Phần 20
Tâm trạng tôi đỡ nặng nề hơn, món nợ lớn nhất của tôi cuối cùng cũng được trả, về nhà với tinh thần thoải mái. Bố mẹ, con đã về mọi chuyện thành công hơn mong đợi, bà ta cũng không nhẫn tâm quá như con từng nghĩ, bả đã trả lại số tiền lãi cho nhà mình, con mong với số tiền này bố mẹ sẽ cố gắng dùng nó đúng vào mục đích của mình. Nhà mình nghèo, con hiểu, con muốn nói với bố rằng con trai của bố lớn rồi, hiểu đời nêu bố phải nghĩ về gia đình, lo cho bản thân, đừng bao giờ làm thế nữa.
Bố ôm lấy tôi, đã bao lâu rồi, tình cảm bố con tôi không thân thiết như mẹ, bố nghiêm khắc nhưng ngược lại rất thương thôi, bố lo cho gia đình và còn một điều nữa, tình yêu bố dành cho mẹ vẫn thế như những ngày đầu tiên.
Người tôi muốn báo tin bây giờ nhất có lẽ là Trang, cô ấy đã nói với tôi rằng chúng tôi có thể làm bạn, những điều không tốt, những ký ức buồn cứ chia sẻ với nàng. Bởi hoàn cảnh tôi và nàng đều giống nhau chỉ khác nhau về cách suy nghĩ của nhau.
Sang nhà Trang, nàng mặc một chiếc váy xòe, một chiếc nơ xinh xinh cài vào từng mái tóc tung bay trước gió. Cô ấy xinh quá, thùy mị nết na, tôi nuốt nước bọt, bỏ những ý định đó đi, với tôi bây giờ chỉ coi Trang như người em gái của mình không hơn không kém, người em gái muốn anh trai bảo vệ.
– Trang, sao hôm nay cười tươi thế?
“Vì Tuấn mang một tin tốt đến đây?”. Sao Trang biết.
“Nhìn cái mặt Tuấn kìa, cười cười rồi bẽn lẽn, có gì nói luôn Trang nghe?”
“À chuyện gia đình Tuấn giải quyết xong rồi?”
“Chúc mừng Tuấn?” Cô ấy tỏ ra vui sướng, có thật lòng không.
“Có gì phải chúc mừng hả? Tuấn chỉ làm đúng với trách nhiệm của mình, mong sao lần này là lần cuối cùng Tuấn phải làm thế.”
– Tuấn vào nhà đi.
“Ngoại Trang đi đâu rồi.”
Ngoại Trang đi chợ sắp về đến nhà rồi đó!
“Mà Trang ở quê một mình, không có bạn bè gì có buồn không?”
Trang sống nội tâm, con gái nội tâm thường co cụm lại, Trang ít giao tiếp với người khác, một phần cũng vì Trang muốn tập trung vào việc học của mình.
– Đặc biệt hơn chuyến đi lần này có ý nghĩa với Trang, vì Trang gặp được Tuấn.
– Nó đặc biệt ở chỗ nào?
Bí mật. Trang cười bẽn lẽn. Nét mặt như cố che giấu đi điều nàng ta muốn nói.
– Nói đi, nói Tuấn biết đi mà. Tôi cố gắng năn nỉ nàng.
– Rồi Tuấn sớm biết điều đó thôi.
“A ngoại về rồi?”
“Xách đồ hộ bà với nào.”
“Anh này là? Tuấn!”
– Hôm nay ở đây ăn cơm với hai bà cháu nhé, lần này không ăn là bà không tiếp nữa đâu đấy.
Vào thế bí, tôi đồng ý luôn, phụ bà xách đó vào bếp, tôi và Trang cùng nhau xắn tay vào, cô nàng khéo lắm, được bà đào tạo từ bé mà, lớn lên nàng ấy đã quen hết với những công việc thế này.
“Trang giỏi quá, Tiểu thư đảm đang có khác”.
– Tuấn nghĩ tiểu thư chỉ ăn hàng ở không thôi à, vào giúp một tay đi ở đó mà nói hoài.
Tiếp xúc nhiều với Trang, cô nàng không khó gần lắm, có vẻ cô ấy càng thân thiết, quan tâm tôi nhiều hơn, cô nàng còn để ý từng cử chỉ nhỏ của tôi. Món thịt kho tay được bê lên, món này tôi khoái lắm, cô ấy hiểu mình đến thế cơ.
Tôi trêu Trang. “Sao Trang biết Tuấn thích thịt kho tàu?”.
“Có thể là do duyên số?”. Nhìn lên mặt nàng ngại ngùng chưa kìa.
– Bà ơi! Cho con đăng ký làm cháu ngoại bà luôn nhé.
Bà đồng ý cả hai tay, bà bảo nó rồi tìm thằng nào dẫn về đây ra mắt bà, mà nó cứ nói là lấy chồng làm gì vất vả ra, lại còn phải sinh con để cái. Nhất quyết không lấy chồng.
“Con nói bao giờ?”. Nàng ta phụng phịu.
– Ngoại bắt được thóp rồi nhá, chúng mày có công khai thì công khai sớm đi để ngoại còn được ăn cỗ.
– Chả biết sống được bao nhiêu nữa.
“Ngoại này lại nói gở rồi, con hứa sẽ sớm thôi. Ngoại không phải lo cho con.”
Nàng ta quay sang nhìn tôi.
“Anh này nữa, toàn nói linh ta linh tinh” – Cấu tôi một cái đau điếng đanh đá quá.
Khoảng thời gian ít ỏi bên Trang, tôi hiểu về gia cảnh nàng cuộc sống gia đình nàng hơn, Trang có một gia đình không hạnh phúc, bố Trang – người đàn ông gia trưởng, độc đoán, lúc nào cũng ghen tuông, đã thế còn rượu chè cờ bạc. Ngược lại mẹ Trang bà ta có địa vị có quyền lực có tiền bạc. Bố Trang không chịu được tiếng người đồn ra người đồn vào, họ nói ông là người đàn ông vô dụng ăn bám gia đình chó chui gầm chạn, không làm được gì cho nên hồn, để một thân một mình người phụ nữ đó tức mẹ Trang phải gồng gánh kinh tế, nuôi con cái. Dạo gần đây bố Trang nghe tin mẹ Trang hay cặp kè với một người đàn ông nào đó, ông ta về nhà đập tan nát mọi thứ nhà cửa, đánh mẹ, chửi bới liên tục, mẹ Trang ức quá không chịu được áp lực lên viết đơn ly hôn giải thoát cho cả hai. Gia đình Trang chỉ có một mình nàng, nàng không biết phải làm sao, nàng không muốn về căn nhà đó, nỗi sợ những ký ức buồn lại ùa về.
Cô nàng rất yếu đuối, giờ đây cô nàng chỉ muốn có một bờ vai vững chắc để tựa vào, cần người để nàng có thể chia sẻ những buồn vui, để cùng nàng vượt qua khó khăn này.
Càng nghĩ càng tức bố của Trang, ông ta phải nói đã vô dụng còn hèn, ít ra như thế ông ta cũng phải đáng cho mặt đàn ông, không làm được kinh tế cho gia đình đã đành lại còn đánh đập vợ con, rượu chè, sống buông thả, cái loại người như thế này phải nhốt vào trại cách ly vĩnh viễn.
Vẫn nơi cũ, con đê ấy tôi và Trang lại cùng nhau ngắm hoàng hôn, xua đi nỗi buồn, nàng có vẻ như đã đỡ hơn nhiều so với mấy ngày trước, nàng vui hơn khi có tôi, Trang đã chịu quá nhiều rồi, tôi không muốn cô ấy chịu đựng hơn được nữa, tôi sẽ làm bạn Trang, làm một người anh trai lo cho em gái, Trang à tôi luôn ở bên em, luôn che chở cho em.
Đôi vai này nặng trĩu xuống, Trang dựa vào vai tôi, cảm giác thật tuyệt vời, mái tóc của em phảng phất tung bay trước gió, mùi cơ thể em đầy ngọt ngào, ấm áp.
– Tuấn đã bao giờ nghĩ về tương lai chưa.
– Tuấn nghĩ về nói khi Tuấn hoàn thành được hiện tại và quá khứ, có những vết sẹo sẽ khó lành, và tương lai là khi con người lành vết sẹo đó.
– Còn Trang?
– Trang có đi xem bói, tương lai của Trang phụ thuộc vào một người đàn ông giống chữ cái đầu với mình.
– À Tuấn cũng bắt đầu bằng chữ “T” nhỉ. – Cô nàng trả vờ ngô nghê.
– Chữ T cũng viết tắt của Tình yêu.
Dưới khung cảnh thơ mộng này, Trang tỏ tình với tôi hay sao mà lại nói ra những câu đó.
Chưa kịp Trả lời bỗng điện thoại rung lên.
– Alo!
– …
– Alo! Linh hả em? Sao không nói gì hết?
– Hix… hix… – Tiếng thút thít của Linh.
– Em khóc hả? Sao vậy em?
– Anh Tuấn… em đau khổ lắm anh à. – Em khóc to hơn.
– Thôi Linh, nín đi! Nói cho anh nghe chuyện gì!
– Anh Hùng… anh ấy chia tay em và quen người khác rồi. – Em khóc nức nở.
– Thằng khốn… thôi này, giờ em cứ về nhà đi! Có gì mai anh lên đó mình nói chuyện nhé!
– “Không! Em không muốn về đâu! Em mệt mỏi lắm!”
– Được rồi, em đang ở đâu?
“Em đang ở bờ hồ.”
“Ở yên đó! Anh đến ngay.”
“Người yêu Tuấn gọi hả?”
“À!!! Ừ… không phải đâu!”
– Trang nghe thấy giọng cô ấy đang khóc, có vẻ là có việc gấp lắm.
Tôi đang rất phân vân rằng có lên về không, tôi sợ Linh sẽ làm gì đó dại dột, nhưng ở đây còn Trang, nàng ấy đang rất muốn nói một điều gì đó đó với tôi.
Tuấn về đi, đừng để ý đến Trang làm gì, yên tâm Trang không có chuyện gì đâu, về giải quyết chuyện của Tuấn trước đi.
“Bao giờ Trang lên thành phố?”.
– Trang không biết có lẽ là bao giờ tâm trạng Trang tốt hơn.
– Ừ! Lên nhớ gọi cho Tuấn nhé.
“Tuấn đi đi, đi nhanh không xảy ra chuyện lớn đấy?” – Giọng Trang như đang quát tôi.
Trang về cẩn thận nhé, tôi chạy thật nhanh chạy như điên để tìm xe lên thành phố ngay bây giờ. Nhưng tôi đâu có biết sau lưng tôi, một người con gái yếu đuối, nhưng giọt nước mắt của cô ấy lăn dài trên má. Là vì tôi?
Tôi không thưa gửi gì với gia đình, bắt xe ôm tôi chạy thẳng lên thành phố. Lòng thì như lửa đốt, căm thù thằng chó đó và lo cho em vô cùng. Tôi chạy thật nhanh có thể, chỉ muốn bên cạnh em ngay tức khắc, để ôm em vào lòng, để lau những giọt nước mắt cho em. Mẹ thằng xe ôm này đi lề mà lề mề, cầm lái, tôi phóng với vận tốc bàn thờ, du thế nào tôi cũng phải gặp em càng sớm càng tốt, lỡ có chuyện gì tôi không còn mặt mũi để nhìn mẹ em nữa.
Gửi xe rồi chạy ngay đến địa chỉ em nhắn. Từ xa, tôi đã thấy em đang ngồi khóc. Cũng một thời gian ngắn tôi không gặp em, vẫn cái dáng người, khuôn mặt xinh ấy, nhưng nhìn em hốc hác và gầy quá. Thời gian qua, thằng khốn đó đối xử tệ với em lắm sao. Tôi bước lại và ngồi xuống cạnh em, em ngước lên nhìn tôi.
“Anh Tuấn!”. Khuôn mặt em giờ đã tèm nhem nước mắt, mắt em sưng húp có lẽ vì khóc quá nhiều.
“Linh…”. Tôi không biết nói gì, chỉ biết ôm em vào lòng. Tôi ôm em chặt lắm, như muốn cho em biết rằng em vẫn còn có tôi, luôn chờ đợi để được lo lắng, quan tâm chăm sóc em.
– Tại sao vậy anh? Em có gì không tốt? Em đã làm gì sai? Sao anh ấy đối xử với em như vậy. Tôi nghe mà nhói lòng, tại sao em lại yêu nó đến vậy chứ, nó sống tệ bạc như vậy nhưng sao vẫn có được tình cảm của em.
– Tại sao vậy? Tại sao? Linh vừa gào lên vừa đấm thình thịch vào ngực tôi.
“Nó là thằng khốn, tại sao em phải đau buồn vì nó. Không có tại sao, tại trăng gì hết, em quên nó đi”. Tôi chụp tay em lại rồi quát lớn vào mặt em. Em nhìn tôi ngạc nhiên trước thái độ của tôi.
“Em có biết anh yêu em không? Em có biết suốt thời gian qua anh vẫn luôn chờ em không?”. Vừa nói dứt lời, tôi đã ôm em, xiết em thật chặt, đặt lên môi em một nụ hôn, có thể cho là một nụ hôn vì tình yêu đầu tiên của tôi, với bao xúc cảm.
Và cuối cùng tôi đã làm được điều tôi muốn bấy lâu nay, nói câu yêu em và hôn em. Quãng thời gian qua là quá đủ để tôi làm bạn của em. Tôi không muốn che dấu cảm xúc nữa, tôi thật sự yêu em, tôi thật sự không thể sống thiếu em.
Quá bất ngờ, em cũng không kịp phản ứng gì, chỉ biết đứng như trời trồng. Một lúc thì em đẩy tôi ra xa, rồi quay đầu bỏ đi. Tôi chạy theo nắm tay em lại.
“Linh, anh sẽ yêu thương em. Anh không để em khóc nữa đâu”.
“Không được đâu! Không được đâu!!”. Em lại bắt đầu khóc, hất tay tôi ra và bỏ đi.
“Tại sao không được?” Tôi chạy lại và ôm em từ đằng sau.
“Em không đáng được anh yêu thương đâu?” Em cố kéo tay tôi ra nhưng không được.
“Tại sao không đáng? Anh không quan tâm gì hết, chỉ biết anh yêu em thôi.”
“Buông em ra đi!”. Em gào lên và kéo tay tôi thật mạnh, tôi cũng buông em ra.
– Em không phải đứa con gái tốt, em không còn trinh trắng nữa đâu! Em xin anh! Quên em đi! Làm ơn đừng yêu em! Tìm một cô gái nào đó xứng đáng hơn em đi! – Em bỏ chạy thật nhanh, dáng em ngày càng khuất dần.
Khi nghe xong em nói, tôi đã thất thần. Không thể đuổi theo em được nữa. Vậy là em đã trao cả đời em một thằng khốn nạn. Đó là thật sao? Không phải chỉ khi cưới nhau người ta mới trao cho nhau sao? Hay vì tôi quá ngu ngơ trong chuyện tình cảm? Tôi không những là một thằng hai lúa ở cái đất này mà còn hai lúa cả về mặt tình cảm nữa. Những giọt nước mắt bắt đầu rơi, không hiểu vì sao nó rơi.
Vì thương em? Vì ghen tức với thằng khốn đó? Hay vì bất cứ cái gì khác? Tim bắt đầu nhói đau, không biết phải làm sao đây? Với lý do em không còn là con gái nữa, tôi có thể quên em được không? Tôi sẽ hết yêu em chứ? Tâm trạng rối bời với bao nhiêu câu hỏi xuất hiện. Tôi đổ gục xuống trong đêm tối…
Kể từ lần gặp em hôm đó, 1 ngày, 2 ngày rồi lại 1 tuần trôi qua. Không lúc nào tôi không nghĩ về những lời em nói. Nêu tôi quen em, tôi không phải là người đầu tiên của em? Rồi tôi có thể yêu thương em như không có gì? Tôi có thể bỏ qua mọi quá khứ không tốt đó và sống vui vẻ? Nếu nói rằng tôi không buồn và thất vọng, thì đó chỉ là lời nói dối.
Nếu nói rằng tôi không phát điên lên khi nghĩ đến những cảnh tượng của em và nó bên nhau thì chỉ là dối lòng mà thôi. Tôi cũng chỉ là một thằng học sinh chập chững vừa bước ra khỏi mái trường THPT, không một chút kinh nghiệm trải đời, thì làm sao dễ dàng chấp nhận chuyện đó. Ngày xưa tôi cũng hay mơ mộng, mơ đến một gia đình hạnh phúc, vợ hiền, con ngoan. Tôi muốn tôi phải là người đầu tiên của vợ tôi. Đó là suy nghĩ của một thằng học sinh ở lứa tuổi 16 17. Suy nghĩ đó có gì sai chứ?
Và ngược lại, tôi thì sao chứ, tôi cũng có khác gì em đâu cũng đã địt bao nhiêu người rồi, em có phải là người đầu tiên của tôi đâu. Thậm chí là mẹ em tôi cũng địt rồi, điều đó có nghĩa tôi là thằng khốn nạn, còn khốn nạn hơn cả thằng Hùng người yêu em, thế thì chả có lý do gì mà em lại cho nhưng điều đó là không đúng là vì răng em không còn trinh trắng như xưa nữa.
Xã hội hiện đại ngày nay đâu còn quan trong nhiều về điều đó, nhưng quy tắc áp dụng trong thời phong kiến mà thôi, sự hiện đại ngày nay cũng các quy tắc mới khiến con người suy nghĩ thoáng hơn trong tình yêu cũng như tình dục.
Vẫn chỗ cũ ngồi thẩn thơ nghĩ về tương lai xa vắng, tôi không gặp em cũng như cô Hương tâm trạng tôi rối bời lắm. Vì tôi yêu em, nhưng em đâu nghĩ như thế, em gạt lại tôi, vì em không phải gái trinh nữ nữa, thằng chó chết, mày đã làm hại Linh rồi, tao sẽ không bao giờ tha thứ cho mày đâu.
Trang đang gọi, sao cô ấy lại gọi cho tôi vào lúc này, có chuyện gì đó sao?
Tiếng đập phá chửi rủa vang lên trong điện thoại, em không nói gì cả chỉ cầm nó khóc thút thít, lòng tôi nóng lên từng cơn.
Trang đọc Tuấn địa chỉ đi Tuấn đến liền.