Phần 11
Triệu Đức Tam đóng cửa lại ngồi ở trên ghế sa lon, tay cầm lấy danh thiếp của Mã Lan nhìn hồi lâu, nghĩ thầm khó trách cô cùng phó cục trưởng Vương quan hệ tốt như vậy, nguyên lai cũng là mối quan hệ với nhân vật nhân vật có mặt mũi của thành phố Du Dương.
Nhớ năm đó, Triệu Phát cha của Triệu Đức Tam tại thành phố Du Dương cũng được coi như là một nhân vật có số má, bất quá chỗ dựa không cứng rắn, sau vụ án trốn thuế phát sinh, tìm không được người hỗ trợ nên đành thua cuộc.
Triệu Đức Tam cần tấm danh thiếp cất đi, vừa nghĩ tới Mã Lan phong tình quyến rũ, liền có chút mê luyến, nhưng đàn bà dáng dấp mê người như vậy lại bị phó cục trưởng Vương một thân đầy thịt mỡ áp dưới thân thể đâm thọt tơi tả, hắn cảm thấy có chút buồn nôn…
Cửa ra vào lại vang lên tiếng “cót kẹt…”
Phó cục trưởng Vương đang được nữ nhân viên văn phòng Trương Hiểu Yến kéo cánh tay dìu vào trong, phó cục trưởng Vương gương mặt hồng hào ra vẻ say rượu, đôi môi dày mở ra, hơi híp mắt lại, lè nhè nói:
– Hiểu Yến, đưa tôi đến phòng làm việc đi nhé.
– Thưa vâng…
Trương Hiểu Yến tướng mạo trắng nõn nho nhã, tính cách khá trầm lặng, cô mới đến cục khoáng sản than đi làm chưa có bao lâu, cũng xem như là người mới, cho nên mọi thứ biểu hiện đều rất tích cực, vừa rồi khi ở dưới lầu cô trông thấy phó cục trưởng Vương từ trong xe loạng choạng đi xuống, nhìn mặt mũi ông ta ửng đỏ thì cô biết rõ ông đã uống rượu nhiều quá, vội vàng chạy đến đở lấy phó cục trưởng Vương.
Triệu Đức Tam liền đoán được Phó cục trưởng Vương gọi cho Trương Hiểu Yến vịn ông đưa vào trong phòng, nhất định là không có ý tốt. Quả nhiên như là Triệu Đức Tam đoán trúng, khi Trương Hiểu Yến vịn Phó cục trưởng Vương vào phòng, cửa từ bên trong đóng lại, lập tức truyền đến tiếng của Trương Hiểu Yến nhỏ giọng kháng cự:
– Phó cục trưởng Vương, xin ông… đừng như vậy… đừng như vậy.
– Ưm… à… chiều tôi cô không có thiệt thòi đâu…
– Xin đừng… xin đừng…
– Vậy tôi chỉ cần… hôn ở bên dưới thôi…
– Đừng… xin ông… ở dưới… không sạch sẽ… tôi chưa có… tắm rửa… đừng… đừng… kéo xuống…
– Có nghe… lời tôi không vậy?
Thế rồi âm thanh yếu ớt kháng cự chỉ giằng co thêm chút ít, kế tiếp bên trong liền lặng yên không có một tiếng động…
Một lát sau, thì truyền đến tiếng của Trương Hiểu Yến đè nén rên rỉ, có thể nghe được cô đang nỗ lực áp chế chính mình, nhưng rồi vẫn là không nhịn được rên lên kéo dài.
– Phó cục trưởng… ưm… ưm… à… à… ư… ư…
Triệu Đức Tam cảm thấy lúc này mình cứ ngây ngốc ở phòng làm việc thì không hợp tình hợp lý, vì vậy hắn liền kéo cửa phòng làm việc của mình ra ngoài, tiện tay cầm tấm bảng nhỏ “Đang bận xin đừng quấy rầy…” treo lên, bản thân hắn thì đi dọc theo hành lang đến bên cửa sổ đốt điếu thuốc hút.
Vốn là Triệu Đức Tam vửa gặp phó cục trưởng Vương, hắn định thông báo nói có Mã Lan tới tìm, nhưng lại gặp chuyện phó cục trưởng Vương ở bên trong lại cùng Trương Hiểu Yến “này nọ í é…”.
Hắn mới đến đây đi làm ngày đầu tiên, nếu tính thêm ngày hôm qua, gần kề thời gian chưa hết trọn 2 ngày, phó cục trưởng Vương ở trong phòng nghỉ ngơi của mình đã duyệt qua hai người phụ nữ, một người đàn bà có tuổi, một cô gái tươi trẻ với hai cái mùi vị bất đồng khác nhau.
Ặc, Vương An Quốc này thật sự là tên khốn kiếp lão sắc lang! Triệu Đức Tam vì những mỹ nữ kia bất bình dùm cho họ.
Một lát sau, hắn nghe thấy trong hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập, nhìn lại, thì ra là nhân viên văn phòng Trương Hiểu Yến đã từ bên trong của Vương An Quốc đi ra, cô cúi đầu, mái tóc dài có chút rối loạn, trên mặt còn nét hồng đỏ, thần sắc hốt hoảng hướng đầu bậc thang đi tới.
Triệu Đức Tam nhìn cô không nháy mắt, Trương Hiểu Yến cảm giác được có ánh mắt đang nhìn mình, cô vụng trộm nhìn lướt qua, thấy là Triệu Đức Tam, cô biết rõ hắn vừa rồi chắc là nghe thấy được tiếng rên rỉ của mình, mặt lại thêm một mảnh đỏ bừng, cúi đầu bước vội vàng bước đi nhanh hơn, vừa đi tới đầu bậc cầu thang, ai ngờ trong lòng đang lo nghĩ đến chuyện vừa rồi không yên lòng, một chân đạp hụt cầu thang, “oạch…” lên một tiếng, cô như trái banh lăn tròn té xuống nửa cầu thang…
– Á… đau quá…
Trương Hiểu Yến thét lên, Triệu Đức Tam lật đật dụi mẩu thuốc lá, chạy đến góc thang lầu, đỡ cô từ dưới đất đứng lên.
Trương Hiểu Yến bụm lấy đầu gối, vẻ mặt thống khổ, giương mắt nhìn thoáng qua Triệu Đức Tam, mắc cở đẩy ra cánh tay của hắn nói:
– Tôi không sao.
Vừa một nhấc một bước chân, đầu gối cô lại đau nhói lên, tay ôm đầu gối đau đớn cô ngồi xổm xuống, Triệu Đức Tam đang đứng đấy, cho nên hết thảy cảnh sắc đều thu hết vào mắt, cái váy cao trên bắp đùi hơi xốc lên, xuân quang tiết ra, lộ ra cái quần lót màu hồng mỏng manh không che kín được đám lông đen âm hộ, gần dưới đáy quần ngay vị trí cửa miệng âm đạo có một vết loang chất lỏng bằng quả trứng gà làm đậm lên nền vải, có lẽ là vừa rồi khi giao cấu với phó cục trưởng Vương xong, chắc chắn là Trương Hiểu Yến đã lau chùi sạch sẽ, nhưng trên đường đi, từ sâu trong âm đạo, hỗn hợp dịch nhờn vẫn còn đọng lại nên tiếp tục rỉ ra để lại dấu vết… cô mặc bộ váy áo đồng phục công sở của cục khoáng sản than đá màu xanh đậm, bên trong là áo sơ mi trắng sọc nhỏ, dáng người Trương Hiểu Yến thanh mảnh, nhưng cái mông cùng với bộ ngực lại trổ mã vượt quá các địa phương khác, mặc bộ đồ chức nghiệp, trước sau lồi lõm, nhất là một đôi thịt bầu vú vươn cao nhìn xem rất là có hương vị.
– Không có sao chứ? Để tôi đỡ cô.
Triệu Đức Tam thưởng thức một hồi cảnh sắc chết người, lại giả bộ như là người tốt bụng, phàm là ai có mối quan hệ cùng với phó cục trưởng Vương, hắn đều cảm thấy nên nghĩ đến biện pháp nịnh bợ thì sẽ tốt hơn cho mình.
– Vậy anh giúp tôi một chút đi, cái chân này đau quá.
Trương Hiểu Yến lúc này mới đỏ mặt ngượng ngùng nói, Triệu Đức Tam vui sướng cúi người xuống, cố tình liếc qua giữa háng của Trương Hiểu Yến một lần nữa tìm kiếm cái khe thịt hở ngay giữa trung gian cái quần lót mỏng màu hồng, nhưng đáng tiếc rằng đám lông đen rậm ở bên dưới cái quần lót đã che phủ kím mít chẳng thấy gì…
Khoác ở cánh tay của Trương Hiểu Yến, cơ hồ là xốc lấy cô đứng dậy, dọc theo thang lầu từng bước một thận trọng đi xuống, vừa nhìn thang lầu, vừa dùng khóe mắt quét nhìn bên trong cổ áo trắng nõn lộ ra một mảnh màu hồng viền tơ của cái áo ngực bọc vào đôi bầu vú, thèm thuồng hắn nuốt nước miếng một cái.
Đột nhiên hắn phát hiện trên áo sơ mi của Trương Hiểu Yến hai cái nút áo cài sai vị trí, hắn nhịn không được cười lên, làm cho Trương Hiểu Yến có chút không tập trung, nghi ngờ hỏi:
– Triệu Đức Tam, anh cười cái gì vậy?
Triệu Đức Tam âm thầm nghĩ, nhất định là vừa rồi sau khi Phó cục trưởng Vương ở trong phòng mây mưa với Trương Hiểu Yến, xong việc dưới tình thế cấp bách nên cô cài sai vị trí nút áo, lại không biết làm như thế nào để nhắc nhở cô, vì vậy liền cố gắng trấn định, nói:
– Áo sơ mi của cô bị… đứt nút rồi kìa.
Trương Hiểu Yến cúi đầu nhìn, khuôn mặt lại ửng đỏ đến bên tai, ánh mắt rất quẫn bách, lúc này đã đến lầu một, Trương Hiểu Yến nóng lòng phải sửa sang lại nút áo, nhưng không thể ở ngay trước mặt hắn và hành lang bên ngoài cài lại, vì vậy liền nói:
– Triệu Đức Tam, cám ơn anh đã giúp tôi, đến đây được rồi.
Triệu Đức Tam cười ha hả nói:
– Ủa… còn chưa tới văn phòng của cô mà?
Trương Hiểu Yến đáp:
– Ưm… tôi đi WC.
Đẩy tay Triệu Đức Tam ra, cô tập tễnh… tập tễnh từng bước một đi tới phòng vệ sinh nữ, bước vào bên trong, Trương Hiểu Yến ngồi xổm trên bồn cầu lại phát hiện ra bên dưới cái âm hộ của mình, quần lót thấm ướt dính đầy tinh dịch và nước nhờn của cuộc ái ân vừa rồi còn sót lại, cô móc ra một bao khăn ướt, mở ra, xoa xoa dọc theo cái khe thịt hở âm hộ, vừa rồi Vương An Quốc say chuếnh choáng, dùng dương vật đâm vào âm đạo của cô, khi ông ta xuất tinh vung vẫy mấy thứ bẩn thỉu dính khắp nơi trên cái âm hộ của mình.