Phần 63
Nhìn cái kiểu nhăn nhở của thằng Hùng làm tôi chỉ muốn đấm cho nó một cái nhưng nó lại làm cho tôi buồn cười nên không nỡ.
Ngồi nói chuyện với nó một lúc thì tôi về, lấy cái điện thoại nhắn tin cho em Dung. Một hồi sau thì em ấy mới trả lời, trách cứ tôi tự dưng mất tích mà không thấy nhắn tin với em ấy gì cả. Tôi xin lỗi rồi gạ mai đi chơi, không quên tặng em ấy ít quà đi Nha Trang mua về.
Hôm sau đợi em ấy học xong thì tôi đã đứng đợi ở cổng trường rồi. Thấy tôi thì Dung ra vẻ cái bộ mặt bất cần đời nói:
– Tự dưng đến trường cũ làm gì vậy anh? Đợi em nào ở đây à?
Cái giọng khiêu khích tôi khiến tôi muốn chửi cho một tiếng nhưng không. Tôi thích trêu Dung nên trả lời:
– Ừ! Đợi em xinh ơi là xinh luôn.
Dung bĩu môi nói:
– Em nào thế? Tí giới thiệu em nhé!
Tôi cười ha hả bảo:
– Được thôi! Em đó đang đứng đây này!
Nói xong tôi chỉ luôn vào Dung. Lườm tôi một cái bằng ánh mắt sắc lạnh rồi Dung tủm tỉm cười bảo:
– Chỉ được cái nịnh gái là không ai bằng thôi.
Tôi lại cười bảo:
– Tan học em có về nhà ngay không? Nếu rảnh đi chơi với anh chút.
– À hôm nay em không vì buổi chiều có mấy cái cuộc thi tìm hiểu về môi trường nên em ngại về lắm, loanh quanh ăn trưa ngồi cafe một lúc rồi lại vào trường thôi.
– Vậy đi ăn với anh đi!
Dung tủm tỉm cười gật đầu, gửi xe đạp trong trường luôn rồi Dung ngồi sau lưng tôi, tránh những quán ăn mà có thể Ngọc quan sát thấy, tôi tìm một quán sâu trong ngõ nhưng có mấy món nướng khá ngon.
Hai đứa ăn no nê xong thì đi café, tôi nhắm chắc bây giờ chưa thể đưa em này vào nhà nghỉ được nên cứ phải đi cafe xem thế nào đã.
Vào trong quán, lên chỗ kín đáo rồi cả hai ngồi xuống cái ghế đệm to bự chảng nói chuyện. Do vẫn chưa thể gần gũi được nên tôi với Dung ngồi đối mặt nhau. Chém gió chuyện học sinh một chút tôi sực nhớ có quà ở Nha Trang nên bảo:
– Đợi anh một chút nhé, anh xuống có việc.
Dung nhoẻn miệng cười gật đầu đoán tôi đi vệ sinh thôi nhưng tôi xuống mang cho Dung một bộ khuyên tai bằng ngọc trai.
Vừa tặng tôi vừa nói:
– Đi Nha Trang chẳng có gì nên anh mua tặng em chút quà này thôi. Đây là lý do vì sao không nhắn tin gọi điện cho em được đấy.
Dung thấy món quà cũng chẳng đắt đỏ gì nhưng lại hợp với mình lắm nên nhận luôn, cười thật tươi để lộ cái răng khểnh mà nói:
– Được! Thế em tạm tha đấy nhé. Không có quà là em bắt đền anh luôn.
Tôi lại cười bảo:
– Bắt đền cái gì?
– Phải đưa em đi ăn thường xuyên, dạo này tự nhiên thèm ăn vặt!
Tôi ra vẻ thở phào nói:
– May quá! Tí nữa thì bị hành!
Dung cười rúc rích ra vẻ rất thích món quà của tôi. Ngồi chém gió thêm một lúc thì Dung bảo:
– Thôi đưa em đến trường đi, chuẩn bị điểm danh rồi, chắc điểm danh xong thì em cũng té luôn. Cái chương trình giời hơi đất hỡi này mà cứ bắt con người ta phải đi cơ chứ, cho nghỉ học thì nghỉ mẹ luôn đi!
Tôi bảo:
– Tính em giống anh, mấy cái chương trình này điểm danh có mặt xong là té. Vừa nhức đầu vừa mệt người chẳng báu bở gì cả.
Trả tiền cafe xong rồi hai chúng tôi quay lại trường, Dung xuống xe rồi bảo:
– Chịu khó đợi em nửa tiếng nhé, em điểm danh xong đi chơi tiếp!
– Ờ cũng được, anh qua quán đối diện cổng trường uống nước nhé!
Đợi Dung đi vào khuất sau cái cổng trường tôi mới để ý không ngờ mấy em gái cấp ba bây giờ ngon lành thật, em này em nấy vừa cong vừa mẩy. Ngồi uống nước ngắm mấy em ấy tung tăng đi vào mà tôi tỉnh cả người.
Nhâm nhi một lúc thì thấy Dung chạy tót ra, ngồi xuống cạnh tôi, không biết trời nóng quá hay sao mà cái cúc ngực của Dung bung ra.
Nhìn qua khe hở thấy cái áo lót trắng tinh khiến tôi nuốt nước bọt ừng ực. Tôi quay lại hỏi:
– Sao trốn được ra chưa? Đi chơi được không?
Dung cười tủm tỉm nói:
– Được rồi hì hì! Giờ đi chơi đến năm rưỡi sáu giờ chiều quay lại lấy xe là được vì hôm nay ở trường tụi nó còn học thêm nữa!
Tôi đưa Dung đi chơi cũng chưa biết đi đâu thì vừa lên xe, Dung đã ôm nhẹ lấy tôi khẽ nói:
– Lúc nãy nhìn trộm em sướng mắt chưa?
Tôi giả ngây nói:
– Nhìn trộm gì chứ!
Dung nhéo một cái bảo:
– Nhìn ngực em chứ còn gì nữa, cái mắt hấp háy em biết thừa, để cho mà nhìn đấy nhé!
Tôi cười hề hề bảo:
– Cái đấy không phải nhìn trộm mà em để cho anh nhìn, lộ thế không nhìn mới là lạ. Nhưng mà có thấy gì đâu, trắng tinh thế kia mà!
Tôi vừa nói xong thì Dung lại nhéo cái nữa mà nói:
– Thế thì muốn nhìn cái gì nào?
Tôi được thể lại trêu:
– Cái gì mà to như bánh bao lại có núm đấy, cái đấy được nhìn mới thích, được sờ thì càng thích mà được ăn thì không còn gì bằng!
Vừa nói xong thì Dung thủ thỉ:
– Thế có muốn ăn không!
Tôi hí hửng bảo:
– Muốn chứ, nhưng mà không về ăn của mẹ đâu nhé, của mẹ thì ăn hồi bé thôi chứ lớn như thế này mà còn ăn người ta cười chết.
Tôi thòng một câu như thế thì Dung không còn bắt bẻ tôi được câu nào nữa. Nghe xong câu nói của tôi thì Dung đành ngậm tăm vì không đối đáp lại được, phải đến hai ba phút sau thì đột nhiên Dung nói:
– Thế có muốn ăn không nào?
Tôi lại bảo:
– Lại hỏi vớ vẩn, đàn ông nào mà chẳng muốn ăn cơ chứ!
Như bắt được vàng Dung nói luôn:
– Ra phố gái gọi, cứ bỏ tiền ra là được ăn thôi, càng nhiều tiền thì càng được ăn ngon đúng không, ăn bao nhiêu mà chẳng được.
– Nói thế nói làm gì. Ăn phải có cảm xúc chứ, ăn thế mất tiền không đáng.
– Đàn ông các anh chỉ muốn đồ free thôi nhỉ.
– Ai chẳng muốn đồ free nhưng cũng cần phải có cảm xúc nữa chứ, đâu phải cứ free là ăn đâu nhưng mà cỡ em cho anh ăn là anh ăn luôn không chần chừ.
Chưa đầy mười giây sau Dung khẽ bảo luôn:
– Thế bây giờ ăn luôn có dám không?
– Dám chứ sao không? À mà năm nay lớp mười một rồi nhỉ, trên mười sáu rồi. Dưới mười sáu là sợ lắm đấy, dính vào là tù như chơi!
– Gớm! Ai bắt anh đi tù mà anh phải sợ thế cơ chứ, để em xem vào nhà nghỉ dám ăn không.
Tôi không ngờ Dung lại gạ gẫm tôi như vậy, đoán chắc là sau khi thằng Hùng thịt thì em này cũng có vẻ được một số anh khác thịt rồi nên mới dễ dãi như vậy. Dung đã gợi ý nên tôi phi luôn vào nhà nghỉ nằm sâu trong ngõ.
Đến nơi thì đột nhiên Dung lưỡng lự không muốn lên, tôi thấy vậy bĩu môi khích tướng:
– Ô tưởng máu lắm hóa ra nói mồm à?
– Hứ! Em sợ anh á!
Nói xong Dung lấy luôn chùm chìa khóa phòng rồi vung vẩy nó kêu leng keng rồi phăm phăm đi trước.
Lên đến tầng ba vào một phòng phía góc có hai mặt thoáng có cửa sổ nhìn xuống phía đường bên dưới Dung ngồi xuống giường.
To mồm vậy thôi nhưng Dung vẫn còn cảm giác sợ sợ ngại ngại, Tôi thấy vậy trêu luôn, khóa cửa đánh cái cạch rồi nhảy xổ vào đè Dung ra giường.
– Á… anh làm gì vậy… đừng làm thế… em xin anh đấy!
Tôi càng trêu:
– Ngon thế này thì phải cho anh làm một cái chứ, thèm không có chịu được rồi đây này. Hôm nay chết với anh nhé!
Nắm chặt hai tay tôi ghì Dung xuống, quá dễ dàng vì Dung sợ thật, khuôn mặt xám ngoét lại khiến tôi buồn cười quá nên bỏ ra cười như ma làm. Dung ngồi dậy cầm cả gối rồi chăn đập tôi rồi nói:
– Hứ! Dọa em này! Đồ con chó… hứ làm người ta hết cả hồn.
Tôi cười hì hì bảo:
– Vào đây thì cho anh làm rồi còn gì nữa.
– Ai bảo vào đây là phải cho anh… làm người ta sợ hết cả hồn lên được.
Tôi nhoẻn cười một cái rồi bảo:
– Thôi không đùa nữa anh đi tắm đây.