Phần 210: GIAI ĐOẠN BA CỦA CHIẾN DỊCH ĐÊM XUÂN
Bình ở Việt Nam, cả ngày chỉ có làm tình với các em gái nhưng vẫn thọc tay được vào tình hình nội bộ các nước láng giềng.
Cuộc chiến ở Myanmar và Thái Lan đang tăng nhiệt. Tay lái buôn người Iran tên là Mohammad Jafari trở thành cánh tay nối dài của gã trong việc tuồn súng cho phiến quân ở hai nước này. Hình ảnh khẩu súng VN với tỷ lệ sát thương cực cao xuất hiện ngày càng phổ biến trên mạng, danh tiếng vươn xa. Nhiều quốc gia đang phát triển cũng bày tỏ sự quan tâm, doanh số bán hàng tăng rất nhanh.
Thiên Ý trở thành chủ đề công kích trong các hội nghị cấp cao của ASEAN, các nước đều xem công ty vừa mới được thành lập này là mối đe dọa cho hòa bình trong khu vực, sức ép lên chính phủ nhằm đóng cửa hoặc ít nhất cũng phải phạt nặng Thiên Ý ngày càng lớn.
Vào một ngày giữa tháng Tư, Phạm Tiến Đạt cho người đến nhà Bình khi Bình còn đang làm tình với mẹ con Bùi Cung Uyển, cưỡng ép đưa gã về trụ sở Bộ Công An lấy lời khai về hành động phá hoại tình hình an ninh khu vực.
Bình một mực im lặng, tin rằng Lê Văn Thành sẽ đến giải cứu gã. Gã là niềm hy vọng lớn nhất để Lê Văn Thành có thể leo lên các chức vụ cao hơn, nên dù thế nào ông ta cũng sẽ không để gã phải ngồi tù lâu dài.
Đêm đó gã phải ngủ trong phòng tạm giam cực kỳ nóng bức và chật chội. Những con gián bò lên chân gã thật kinh tởm. Trong lòng gã hận Phạm Tiến Đại không biết thế nào mà kể.
Thằng khốn này từ đầu đến cuối vẫn lăm le hãm hại gã, xem chừng nếu không hủy diệt được Bình thì gã sẽ không chịu dừng lại.
Gã cũng nhận thức được rằng cho dù giàu có đến đâu thì gã vẫn chỉ là một thằng con buôn hạng bét trong mắt những kẻ thực sự có quyền lực. Những kẻ ấy muốn tống giam gã lúc nào cũng được. Lý do thì thiếu gì? Xâm phạm an ninh quốc gia, gây ảnh hưởng đến chính sách đối ngoại của Đảng và Nhà nước, gây mất đoàn kết nội bộ, ngủ với gái vị thành niên. Gã nhất định phải có được quyền lực chính trị và quân sự riêng thì mới có thể kê cao gối mà ngủ.
Đến sáng hôm sau thì Lê Văn Thành cùng Đỗ Thiên Lam đến cứu Bình. Cặp nam nữ nhìn nhau đầu mày cuối mắt, tình ý nồng nàn. Thiên Lam lúc này đã làm thủ tục ly dị chồng, đưa con gái Trúc Viên về ở với Bình. Lê Văn Thành đương nhiên biết chuyện, nên bà cũng chẳng cần giữ ý nữa.
Bà Lam tức giận nói:
– Phạm Tiến Đạt hành động tùy tiện, giam giữ người vô tổ chức. Bọn em đã lên kêu với Tổng Bí thư mới cứu được anh ra.
Bình bẹo má bà, cười xòa.
Lê Văn Thành cau mặt, nói:
– Lần này phải nói mãi mới làm anh Kỷ nguôi giận. Anh Kỷ nói cậu là một thằng khốn nạn, vô đạo đức, kiếm tiền bất chấp thủ đoạn, coi thường kỷ cương phép nước. Anh Kỷ còn đòi cách chức tôi vì đã bao che cho cậu. Thật nhục nhã.
Bình đáp:
– Cảm ơn chú. Cháu đã sai thư ký mang mười triệu đô la đến nhà chú. Tiền hơi nhiều, chú cất cẩn thận không người khác nhìn thấy thì lại mất công giải trình.
Ông Thành làm mặt giận, nhưng trong lòng sôi sùng sục.
Mười triệu đô la là hai trăm năm mươi tỷ đồng. Số tiền này lớn quá, ngay cả ông cũng cảm thấy khó thở.
Thằng bé này quả là biết cách dùng tiền mua chuộc lòng người.
Ông Thành nói lảng sang chuyện khác:
– Mình tôi nói không ăn thua. Quan trọng là tình hình đang vô cùng phức tạp. Trung Quốc muốn dùng Thái Lan, Myanmar, Lào và Campuchia để phá Đông Nam Á. Hoàng gia Thái Lan từ trước đến nay vẫn theo Mỹ chống Trung Quốc, thì Trung Quốc mượn tay quân ly khai phá chính phủ Thái Lan buộc nước này phải quỳ gối. Vậy cho nên cho dù hành động của cậu thực sự khốn nạn và vô kỷ luật đi nữa thì vẫn không phải là nhân tố chính dẫn đến sự hỗn loạn trong khu vực, mà là chất phụ gia thôi. Chúng tôi dự đoán rằng phe do Trung Quốc hậu thuẫn cuối cùng sẽ áp đảo được phe của Hoàng gia và biến Thái Lan thành chư hầu của Trung Quốc, khi ấy bán đảo Đông Dương sẽ hoàn toàn thuộc về Trung Quốc. Việt Nam sẽ là cái gai duy nhất còn lại. Công hàm gửi Mỹ và các nước đồng minh chính là để chuẩn bị cho một cuộc tấn công vào Việt Nam theo hai đường thủy bộ, buộc chúng ta phải khuất phục.
Bình không mấy am hiểu tình hình quốc tế, lúc ấy bèn hỏi:
– Tại sao đang yên đang lành chúng phải làm thế?
– Chúng làm thế là để tự cứu lấy mình thôi. Đông Nam Á chỉ là quân cờ trên ván cờ toàn cầu giữa Mỹ và Trung Quốc. Sức mạnh quân sự tổng hợp của Trung Quốc đã ngang bằng Mỹ, sức mạnh ở biển Đông đã vượt trội, chỉ thêm mười năm nữa thì tình hình với Mỹ sẽ là không thể cứu vãn, Trung Quốc sẽ vượt Mỹ để trở thành siêu cường mạnh nhất thế giới, trong ba mươi năm nữa Trung Quốc sẽ là siêu cường duy nhất còn lại. Vậy thì phải ngăn chặn sự vươn lên của Trung Quốc ngay bây giờ. Các biện pháp cô lập kinh tế, ngoại giao đều đã thất bại, chỉ còn biện pháp quân sự mà thôi. Chiến tranh có thể nổ ra bất cứ lúc nào. Trung Quốc không thể ngồi yên. Đáng tiếc chúng ta lại vô tình trở thành quốc gia ngáng đường chúng trong tình thế rối ren này.
– Chú đến gặp ông Kỷ chắc là để tìm ra công việc mới cho cháu. Ông Kỷ muốn cháu làm gì?
– Tổng Bí thư quyết định cử cậu sang Trung Quốc thực hiện giai đoạn thứ ba trong chiến dịch Đêm Xuân. Trung Quốc đang cân nhắc chọn Việt Nam hoặc Thái Lan làm điểm đầu tiên của cuộc Đại Hành Động. Tốt nhất là làm thế nào để Việt Nam không rơi vào cảnh này.
– Nghe khó thế? Sao không cử người khác mà lại cử cháu?
– Còn ai thích hợp cho chiến dịch này hơn cậu. Chúng tôi tin chắc Trung Quốc chưa hề chuẩn bị tinh thần cho một người như cậu.
Bình cười lớn:
– Vô đạo đức, vô liêm sỉ, vô kỷ luật, mất dạy, kiếm tiền bất chấp, còn gì nữa không?
Gã kéo Thiên Lam lại gần, hôn đồng chí phó Ban DX say đắm ngay trước mặt đồng chí trưởng ban.
Ông Thành đập bàn, quát:
– Thôi, thôi, hai người dừng lại ngay. Đặc biệt là đồng chí Lam, đừng để thú tính cuốn trôi đồng chí đi. Hãy nhớ thân phận của mình.