Phần 52
Chờ mấy món ăn nóng hổi bày lên bàn, nhìn món ăn đầy đủ hương vị kia, Trần Trừng nhất thời cảm thấy đói bụng, cầm đũa có chút khẩn cấp, bất quá nhìn người đàn ông còn mặc tạp dề, cô đỏ mặt, hỏi:
“Anh cứ như vậy ăn sao?”
Giản Mục Xuyên ngồi xuống bên cạnh cô, vừa ngồi xuống, tạp dề đã bị côn thịt ở hông anh chống vểnh lên.
“Bằng không thì sao.” Hắn hỏi ngược lại Trần Trừng:
“Em có muốn anh cởi tạp dề không?”
“Cũng không…”
Trần Trừng còn chưa nói hết lời, đã bị Giản Mục Xuyên cắt đứt, chợt nghe hắn nói:
“Cũng không phải không thể.” Hắn nhìn về phía Trần Trừng, tiếp tục nói:
“Chỉ cần em cởi sạch, anh cũng cởi ra.”
Sắc mặt Trần Trừng trong nháy mắt đỏ bạo, nói chuyện đều lắp bắp:
“Không… Không cần, hay là… Hãy ăn trước.”
Nhưng Giản Mục Xuyên hiển nhiên là có hứng thú, anh ôm eo Trần Trừng, động thủ cởi quần áo của cô, vừa cởi vừa nói:
“Hiện tại trong nhà cũng chỉ có hai chúng ta, chúng ta có mặc quần áo hay không, có quan hệ gì? Thôi nào, cởi ra đi, ạm muốn xem em khỏa thân ăn cơm.”
“Đừng… Thật xấu hổ.” Trần Trừng nhăn nhó cự tuyệt.
“Hiện tại không thoát, đợi lát nữa còn không phải cũng sẽ cởi.” Giản Mục Xuyên lập tức lại bại lộ bản tính cường thế của hắn, cũng không để ý Trần Trừng cự tuyệt, vài cái liền cởi quần áo mặc nhà của Trần Trừng ra, cặp vú to lớn kia, tao bức đầy lông kia, lần một nửa bại lộ ra ngoài.
Yết hầu Giản Mục Xuyên lăn qua lăn lại, đưa tay sờ hoa huyệt cô, xoa xoa trên môi âm hộ mập mạp, khàn giọng nói: “Lông bên dưới của em có phải lại mọc không?”
“Có không?” Trần Trừng cúi đầu liếc mắt một cái, chỉ cảm thấy hoa huyệt đen nhánh, thật xấu hổ.
“Ừm, dài rồi, thoạt nhìn rất dâm đãng, muốn dùng mặt cọ cọ một chút.” Giản Mục Xuyên lại bắt đầu nghiêm trang nói chuyện.
Trần Trừng thật sự chịu không nổi hắn, nói: “Em đều đã cởi sạch, tạp dề của anh cũng phải cởi ra.”
Giản Mục Xuyên thản nhiên hơn cô rất nhiều, tuyệt đối không nhăn nhó, hai cái liền cởi tạp dề ra, ném nó ra như ném rác rưởi, côn thịt màu tím đen sừng sững trong bộ lông tươi tốt, như cây cột chống trời.
Trần Trừng nhịn không được nhìn chằm chằm vào cây côn thịt kia, nghĩ thầm đây thật sự là muốn chết, nam sắc trước mắt, bộ dáng như vậy còn ăn cơm như thế nào a!!
Giống như phát hiện cô đang nhìn, Giản Mục Xuyên còn cố ý đỉnh đỉnh háng về phía cô.
“Lưu manh thối.” Trần Trừng nhịn không được nói.
“Anh là lưu manh thối, em đừng chảy nước a, ghế dựa đều bị em làm ướt hết rồi.” Giản Mục Xuyên tách hai chân cô ra, chỉ chỉ nước dâm trên ghế chọc cô.
Trần Trừng thẹn quá hóa giận, bĩu môi, không muốn để ý tới hắn nữa.
Cuối cùng vẫn là Giản Mục Xuyên đưa ra một phương án hữu hiệu, hắn ôm Trần Trừng lên đùi, để cô đưa lưng về phía hắn, ngồi xuống côn thịt của anh, để cho côn thịt cắm vào trong sự hoa huyệt…
“Trước hết dừng ngứa, vừa ăn vừa làm đi.”
“A…” tao bức trống rỗng nửa ngày, rốt cục cũng được côn thịt thao vào, Trần Trừng sảng khoái đến cả người nhũn ra, xoay lắc eo nói:
“Ăn như vậy thì ăn thế nào?”
“Ngoan, trước tiên chịu khó một chút, ăn xong cho em.”
Giản Mục Xuyên cũng lợi hại, một bên ấn người lên côn thịt, một bên đút cơm cho cô ăn.
Một bữa cơm ăn đặc biệt dâm đãng.
Cuối cùng trong nháy mắt buông đũa xuống, Trần Trừng đã bị hắn đặt ở trên bàn ăn, hung hăng thao huyệt.