay sờ má. Cái má hồng hồng…
Về tới nhà thì thấy đám chiến hữu chết khô ngoài cổng, thằng nào thằng nấy dính cứng ngắc vô cổng nhà.
– Thằng cô hồn đó về rồi kìa… – thằng Tín ngóc đầu dậy
– Đi đâu mà lâu vậy thằng bò? – Năm nổ ngao ngán.
– Hề hề mới chở ẻm về nhà. – tui mở cổng nhà ra.
Cả đám dắt xe vô nhà và bắt đầu chiến dịch hoành tráng tập 2. Tiếc là không có ông Quang ở đây, nếu có ổng thì chiến dịch càng “khủng” hơn nửa.
“Cạch! Cạch!”
– Chú ý, chú ý. Bây giờ suy nghĩ lẹ đi, mai là 8 tháng 3 rồi đó mấy con cờ hó. – tui vừa nói vừa gõ tay lên bàn
– Mai mua hoa, nước ngọt, bánh kẹo đem vô lớp thác loạn đê!!! – Năm nổ rống lên
– Thác con mẹ mày, má tao ở dưới bếp đó! – tui gõ đầu nó cái bóc
– Theo tao thì, thân ai nấy lo, ghệ thằng nào thằng đó tự mua quà tặng, đỡ tốn kém vật chất. – thằng Quý phát biểu ý kiến.
– Ờ, chắc vậy đó, giờ tao nghèo quá mày ơi, sau bữa Vũng Tàu còn có mấy trăm trong túi, tiền ăn cả tháng của tao đó. – Bóng biển nhăn nhó.
– Ừm…hay là vầy, bây giờ tập văn nghệ, mai cả đám tụi mình lên biểu diễn. Được không? – tui nói
– Cũng được đó. – thằng Quý tán thành
– Ủa mà thằng Lân đâu? – tui hỏi
– Nó giờ này chắc đang lẽo đẽo theo con Đào rồi. – thằng Tín nguýt dài
– Thằng mê gái. – Năm nổ lèm bèm chửi
– Thôi kệ đi. Bây giờ thằng Quý chơi guitar được không? – tui hỏi
– Món tủ của tao nha con trai. – nó cười
– Mày thì sao hả Tín?
– Tao sẽ hướng dẫn tụi bây múa…. balêêêê….
– Ba cái đầu mày.
– Giỡn thôi, tao chỉ tụi bây nhảy.
– Ừ, tao sẽ hát, mấy thằng pêđê tụi bây múa phụ họa đi. – tui cười gian xảo
– Pê nè con! – cả đám nhào lại đè đập tui bấy nhầy.
Tìm mãi mới ra bài hát, lần này hát tiếng Việt, tập tới bốn giờ chiều thì mệt lã người, hết hát hò rồi lại vũ đạo.
– Tao thấy vầy là được rồi tụi bây. – thằng Tín thở phì phò
– Ừ, mệt quá mày ơi. – Năm nổ rên rỉ
– Thôi, nghỉ, đi mua uống nước không? Tao khao. – tui ra vẻ hào phóng
– Gì chứ lão đại khao là chuẩn. – mắt thằng Nổ sáng quắc.
Xin má một tiếng rồi lại vòng vèo ra quán nước quen thuộc ngồi nhâm nhi cà phê. Ngồi nói tầm xàm bá láp với tụi nó, Năm nổ nay đặt ra cái vần đề tình yêu vĩnh cửu rồi bình luận như một triết gia. Hễ mỗi lần bị bắt bẻ thì lại thộn ra, hài không chịu được. Gió bên ngoài thổi ào ào, bầu trời đã khoác lên bộ áo xám xịt. Chắc mưa lớn đây.
– Ê, mày định tặng quà gì cho Linh hả T? – thằng Tín thổi nước đá vào mặt tui
– Cha mày Tín, tao chưa biết nữa. – tui vừa nói, vừa dụi dụi mắt.
Chợt điện thoại thằng Quý reo, ra là má nó kêu nó về.
– Thôi tao về, không má chửi chết. – thằng Quý đẩy ghế đứng dậy.
– Coi chừng xe đụng nha mậy. – Bóng biển gọi với theo.
– Đụng con bà mày! – tui vẫn nghe thấy tiếng thằng Quý văng vẳng.
“Cạch!!”, hai thằng cũng trạc cỡ tuổi tui đi vào quán. Ra là thằng Mẫn với một thằng trong trường tui, nó cũng có tiếng là quậy phá. Vì ngồi khuất trong góc nên nó không thấy tui. Ôi… cái đầu mình, lại nghĩ ra “tối kiến”, khi nghĩ ra mà không làm lại bứt rứt tay chân, khó chịu trăm bề, vậy là tui lẳng lặng đi ra chỗ hai con xe của tụi nó “ngó nghiêng”. Một con là Max trắng của thằng Mẫn, quá quen rồi. Tới lượt chiếc của thằng kia thì…. y hệt như con wave hôm bữa đã cho tui đo đường. Chẳng lẽ vụ này không liên quan tới thằng Nam mà do thắng Mẫn làm? Lòng đầy nghi vấn, tui trở vào trong, quên luôn cái “tối kiến” của mình.
“Bộp!! Bộp!!” những giọt mưa đầu tiên rời xuống. Rồi nặng hạt dần, đúng lúc này có thêm một chiếc xe đạp điện trờ tới. Không quan tâm tới mấy câu chuyện phiếm của mấy thằng chiến hữu nữa, tui nheo mắt ngó ra ngoài. Giật mình, đó không phải là Trang sao???
Nép vào trong góc, nhìn ra phía Trang, em nhìn khác lắm. Không còn nụ cười luôn nở trên môi, thay vào đó là khuôn mặt lạnh tanh, không chút biểu cảm. Em để tóc che một bên mắt. Tuy vậy tui vẫn có thể thấy rằng chỉ có đôi mắt đó là không thay đổi, vẫn trong như nước, vẫn sâu thăm thẳm, bất cứ thằng con trai nào cũng có thể bị dìm chết trong đôi mắt đó. Đôi mắt hút hồn của một cô gái có nhiều tâm sự…
Trang mặc bộ váy ngắn tới gối, chân mang giày búp bê…. một vẻ đẹp ma mị tỏa ra từ em…
Trang đến chỗ bàn của thằng Mẫn rồi ngồi xuống. Thằng đi wave ngồi cùng bàn thằng Mẫn lẳng lặng đi ra.
– T, nhìn cái gì dữ vậy mậy? – Tín mập vỗ vai tui
– À, không có gì. – tui trả lời, mắt vẫn chăm chú nhìn về phía bàn Trang ngồi.
– Ê, Bóng biển, đưa tao mượn cái khẩu trang coi.
– Chi?
– Đưa đây.
Giằng lấy cái khẩu trang từ tay Bóng biển, tui đeo vào rồi rảo bước tiến tới phía bàn Trang ngồi. Từ từ, chầm chậm bước tới, sẵn có cây chổi gần đó, tui chộp ngay, quét lấy quét để làm như mình là nhân viên của quán.
– Nó quan trọng với em vậy sao? – thằng Mẫn nhìn thẳng vào mặt Trang
– Không, đó chỉ là quá khứ rồi. – Trang nói, đầu hơi nghiêng qua một bên
– Vậy tại sao em không chấp nhận anh?
– Vì em không muốn nghĩ về chuyện tình cảm nữa, em mệt với thứ đó rồi. – Đôi mắt em nhìn xa xăm
– Tất cả chỉ tại nó.
– Không, chỉ là do em ngộ nhận tình cảm thôi. – Trang hớp một ngụm nước
– Anh vì em làm biết bao nhiêu chuyện, không lẽ một chút tình cảm với anh mà em cũng không có hả Trang?
– Em xin lỗi, em chỉ xem anh như anh trai thôi. – Trang lạnh lùng
– Anh trai?
– Không hơn không kém anh à, em xin lỗi.
– Em muốn anh phải làm gì thì em mới chịu chứ? Anh đã cho thằng T một trận rồi.
– Cái gì? Anh điên à? Ai kêu anh làm vậy?
– Vì nó mà em trở thành như vầy, vậy em vẫn còn bênh vựa nó à?! – thằng Mẫn đập tay xuống bàn.
– Em muốn quên con người lúc trước đi, em không muốn nhớ gì cả, em cũng không muốn gặp anh ta nữa, anh để ảnh yên đi.
– Em…
– Xin lỗi, em có việc bận rồi, chào anh.
Nói rồi Trang đứng dậy, em ra về không chút lưỡng lự. Có phải đó là Trang không, cô bé ngây thơ ngày nào…
Thằng Mẫn ngồi thừ ra, vuốt trán.
– Tính tiền. – nó ra hiệu cho tui
– Tổng cộng năm trăm.
– Cái gì? – nó ngước mặt lên
– Băng bông, thuốc đỏ, gạc y tế, ô-xy già, cộng thêm tao bị con bọ dừa bay vô họng nữa.
Kéo ghế ra, tui ngồi xuống đối diện nó.
– Nói chuyện như hai thằng đàn ông đi.
– Mày muốn gì?
– Tao không muốn đánh nhau, tao biết mày thích Trang.
– Thì sao chứ? Mày phá hỏng tất cả. – thằng Mẫn chỉ vào mặt tui
– Ừ, chắc vậy, nếu mày đến được với Trang thì mày có chắc là sẽ làm cho Trang hạnh phúc không?
Nó im lặng, không trả lời.
– Trả lời tao đi, mày chắc không?!
– Tao chắc chắn! Tao không giống như mày!
– Tốt. Vậy từ nay mày khỏi lo, tao sẽ không xuất hiện trước mặt Trang nữa.
Đoạn, tui đẩy ghế ra, bước qua bàn đám chiến chữu, kêu tụi nó về.
– Vụ gì vậy T?
– Không có gì, về thôi.
Rồi thì đường ai nấy đi, về nhà, tắm rửa, ăn cơm rồi lên lầu học bài. Xong rồi lấy bài hát ra coi lại. Tắt đèn đi ngủ, hình ảnh lúc chiều của Trang vẫn còn đâu đây trong trí óc tui…