Phần 58: BÀ THẢO XIN LỖI
Trong một tuần sau đó, Vân Anh bán hết cổ phiếu Kim Hậu, lại thế chấp nhà và xe ô tô, mua sáu mươi nghìn ba trăm năm mươi cổ phiếu Vĩnh Lộc.
Sau khi việc mua bán hoàn tất, giá cổ phiếu Vĩnh Lộc thay vì tăng lên, lại dậm chân tại chỗ trong mười ngày liên tiếp.
Đây là một tin cực xấu với Vân Anh, bởi cô đang phải trả lãi ngân hàng. Lãi vay ngân hàng là tám phần trăm, bắt buộc trả sau sáu tháng. Nếu cổ phiếu Vĩnh Lộc không tăng theo tỷ lệ tương ứng thì cô đứng trước nguy cơ mất nhà hoặc mất xe.
Bình theo dõi giá cổ phiếu Vĩnh Lộc hàng ngày. Tâm trạng của nó tệ dần theo thời gian. Đây là cú đầu tư tất tay, chẳng may thua thì phải trả lời Vân Anh ra sao?
Thời gian này nó dọn về nhà Bích Thủy ở. Bích Thủy đã cấm cửa Trung “đĩ” vì tội ngoại tình nên giữa Bình và Trung “đĩ” không có nguy cơ xảy ra xung đột.
Nhà của Trung “đĩ” trở thành nhà của nó. Phòng ngủ của Trung “đĩ” trở thành phòng ngủ của nó. Vợ của Trung “đĩ” trở thành vợ của nó. Con gái của Trung “đĩ” cũng trở thành vợ của nó luôn.
Cảnh sống dâm loạn ở nhà bà Thảo, nay lại tái hiện ở nhà của Bích Thủy. Ba mẹ con, chị em ruột làm tình với Bình từ sáng đến đêm.
Bích Thủy và Bích Ngọc không đi làm, cả ngày chỉ có ở nhà. Lan Phương đến trường buổi sáng, ngoài ra một tuần sáu buổi còn học thêm các môn khiêu vũ, thanh nhac và tiếng Anh, nhưng Bình khuyên cô xin nghỉ học một tuần vì lý do sức khỏe.
Ứng cử viên cho chức vợ tương lai của nó không cần học, chỉ cần ở nhà thỏa mãn dục vọng của nó là được rồi.
Lan Phương còn đang ngần ngừ thì mẹ và cô đã vun vào, kết quả là cô đâm đơn nghỉ học một tuần.
Trường của Lan Phương là trường chuyên số một của thành phố và là một trong ba trường chuyên được đánh giá cao nhất cả nước. Áp lực học tập rất lớn. Bản thân cô đã hai lần vào đội tuyển tiếng Anh, năm ngoái còn được giải Nhì kỳ thi quốc gia. Người như vậy đúng là tài sắc song toàn, trong đám nữ nhi, vạn người có một.
Bình ra quy định cả ba người tình của nó đều phải mặc các loại quần áo mỏng manh, xuyên thấu, dễ cởi. Không ai được mặc đồ lót, nếu mặc thì phải là các loại mỏng dính như tờ giấy rách và nhất thiết phải là màu đỏ.
Bản thân nó cởi truồng cả ngày nhưng nó lại không thích các em cởi truồng. Phương châm của nó là một người phụ nữ mặc đồ khêu gợi thì quyến rũ hơn là một người phụ nữ không mặc gì.
Dĩ nhiên Bích Thủy và Bích Ngọc hưởng ứng rất nhiệt tình. Hai nàng đặt mua hàng đống quần áo ngủ thuộc loại vải lụa, suôn dài, nhìn cách xa cả mét đã thấy vú vê, mông đít lộ ra ngồn ngộn.
Chỉ có Lan Phương vẫn trung thành với những chiếc áo phông kích thước lớn. Lúc cô ngồi xuống ghế, áo bị kéo lên để lộ toàn bộ phần chân mảnh mai thẳng tắp, trắng phau như tuyết và phần bẹn cũng trắng phau như tuyết nốt, ở giữa có khe nhỏ màu đen.
Mỗi lần nhìn cảnh tượng ấy, Bình lại rít lên như chó thấy xương. Nó lập tức nhào đến, bế thốc cô vào chiếc ghế sô pha hoặc chiếc giường gần nhất, địt cô một trận long trời lở đất.
Âm thanh khoái cảm tựa như mật ngọt thu hút hai con ruồi cái là Bích Thủy và Bích Ngọc, kéo hai nàng nhập cuộc.
Cả ngày của Bình cứ trôi qua như vậy, đến nỗi sau một tuần cả ba em gái đều chân run lẩy bẩy, người đi không vững, phần bẹn rát đỏ lên.
Vào một buổi sáng, Bình nhận được tin nhắn của Vân Anh, nói rằng bà Thảo cảm thấy hối tiếc vì đã cư xử nóng nảy và muốn được gặp nó tại nhà.
Theo lời kể của Vân Anh, bà Thảo đã gọi một vài anh chàng trẻ tuổi đến lấp vị trí của nó, nhưng cứ nói được vài câu lại nổi cơn tam bành và đuổi chúng đi.
Bà Thảo dường như mất ngủ trầm trọng, ăn uống thất thường, tính khí cực kỳ khó chịu. Tình trạng này kéo dài sẽ ảnh hưởng đến công việc kinh doanh.
Bình nhắn qua nhắn lại. Nó vẫn còn giận bà Thảo, nhưng nghĩ về vẻ đẹp quốc sắc thiên hương của bà, lại nhớ đến thân mình mỹ miều xuất chúng của bà, bộ lông đen nhánh rậm rạp ở háng bà, gương mặt đê mê của bà mỗi khi ngủ với nó, trong lòng lập tức nổi sóng.
Cuộc đời nó chạy theo tiền bạc và gái đẹp, riêng với hai thú vui này thì bao nhiêu cũng không đủ.
Nó cực kỳ dễ tính với phụ nữ. Miễn là đối phương biết sai thì bao nhiêu sai lầm trước đây đều có thể bỏ qua hết.
Huống chi ngày đó là nó bỏ bà đi ngủ với gái, bà giận cũng phải thôi.
Bình vừa nhắn tin, vừa bước xuống tầng một. Ở đó nó thấy Lan Phương đang học bài.
Cô bé là một người chăm chỉ, tuy ham vui nhưng vẫn không quên nhiệm vụ của một người học sinh.
Lan Phương có sở thích mặc áo phông thùng thình. Bây giờ cô cũng đang mặc một chiếc áo phông trắng, trên đầu đeo tai thỏ rất dễ thương. Bình không nhìn được hết cơ thể cô, nhưng đoán rằng bên trong và bên dưới chiếc áo đều không có gì cả.
Bình đến sau lưng cô, cúi xuống sát mặt cô, hỏi:
– Người yêu của anh đang học gì đó?
Lan Phương nói:
– Em học Toán.
Bình đặt tay lên vai Lan Phương. Cô rụt vai lại:
– Để khi khác được không? Em tích bài cả tuần nay, không làm kịp mất.
Bình hít một hơi thở sâu.
– Em cứ làm đi.
Nó ra góc nhà, tập tạ.
Lúc này Bình không mặc gì cả. Cơ thể của nó nhờ được ăn uống đầy đủ, vận động thường xuyên nên đã không còn gầy gò như trước mà bắt đầu xuất hiện các lớp cơ căng phồng lên tựa như người đã tập thể hình được một thời gian.
Con chim của Bình như thanh Katana cong vút hướng lên trời. Đầu khấc to bằng nắm tay, đỏ rực.
Lan Phương nhìn thấy cảnh ấy, không tập trung vào bài vở được nữa. Hơi thở của cô trở nên gấp gáp.
Bình tập một lúc cho đổ mồ hôi rồi mới dừng lại. Nó lại đến sau lưng Lan Phương, tay thò vào trong chiếc áo phông, mân mê đầu vú của cô.
Lần này Lan Phương không phản đối, ngược lại người cô hơi ưỡn lên, mắt nhắm nghiền.