Phần 84: GẶP KIM TUYẾT HOA
Sau một thời gian liên lạc, Kim Tuyết Hoa bay từ thành phố Hồ Chí Minh ra Hà Nội để gặp Bình. Toàn bộ chi phí chuyến bay cùng với phòng khách sạn, tiền chi tiêu đều do Bình đài thọ.
Bình hẹn Kim Tuyết Hoa ở phòng làm việc. Cùng tiếp đón còn có cả thư ký riêng Vân Anh.
Kim Tuyết Hoa bước vào, thấy Bình đang ngồi vắt chéo chân trên ghế. Cô ta tươi cười nói:
– Chào em Bình, tuổi trẻ tài cao. Chị đã mong được gặp em mãi.
Bình thậm chí còn không thèm nhìn lên. Gã vẫn ngồi uống trà, ra vẻ như không nghe thấy câu nói vừa rồi.
Vân Anh nhíu mày. Cô chốt cửa phòng lại để không ai có thể vào được, rồi sau đó hướng dẫn Kim Tuyết Hoa ngồi chiếc ghế đối diện với Bình.
Kim Tuyết Hoa hiểu ngay rằng mình vừa làm điều gì đó sai, nhưng sắc mặt vẫn thản nhiên.
– Phòng làm việc này tuyệt quá, nhiều cây xanh, lại có ánh sáng chiếu vào. Chị thích kiểu không gian như thế này.
Kim Tuyết Hoa năm nay ba mươi ba tuổi. Cô ta đã bước chân vào giới người mẫu từ năm mười ba tuổi, đoạt nhiều giải thưởng và thậm chí còn được mời trình diễn ở các sân khấu lớn tại Trung Quốc, Singapore và Thái Lan. Đã từng có thời gian lấn sân sang nghiệp cầm ca và diễn xuất nhưng không đạt được thành tựu nổi bật.
Trong giới có nhiều tin đồn về việc Kim Tuyết Hoa cầm đầu một đường dây bán dâm giá từ vài nghìn đến vài chục nghìn đô la một tour. Bản thân Kim Tuyết Hoa cũng sẵn sàng phục vụ nếu có khách đặt.
Kim Tuyết Hoa xuất thân là người mẫu nên rất cao, cao nhất trong số những người phụ nữ mà Bình đã gặp. Cô ta cao một mét bảy mươi tám, đi giày cao gót vào có thể lên đến một mét tám mươi lăm, nghĩa là tương đương Bình.
Cô nàng đã làm “nát mặt”, một từ dân dã để chỉ việc phẫu thuật thẩm mỹ đủ hết các bộ phận trên gương mặt: Nâng mũi, gọt cằm, làm đầy má. Mặt của cô ta vì vậy trông rất nhựa và bóng, nhưng được cái tay nghề của bác sĩ làm cho cô ta tốt nên gương mặt nhôm nhựa này nhìn qua cũng khá xinh. Xinh theo kiểu công nghiệp, tức là những sản phẩm được sản xuất hàng loạt. Những gương mặt nhựa lên ảnh đẹp hơn là ngoài đời thật bởi khi nhìn trực diện trông chúng thiếu sự sinh động và linh hoạt. Bù lại dáng người cô ta gầy và mảnh mai, lúc mặc chiếc quần bó vào trông khá hấp dẫn.
Bình nhìn thẳng vào mắt Kim Tuyết Hoa. Hai người nhìn nhau trừng trừng.
– Chủ tịch bị câm hay sao thế? – Kim Tuyết Hoa cười khanh khách.
Rõ ràng cô ta không nể mặt Bình chút nào.
Bình gõ ngón trỏ xuống tay vịn chiếc ghế đang ngồi, phát ra tiếng cạch khẽ khàng. Vân Anh hiểu ý, liền nhấc một chiếc túi da đen đã để sẵn ở đằng sau ghế, đặt lên bàn. Chiếc túi này rất nặng, cô phải cầm bằng cả hai tay.
Vân Anh mở túi ra, bên trong toàn tiền là tiền.
– Trong này có một trăm triệu đồng.
Kim Tuyết Hoa đã hơi động tâm. Ánh mắt của cô ta sáng lên.
– Cũng được. Chủ tịch muốn nhờ chị làm gì?
Bình gõ ngón trỏ xuống tay vịn lần thứ hai. Vân Anh lấy chiếc túi da thứ hai, đặt tiếp lên mặt bàn.
Bên trong chiếc túi này cũng có một trăm triệu đồng.
Kim Tuyết Hoa sững sờ.
Bình một lần nữa nhìn chòng chọc vào mắt Kim Tuyết Hoa. Kim Tuyết Hoa nhìn lại gã không chớp, nhưng lần này trong ánh mắt của cô nàng đã có thêm sự bối rối.
Từ nãy đến giờ Bình chưa nói với cô ta câu nào. Thái độ của gã đầy vẻ khó chịu và dường như còn hơi thất vọng nữa. Kim Tuyết Hoa hiểu rằng mình đã làm sai điều gì đó, chỉ có điều cho đến lúc này cô ta vẫn chưa biết mình đã sai ở đâu.
Bình gõ ngón trỏ xuống tay vịn lần thứ ba. Vân Anh lấy ra chiếc túi da thứ ba, lại đặt lên mặt bàn. Bên trong vẫn có đủ một trăm triệu đồng như hai túi trước.
Kim Tuyết Hoa thốt lên:
– Chị thua rồi. Em muốn chị làm gì nào?
Bình lắc đầu, gương mặt vô cảm nhìn về phía cửa sổ.
Gã phẩy tay, ra hiệu tiễn khách.
Vân Anh nói với Kim Tuyết Hoa:
– Chủ tịch không muốn nói chuyện nữa. Mời chị ra về.
Kim Tuyết Hoa nhìn ba chiếc túi da trên bàn, dáng vẻ bồn chồn.
– Khoan đã, các em phải nói ra chị mới biết mình đã làm sai điều gì chứ? À, tôi hiểu rồi, sao tôi ngu quá vậy. Anh Bình, anh chủ tịch, em xưng hô láo lếu, mong anh tha lỗi cho.
Bình quay mặt lại, lần đầu tiên trong cuộc gặp này gã mỉm cười.
Kim Tuyết Hoa hiểu ngay rằng mình đã đoán đúng. Thằng bé này đang thiết lập vị thế với cô.
Gã gõ ngón tay xuống tay vịn lần thứ tư.
Kim Tuyết Hoa nhìn vào bốn chiếc túi da chứa bốn trăm triệu đồng, cổ họng khô khốc.
Hai người cứ im lặng như vậy vài phút trước khi Bình gõ ngón tay lần thứ năm.
Chiếc túi thứ năm được đặt lên bàn. Kim Tuyết Hoa không ngồi nữa mà trườn xuống ghế, bò bằng bốn chân đến trước mặt Bình, ngước nhìn gã với vẻ mặt mong chờ:
– Tất cả có từng này, hay chỉ là món quà ra mắt?
Bình gằn giọng:
– Quà ra mắt thôi.
Kim Tuyết Hoa nói:
– Vậy thì từ nay em là người của chủ tịch. Là nô lệ của chủ tịch. Chủ tịch muốn gì em làm nấy. Em xin thề sẽ trung thành cho đến khi nào chủ tịch không cần em nữa, hoặc không nuôi em được nữa.
Bình đặt tay lên đầu cô, ra lệnh:
– Hôn chân anh đi.
Kim Tuyết Hoa tháo giày của Bình ra. Sau đó lại tháo tất, để lộ bàn chân to lớn. Cô nàng hôn và liếm lên từng ngón chân ở cả hai bàn chân của Bình.
Liếm chân xong, cô lại mò lên đũng quần của gã, cởi khóa quần ra. Cô để ý thấy Vân Anh ở phía sau không hề phản ứng, cho thấy người này là tâm phúc của Bình chứ không phải dạng thư ký thông thường.
Khóa quần mở. Con chim to lớn bật ra. Kim Tuyết Hoa rùng mình, nói:
– Chim của chủ tịch to quá. Thật đáng ngưỡng mộ. Để em làm cho chủ tịch sướng nhé.
Kim Tuyết Hoa định mút chim cho Bình, nhưng Bình túm tóc của cô ta, giữ lại.
– Không cần. Hiểu nhau thế được rồi. Bây giờ ta bàn việc.