Phần 27
Phạch… Phạch tiếng va chạm xác thịt của hai con người đầy nhục dục phát ra trong căn phòng trống, nơi ngoài kia bao nhiêu con người đang hăng say tập luyện, tôi với cô cũng luyện đấy nhưng mà theo kiểu khác, kiểu này vừa sướng lại vừa phát triển cơ bắp…
Mãn nguyện với cuộc vui hôm nay, cầm chiếc khăn mong lau đi mồ hôi còn đang vương trên khuôn mặt, mở điện thoại ra thì tân năm cuộc gọi bị nhỡ. Trang gọi mình à! Sao có việc gì gấp mà nàng ta gọi cho mình nhiều thế, hay là chuyện của bố Trang. Đôi tay tôi bỗng run lên, tôi cảm thấy có một tin gì đó rất xấu sẽ đến với minh, mong trời phật phù hộ cho gia đình Trang được yên bình. Trang không hề có tội, chính người người đó phải bị trừng trị, khi đã làm cho tâm hồn bé bỏng ấy bị tổn thương.
Gọi lại cho Trang.
“Trang à! Sao lại gọi cho Tuấn? Có chuyện gì vậy?”
“Trang nhờ Tuấn việc này được không?”
“Trang nói đi?”
“Nhưng không tiện, Tuấn đi cùng Trang đến quán cafe này nhé.”
“Chờ Tuấn chút, 30 phút nữa Tuấn đến” Chạy về nhà, mọi gánh nặng giảm đi đáng kể, nghe giọng Trang thì có vẻ như không có chuyện gì nghiêm trọng lắm.
Quán Cafe mà Trang nói đông khách lắm, người cứ ngùn ngụt ùa vào, nó rộng quá, Trang ơi, Trang ở đâu?
Đôi mắt tôi bắt đầu tìm kiếm sự hiện diện của nàng, ở một góc nào đó trong quán, bóng dáng người con gái yếu đuối dần hiện ra, Trang gầy đi nhiều so với lần tôi gặp, nàng buồn lắm, vì chuyện gia đình, vì áp lực cuộc sống, không phải ai cũng hoàn hảo ở điểm xuất phát, Trang ước được như tôi, trong khi tôi chỉ là thằng nhà quê bần cùng, khố rách áo ôm, lại còn một số tiền nợ lớn phải trả. Điều Trang muốn nhất là hạnh phúc, nó còn đắt hơn cả tiền, nó quyết định phần lớn cuộc sống của con người, người đó vui hay buồn, thái độ ra sao đều phụ thuộc vào những điều giản đơn như thế.
Chạy đến hù nàng một cái, không như đối với cô Oanh, nàng giật nảy mình lên, Trang vẫn đẹp và cuốn hút như xưa, nền nhà hơi trơn, Trang lại đang trong tư thế bất ngờ, nàng ngồi không vững, chân ghế bị trượt ra một bên. Theo phản xa, tôi chộp lấy một bên của nàng, nhưng không may cho tôi chỗ tôi cần chộp lại không chộp, tay tôi chạm vào bầu vú của nàng. Nó săn chắc mềm mại ấm áp lắm. Tuy thế nhưng không thể quên nhiệm vụ, tôi bối rối vì sơ xuất của mình, sau đó Trang đánh vào người tôi mấy cái.
“Làm Trang hết cả hồn.”
“Tuấn xin lỗi! Tính trêu Trang tí thôi ai ngờ chứ.”
“Tuấn không đùa kiểu đó biết chưa, Trang ghét nhất ai làm Trang giật mình, Trang có tiền sử là yếu tim đấy.” Không biết nàng nói thật hay nói đùa.
“Sao Trang chưa gọi gì?”
“Trang cũng vừa mới đến thôi, Tuấn uống gì Trang gọi một thể.”
Trang tìm được quán này hay quá ha. Vừa ấm áp, lại đẹp một cách rất riêng, một sự cách tân trong trang trí.
Trang thích nhất quán này đấy, cũng may là Tuấn thích.
“Hì!”
Tôi gọi một cốc capuchino, không biết từ bao giờ tôi đã tập tành thói quen uống cafe như người lớn, nó cũng là tên một bộ truyện tôi đọc được lớp mười một. Không quá đắng chát như đen đá, cũng không quá ngọt ngào như cafe sữa, nó vừa phải, một chút ngọt, một chút đắng, một chút nhẹ nhàng trầm lắng đặc trưng của loại cafe này.
“Ồ!” Trang có vẻ bất ngờ.
“Trùng hợp quá ta.”
Hai tách capuchino được đưa lên bàn, mùi thơm nghi ngút, nó được trang trí rất đẹp, kỳ công, nhắm mắt và tận hưởng hương vị của những ngày đầu năm.
“Trang gọi Tuấn ra đây có chuyện gì vậy.”
Nàng ta ấp úng, ngượng ngùng, đôi má nàng đỏ hồng xinh xinh, miệng mấp máy không nói lên lời.
“À Trang Trang!”
“Trang nhớ Tuấn à? Lâu rồi Tuấn không nói chuyện với Trang chăng?” Tôi đùa nàng.
“Không phải iiiii…” Mặt cúi gằm xuống.
Tôi cũng không mong chuyện đó xảy ra đâu, tôi đã dành hết tình cảm cho Linh rồi, không ai có thể thay đổi nó kể cả Trang.
“À ờm… Chuyện về gia đình Trang… Bố mẹ Trang đã ly dị rồi…”
Không có gì bất ngờ cả, chỉ là một chút buồn, tôi buồn cho em, buồi cho gia đình em. Nếu như người lớn họ có thể hiểu thấu đáo hơn, biết nghĩ cho con cái mình nhiều hơn, mỗi người chỉ cần kìm đi một chút cơn giận của mình, biết dung hòa mọi thứ với nhau thì có lẽ…
“Ừ…” Hôm nay cafe đắng quá.
“Cũng tốt, Trang sẽ không phải chứng kiến cảnh đó nữa.”
“Nhưng…”
“???” Tôi im lặng nghe em nói tiếp.
“Trang… Trang cảm giác những lời nói của bố Trang là đúng!”
“Vậy ư!”
“Có nghĩa là người sai ở đây chính là mẹ Trang… Bố Trang không có lỗi gì cả.”
Sao mọi chuyện lại có thể đổi trắng thay đen được, Nếu những gì Trang nói, ông trời ơi, cái khó hiểu duy nhất trên đời này chính là lòng dạ con người. Liệu rằng một mai đây nhưng người tôi tin yêu nhất có giống cái khung cảnh này không. Cố trấn tĩnh lại, tôi vẫn im lặng.
“Trang… Trang muốn Tuấn giúp Trang xác thực lại chuyện đó…”
Nàng nhìn tôi, ánh mắt nàng buồn lắm, nàng không dám nhìn thẳng vào mắt tôi… Nàng mong những điều nàng cho là sai… Mong rằng một trong hai con người đó là bố là mẹ đó… Sẽ có một người mà Trang cảm thấy tin tưởng để dựa dẫm vào… Cô ấy rất cần một bờ vai của ai đó, người con gái này đang rất yếu đuối, đang rất khao khát có một tình yêu đúng nghĩa, chứ không phải những tiếng cãi vã hàng này, những lời bàn tán xì xào của hàng xóm, đồng nghiệp, những ánh mắt khi bỉ của người đời về cái gia đình vốn có cái bề ngoài hoàn hảo…
“Tuấn sẽ giúp Trang, với một điều kiện…”
“Tuấn nói đi…”
“Dù kết quả có đi nào chăng nữa, Tuấn mong rằng Trang hay là chính mình, hãy trân trọng cuộc sống của mình, đừng cố gắng vứt bỏ nó, bởi vì…”
“Điều gì?”. Tôi bế tắc hoàn toàn, miệng tôi cứng lại, không nói thành lời nữa, nếu tôi nói ra thì tình cảm tôi dành cho Linh là vô nghĩa.
“Vì những người yêu thương Trang…”
“Tuấn…”
“Môi nàng mấp máy…”
Theo tôi thấy những gì đẹp nhất từ bố mẹ nàng đều được thừa hưởng, hôm nay nàng còn trang điểm nhẹ, đôi môi tỏa lớp son hồng, đôi mắt được đánh đậm hơn, khuôn mặt đẹp không chút tì vết…
“Trang gầy hơn nhiều rồi… Chịu khó ăn uống… nhé!”
“Ừ! Tuấn…”
Khoảng trong giữa hai người lại bắt đầu, ở bên Trang lúc nào tôi cũng thấy bối rối, luôn phải nghĩ trước khi nói, không thể để theo bản năng được, giống như khái niệm về Rau và máy bay trên TuoiTi.Com, Rau tuy ngon nhưng họ nặng tình, thiên hướng tình cảm nhiều hơn, nếu xác định đến chỉ vì tình dục thì rất khó, còn máy bay thì ngược lại, lên tại sao đối với Trang tôi luôn giữ khoảng cách, vì nàng quá nhỏ, vì nếu một ngày nàng phát hiện ra chuyện động trời đó, có thể nàng sẽ tìm đến cái chết, hoặc nhẹ hơn là không bao giờ nhìn mặt tôi nữa. Phụ nữ không phải ai cũng dâm, họ cũng muốn được yêu thương chia sẻ, cũng muốn được khen, họ không phải công cụ để ta thỏa mãn xác thịt, lên khoảng thời gian này đặc biệt trong tình yêu, các bạn lên rõ ràng mọi thứ, đừng bao giờ làm phụ nữ bị tổn thương, đó là nỗi nhục lớn nhất của thằng đàn ông…
“Thôi sắp đến giờ Tuấn phải về rồi… Tuấn sẽ cố gắng hết sức để giúp Trang… Đừng quên những gì Tuấn dặn…”
“Trang biết rồi… Cảm ơn Tuấn trước nhé!”
Tạm biệt nàng ra về, vội liếc xa, tôi thấy Linh, không biết Linh thấy tôi không, người tôi bỗng sững lại, tôi cố kìm hãm nỗi nhớ nàng, may sao không có thằng Hùng ở đấy. Thấy em vui vẻ cùng đám bạn lòng tôi cũng ấm áp lên nhiều. Linh này! Em đã yêu anh chưa?
Về nhà, bắt đầu hành trình làm thám tử, haizz nếu như mọi chuyện đúng như Trang nghĩ thì sao nhỉ, buồi tôi cứng lên thấy rõ. Trí não tôi lội ngược dòng về quá khứ, theo dòng chảy của thời gian, tôi hình dung lại khuôn mặt của mẹ Trang, Theo tôi đánh giá là 8/10, hai điểm trừ có lẽ chỉ là thời gian thôi. Tôi không biết bố Trang ngày xưa sao lại tán được mẹ của nàng, ăn kem trước cổng ư… Haha… Lại nghĩ linh tinh rồi. Thực tế đi nào…
Theo nhân tướng học, mẹ Trang phải nói là người có đôi mắt dâm đãng. Tả như thế này nhỉ? Phụ nữ mắt này thì mười người thì chín người không đoan chính. Dẫu có yêu thương cuồng nhiệt, sâu đậm đến mấy họ cũng cả thèm chóng chán, hay lòng đổi dạ để tìm kiếm người đàn ông khác, quyến rũ hơn, mạnh mẽ hơn trong chuyện chăn gối. Đây là mẫu phụ nữ chắc chắn sẽ ngoại tình, chồng nào lấy phải ắt mọc sừng trong nay mai…
Còn đôi môi ư… Môi mỏng! Nữ giới có đôi môi mỏng rất tinh tế, khéo léo và hoạt ngôn, họ biết cách nắm bắt tâm lý đối phương, nếu biết điểm dừng, biết hài lòng với thực tại thì họ đã có cuộc sống hôn nhân êm đềm hạnh phúc, được chồng nuông chiều như bà hoàng. Thế nhưng họ lại tham lam, ham mê nhục dục nằm bên người chồng của mình mà vẫn tơ tưởng người đàn ông khác.
Và cái này mới là mấy chốt này, dáng đinh uốn éo, giống như cô Oanh và cô Hương, Phụ nữ có dáng đi mềm mại, uyển chuyển chính là duyên dáng rất bản năng, tuy nhiên nếu dáng đi uốn éo như rắn bò và thường hất tóc, liếm môi thì họ không hề ngây thơ như những gì đáng thể hiện…
Nhưng đó chưa phải tất cả, à Trang còn cho tôi số điện thoại của và địa chỉ công ty của mẹ nữa, xem nào… Vào add Zalo thì bị chặn có thể Zalo mẹ Trang để chế động không công khai, cũng hơi khó khi, người phụ nữ này theo tôi nhận thấy rất tôn trọng sự riêng tư của bản thân. Tôi càng tò mò về cô Chi hơn, thì tôi càng muốn giải đáp thắc mắc mà Trang mong muốn bấy lâu nay…
Hiện giờ thì Trang đang sống cùng mẹ, còn bố Trang vẫn sống nơi căn nhà cũ mà tôi hay đến, Nếu đúng như thế thì tội cho bố Trang lắm.
Không chần chừ nữa bắt đầu nào…
Kế hoạch theo theo trong thang thám tử là theo phải nắm bắt được lịch làm việc của cô Chi và quãng đường di chuyển, hàng ngày cô đều đi làm trên chiếc ô tô Mazda biển ba số năm. Quản lý doanh nghiệp mà, xe đẹp biển đẹp thì mới có nhiều khách hàng chứ.
Cô Chi làm ở một công ty du lịch lớn ở thành phố Hải Phòng này, cô chuyên tổ chức các chương trình tour ghép nội địa và quốc tế, công ty cô làm ăn rất phát đạt, lợi nhuận hàng năm cũng xếp vào dạng tiền tỉ. Đúng dáng vẻ của một doanh nhân thành đạt.
Ngày đầu trong hành trình là xác định rõ đối tượng, bước thứ nhất là theo dõi ngày từ ngôi nhà mà Trang đang ở. Tôi mượn chiếc xe máy của thằng Trung để tiện cho việc đi lại, sau này có kinh tế hơn tôi cũng phải tự sắm cho mình lấy một chiếc, không cần đẹp chỉ cần đi lại được là được rồi. Đối với tôi thì đẹp đẽ cứ phải gạt sang một bên, công dụng thực sự mới là cần thiết. Nấp sau bụi cây của một khu chung cư lớn trong thành phố, cũng không cách nhà cô Oanh bao xa.
– Sao cô đi làm lâu thế? Sếp mà đi làm lúc nào chả được Phụ nữ là chúa lề mề.
Á, cô ra rồi, hình bóng thấp thoáng của cô dần xuất hiện, bộ trang phục quý phái công sở thường ngày, chiếc áo sơ mi cách tân trắng muốt, còn thắt thêm một chiếc nơ xinh xắn làm tôn lên một sự trẻ trung trong con người cô. Vê ga xe, đội mũ bảo hiểm, đeo khẩu trang cùng chiếc kính, cô không nhận ra tôi đâu nhỉ. Chiếc xe đi chậm lại, cô giẽ phải, đây là công ty cô, không có gì bất ngờ cả, chỉ là một ngày đi làm bình thường của cô thôi.
Không sao thời gian còn dài… Tôi đã nhận lời với em thì chắc chắn rằng tôi sẽ hoàn thành điều ấy đến cùng.
Ngày thứ hai, vẫn như thường lệ sáng hôm đó tôi phải lên trường, vì thế đầu giờ chiều tôi mới có thời gian theo dõi cô, lần này thì có vẻ sáng sủa hơn, cô không đến công ty nữa mà đến một quán cafe ven đường, bên cạnh là hai người phụ nữ. Có thể là đồng nghiệp hoặc khách hàng của cô, đôi chút thất vọng nhưng tôi tiếp tục đợi thêm xem có gì xảy đến không. Họ cười nói thân mật, trên bàn còn có một ít giấy tờ giấu má để ký kết cái gì đó, sau đó tôi để ý còn có một xấp tiền trên bàn. Cô cười tươi lắm, chắc cô lại trúng được quả nào đấy chăng, tôi cũng mừng thầm cho cô.
Những ngày sau đó tôi tiếp tục kiên trì theo dõi cô, thay đổi theo khung giờ, đường phố khói bụi mù mịt, cũng may không phải mùa hè, không thì tôi không thể chịu được cái cảm giác này, vừa nóng lại vừa ngột ngạt, cũng đến giờ cô tan giờ làm rồi. Thấy Trang bảo buổi tối mẹ thường hay về muộn, vậy khoảng thời gian đó cô Chi đi đâu, đi chợ? Đi shopping? Nhưng Trang bảo rất nhiều lần mẹ đều như thế.
Chiếc xe sang trọng đi ra từ đường hầm, tôi vê ga chạy theo, để xem lần này có manh mối nào không, chiếc xe không hề có một người mà tận hai người. Thế người đi cùng cô là ai? Tôi cố gắng căng mắt ra để nhìn kỹ vào trong, chiếc cửa kính của cô kín quá, đen xì à lên không nhòm được.
Chạy thêm chút nữa, chiếc xe dừng lại bên một cửa hàng Vinmart bên đường, cô mở của xe một mình đi ra ngoài, tôi thì cố cúi thấp xuống nhìn cái người ngồi cùng hàng ghế với cô. Chiếc áo sơ mi dài tay hiện ra, chưa kịp thì chiếc cửa đóng sầm lại. Thôi thì tí kiểu gì cũng sẽ nhìn mặt người bí ẩn đó, trông cô Chi thướt tha yêu kiều quá, nếu như quả thật như Trang nói thì tôi cũng muốn… Chết mẹ, cái tính dâm trong người lại bộc phát ra ngoài, haizz không biết từ bao giờ tôi chỉ có cảm giác tình dục với những người lớn tuổi, mấy em teen thì lại không có hứng nhiều.
Đường thưa người dần, cô đang đi đâu đó cứ, cung đường ngày hoàn toàn ngược so với đường về nhà cô, chỉ có thể cô hẹn người đó đi đâu chăng, hoặc là chở người đó về nhà họ. Cuối cùng thành công bước đầu cũng đến, cô dừng ở một ngôi nhà nhỏ, cũng khá là xa, người đó quan trong với cô thế sao, chiếc cửa xe dần mở, tôi nấp kín sau gốc cây to nín thở chờ đợi kết quả.
“Wow…”Lỡ mồm thốt lên phát thành tiếng lớn, tôi vội lấy tay bịt miệng lại, lỡ cô nghe thấy thì chết, cô đã từng thấy mặt tôi rồi làm tôi càng lo hơn trong công tác làm thám tử của mình.
Bóng dáng một người con trai dần xuất hiện, mái tóc vàng dài, khuôn mặt thư sinh, tôi nghĩ chỉ lớn hơn tôi chừng 3 đến 5 tuổi là cùng. Nhìn hành động của gã tôi không chấp nhận được, ngoài vẻ đẹp trai ra gã chả có cái gì đặc việc, dáng người gầy gầy dong dỏng cao, điệu bộ thì vụng về yếu ớt, có thể là gã được cưng chiều từ bé. Loại này tôi mẩm không được nổi hai phút là ra, đá mắt sang cô kia, cô ân cần hỏi thăm gã còn cười với gã, tay cô còn nắm chặt lấy tay gã nữa kìa, tối tí nữa khéo hôn mẹ nhau ở đây giống phim tình cảm luôn rồi.
Lòng nghĩ thế, nhưng tất cả chứng cứ kia không thể nói lên được điều gì, tôi đặt dấu hỏi chấm lớn về chàng trai kia. Việc cô yêu ai đó không sai, nhưng liệu cô có yêu đúng người không, ngoại trừ tôi thì tôi không tin bất cứ thằng con trai nào cả. Những manh mối đầu tiền dần xuất hiện, dù gì cũng là tín hiệu tốt, rằng mọi thứ sẽ được sáng tỏ sớm thôi.
Nhìn bọn họ tạm biệt nhau ra về như trong những bộ phim Hàn Quốc vậy, trông cô còn quyến luyến hắn lắm. Trái ngược hoàn toàn với khung cảnh ở nhà của Trang ngày trước, thời gian rời xa bố Trang, theo con mắt tôi nhận định cô càng trẻ trung, xinh đẹp, biết ăn mặc hơn… Không lẽ bởi vì yêu chăng… Yêu một người đàn ông khác mà bỏ cả gia đình…
Cầm điện thoại chụp một vài tấm ảnh lưu lại, để còn nhớ mặt thằng đó nữa chứ. Hôm nay là ngày cuối tuần, Trang báo với tôi là mẹ Trang không nghỉ ở nhà, mà có việc đến công ty. Trang nhờ tôi theo dõi mẹ nốt hôm nay xem có đúng là mẹ Trang không hề như lời mà bố Trang nói không. Đã hai Tuần rồi mà chỉ có một manh mối nhỏ, tôi cũng chưa nói với Trang, vì tôi chưa chắc chắn bất cứ điều gì.
Có điều bất ngờ hôm nay là nó không đến công ty, mà đến nhà người đàn ông nhỏ tuổi đó, đón hắn ta đi làm? Hắn ta quan trong lắm sao mà cô lại đến tận đây để đón hắn?
Lại một điều bất ngờ nữa dành cho tôi trong hôm nay, chiếc xe không đến công ty, mà nó đến một cửa hàng ăn sáng trên hè phố, bụng tôi cũng đóng rồi, lựa chọn một chỗ ngồi hợp lý đến quan sát cặp đôi kia, cô cười nhiều lắm, cha kia cũng hài hước ngô nghê không kém, hắn ta rất dẻo mỏ, nhìn điệu bộ là biết. Sau đó nó di chuyển đến một trung tâm mua sắm quần áo, cô lựa cho hắn những bộ đồ đẹp đắt tiền và xa xỉ, tôi không ưa lắm, nhất là ở những nơi như thế này, tôi không ghét cô nhưng ghét hắn, loại đàn ông bám váy đàn bà, loại này không bao giờ làm lên được một cái trò trống gì sau đó cả.
Cuối cùng, khung cảnh kết thúc tất cả là một chiếc khách sạn đâu đó năm ở một khoảng cách khá xa với nhà cô cũng như trung tâm thành phố, tít sang địa phận bên kia sông Cấm. Có thể để đảm bảo an toàn cho cả hai, tránh gặp người quen, vì tôi biết cô là một người làm trong ngành dịch vụ, mối quan hệ rất rộng rồi còn thanh danh và uy tín nữa, lỡ có ai ý đồ xấu, họ sẽ bù lu bù loa lên, rồi cô sẽ mất tất cả không còn gì kể cả Trang…
Nói là xa nội thành nhưng mà nó đẹp và xa xỉ không kém nơi tôi và cô Hương từng ở, nhanh trí lúc chiếc xe vào gara bên trong để đỗ, tôi gửi xe bên ngoài sân, rồi lên sảnh một, tháo kính ra rồi kéo chết mũ phớt thấp xuống để khỏi chú ý. Đôi này cẩn thận ghê gớm không kém, thằng cha đó lấy phòng trước, chắc như tôi với cô Oanh, một chút nữa thôi nó nhắn số phòng cho cô Chi, và cứ thế là “Phập… Phập á…”