Phần 16
Sinh ra trong một làng quê nghèo, một gia đình khó khăn, tôi Tuấn chưa bao giờ quên những ngày tháng đó, những ngày tháng mà tôi phải nén nỗi đau vào lòng dặn lòng mình phải cố gắng bước tiếp không được ngừng lại. Có những thời gian, nhà tôi không có đủ cơm để ăn, mùa màng bị những cơn bão giữa hè cuốn đi mất, những thửa ruộng hoang tàn, căn nhà trở lên dột nát hơn, khó khăn lại chồng chất khó khăn. Tôi phải đi phụ mẹ bán rau ngoài chợ, và đã từng phải phụ bố ngoài đồng giữa trưa hè nắng gắt, tôi cam chịu, tôi cam chịu vì tôi thương bố mẹ, không phải lỗi của bố mẹ đâu. Là con tự chọn sinh ra ở nơi này đó, Bố Vĩnh mẹ Ngà, hai con người mà con yêu nhất thế gian này.
Trở lại thực tại, đã bao lâu tôi chưa gọi điện cho bố mẹ tôi rồi, lần cuối tôi gọi cách đây một tháng, ở quê không có điện thoại đâu, tôi phải gọi nhờ bà hàng xóm bên cạnh mới có thể gặp được bố mẹ tôi. Ở quê khổ lắm các bạn ạ, chắc bố mẹ nhớ tôi lắm? Nhớ thằng con bé bỏng này lắm? Có phải tôi vô tâm quá không, đầu óc tôi lúc này chỉ có tiền tài và sắc vọng có thật không?
Tôi đang bị cuốn theo nó, bị nó quyến rũ và rồi bỏ lại sau lưng những điều thân thuộc với mình. Những giọt nước mắt lăn dài trên má, tôi khóc, tôi nhớ mẹ nhớ người phụ nữ đã luôn ở bên tôi, động viên tôi dạy dỗ tôi để giờ đây có được thằng Tuấn này. Nấc nghẹn không nói thành lời, tôi bấm điện thoại gọi cho cô Tâm hàng xóm, tôi muốn gặp mẹ ngay lúc này “Mẹ ơi! Con nhớ mẹ con xin lỗi vì đã lâu rồi không gọi cho mẹ huhu.”
“Alo!”
“Cô Tâm phải không, cô ơi mẹ cháu hôm nay có nhà không ạ, nếu có thì cô cho cháu nói chuyện với mẹ cháu nhé.”
“Tuấn à… ừ. Cô đây! Lâu lắm mới thấy cháu gọi, ở nhà mẹ cháu cũng mong cháu xuất đấy, nhưng sợ ảnh hưởng đến việc học của cháu lên không dám bảo cô gọi lên, cô cũng nói mãi mà mẹ cháu cứ không chịu.”
“Vâng!!”Tôi cố kìm đi những giọt nước mắt đang chờ trực chảy ra.
Tiếng vọng ra từ điện thoại bà Ngà ơi, thằng Tuấn nó gọi về này!
Tiếng mẹ tôi kia rồi, lâu rồi tôi mới lại được nghe lại giọng nói đó!
“Alo! Tuấn à con!”
“Mẹ!!!” Tôi khóc thành tiếng.
“Sao thế con có chuyện gì thế nói mẹ nghe!” Mẹ tôi lo cho tôi lắm.
“Không có gì đâu mẹ, chỉ là con nhớ mẹ!”
Tôi khóc lớn.
“Lớn rồi còn khóc nhè!” Mẹ vẫn luôn thế.
“Thế gọi điện về nhà có chuyện gì hết tiền rồi hả, xin mẹ đóng tiền học hả?”
“Không, con đã học hết kỳ đâu, mẹ cứ giữ lấy mà tiêu nhé không cần gửi lên cho con đâu.”
“Học trên đó có vất vả không con?”
– Không đâu mẹ con ở nhà cô Hương, cô chú ấy đối xử với con tốt lắm, mẹ không phải lo cho con đâu.
– Mẹ mang ơn cô ấy quá, lần tới con nói điện thoại để mẹ nói chuyện với cô ấy nhé.
“Vâng mẹ, Bố đâu rồi mẹ?”
“Bố con ra đồng từ sáng, chưa về con ạ mẹ cũng vừa mới về thôi”. Nghe giọng mẹ tôi nghẹn ngào, tôi thương bố mẹ mình một nắng hai sương tất cả cũng vì con.
“À mà cái bệnh đau lưng của mẹ thế nào rồi?”
“Vẫn thế con ạ, mẹ cũng kiêng đủ thử rồi, con cứ yên tâm học hành trên đó nhé không phải lo cho mẹ đâu.”
“Sau khi thi xong con sẽ về thăm mẹ hì!”
“Liệu liệu mà thi cho tốt nhé con”.
– Vâng mẹ cứ yên tâm con là con trai mẹ mà!
Tôi nói chuyện với mẹ nhiều lắm, nghĩ về mẹ tôi lại thương, ngày xưa gia đình bên mẹ cũng khá giả lắm. Mẹ tôi yêu bố tôi nhưng gia đình bên ngoại phải đối vì bố tôi nghèo, bố tôi chỉ là thằng nhà quê, không đủ để lo cho mẹ tôi, theo tiếng gọi tình yêu mẹ tôi đã đánh đổi tất cả để theo bố tôi, và giờ đây gia tài lớn nhất mà bà để lại được chính là tôi.
Tôi cũng hận gia đình bên ngoại, tôi căm thù họ, từ khi sinh ra đến bây giờ tôi chưa hề được gặp bà ngoại, cũng chưa bao giờ bà ta đến nhà tôi hỏi thăm một lời nào cả. Nghe nói người nhà bà ta giờ rất giàu có, rất có địa vị trong xã hội, thấy bảo anh của mẹ tôi tức là con trai bà ta đang làm trong UBND thành phố Hải Phòng, một vị trí nhất cao. Vì thế sau này tôi đâm ra ghét bọn nhà giàu, lúc nào tôi cũng cảm thấy trong lòng họ có một cái gì đấy khinh bỉ những người như tôi.
Cúp điện thoại, tôi cảm thấy thoải mái hơn phần nào? Những gì khó khăn, những tâm sự tôi đã nói hết với mẹ, cùng chia sẻ với mẹ. Tôi nhẹ nhõm hẳn đi, sau kỳ thi này chắc chắn tôi sẽ về quê thăm mẹ và gia đình.
Nhìn điện thoại có cuộc gọi nhỡ của cô Hương và một vài tin nhắn của cô Oanh.
Gọi lại cô Hương.
“Tuấn à! Nãy cô gọi cho cháu mà không được?”
“À cháu gọi về quê cho mẹ cô ạ!”
– Ừ cô bảo này. Trưa nay cô có việc đột xuất không về được cháu cứ ăn một mình nhé, chắc tối muộn cô mới về.
Một chút buồn. “Thế là hôm nay tôi lại không được địt cô rồi buồn quá.”
Vâng cô Cúp máy trong sự nuối tiếc mở tin nhắn ra xem cô Oanh nhắn gì cho mình nào.
“Tuấn đang làm gì thế?”
“Em đang nghĩ về cô!”
“Lại xạo rồi.”
“Cô không tin à.”
“Một phần thôi, nếu anh nghĩ về cô anh đã không để cô chờ tin nhắn của anh nãy giờ.”
“Gọi cũng máy bận luôn, hay đang buôn với cô gái nào đó”.
Cô tỏ vẻ nghi ngờ tôi.
“Đâu có, em gọi cho mẹ mà, đây cô xem này!” Tôi chụp ảnh màn hình điện thoại gửi cô coi.
“Cô đùa thôi mà nghiêm túc thế chàng trai.”
“Em không biết đùa đâu.”
“Nhớ Tuấn! Tuấn bay đến đây với cô đi. Nhớ cái buồi của Tuấn quá.”
“Cô đang ở đâu? Em phi trâu tới liền.”
“Đang ở Nhà này, hì cô đùa thôi, nhớ lắm nhưng con bé nó ở nhà.”
“Em thèm cô, ba ngày rồi chả làm ăn được gì.”
“Đợi cô, để cô tính nhé.”
Không biết cái tính của cô kéo dài bao lâu nữa, cả buổi chiều chả làm gì tôi nằm lì trong phòng chơi game xong lại đi xuống dưới nhà dọn dẹp nhà cửa dăm ba câu với bà giúp việc. Linh đi học chưa về, bà giúp việc nói Linh dạo này hay đi học về trễ, sống buông thả, có vẻ chơi bời hơn. Tôi buồn về linh, buồn vì tôi không cản được em, em đi theo một thằng đểu, nhanh thôi Linh ạ, rồi em cũng nhận ra được bản chất thật của nó.
Sáu giờ rồi cũng không thấy Linh đi học về, tặc lưỡi thôi kệ đi, mình là gì của em chứ, gọi nhiều em lại càng ghét mình hơn. Thấy tin nhắn của cô Oanh, may quá cô nhắn lại rồi.
– Cô bảo này, giờ em đến ngõ xxx đường yyy có một cái hẻm nhỏ ở đó có biển ghi nhà nghỉ Thu Trang, em vào đó đặt trước một phòng, rồi lên đó chờ cô nhé.
Từ bé đến nhờ biết nhà nghỉ là gì đâu, nghe thì cũng nghe nhiều rồi mà chưa bao giờ vào, người ta bảo nhà nghỉ là nơi để những cặp trai gái yêu đương tìm nơi kín đáo để hẹn hò tâm sự. Không biết thì lần này cứ đi một lần cho biết, tôi gì mọi thứ đã có cô Oanh lo hết rồi haha, mà sao cô biết nó nhỉ, hay cô cũng vào đó nhiều rồi. Phụ nữ vắng chồng mà biết đâu được chứ tí phải hỏi cho rõ.
Xuống nhà dặn dò bà giúp việc, cầm xe đạp đi theo chỉ dẫn cửa cô, mẹ nó đường gì mà lòng và lòng vòng, ngõ thì ngoằn ngoèo mãi không tim được. Tôi tính hỏi đường mà ngại, lần theo địa chỉ trên google map cuối cùng cũng đến. Nó nằm trong một con hẻm nhỏ sát chân núi, không lớn lắm nhưng kín đáo, đường này người ta ra vào ít lên không lo.
Phi xe vào trong gặp cái thằng lễ tân, nó cứ chằm chằm nhìn mình giống như đang hỏi đi nhà nghỉ sao đi một mình vậy.
“Em chào anh!” Nó lễ phép.
“Em ơi cho anh một phòng giường đơn lớn em nhé.”
– Anh cho em mượn CMT ạ.
Rách việc tôi đưa CMT cho nó.
– Chìa khóa phòng của anh đây phòng 303.
– Nó nằm ở đâu em!
Thằng đó nhìn tôi cười.
“Bố mày lần đầu đi nhà nghỉ cười cái đéo gì?” Lòng nghĩ thầm.
“Anh đi lên tầng ba rẽ trái nhìn số trên cửa phòng là thấy anh nhé.”
“Cảm ơn em.”
Tôi có cảm giác không quen lắm, nó cứ ngột ngạt sao ấy, ở nhà thoải mái hơn nhiều, nhưng thôi bí quá nên đành chấp nhận theo ý cô vậy.
Mở cửa vào phòng, cũng rộng tâm phòng của tôi, có nhà tắm riêng, không được sạch sẽ nhưng nói chung là tạm ổn.
Đóng kín cửa, đi tắm rửa sạch sẽ cái tí còn phục vụ cô nữa.
Trùm kín chăn, nằm lên giường cầm điện thoại gọi cho cô.
Cô đến chưa.
Đợi cô tí mười năm phút nữa là cô tới.
Dạ em ở phòng 303 cô nhé.
Ok em!
Tôi nghĩ trong bụng, lần này cô chết với em rồi.
Vận động nhẹ cái đã, xoa tay xoa chân chạy quanh phòng để cơ thể nóng lên, chút nữa thôi cô mở cửa phòng ra, tôi sẽ ôm chầm lấy cô hôn cô say đắm.
– Sao cô lâu thế nhỉ, hẹn tôi mười năm phút mà giờ hai mươi phút rồi, tí phải phạt cô cái tôi cao su mới được.
Có tiếng gõ cửa, cô đến tôi khẽ mở ra. Có phải cô không đấy, trước mắt tôi bây giờ là một người phụ nữ mặc bộ đồ kín mít từ đầu đến chân.
“Có phải cô Oanh không?”. Tôi hỏi đểu cô.
“Cô chứ còn ai, gọn ra cho cô vào nhỡ ai nhìn thấy bây giờ.”
Tôi biết tầm quan trọng của nó, trong một xã hội đầy rẫy những cạm bẫy những kẻ xấu luôn theo dõi lợi dụng để tống tiền, nên làm gì cũng luôn phải cẩn thận dù là những thứ nhỏ nhất.
“Sao cô biết chỗ này hay vậy!”. Lòi cái đuôi ra rồi nhá.
“À ừ cô lên mạng tìm đó, Tại Tuấn, Tuấn làm cô nhớ Tuấn quá không biết làm sao lên cô mới chọn cách này.”
Cô đứng lên ôm lấy tôi chưa kịp cởi bỏ đồ ra.
“Người cô lạnh thế?”.
“Tuấn làm người cô ấm lên đi. Cô nhớ Tuấn thèm buồi Tuấn.”
“Tí Tuấn sẽ phạt cô cái tội đến muộn”.
“Con bé nhà cô cô phải nịnh nó mãi nó mới đồng ý để cô đi, Tuấn phạt cô gì cũng được, yêu cô đi.”
Tôi hôn cô ngấu nghiến, chắc cô vừa ở nhà còn chưa kịp thay đồ, bộ đồ đồng phục hồi sáng cô vẫn đang mặc. Đit cô trong khung cảnh này thì sướng phải biết, một cô giáo dâm đãng thèm buồi, còn tôi là một thằng học sinh ngoan với cái buồi to đang thọc sâu vào cái lồn ẩm ướt ấy của cô giáo.
Cô lôi cặc tôi ra và bú nó, cô thích bú cặc tôi, lưỡi cô truy quét khắp buồi tôi, quét ngang quét dọc rồi mút trọn nó vào.
“Ui! Cô bú sướng quá!!!”
“A… ư… á… Thôi cho em địt lồn cô, em thèm lắm rồi.”
Cô kéo một phần quần của mình xuống chìa cái mông ra.
“Địt cô đi!”
Cầm buồi đặt giữa hai khe đít của cô, buồi tôi tiến sâu vào. Cô ra nhiều nước dâm, lần này không khó để tôi đi hết chiều dài con cặc vào bên trong. Tôi bắt đầu địt cô.
Tiếng cô la thất thanh.
“A!! A… ư!!!”
Tôi cũng không kém.
– Tuấn sướng! Ư ư… Tuấn sướng.
Tôi sắp ra rồi, lồn cô bóp của tôi chặt quá, tôi chưa muốn ra tôi muốn đit cô lâu hơn thời gian chúng tôi có không nhiều.
Rút buồi ra khỏi lồn cô.
“Sao thế Tuấn?”.
“Em muốn bú lồn cô.”
Cởi quần cô ném ra một góc, tôi vạch hai mép lồn ra cứ thế cho lưỡi vào mà liếm mà chọc.
“A!! Á… ớ…” Âm thanh của sự dâm đãng, tiếng bú mút sột soạt, tiếng rên của cô.
Đưa một ngón tay vào trong, tôi thủ dâm cho cô, một tay day cái hột le, một tay ra vào liên lục trong cái lồn chặt khít.
“Ớ!!! Lồn cô sướng quá Á! Chết cô…”
“Cô ra mất Tuấn ơiiiiiiiiii…”
“Á…”
Cô ra rồi! Nước lồn cô nhễu nhạo chảy đầy ra bên ngoài. Không để cơn sướng của cô chấm dứt tôi kê buồi vào thọc sâu trong lồn cô dập liên tục.
“A!!! Ư…”
Lồn cô vẫn còn co bóp kinh khủng, cơn sướng lần trước vẫn đang còn dư, cộng hưởng với cái ma sát mà cái buồi tôi để lại, cô lại xuất thêm cái thứ hai.
Người cô bất động, cô ra hai cái rồi, còn tôi chưa ra cái nào, mười năm phút trôi qua tôi vẫn địt cô trong tư thế truyền thống, Cố gắng kìm nén dòng tinh trung trong buồn tôi, cố gắng nén nó lại, tất cả là vì cô, tôi không thể ra bây giờ dù rất muốn phun. Tôi muốn làm cô hạnh phúc, cô hạnh phúc thì tôi cũng hạnh phúc cũng hài lòng với những gì mình làm được.
Cô ngồi lên buồi tôi, lồn cô địt từ trên xuống.
– Không được nữa chết rồi tôi raaaa!
Cô cảm nhận được điều đó, cô ấn hết cỡ để buồi tôi vào sâu bên trong hết mức có thể, lồn cô kẹp chặt lấy buồi tôi không cho tinh trùng chảy ra, tôi sung sướng thỏa mãn vô cùng, tôi yêu cô lắm.
“Tuấn yêu Oanh!”
“Oanh yêu Tuấn, yêu Tuấn nhất trên đời”. Rồi cô gục đi trên ngực tôi.
Hai người vào trong nhà tắm, cô ân cần tắm rửa cho tôi giống như một đứa trẻ tay xoa xà phòng, kỳ cho tôi không quên nâng niu cái buồi đó, nó đang mềm nhũn ra.
“Buồi Tuấn đẹp lắm, nhìn nó kìa đang ngủ ngon đấy.”
“Đẹp cũng chỉ mình cô hưởng.”
– Buồi này mà đi lăng nhăng là chết với tôi, tôi cắt ngay.
– Cô cứ dọa nó, nó không lên được lại không làm cho lồn cô Sướng.
– Xem nào, đấy chạm vào cái là ngỏng lên rồi, ngoan nào buồi xinh.
– Cô lại bú nó, cái buồi lớn dần trong miệng của cô.
“Ui em thích quá, nó cứng lên rồi kìa cô, nó đang thèm địt lồn cô!”
Cô đứng dậy đối diện tôi.
– Cho nó vào lồn cô đi.
Tôi cầm buồi đút sâu vào cái lồn cô, Nó vẫn ấm nóng lắm, tôi đang bù lại những năm tháng nguội lạnh nơi sâu thẳm của cô.
Địt cô trong nhà tắm dưới vòi nước ấm, cảm giác phê không tưởng, tay cô vuốt ve khuôn mặt tôi, ngắm nhìn tôi.
“Nhìn kỹ Tuấn đẹp trai không khác gì David Beckham nhỉ!”
Tôi ngại ngùng vì lời khen của cô, mọi lần toàn tôi khen cô hôm nay được cô khen mà lòng sung sướng khó tả.
– Nhưng không thể sánh được nét đẹp của nàng đâu, nàng đây phải được sánh ngang với Maria Ozawa.
– Là ai vậy chàng!
– Người có một nét đẹp tuyệt trần nàng ạ.
Mặt cô đỏ lừ buồi tôi bên dưới thụt vào lồn cô không ngừng.
– Chàng ấy! Tuổi trẻ lại có sức khỏe, cô nào cũng chết vì chàng thôi, nàng không giữ được chàng mãi đâu.
– Sau này nàng có già đi thì chàng lại theo một cô gái khác trẻ hơn xinh đẹp hơn lại yêu chàng hơn thì sao.
– Không có đâu. Buồi chàng đang địt vào lồn nàng cái buồi này mãi thuộc về lồn làng.
Cô nhắm mắt nhắm mũi, cơn sướng ập tới với cô, đây là lần thứ ba cô ra. Tôi cũng không giữ được lâu hơn, cả hai cùng ra một lúc.
“À cô! Cô nhớ mua thuốc tránh thai uống nhé.”
“Tuấn không thích có con à?”.
“Tuấn nói với cô rồi!”
“Cô đùa đấy, anh không phải lo, cô chuẩn bị hết rồi”. Cô đưa tôi xem vỉ thuốc tránh thai.
Ôm cô vào lòng tôi thấy ấm áp lắm, nhất là khi không có cô Hương bên cạnh thì cô Oanh lại làm trái tim tôi tan chảy vì điều ấy.
Một ngày đẹp trời như bao ngày khác, không có gì đặc biệt nếu không có cuộc hẹn của tôi với cô Hương.
– Alo! Cháu nghe.
– Tối nay Tuấn có rảnh không?
– Cháu rảnh cô. Có việc gì không ạ!
– Giờ làm theo những gì cô dặn nhé!
– Xxxxyyyyzzzzz.
– Vâng ạ!
Tôi thấy hồi hộp, cô dành cho tôi một điều gì đặc biệt chăng, có trong mơ tôi cũng không hình dung được điều đó lại xảy ra vào ngay trong ngày hôm nay.