Phần 17: MU
Thùng thùng thùng… “Mẹ ơi mở cửa, con biết mẹ đang ở trong đó”
Hai mẹ con Dương nhìn vào mắt nhau tỏ vẻ kinh ngạc nhưng Dương vẫn không muốn dừng lại nó dồn lực xuống hông chuẩn bị đẩy vào thì mẹ bất ngờ xoay người khiến nó xí hụt.
Mẹ lên tiếng:
“Như ơi… mẹ với anh đùa con thôi, về phòng đi mẹ qua bây giờ”
Hải Như “Đấy… con biết ngay mà”
Ngọc Hân chỉnh trang lại quần áo rồi lườm Dương một cái, Dương tồng ngồng ngồi trên giường khổ sở với cái dương vật cứng ngắc, Ngọc Hân áp tai vào cửa nghe ngóng cô chưa dám mở cửa vì sợ hãi Như sẽ nhìn thấy.
Ngọc hân gọi to để thăm dò “Con đang ở đâu thế Như?”
“Con đang đánh răng”
Lúc này Ngọc Hân mới an tâm lách mình ra khỏi phòng còn Dương thì giãy nảy trên giường miếng ăn đến miệng rồi còn vụt mất, tức điên lên rồi.
Tối nay 11h có trận bóng đá giữa CLB Manchester United vs Chelsea nên Dương không thể nào bỏ lỡ, hiệp 1 MU bị dẫn trước 0 – 1 đến hiệp 2 có gỡ hòa được 1 bàn nhưng phút cuối hiệp 2 lại bị thủng lưới và kết quả chung cuộc 1 – 2.
Đội bóng mà nó yêu thích liên tục bại trận khiến tâm trạng của Dương rất tệ trằn trọc mãi không ngủ được nó lại lấy điện thoại ra xem clip hài trên youtube đến hơn 2h sáng mới đi ngủ. Buổi sáng nó đang mê mang nằm ngủ thì có tiếng mở cửa chắc là mẹ đi vào phòng đánh thức nó.
Mẹ rón rén đến gần nó nở một nụ cười nham hiểm rồi kéo phăng cái chăn khỏi người.
“Ahhhhh…” một tiếng hét thất thanh vang lên rồi tiếng bước chân chạy khỏi phòng, Dương chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng nó không quan tâm lắm kéo chăn ngủ tiếp…
“MẸ ơiiii… MẸ… anh Dương… ahhh…”
Hóa ra Ngọc Hân đang dưới bếp chuẩn bị bữa sáng nhờ Hải Như lên đánh thức Hải Dương, cô bé định trêu dương một vố kéo phăng cái chăn của nó đi để nó thấy lạnh mà bật dậy nhưng cô bé không hề biết rằng đêm qua Dương tụt quần ra chẳng thèm mặc lại trên người nó chỉ có mỗi cái áo thun còn bên dưới trống không con cu của nó buổi sáng cứng giương cao lên chào cờ chào.
Ngọc Hân hoảng hốt khi thấy Hải Như chạy xuống: “Sao thế con”
“Anh Dương… anh ấy…” Hải Như thở gấp gương mặt sợ hãi giọng run run…
“Hả, anh con làm sao?”
“Anh ấy bị bệnh hả mẹ”
“Là sao con?”
“Con thấy, giữa hai đùi anh ấy có gì đó lạ lắm, hình như anh đang bị bệnh sưng to lên”
Ngọc Hân nghi hoặc đi lên tầng Hải Như cũng rụt rè bám theo sau đến khi hé cửa nhìn vào trong thì Ngọc Hân hoảng hốt.
“Như… con đừng đến đây”
“Sao thế mẹ, anh bị sao ạ”
“Con xuống dưới đi, để mẹ”
“Anh Dương không làm sao chứ mẹ”
“Không có gì để mẹ xử lý”
“Vâng”
Ngọc Hân tức giận đi vào phòng rồi khóa cửa lại.
“Dương… sao con làm thế với em hả, đồ biến thái này”
Dương còn đang lơ mơ buồn ngủ nửa tỉnh nửa mê nó không quan tâm lắm vừa nãy xảy ra chuyện gì cái chăn bị kéo ra nó kéo lại đắp lên người nhưng cái dương vật của nó vẫn đội chăn lên tạo thành một cái lều trại.
“Dươngggg…” mẹ nói lớn nhưng nó vẫn đang ngủ rất ngon.
Ngọc Hân kéo phăng cái chăn khỏi người rồi lấy gối đập lia lịa vào đầu nó.
“Aa a a… sao mẹ đánh con”
“Nhìn đi, sao sáng ra không mặc quần”
Cái dương vật của nó vẫn hùng dũng giương lên thách thức mẹ.
“Ai bảo em Như kéo chăn con ra làm gì, đang ngủ ngon thì chớ”
“Cứng đầu hả” Mẹ lấy tay búng vào đầu khấc nó một cái.
“Áhhhhh…” Dương oằn người lăn lộn trên giường “Đau…”
“Đáng đời”
“Đâu phải lỗi của con là Như nó kéo chăn khỏi người con đấy chứ, cũng tại mẹ nữa đêm qua không giúp con lấy ra nên nó khó chịu sáng ra nó tự dưng chào cờ thôi”
“Còn biện minh nữa hả, dậy đi còn đi học, hừ” mẹ lườm nó rồi đi ra.
Ngọc Hân đi xuống dưới tầng Hải Như lo lắng nhìn mẹ:
“Anh Dương có sao không hả mẹ”
“Không có gì đâu”
“Thế sao cái ấy nó lại sưng lên như thế” Từ bé 2 anh em khá nghịch ngợm và Hải Dương đôi khi cởi trần và những lần hớ hênh bị Hải Như nhìn thấy thì nhiều rồi lúc đó chim nó bé xíu sun sun không như bây giờ lột xác thành một cái dương vật dài thòng gân guốc cứng như đá làm Hải Như tưởng anh trai bị bệnh gì đó nghiêm trọng.
“Không bị bệnh gì hết, hoàn toàn bình thường, sau này còn đừng tự ý vào phòng anh con như thế con đứng bên ngoài gọi là được rồi”
“Vâng, con xin lỗi, con định trêu anh ấy thôi”
“Hai con lớn rồi nên không tiếp xúc quá gần phải tôn trọng sự riêng tư của nhau, con hiểu ý mẹ chứ”
“Dạ”
“Mẹ đi làm đây, con ăn xong rồi dọn giúp mẹ”
“Vâng”
Ngọc Hân có lịch làm việc vào chủ nhật nên cô đi làm từ 6: 30 sáng còn Dương chủ nhật phải đi học thêm nhà cô Thuỳ nhưng 7: 30 mới bắt đầu học nên có nhiều thời gian để ngủ nướng, báo thức kêu nhưng nó cố lùi báo thức đến khi chuông reo 7h nó vội vã dậy đánh răng rửa mặt ăn sáng nhồm nhoàm rồi phóng con xe máy điện lao đi vun vút.
Vì đi học muộn nên Dương mát tay vặn ga mạnh khiến con xe đạp điện của nó lao đi như tên bắn, ngoài đường lớn chạy nhanh thì không sao nhưng khi đi vào ngõ nhà cô Thuỳ bắt đầu có chuyện, nó đi nhanh nên phải ôm cua lấn làn rồi từ trong ngõ một con xe đạp lao ra khiến nó bất ngờ vội đánh lái nhưng quá muộn xe máy điện của nó va vào xe đạp do một người nữ điều khiển nó mất lái ngã rồi trượt dài trên con đường bê tông xóm, cái quần của nó mài xuống nền xi măng cháy khét lẹt vỏ xe mài xuống đường bị xước những vệt dài tay và chân rướm máu.
Có một bà lão ở gần đó chạy ra nhìn: “Ối zời ơiiii, chạy gì như ma đuổi thế kia”
Người nữ kia bị ngã nhưng không sao vội tiến đến hỏi thăm Dương.
“Bạn không sao chứ”
Dương chưa kịp hoàn hồn sao cú ngã đau điếng mặt trắng bệch nó nhìn lại con xe bị xước và cái quần bị rách của mình.
“Xong đời rồi quả này về biết nói sao với mẹ đây”
Nó không hề để ý đến người phụ nữ kia khiến cô phải hỏi lại một lần nữa: “Bạn ơi… có sao không?”
Nó đang định chửi thề một câu nhưng khi ngước nhìn lên người phụ nữ trước mắt bỗng mắt nó long lanh trái tim thổn thức: Một nữ sinh dáng người cao gầy gương mặt xinh đẹp trong sáng thánh thiện nổi bật nhất là cặp kính cận dày cộp.
Nó mấp máy môi: “Không sao”
“Bạn đi đâu mà vội thế hả, lấn hết đường”
“Mình đang đi học thêm”
“Học thêm khu này á, là ở đâu?”
“Nhà cô Minh Thuỳ”
“À… bạn có phải là cái đứa mà cô Thuỳ kèm riêng đấy không?”
“Đúng rồi”
Người nữ kia đỡ nó dậy: “Chị cũng học thêm lớp cô Thuỳ nhưng lớp chị học 8 người không như em một mình một lớp”
“Ra là người quen, chị học lớp trên sao”
“Chị học 12”
“Chị không sao chứ, em xin lỗi”
“Chị không sao, nhìn chân với tay em kìa chảy máu rồi”
“Không sao tay chân em không đáng ngại em đang lo cho con xe điện mẹ mua cho, kiểu này ngấm đòn rồi”
“Cho chừa đi, ai bảo đi nhanh làm chi”
“Em bị muộn học”
“Muộn học thì xin đi muộn rồi đi từ từ chứ”
“Em xin lỗi nhé, nếu chị không sao em xin phép đi trước muộn học rồi”
Nó bị ngã nên khi cố nâng xe lên thì cái tay nó rất đau. “Aa…”
“Thôi đừng cố, em đẩy xe đạp cho chị để chị dắt xe điện cho”
“Phiền chị quá, chị giúp em chút nhé”
“Ừm”
“Chị học lớp cô Thuỳ vậy là đang ôn Tiếng Anh ạ?”
“Ừm, đang cấp tốc ôn thi đây”
“Đây là lần đầu tiên em gặp người học thêm lớp cô Thuỳ đấy”
“Một mình một lớp chắc buồn lắm nhỉ”
“Mẹ em muốn thế chứ em có thích thế đâu”
Cô Thuỳ đang ngóng Dương ở cổng thì thấy hai người bước tới.
“Ơ… sao hai đứa lại đi cùng nhau?”
“Hai đứa em đâm nhau”
“Đâm ở đâu?”
“Khúc cua đầu ngõ kia ạ”
“Đi vào đây, nhìn cái ống quần của Dương kìa bị rách rồi”
“Em nó phóng nhanh cô ạ, còn em vô tội nhé”
“Ngồi đợi cô mang bông băng ra lau vết thương”
“Chị có bận việc gì không? Nếu bận thì chị đi đi”
“Không bận lắm, tí nữa đi cũng được xem em có làm sao không?”
“Không phải đợi để bắt đền em chứ”
“Có làm sao đâu mà bắt đền”
Cô Thuỳ đi ra: “Lan Anh dùng cái này lau vết thương cho Dương hộ cô”
“Vâng”
Hải Dương cắn răng cố nhịn đau để không kêu lên trước người đẹp.
Bàn tay mềm mại của Lan Anh nhẹ nhàng chăm sóc vết thương cho nó cô còn thổi thổi xoa dịu vết thương nữa.
“Em cảm ơn”
“Xong rồi đấy” “Cô Thuỳ ơi em về đây” “Chị về nhé”
Hải Dương nhìn theo bóng lưng Lan Anh dần khuất nó quay trở lại học bài, may là bị đau tay trái chứ đau tay phải là thành phế vật mấy hôm không cầm bút được.
Tan học nó đi xe rất chậm 11 giờ mới về đến nhà, lúc này mẹ vẫn đi làm chưa về nó vội chạy lên nhà thay quần áo, cái áo và quần đều bị rách nó lập tức cho vào túi bóng để mang đi tẩu táng vứt thùng rác còn với cái xe đạp điện bị xước của nó không biết giải thích với bố mẹ thế nào chỉ đành để xe ngược với mọi hôm để phần xước của xe quay vào tường bố mẹ sẽ không phát hiện ra.
Giờ trưa 3 mẹ con im lặng ngồi ăn cơm, Hải Dương tay trái không cầm bát như mọi khi mà đặt bát xuống vào dùng tay phải gắp thức ăn, mẹ Hân cũng không để ý đến điều bất thường này cho đến khi ông Đại đi tập huấn từ Thủ Đô về nhờ Dương bê giúp cái hộp to đùng để trong xe.
“Bố ơi con đau tay không bê được”
“Hả, bị gì thế?”
Hải Dương lúng túng: “Chắc bị căng cơ thôi”
Ông Đại cầm tay nó rồi vén tay áo lên: “Ô bị sao thế này? Con đánh nhau à?”
“Không phải đâu bố, con đi xe bị quệt vào tường ấy mà”
“Chân sao đi cà nhắc thế kia?” Chân nó cố di chuyển linh hoạt nhưng lại bị ông Đại nhìn ra “Ngã xe phải không?”
Không thể chối cãi được gì nữa Dương đành phải gật đầu “Vâng”
Ông Đại đi ra xem xét con xe đạp điện của con trai lúc đầu thấy còn nguyên vẹn không xước xát gì ông thấy yên tâm nhưng khi nhìn sang bên kia xe thì thôi rồi nó bị xước dọc thân xe.
“Ngã ở đâu mà bị thế này hả con?”
“Con không cẩn thận bị đâm vào người ta”
“Đi nhanh phải không?”
“Cũng hơi hơi”
“Người con đâm vào không sao chứ?”
“Họ không sao ạ, chỉ mỗi con bị đau thôi”
“May mà không có gì nghiêm trọng xảy ra không thì rắc rối đấy”
Việc Dương ngã xe không thể giấu Ngọc Hân được nữa, ngay khi cô về nhà sau ca làm việc buổi chiều ông Đại đã cho cô biết, lập tức lên tìm Dương.
“Con bị ngã xe à, đâu mẹ xem nào”
Hải Dương lấm lét nhìn mẹ rồi nó vạch tay áo lên.
“Trời ơi, xước hết tay rồi kìa, bị ở đâu nữa không?”
“Một chút ở chân nữa ạ” nó kéo ống quần lên.
“Chảy cả máu, nói cho mẹ biết con bị ngã xe như nào”
“Con đi hơi nhanh một chút rồi va quệt vào người ta”
“Người ta có bị sao không?”
“Không sao mẹ ạ, người ta bất ngờ đi ra khỏi ngõ con không kịp tránh”
“Đi nhanh lắm hả”
“Cũng không nhanh lắm, bình thường thôi” nó cố nói giảm nói tránh.
“Đi bình thường mà va vào người ta được thì cũng tài”
Mẹ đi xuống rồi đem đồ sơ cứu vết thương nên băng lại cho nó.
“Đi kiểu gì đâm vào người ta thế không biết”
“Con xin lỗi mẹ, xe điện mẹ mua con làm xước nó rồi”
“Không gãy chân gãy tay là may rồi”
“Cái xe điện…”
“Đừng nói xe điện nữa, mẹ không trách con đâu”
“Vâng” Dương rất lo sợ sẽ bị mẹ mắng nhưng không ngờ mẹ rất thương nó không hề trách mắng gì cả.
“Lần sau nhớ đi đứng cẩn thận”
“Vâng con nhớ rồi”
Tưởng như sẽ bị mắng té tát nhưng Dương lại nhận được nhiều tình yêu thương của mẹ hơn, mẹ nắm tay trái của nó rồi hỏi.
“Có đau không? Cầm cái lọ này cho mẹ xem”
“Con vẫn cầm được chỉ là cầm vật nặng sẽ bị đau”
“Có cần phải đi khám rồi chụp chiếu thử không?”
“Không cần đâu mẹ, vài bữa là khỏi thôi”
“Nếu thấy đau cử động khó nhớ nói cho mẹ biết”
“Con biết rồi ạ”
“Sao lúc trưa ăn cơm không nói với mẹ?”
“Con sợ mẹ sẽ mắng con, đêm qua con thức xem bóng đá muộn nên sáng ra dậy muộn mới vội như vậy, con xin lỗi mẹ từ giờ con sẽ không ngủ muộn nữa”
“Không sao, xem đá bóng hả con thích xem đội nào”
“MỜ U mẹ ạ”
“Mờ U là đội nào”
“Là Manchester United một câu lạc bộ bóng đá ngoại hạng Anh, nhưng dạo gần đây phong độ đang không được tốt lắm”
“Xem bóng đá thì được nhưng không được xem phim đọc truyện xấu đâu nhé, nào có trận hay rủ bố mẹ xem cùng”
“Thật hả mẹ”
“Ừm, con đừng lo lắng, dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra cũng nói cho mẹ nhé, biết chưa”
“Con nhớ rồi”
Mẹ ôm lấy nó, nó dụi đầu vào bộ ngực mềm mại đàn hồi của mẹ mà hít hà. Mẹ cũng giận lắm chứ nhưng vì thương nó nên mẹ nhẹ nhàng khuyên nhủ, lúc đầu định mắng nó té tát rồi nhưng khi thấy con trai ngã đau chảy cả máu thì mủi lòng chuyển sang đồng cảm và an ủi con.