Phần 9: NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐẸP
Những ngày sau đó, bất kể nắng hay mưa, Bình đều ra đợi ở cung đường cũ từ sáng sớm cho tới tối mịt.
Nó hết đứng lại ngồi, thấp thỏm chờ đợi Lan béo đến gọi, nhưng mãi không thấy động tĩnh gì cả.
Thời gian chầm chậm trôi đi, ban đầu Bình còn thản nhiên, nhưng sang đến ngày thứ mười thì nó đã bắt đầu hoảng sợ. Gương mặt chuyển sang sắc xanh, tim đập thình thịch như người lên cơn sốt.
Nó nghĩ rằng Lan béo đùa mình. Nếu tất cả những gì Lan béo nói bữa trước đều là chuyện bịa đặt thì nó lấy đâu ra tiền để trả cho Vân? Năm triệu là khoản tiền rất lớn, từ trước đến nay chưa bao giờ nó được cầm cục tiền to đến thế. Số tiền càng lớn thì sau này hoàn trả càng khó.
Bình biết mình không quỵt tiền của Vân được. Chưa nói đến vấn đề danh dự, chỉ nói về hậu quả. Con bé này cực kỳ ghê gớm, lại có lắm “anh trai”. Lúc mấy thằng anh trai của nó đến tìm chắc nhà tan cửa nát.
Mà nghĩ ra cũng đúng, Vân phải ghê gớm như thế mới có thể tự nuôi mình và nuôi mẹ ở tuổi mười bảy. Càng ngẫm càng thấy con bé ấy phi thường, là dân chơi thứ thiệt mà vẫn học giỏi đều các môn. Nó quan hệ cùng lúc với mấy anh, không anh nào xơ múi được gì nhưng vẫn chu cấp tiền cho nó thường xuyên.
Người như Vân thật hiếm có. Tiếc rằng chỉ được ngủ với em nó ba lần.
Ba lần ấy là lần đầu, có khi cũng là lần cuối. Sau này chắc không còn cơ hội đụng tay vào người em nó.
Bình ngồi tựa lưng vào bức tường, nghĩ ngợi mông lung.
Đột nhiên tiếng còi xe vang lên. Giọng Lan béo chửi mắng ầm ĩ.
– Mày điếc à? Không nghe thấy tao gọi à?
Bình mừng rú lên:
– Ôi, cô béo, cháu đợi cô mãi.
– Tổ sư cha mày, mày gọi tao là cái gì đấy.
Bình vội lấp liếm:
– Cô Lan. Cô nghe thành gì ạ?
Lan trừng mắt nhìn nó:
– Mày đừng nói dối. Tao sẽ tính sổ với mày sau. Bây giờ lên đi. Chị tao đang đợi.
Bình vội trèo lên ngồi đằng sau xe của Lan. Chiếc xe phóng vụt đi, tí nữa thì va vào xe khác.
Lan vừa đi vừa chửi. Đầu tiên là chửi thằng Bình, sau đó chửi cả người đi đường, tóm lại chửi loạn xạ ngầu.
Bình không dám ho he chút nào.
Chiếc xe chạy vào một khu dân cư rất cao cấp. Lúc này Lan đã không còn nói gì nữa mà bắt đầu trở nên im lặng. Bà ta dừng lại trước một căn nhà cao hai tầng tuyệt đẹp.
Căn nhà sơn màu trắng, vừa giản dị, thanh nhã mà vẫn toát lên vẻ quý phái.
Bao quanh nhà là một khu vườn rộng lớn, trồng nhiều hoa. Lan bấm chuông cửa, một người phụ nữ chừng năm mươi tuổi, ăn mặc theo lối dân dã nhà quê chạy ra đón vào.
Ba người nối đuôi nhau vào nhà. Người phụ nữ nhà quê nói:
– Cô Thảo đang đợi trong phòng khách.
Lan béo vâng dạ, rồi dẫn Bình vào trong.
Căn nhà rất rộng lớn, dễ thường phải hai trăm mét vuông. Bên trong có nhiều đồ đạc đắt tiền, nhưng tuyệt không thấy ảnh chụp nào hết, chỉ thấy các bức tranh theo trường phái ấn tượng treo đầy trên tường.
Bình liếc nhìn các bức tranh này, không hiểu chúng đẹp ở chỗ nào, nhưng cũng biết rằng mình ngu nghệ thuật nên không đủ trình độ phán xét.
Trong lòng nó cảm thấy hồi hộp, dáng vẻ cũng vì thế mà trở nên rúm ró, đầu tự nhiên cúi thấp xuống, ánh mắt lấm lét như thằng ăn trộm.
Đừng nói nó mới lần đầu tiên đến đây, ngay cả Lan béo cũng như biến thành người khác. Bà ta đi nhẹ nói khẽ, những lời lẽ độc địa mới cách đây vài chục phút còn phun ra như nước mưa thì bây giờ đã nuốt hết vào trong bụng. Thậm chí bà ta còn cẩn thận tránh xa đồ đạc trong nhà, không hiểu vì sợ chúng bị xước, hay vì tự thấy mình trần tục quá không xứng đáng đụng vào những thứ quý giá nơi đây.
Phòng khách có cửa sổ thông với bên ngoài. Ánh sáng chiếu đầy phòng.
Ngồi ở chiếc ghế chính giữa là một người phụ nữ chừng hơn bốn mươi tuổi, dáng vẻ cực kỳ đằm thắm và duyên dáng.
Nếu xét từng bộ phận thì người phụ nữ này thua Vân, nhưng tổng hợp lại thì từ người bà ta toát lên cái khí chất vượt trội tựa như trăng rằm so với đom đóm. Khoảng cách ấy tính bằng vài tầng lớp xã hội mà Vân sẽ mãi mãi không thể sánh bằng.
Người phụ nữ mặc chiếc váy màu hồng nhạt, tóc buộc túm, gương mặt tươi sáng, ẩn hiện nụ cười.
Bình chưa từng thấy ai đẹp đẽ và quyến rũ đến thế. Nó nhìn bà ta một lần rồi không dám nhìn nữa.
Lan béo nói nhỏ:
– Em mang Bình tới rồi ạ.
Bà Thảo chỉ tay vào chiếc ghế đối diện với mình:
– Cháu ngồi đi.
Bình vội vàng ngồi xuống. Lan vẫn khoanh tay đứng yên. Bà Thảo chưa cho ngồi, Lan không dám tự tiện ngồi xuống.
Giữa hai người rõ ràng tồn tại sự phân chia thứ bậc và tôn ti, không phải là tình chị em như Lan béo vẫn quang quác cái mồm.