Phần 289
Đánh nhau đến gần sáng thì quân Trung Quốc chiếm được thế thượng phong. Đội UAV có thời gian hoạt động tối đa là hai tiếng, cộng thêm với việc bị súng trường bắn hạ, lúc này đã không còn chiếc nào quần thảo trên bầu trời. Quân Myanmar chết rất nhiều, tinh thần sa sút, bất chấp chỉ huy kêu gọi lần lượt tháo chạy về phía biên giới Lào.
Lực lượng còn lại của quân Trung Quốc tổ chức truy kích, nhưng vừa mới ra khỏi căn cứ được mười cây số, ở giữa đường đồi núi hiểm trở thì lại bị tập kích lần nữa. Trên bầu trời rợp bóng UAV, số lượng dễ thường lên đến cả năm trăm chiếc, những xe đi đầu trúng tên lửa nổ tung. Đội quân còn lại vội vã rời khỏi xe chở quân, tản vào rừng để chống cự. Còn đang hỗn loạn, đã thấy kẻ thù xuất hiện dày đặc, số lượng hoàn toàn áp đảo.
Hóa ra Bình tổ chức trận đánh đầu tiên mục đích chủ yếu là để tiêu hao, trận thứ hai mới là để tiêu diệt tàn quân và chiếm căn cứ. Gã huy động một trăm nghìn quân PCP bí mật vượt biên giới, phục kích sẵn ở khu vực đồi núi, chờ đúng thời điểm mới ra tay tấn công. Quân Trung Quốc trải qua hai trận đánh liên tiếp, lúc này cả tinh thần, thể lực lẫn đạn dược đều kiệt quệ, số lượng từ năm mươi nghìn giờ chỉ còn lại bảy nghìn người, đua nhau đầu hàng.
Bình ra lệnh cho PCP ngừng nổ súng. Một mặt gã cho quân tiếp quản hai căn cứ quân sự của Trung Quốc, mặt khác tiến hành giải giáp vũ khí hàng binh và cho phép lực lượng này được trở về nước bằng cách đi bộ dọc theo lãnh thổ Lào. Đây là cách gã sỉ nhục danh dự của PLA.
Hình ảnh bảy nghìn tàn quân Trung Quốc lếch tha lếch thếch đi bộ hàng trăm cây số trên những con đường dài đằng đẵng dưới ánh nắng mặt trời chói chang, bên cạnh là quân đội và cảnh sát Lào cầm súng khống chế đề phòng chúng nổi loạn, đã gây chấn động thế giới và trên hết là gây chấn động đất nước Trung Quốc.
Tôn Cảnh Nghi chớp thời cơ, kêu gọi tổ chức Đại hội Đảng bất thường. Với đa số phiếu tuyệt đối, đại hội tuyên bố đồng chí La Tú Anh đã phạm hàng loạt sai lầm nghiêm trọng, trong đó có tội chuyên quyền, coi thường tổ chức, vi phạm nghiêm trọng quy chế tập trung dân chủ của trung ương. Ngay trong ngày hôm đó La Tú Anh bị khai trừ Đảng, tước bỏ mọi quyền lợi chính trị, bị bắt giữ và cho đi đày ở nhà tù Tần Thành chuyên dùng để giam giữ các đảng viên cấp cao bị cách chức của Trung Quốc. Đại hội cũng nhất trí bầu đồng chí Tôn Cảnh Nghi, Bí thư thành ủy Thượng Hải làm Tổng Bí thư kiêm Chủ tịch nước Trung Quốc, từ nay gọi là Chủ tịch Tôn Cảnh Nghi.
Vậy là sau khi đã áp dụng đủ mọi thủ đoạn thâm độc, Tôn Cảnh Nghi cuối cùng đã chiến thắng kẻ thù lớn nhất trong cuộc đời mình để bước lên ngôi cửu ngũ của nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.
Người cộng tác với hắn là Phạm Tất Bình cũng đang hưởng niềm vui chiến thắng.
Chiến dịch quân sự này có thể xem là thành công về mọi mặt với Bình. Gã giành quyền kiểm soát toàn bộ phần Đông lãnh thổ Thái Lan với tổn thất chưa đến một nghìn quân PCP là lực lượng do gã trực tiếp lãnh đạo. Quân Myanmar chết gần hết là việc của chúng. Chưa hết, gã chẳng những không mất một xu nào cho việc trang trải chiến phí mà còn được Bộ quốc phòng Mỹ đền bù tổn thất rơi rụng ba trăm chiếc UAV với số tiền lên đến ba trăm triệu đô la. Thật đúng là không có cuộc kinh doanh nào có lời như kinh doanh chiến tranh.
Uy danh của Bình ở ba nước Đông Dương lên như diều, đặc biệt ở Campuchia người ta tôn sùng gã như thần thánh. Dân Campuchia gọi gã là Thần chiến tranh, công chúa Vichara vận động vua cha ban tặng cho gã danh hiệu “Đại Nguyên soái trăm trận trăm thắng”. Lời lẽ ca ngợi như vậy chưa từng dành cho bất kỳ ai trong suốt chiều dài lịch sử của Campuchia cũng như đế quốc Khmer trước đây.
Thái Lan kịch liệt phản đối sự chiếm đóng trái phép của PCP và kêu gọi sự hỗ trợ của cộng đồng quốc tế nhằm đánh bật lực lượng này ra khỏi miền Đông, nhưng rất nhanh họ nhận ra rằng chính phủ Mỹ chỉ ủng hộ mồm chứ không có một động thái viện trợ thực sự nào cho chiến dịch giành lại lãnh thổ.
Với việc sức mạnh quân sự Thái Lan đã suy giảm trầm trọng trong khi vẫn phải đối phó với quân cảng Trung Quốc ở Vịnh Thái Lan và phe ly khai đang nổi dậy đồng loạt ở miền Nam, quân đội Thái Lan không đủ sức tự mình thực hiện chiến dịch giải phóng lãnh thổ quốc gia khỏi quân đội ngoại bang.
Bình yêu cầu Chan ra mặt, tuyên bố rằng quân đội PCP không có ý định chiếm đóng lâu dài lãnh thổ Thái Lan, mà chỉ ở lại để ổn định tình hình khu vực biên giới, khi mọi chuyện đã yên nhất định sẽ trả lại. Nhưng ai biết khi nào tình hình mới có thể xem là yên ổn?
Thông qua Mohammad Jafari, Bình bơm tiền cho lực lượng ly khai Thái Lan, bí mật kêu gọi chúng tiếp tục phá hoại khu vực miền Nam đặng làm cho quân chính phủ Thái Lan không thể rảnh tay giải phóng khu vực miền Đông.
Khi tình hình còn đang hỗn loạn, Bình nhận được lời mời của Tôn Cảnh Nghi đến thăm Trung Quốc. Gã mang theo Đan Thanh, Tú Anh, Phạm Hương Giang và Kim Tuyết Hoa, bí mật thực hiện chuyến đi tới Bắc Kinh, trung tâm quyền lực của một đất nước Trung Quốc đang chia rẽ cùng cực.