Phần 31
Dale Carnegie có một câu rất hay “Muốn lấy mật ngọt thì đừng phá tổ ong”. Tại sao tôi phải nói thế với các bạn, Cô Chi được ví như một thì mật ngọt giữa cánh đồng hoa bao la, cách mà tôi tiếp cận cô, đến khi tôi thay đổi suy nghĩ của cô, đều diễn ra rất dễ dàng chỉ cần chúng ta thật chân thành đến trái tim.
Trang, một cô gái thực sự bí ẩn mà tôi phải nhắc nhiều tới nhân vật đó, không phải vì một sự tình cờ gặp nhau của hai con người mà là tôi cảm thấy cả hai có một cái gì đó rất thân thuộc với nhau, đã từng biết nhau, từng gặp nhau rồi.
Tôi bẽn lẽn sang tận lớp bên kia để gặp Trang, Cô gái kia rồi cô gái với nụ cười tỏa nắng, mái tóc cài chiếc nơ hồng đang làm ngây ngất trái tim tôi, bồi hồi và xúc động mỗi khi tôi bắt gặp những điều đó. Không phải tôi có tình cảm với Trang đâu, chỉ là tôi muốn gặp mẹ Trang để có thể cảnh báo những điều sắp xảy tới, rằng giông bão đang ập tới nếu như không kịp thời ngăn chặn lại.
“Hôm nay mèo đến nhà tôm cơ đấy”. Cô nàng cười tíu tít khi nhìn thấy tôi.
“Ơ… Thế không được à!”
“Không những được, mà quá được…” Chỉ tay number one ra hiệu.
Nhìn xung quanh, những ánh mắt ghen tị của những thằng con trai cùng tuổi, kiểu như bảo tôi may mắn khi yêu một tiểu thư xinh đẹp, nết na. Số khác cũng là đối thủ của tôi, nhưng chắc là bại trận, vì Trang không phải một người quá dễ dãi để làm điều đó như Linh. Nhắc đến Linh, tôi có một chút mang mác buồn vì chuyện cũ, chỉ mong em hiểu ra tất cả để quay về bên tôi, tôi sẵn sàng vứt bỏ mọi thứ, những người phụ nữ kia, để có được em, người con gái tôi yêu.
“Làm thì mà đờ đẫn người ra thế?”.
“À tại… tại nhìn Trang xinh quá…”
“Trang lúc nào chả xinh!”… ” Nàng lại cười thêm cái nữa một lần nữa trái tim tôi lại ngây ngất, nếu như không có Linh chắc giờ tôi yêu nụ cười này mất rồi…
Nàng chủ động cầm tay tôi kéo đi, thoáng bất ngờ nhưng tôi cũng đồng ý theo hành động của nàng, Kéo tôi ra căng tin của trường, tôi cảm thấy hãnh diện lắm, vì có một người đẹp lại chủ động đi cùng tôi và không quan tâm bất cứ một người con trai nào khác.
“Tuấn ăn gì để Trang gọi?” Nàng ấy còn nói thật to…
“Trang làm Tuấn ngại quá, người ta đang nhìn kìa”. Tôi vội lấy tay che mặt mình vào.
Nàng ta lấy tay kéo tay tôi ra, miệng cười khanh khách, rồi nàng bỗng nhìn thằng vào mắt tôi. Cái nhìn âu yếm và quyến rũ.
“Mặt Tuấn có gì à?”. Tôi hay mắt nhìn nàng.
“Không?” Nàng vẫn tiếp tục nhìn.
Tôi đành lảng ánh mắt sang một bên, tay thì run cầm cập, cầm cái bánh mì nhai ngồm ngoàm miễn cưỡng.
“Trang gọi gì ăn đi chứ, sao cứ nhìn Tuấn hoài thế chớ?”
“Lâu không được nhìn lên hôm nay nhìn, khỏi quên mặt.” Nàng nói với một điệu bộ cực kỳ lạnh lùng.
“Thế Trang có thích nhìn thật không? Ngày nào Tuấn cũng cho Trang nhìn luôn”. Mục đích không có gì khác là tiếp cận cô Chi.
“Còn Linh?”. Nàng chợt buồn man mác.
“À, không có chuyện gì đâu, mọi chuyện cũng đã qua rồi…”
Nét mặt Trang thay đổi hoàn toàn, nàng không còn u buồn như lúc trước nữa, thay vào đó là những nét rạng ngời trên khuôn mặt, hí hửng, nàng cởi mở với tôi nhiều hơn, thi thoảng còn đưa giấy ăn lên chùi đi vết tương ớt vẫn còn ngoét trên mặt.
“Tuấn hậu đậu quá!”
“Có Trang ở đây Tuấn mới thế nhé, bình thường là không thế đâu?”
“Do Trang hả?”
“À không?” Tôi bối rối về những câu hỏi hóc búa vừa rồi của nàng.
“Chắc phải được Trang thường xuyên nhắc nhở mới không bị như thế!”
“Cái gì cơ? Bản tính con người rồi, Trang không thay đổi được đâu.”
Hứ… Nàng hếch mũi, tỏ vé lắm… Tôi cũng mong muốn nàng vứt cái vẻ u sầu đấy đi, lúc nào cũng vui vẻ thế này, nhưng tôi nào đâu có biết chặng đường phía trước còn gian truân lắm.
Tạm biệt nhau ra về với một lời đề nghị không thể tuyệt vời hơn.
“À! Tuấn này, hôm nay qua nhà Trang ăn cơm nhé.”
“Lý do gì vậy?”
“Chỉ là để cảm ơn Tuấn vì chuyện lần trước!”
Dù cực kỳ thích nhưng tôi cũng phải tỏ ra vẻ lưỡng lự.
“À, Ừ! Như thế có tiện lắm không!”
“Nhà có hai mẹ con chứ có ai đâu mà Tuấn phải ngại.”
Đăm chiêu một hồi, tôi đồng ý với Trang. Tôi sẽ hoàn thành hết chương trình học, để sang nhà Trang thật sớm, phải tạo thật nhiều cơ hội để tiếp cận cô Chi, đó mới là mục tiêu cuối của tôi. Nghĩ đến đấy tôi thương Trang vô cùng, suy đi tính lại Trang cũng là người bị tôi lợi dụng. Không biết tôi thành người xấu hay người tốt đây.
Một buổi tối với tôi như bao buổi tối khác, nhưng hôm nay tôi vinh dự được đến nhà của Trang, đường hoàng bước vào chứ không phải lén la lén lút ngoài cổng như tên trộm nữa.
Ting Tong… Trang mặc chiếc váy tím hồng xinh xắn chạy ra mở cổng cho tôi.
“Tuấn! Sao Tuấn đến sớm thế? Lại còn gì ở đây nữa.” Nàng nhìn xuống tay thấy tôi cầm hai bọc túi lớn.
“À tiện đường Tuấn mua ít hoa quả sang, góp gạo thổi cơm chung thôi mà…” Chết mẹ lại lỡ mồm rồi.
Nàng lại cười tủm.
“Tuấn vào Nhà đi, ngoài này lạnh lắm…”
Đôi tay ấm áp của Trang bất ngờ chạm vào tay tôi giữa cái mùa đông giá lạnh này, tay nàng mềm mại ấm áp lắm, Lâu rồi, tôi mới cầm tay một người con gái. (Mấy cô kia thì không nói làm gì nhé, bỏ qua).
Về đến phòng khách, tiếng của mẹ Trang cất lên, âm thanh làm tôi liên tưởng tới khung cảnh mẹ Trang và Hoàng đang địt nhau trong khách sạn, nơi mà tôi phải vào vai thám tử bất đắc dĩ.
Thoáng giật mình, trước khi đến, tôi đã phải luyện tập tất cả những phương pháp mình học được, mẹ Trang không giống cô Oanh và cô Hương, cô ấy làm kinh doanh, người kinh doanh người ta có một giác quan thứ sáu, rất dễ đoán được đối thủ, hiểu trước từng bước đi nước bước. Người đàn bà này không thể nào mà đùa được, kể cả việc cô với thằng Hoàng, nói thì dễ nhưng không dễ gì có mở lòng với nó, chắc chắn rằng chính nó mới là người mê hoặc cô trước.
Làm gì thì làm cũng phải nghĩ trước khi nói… Câu nói đó đã tồn tại từ ngàn đời nay, và đến giờ vẫn còn được ứng dụng rất tốt vào thực tế…
“Cháu chào cô!”
“Tuấn à cháu!”
“Dạ…”
“Ngồi ghế đi Tuấn, Trang rót nước cho bạn đi con?”
Cô Chi đang lúi húi trong bếp, mặc một bộ đồ thể thao, mãi tóc được búi cao lên cho gọn, bàn tay thật sắc sảo, nhanh nhạy, đảo qua đảo lại linh hoạt lắm. Phải nói thẳng nếu Trang được mười điểm thì cô cũng phải được chín, chỉ có một điều cô không bằng Trang, đó là cô dâm đãng hơn Trang rất nhiều, tình dục được cô đòi hỏi ở mọi góc độ, ngoài Hoàng ra cô đã ngoại tình với bao nhiêu người rồi. Đó là điểm trừ duy nhất cả cô Chi…
Đôi tay vẫn còn run, khi tôi đóng vai một diễn viên, trong đầu thì biết hết mọi chuyện rồi, nhưng vẫn phải tỏ vẻ ra ngoài là không biết gì hết… Cầm cốc nước cũng không chắc… Lỡ tay làm đổ một ít cả ra quần…
“Ơ Tuấn… Đổi hết rồi này, đúng là đồ hậu đậu…”
Nàng lấy khăn, lau từng vết nước đổ trên chiếc quần, may nó là nước trắng chứ cafe hay nước cam thì tôi không dám ở lại đây rồi, kiếm cái hố nào mà chui xuống ngay lập tức. Nhìn Trang ân cần lau cho tôi từng tí một, chiếc khăn di chuyển từ phần đùi trên, quét cả qua hạ bộ, chỉ cách con cặc tôi một lớp quần, con cặc đang phồng to căng cứng lên. Nhìn Trang mảy may không để ý gì đến, lỡ nàng có biết thì chết tôi mất.
“Có ướt nhiều không Tuấn, hay để Trang chạy ra chợ mua cho Tuấn chiếc quần khác nhé?”. Nàng dễ thương lắm, còn hỏi han tôi nữa.
“Thôi khỏi cần đâu Trang, ra phụ mẹ dọn cơm ra đi, để đó Tuấn lau cho…”
“Cũng sắp xong rồi…” Nàng ậm ừ.
Không ngờ lần đầu ra mắt mà tôi lại thảm hại thế này, còn lý do nào để tiếp tục chứ, khuôn mặt lộ rõ sự chán nản.
Ngồi lấy khò tóc khò một lúc để quần khô, tôi chạy vào bếp, trông mẹ Trang đã khác xưa rất nhiều, không phải là một khung cảnh trong căn nhà đó, tôi tưởng tượng lại trong trí óc, lúc đó khuôn mặt cô đầy vết bầm tím, tóc tai bù xù, quần áo thì mặc xộc xệch, Dưới sàn nhà bao là là bát đĩa vỡ, đồ đạc cũng bị tan tành, hay là những âm thanh đập phá của bố Trang…
Tâm trạng của con người là tác động rất lớn để thay đổi ngoại hình của con người đó. Biết tả mẹ Trang sao bây giờ nhỉ… Khuôn mặt rạng ngời của người đàn bà trải qua cuộc đổ vỡ trong hôn nhân, những nét hồi xuân in hằn trong ánh mắt, hay bộ trang phục trẻ trung, bắt mắt theo xu hướng của giới trẻ, người đang yêu lúc nào cũng thế, đằm thắm và dịu dàng.
Ngạy tại đây, tôi cảm nhận được tất cả cộng lại mới đúng là một gia đình thực sự. Trong họ đều có một tâm trạng hạnh phúc thoải mái nhất định, họ đều nhận được cảm giác yêu thương từ người khác, tóm lại theo tôi phỏng đoán, cả hai người phụ nữ đều đang yêu và được yêu.
…
Tiến lại gần bàn bếp, cái mùi hương nồng nàn quyến rũ ấy lại tỏa ra, phụ nữ đối với họ sắc đẹp là quan trọng nhất, sắc đẹp thì cũng phải đi kèm với Trang sức, quần áo, phụ kiện rồi cả nước hoa, mà khi người ta đẹp rồi, họ sẽ tự tin, sẽ biết khẳng định mình.
“Cô Chi vừa đẹp lại vừa đảm đang… Cô đúng là một người mẹ tuyệt vời…” Đối với tôi khi bắt đầu những câu chuyện, tôi luôn để lời khen đi đầu, họ sẽ thấy vui vẻ hơn, và dễ dàng nói chuyện với ta một cách thoải mái nhất…
“Cháu quá khen… Ngồi vào bàn đi cháu…” Cô nói thế nhưng không giấu được những nụ cười tủm tỉm dâm đãng trên nét mặt…
Bỏ qua lời đề gì của cô, tôi tiến lại bàn bếp, nhìn vào nồi thức ăn cô Chi đang xào nấu, món thịt bò xào cần tây, đơn giản dân giã nhưng cũng không kém phần cầu kỳ…
Tôi gần cô hơn, con cặc dưới quần tôi nở to ra, chết rồi tôi không thể kiểm soát được mất…
Chiếc quần thể thao cô mặc bó sát vào, những đường nét, bờ mông hay cả mu lồn cô chi đang khiêu khích tôi, Tuấn ơi, dừng suy nghĩ đó lại, muốn lấy mật thì đừng phá tổ ong, không được manh động…
Bước tiếp theo phải tỏ ra thật quan tâm cô…
“Ước gì cháu cũng được ai đó hàng ngày nấu ăn như thế này cho cháu nhỉ, chắc sẽ tuyệt lắm…”
Thoáng một chút ngại ngùng cô nói:
“Lấy vợ đi Tuấn, lúc nào cũng sẽ được phục vụ tận tâm…”
“Lấy ai bây giờ cô…”
“Còn ai vào đây nữa…” Miệng cười khúc khích…
“Cái Trang nhà cô kể nhiều về cháu lắm… Chắc chắn con bé sẽ không chọn lầm người…”
Tôi hiểu ý cô nói… Nhưng cố che dấu đi, tôi không muốn nhắc nhiều về chuyện tình cảm của tôi và Trang bây giờ… Tôi xác định đối với em, chỉ là tình cảm của người anh trai dành cho người em gái đáng thương…
“Trang kể cháu hậu đậu lắm à cô… Chắc lại nói xấu gì về cháu với cô rồi…” Giả bộ mặt buồn rầu…
“Không… Trang toàn nói nhưng chuyện tốt về cháu, cô cũng mong cháu sẽ là chỗ dựa vững chắc cho Trang…”
“Ý cô là muốn nhận cháu làm con rể cô hả…” Tôi đùa cô.
“Cô có muốn cũng không được… Cái quan trong là tình cảm của hai đứa thôi…”
“Hì… Tôi cười với cô…”
“Cả hai người đang nói chuyện gì thế…” Trang từ cầu thang đi xuống.
Tôi nhìn sang Trang, lấm lét…
“Đâu có…”
“Mẹ… mẹ… Mẹ lại nói xấu chuyện gì của con với Tuấn đúng không…”
“Chuyện gì nào… nào?” Hai mẹ con nhà này… Không còn gì để nói…
Mặt Trang lại phụng phịu xuống. Tôi tiếp lời.
“Mẹ Trang bảo Trang hay nói xấu Tuấn với Mẹ”… Lại đến lượt tôi nữa…
“Bao giờ… Tuấn đừng có điêu…”
“Thôi không nói nữa… sắp cơm ra ăn luôn cho nóng không thì nguội mất…”
Đồ ăn được bày đầy ra bàn, Trang và Mẹ đều giỏi trong chuyện bếp núc… nên món nào nhìn cũng đã con mắt hết, khỏi phải nói mùi vị cũng phải sánh ngang nhà hàng năm sao…
“Toàn món ngon thế này… Sao Trang bảo cháu là cơm gia đình thôi chớ… Nhiều quá ăn làm sao hết đây ạ…”
“Thực ra cũng không có gì đâu cháu, bình thường nhà có hai mẹ con, thêm người thêm vui”.
“Với lại cô với con bé cũng cảm ơn cháu về chuyện lần trước, không có cháu thì không biết mọi chuyện sẽ thế nào…”
Người cô bỗng trùng xuống, có không muốn nghĩ nhiều tới chuyện cũ nữa, đặc biệt ngày hôm nay còn có sự hiện diện của tôi…
Hiểu ý cô nói, tôi cũng gạt đi nhanh chóng.
“Đã lâu rồi cháu mới được ăn bữa cơm đầm ấm thế này…” Có đôi chút cảm thấy ghen tị với Trang.
“Mẹ thấy chưa, nhà có hai mẹ con mà lúc nào mẹ cũng công việc, chả để ý đến con gì”.
Cô cũng hơi chạnh lòng vì câu nói của tôi.
“Mẹ biết rồi con gái yêu của mẹ, từ nay mẹ sẽ ở nhà nấu cơm cho con ăn nhé…”
“Mẹ thề đi… Trang tỏ vẻ nhũng nhịu…”
“Mẹ thề, có cả Tuấn ở đây chứng kiến nhé…”
“Thôi ăn đi kẻo nguội…”
Trang và cô cùng lúc gắp thức ăn cho tôi, chiếc bát của tôi nhanh chóng được lấp đầy, thịt này, cá này, tôm này… Nhiều vô kể…
“Ăn đi… Ăn đi tuấn… ăn đi cháu…”
Cả cô Hương và cô Oanh cũng thế, mình ăn thì có được bao nhiêu đâu, chỉ lo cho người khác chết đói thôi…
Ngại ngùng đón nhận tình cảm của hai mẹ con, tôi cố gắng ăn hết món ăn mà cô và Trang nấu trong ánh mắt trầm trồ của hai người, ngậm một cục cơm lớn trong miệng ngước lên nhìn Trang… Nàng ta nhìn tôi như người ngoài hành tình vậy, làm tôi hơi giật mình, cục cơm nghẹn ở cổ… Chết mẹ sặc rồi…
Mọi chuyện đã quá muộn, Ặc… ặc… ặc, Cơm trong miệng tôi phun ra ngoài, phun cả lên mũi, nước mắt chảy giàn giụa… Hạt cơm văng tung tóe trên bàn, trên người tôi rồi rớt cả xuống đất nữa…
Quá tam ba bận, nếu đúng là ra mắt nhà người yêu thì chắc tôi bị loại ngay vòng gửi xe rồi, may có cô và Trang… Không thì… hic.
“Ăn chậm tôi khỏi sặc Tuấn… Cô ân cần cầm khăn đưa cho tôi…”
“Tuấn hậu đậu…” Trang nói thế nhưng cũng chạy lại, lấy giẻ lau bàn rồi lau cả sàn nhà nữa…
“Cháu, Cháu ngại quá hic…”
“Không sao đâu… Trang nó dọn tí là xong mà… Ăn vừa thôi… Hi…” Cô cười bí ẩn…
Ánh mắt này là sao… Cô đang bị tôi mê hoặc chăng, tự sướng một mình…
Lấy tay phẩy hết cơm ra khỏi người… Đứng dậy lấy một cốc nước uống, vẫn còn một hai hạt cơm sót lại phun ra từ mũi, cái cảm giác này nó thốn kinh khủng các bác ạ…
Lại có một kỷ niệm nhớ đời mà tôi không thể nào quên được…
Kết thúc bữa cơm, để lấy lại hình ảnh trong mắt cô và Trang, tôi tranh xuất rửa bát, giằng co mãi cuối cùng Trang và cô cũng phải chịu thua trước tôi…
Đắc trí vì đã giành chiến thắng, tôi hòa hứng làm cẩn thận và khéo léo rửa bát, còn Trang thì dọn dẹp bàn ghế, cô Chi ra phòng khách ngồi.
Hoàn thành xong công việc, hớn hở chạy ra đinh trò chuyện với cô thì thấy cô vui vẻ cười nói với ai đó qua điện thoại, kiểu này là thằng Hoàng rồi. Tụt hết mode, đợi cô nghe xong điện thoại tôi mới dám đến gần, nhân lúc Trang đang trên tầng hí hoáy dọn phòng…