Phần 103
“Không có việc gì, bình tĩnh một chút.” Triệu Đức Tam phân phó nói, hít một hơi, một mặt bình tĩnh mà mở cửa, “Ha ha” cười nói: “Lãnh đạo, cơn gió độc nào thổi ngươi tới đây nha?”
Trương Hiểu Yến liếc nhìn hắn, thấy có Bạch Linh bên trong, thần sắc dị thường lúng túng nhìn cô cười, ngửa mặt tiếu dung nhìn Đức Tam, thân âm có chút kéo dài, nói: “Trong giờ làm mà lại khóa trái cửa cùng với nhân viên quét dọn nha?”.
Triệu Đức Tam bình tĩnh tự nhiên nói: “Bên ngoài quá lạnh, mà Bạch tỷ vừa quét dọn xong, chân tay lạnh cóng, ta mở lò sưởi điện nên phải đóng cửa cho bớt lạnh, giúp Bạch tỷ sưởi ấm”.
“Xem ra ngươi tại phòng hậu cần công tác thật sự xuất sắc, biết quan tâm tới mọi người.” Trương Hiểu Yến cười yếu ớt nói.
Triệu Đức Tam cười nói: “Tại hậu cần không có việc làm thì ta quan tâm một chút tới nhân viên vệ sinh, nào giống các cấp lãnh đạo ví dụ như ngươi, công việc tổng hợp đã bận nay lại còn kiêm “công việc” của Vương phó cục”.
Hắn nói câu này nghe bình tĩnh vô cùng, Trương Hiểu Yến nghe thấy những lời này cảm thấy bị hắn châm chọc, cô biết Triệu Đức Tam có bằng chứng của cô cùng Vương phó cục gian dâm nên ngậm mồm không dám nói thêm chỉ là liếc mắt, nói: “Ta cũng đi vào sấy người một chút, bên ngoài thật sự là quá lạnh.”
Triệu Đức Tam đóng cửa lại, theo vào, gọn gàng dứt khoát hỏi: “Tìm ta có chuyện gì?”
Trương Hiểu Yến đưa hai tay trước lò sưởi điện, nói: “Tối nay là buổi tiệc tết rồi, đến hỏi ngươi một chút xem tiết mục thế nào, có phải chuẩn bị trang phục đạo cụ gì hay không? Để còn đi tới chỗ thuê trang phục kiếm.”
“Ta không cần đạo cụ cùng trang phục.” Triệu Đức Tam nói, đi đến trước ghế ngồi xuống.
“Tiểu Triệu, ta đi trước.” Bạch Linh đứng ở một bên cảm giác rất không được tự nhiên, trong lòng lo lắng bất an, vội vã ra ngoài.
“Ừm, Bạch tỷ, vậy ngươi đi trước đi.” Hắn khoát khoát tay, đuổi đi.
Bạch linh vừa đi, Trương Hiểu Yến quỷ tiếu hỏi hắn: “Triệu Đức Tam, ngươi cùng nữ nhân kia khóa trái cửa ở bên trong làm cái gì?”
“Để Bạch tỷ tới sưởi ấm a.” Triệu Đức Tam điềm nhiên như không có việc gì châm một điếu thuốc nói.
“Ta không tin!” Trương Hiểu Yến nghi ngờ nói.
“Ngươi cho rằng ta là vương phó cục a, lợi dụng chức vụ chiếm nữ thuộc hạ a?” Triệu Đức Tam thở ngụm vòng khói nói.
Câu nói này đâm thẳng thừng Trương Hiểu Yến, để cô không thể chống đỡ, tự chuốc nhục nhã cúi thấp đầu xuống.
“Người ta Bạch tỷ là một nữ nhân, lão công cô tê liệt trên giường, trời rất lạnh quét sân có thể đem người chết cóng thế nào nói cũng là người của phòng hậu cần, ta quan tâm một chút cũng là nên nha.” Triệu Đức Tam nói.
Trương Hiểu Yến sâu kín liếc hắn một cái, nói: “Triệu Đức Tam… Ngươi… Ngươi tuyệt đối đừng đem chuyện của ta truyền đi… Được không?”
Triệu Đức Tam “Ha ha” cười nói: “Yên tâm đi, ngươi cùng vương phó cục, ta không nhiều hứng thú lắm, trong tay của ta có bằng chứng đó thực sự chỉ để đối phó lão Vương, hắn không động vào ta, ta cũng không động chạm, ta không muốn lưỡng bại câu thương. Ngươi có con đường của mình, ta cũng vậy, đừng suy nghĩ quá nhiều, ta sẽ thay ngươi giữ bí mật!”
Điện thoại di động Trương Hiểu Yến vang lên, cô móc ra xem xét, là Vương chủ nhiệm phòng làm việc tổng hợp gọi tới, vội vàng kết nối, chỉ nghe thấy truyền đến chất vấn thanh âm: “Tiểu Trương, ngươi chạy đi đâu?”
“Ta đến hậu cần hỏi một chút Triệu Đức Tam có cần hay không áo quần diễn xuất cho ngày mai.”
“Hỏi hắn làm gì! Hậu cần không cần phải quan tâm!” Vương chủ nhiệm trách cứ nói, ” nhanh lên đến tiền viện! Có xe ra ngoài, ngươi đi cùng tới chỗ thuê đồ mượn một chút đạo cụ cùng trang phục đi!”
Trương Hiểu Yến kéo cửa đi ra. Triệu Đức Tam nghe thấy Vương chủ nhiệm, thật sự là tức giận đến nổi trận lôi đình, cái con người này trước kia thấy hắn thì vô cùng nhiệt tình, hiện tại mình bị đẩy tới phòng hậu cần, thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ, coi lão tử không bằng cỏ rác! Móa! Thật sự là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh!
Loại đối xử này càng khiến hắn hạ quyết tâm leo lên cao.
Ngày thứ hai giữa giờ cơm trưa, Vương chủ nhiệm đứng trên lầu thổi còi, hiệu triệu tất cả công nhân viên chức tập hợp, ước chừng hơn một trăm người, ngồi trên hai chiếc xe bus, hướng tới cao ốc của cục than đá, buổi lễ sẽ được cử hành trên tầng 8.
Hậu cần là phòng trong cùng, nên khi Triệu Đức Tam lên đến xe bus, chỗ ngồi đã không còn, đều là bị chiếm sạch, Vương chủ nhiệm thúc giục nói: “Tiểu Triệu, lên xe nha, còn chờ cái gì”.
“Không có chỗ ngồi a.” Triệu Đức Tam nói.
“Không có chỗ ngồi đi lên đứng đấy nha, chẳng lẽ lại còn muốn tìm một chiếc xe để một mình ngươi ngồi nha?”
“Ta tự đánh mình xe đi!” Triệu Đức Tam lạnh lùng trừng cô một chút, quay đầu hướng ngoài cửa lớn đi.
Đi tới cửa chính, Audi Trương cục đứng bên cạnh hắn, cửa sổ xe hạ xuống, Trương cục thò đầu ra nói: “Tiểu Triệu, ngồi xe của ta đi.”
“Cái này… Không tốt a?”
“Nhanh lên lên xe đi, có cái gì không tốt!” Trương cục phân phó nói.
Triệu Đức Tam liền mở ra cửa sau ngồi lên, hướng Lý San San cười cười, Lý San San cười lại, chỉ là bất quá nụ cười này có chút mập mờ.
Tại trước mặt Trương cục, Triệu Đức Tam cũng không dám biểu hiện ra cùng Lý San San có cái quan hệ đặc biệt gì, trên đường đi quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, bất động thanh sắc, không có lộ ra một tí dấu vết nào.
“Tiểu Triệu, tiết mục của ngươi tập luyện thế nào rồi?” Trương cục hỏi hắn.
“Cũng tạm ổn rồi.” Triệu Đức Tam mỉm cười đáp.
“Lát nữa để ta thưởng thức một chút, nhìn ngươi biểu diễn có bộ dáng như thế nào.” Trương cục quay đầu lại đối với hắn khẽ cười nói.
Trương cục hôm nay có trang điểm nhẹ, mày liễu môi đỏ, cổ trắng má hồng, tóc ngắn ngang tai, chải vuốt chỉnh tề, mang một cặp kính gọng vàng, nhìn qua đặc biệt phong tình thành thục, mặc dù đã ở độ tuổi gần năm mươi nhưng mà chỉ cần thêm chút ăn mặc vẫn là thực sự mê người.
Bởi vì có Trương cục trên xe, Lý San San cũng đang ngồi yên lặng, ngẫu nhiên vụng trộm liếc xéo một chút Triệu Đức Tam…
Đến cao ốc than đá xuống xe, Lý San San cùng Triệu Đức Tam một trái một phải đi sau lưng Trương cục vào trong, điệu bộ này nghiễm nhiên là cánh tay trái và phải của Trương Ái Linh vậy.
Trong lễ đường đã giăng đèn kết hoa, treo hoành phi cùng những câu chúc phúc, một loạt bảng tên các vị lãnh đạo đã được đặt trên bàn, Trương Ái Linh tìm tới chỗ ngồi của mình đã được sắp xếp sẵn ngồi xuống, Triệu Đức Tam cùng Lý San San ngồi phía sau lưng cô.
Đằng sau đại đội ngũ còn chưa tới, trong lễ đường trống không, Trương cục liền quay đầu cùng Triệu Đức Tam cùng Lý San San nói chuyện phiếm.
Sau một lúc lâu, Vương Quốc An cười tủm tỉm đi đến bên tay phải Trương cục, ngăn cách một chỗ ngồi, ha ha cười nói: “Trương cục chào buổi sáng nè.”
“Ừm, lão Vương buổi sáng ra ngoài làm chuyện gì à nha? Giống như không ở trong cục a.” Trương Ái Linh cười yếu ớt hỏi.
“Úc, trong nhà có một chút sự tình, không qua chào hỏi Trương cục, thật là thất lễ nha.” Vương Quốc An cười ha hả nói.
“Không có việc gì, dù nói thế nào ngươi cũng là phó cục trưởng, chút chuyện nhỏ này bỏ qua đi.” Trương Ái Linh cười khẽ nói, quay đầu phân phó Lý San San: “Tiểu Lý, rót cho ta và Vương phó cục cốc nước đi.”
“Được rồi.” Lý San San đứng dậy đi rót nước.
Vương Quốc An quay đầu nhìn thấy Triệu Đức Tam, mắt từ mày thiện cười nói: “Nha, Tiểu Triệu cũng tới sớm như vậy a, công nhân viên chức khác còn chưa tới sao?”
Trương Ái Linh nói: “Trên xe hết chỗ ngồi, Tiểu Triệu ngồi ta xe tới.”
“Úc.” Vương Quốc An mặt mày xám xịt, quay đầu hướng Triệu Đức Tam nói: “Tiểu Triệu a, ngươi cũng thật đặc biệt, được đi chung xe với Trương cục, lãnh đạo đã coi trọng ngươi như vậy, ngươi cần phải biểu hiện tốt một chút a.”
Triệu Đức Tam một mặt lấy lòng cười, máy móc gật đầu: “Lãnh đạo ngài nói đúng lắm.”
Trương Ái Linh nghĩ đến việc thay đổi vị trí cho Triệu Đức Tam, nói: “Lão Vương, ta cảm thấy Tiểu Triệu là người trẻ tuổi, năng lực cũng không tệ, nếu để hắn làm cái công việc nhàn hạ ở phòng hậu cần thật sự là lãng phí nhân tài, theo ngươi thấy nên để hắn làm chức vụ gì cho hợp lý a.”
Vương Quốc An liếc Triệu Đức Tam một chút, chậc chậc lưỡi, mặt lộ vẻ khó xử, nói: “Trương cục, chuyện này không dễ làm a, ngươi nhìn hiện tại trong cục các bộ phận chuyên môn đã ổn định nhân lực, tuân thủ chế độ quy chế của nhà nước về biên chế làm việc, lại nói không phải Tiểu Triệu ở phòng hậu cần vẫn ổn sao, người trẻ tuổi cần đi rèn luyện chút.”
“Nói cũng đúng.” Trương Ái Linh thấy ý từ của Vương Quốc An không cho Triệu Đức Tam thay đổi vị trí, cũng không tiện nói cái gì, quay đầu hướng Triệu Đức Tam nói: “Tiểu Triệu a, vậy ngươi rèn luyện tại môi trường đó đi, có vị trí tự nhiên lãnh đạo sẽ cân nhắc đề bạt, giống lão Vương nói, người trẻ tuổi trước tiên nên rèn luyện một chút, đối với tương lai phát triển trăm lợi mà không có hại.”
Triệu Đức Tam nhận thấy trong ánh mắt của Trương Ái Linh tạm thời có chút bất đắc dĩ, bất quá cái này cũng không vội vã, chỉ cần dựa vào cô, sớm muộn sẽ lên chức, thế là cười khẽ nói: “Vương phó cục nói đúng lắm, tại hậu cần rất vui vẻ, trước rèn luyện một chút năng rồi tính tiếp, ha ha.”
Vương Quốc An quay đầu “Ha ha” cười nói: ” Đồng chí Tiểu Triệu giác ngộ rất cao a, ta điều ngươi đi hậu cần cũng chính là cái dụng ý này, dù sao công việc thư ký ngươi mặc dù làm rất cố gắng, nhưng lại không quá phù hợp. Cũng không nên bởi vì ta điều ngươi, liền đối ta có thành kiến nha.”
“Lãnh đạo xem ngài nói kìa, ngài dụng tâm cũng chẳng phải vì sự nghiệp của ta sao”. Triệu Đức Tam nở nụ cười hòa ái lấy lòng nói.
Trương Ái Linh là người thông minh, mắt thấy hai người này trên mặt hài hòa, nhưng trong lòng khẳng định mắng cha mẹ lẫn nhau, cô đối với vương Quốc An cho tới nay tác phong cũng có chút thành kiến. Hắn cũng nhòm ngó vị trí cục trưởng của cô, nếu không phải chồng cô là phó phòng tổ chức cán bộ của Tỉnh ủy, đoán chừng sớm thôi cái mũ ô sa của mình cũng bị hắn cướp mất. Cô cảm thấy Triệu Đức Tam càng ngày càng thuận mắt, tên tiểu tử này cách đối nhân xử thế rất tinh thông, uống rượu lại lợi hại, thích hợp ở quan trường. Mà đặc biệt công phu trên giường lại càng lợi hại, khiến cô cả thể xác và tinh thần đều thoải mái, nếu có thể lưu lại hắn làm thư ký cho mình thì tốt biết bao, nhưng nữ lãnh đạo không thể dùng nam thư ký, cô cũng không muốn phá vỡ cái quy củ có từ bao năm nay.
Có thể tồn tại chốn quan trường, đều là đầu óc linh hoạt, khôn khéo, cho dù thủy hỏa bất dung, mặt ngoài cũng là hoà hợp êm thấm, âm thầm đánh cờ mới thật sự là đọ sức, mỗi một chi tiết nhỏ mỗi một việc nhỏ cũng có thể bị đối phương thừa nước đục thả câu. Triệu Đức Tam đầu óc thông minh, cách đối nhân xử thế rất khéo đưa đẩy, hiển nhiên có tiềm chất làm quan, về phần quan lộ như nào thì phụ thuộc vào cách dùng người của hắn.
“Lão Trương, lão Vương đều đã đến a.” Một âm thanh sang sảng vang lên.
Trương Ái Linh cùng Vương Quốc An đồng thời nghe ra đây là thanh âm Dư phó thị trưởng, liền vội vàng đứng lên kéo ra ghế đi nghênh đón.
“Dư phó thị trưởng cũng thật sớm a.” Trương Ái Linh cười đi đến bên cạnh hắn.
“Dư phó thị trưởng mau mời an vị.” Vương Quốc An kéo ra cái ghế ở vị trí trung tâm.
Trương Ái Linh vui vẻ nói: “Dư phó thị trưởng có thể trong lúc cấp bách bớt thời gian đến xem xét cục chúng ta tổ chức tết nguyên đán tiệc thật là làm than đá cục chúng ta vinh hạnh a.”