Phần 122
Quan trường là nơi mà người ta lừa gạt nhau, cho dù là Trương Ái Linh và mấy vị lãnh đạo đứng đầu đề bạt hắn, nhưng phòng an chất vẫn là một nơi mới mẻ, dù sao thì cũng sẽ xuất hiện việc chèn ép nếu hắn không thức thời, giỏi về vận dụng nịnh nọt thì tự dưng sẽ bình an vô sự.
Lâu nay vốn đã theo thói quen, Triệu Đức Tam nhất thời đi thẳng tới phòng hậu cần rách rưới làm việc, đột nhiên hắn mới nhớ ra, hắn đã chuyển công tác và hôm nay ngày đầu tiên hắn tới phòng an chất làm việc. Cao hứng bừng bừng xoay người hướng phòng tổng hợp mà đi, vừa vặn đối diện gặp được trương đạt, ngửa đầu, cười ha hả nói: “Trương trưởng phòng, chào buổi sáng”.
“Tiểu Triệu, tại sao không đi phòng an chất làm, còn chạy đến hậu cần làm gì!” Trương đạt “Ha ha” cười.
Triệu Đức Tam nói: “Đây không phải đang đi nha, có thời gian trò chuyện sau, ta đi trước.” Triệu Đức Tam lúc nói chuyện trên mặt mang vẻ mặt đắc thắng, Trương Đạt khá là giận nhưng không thể làm gì. Mình ở trong cục lăn lộn rất nhiều năm, tuy nói cũng là cấp trưởng phòng nhưng mà chỉ là cái cán bộ hậu cần nhỏ nhoi, trong lòng uất ức.
“Được, vậy ngươi đi đi, có thời gian sau này quay lại đây thăm ta một chút a.” Trương đạt một bụng tức giận, nhưng biểu lộ rất bình tĩnh, lòng dạ rất sâu cùng hắn khoát khoát tay, kẹp lấy cặp công văn hướng hậu cần đi.
Triệu Đức Tam quan xem xét cẩn thận hành vi của Trương Đạt, phát hiện từ ngữ khí cho tới biến hóa bên trong thì tên vương bát đản này lòng dạ hẹp hòi, nhỏ nhoi, khẳng định là việc này khiến hỏa khí trong lòng hắn không nhỏ. Nghĩ đến khóe miệng của hắn gạt ra một tia cười lạnh, trong lòng lại khuyên bảo mình, tìm chỗ khoan dung độ lượng mà theo, cho dù hiện tại mình rất được lãnh đạo khen ngợi cũng không thể quá kiêu căng, cái gọi là “Tiếng trầm phát đại tài”, đạo lý này hắn vẫn hiểu.
Đi vào tòa cao tầng, vừa vặn gặp Trương Ái Linh đi từ xe xuống dưới, Triệu Đức Tam cố ý đi chậm lại từng bậc thang, muốn đợi Trương cục để cảm tạ nàng vài câu.
Sau một lúc lâu, Trương Ái Linh xuống xe, trên người cô mặc một bộ vải nỉ áo khoác màu đen, đang cầm bao da bóng loáng, chậm rãi hướng tòa cao tầng đi tới, ở đầu bậc thang đã nhìn thấy Triệu Đức Tam, kính mắt gọng vàng có chút vũ mị, môi son khẽ mở ra, nói: “Tiểu Triệu, ở chỗ này làm gì chứ?”
Triệu Đức Tam làm bộ mới phát hiện Trương cục, xoay người mặt mũi tràn đầy cung kính cười nói: “Trương cục a, chào buổi sáng.”
Trương Ái Linh đăng đăng đăng giẫm giày cao gót lên mấy cái bậc thang, đi đến hắn trước mặt, hỏi: “Tại sao không đi phòng an chất?”
“Đang chuẩn bị đi đây.” Triệu Đức Tam cười khẽ nói, “Trương cục, chuyện này thật rất cảm tạ ngài, tạ ơn lãnh đạo ngài đối ta đề bạt.”
Trương Ái Linh lên một bậc thang, cùng hắn sóng vai đứng đấy, vỗ nhẹ nhẹ hai lần trên vai rộng hắn, ôn nhu cười nói: “Biểu hiện tốt một chút đi, trong cục nhiều ánh mắt đang để ý ngươi đó, đừng để ta mất mặt!”
“Đúng đúng, Trương cục ngài yên tâm, ta cam đoan biểu hiện tốt một chút! Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!” Triệu Đức Tam tựa như nói giỡn chào một cái, trêu Trương Ái Linh hé miệng cười khẽ, khuôn mặt cười lên một phen đặc biệt phong vận, mắt ngọc mày ngài, rất mê người.
“Tốt, nhanh đi an chất đến gặp Tổng trưởng khoa mà báo danh!”. Trương Ái Linh tại trên bả vai hắn lần nữa nhẹ vỗ một cái, phân phó nói, lập tức hướng trên lầu ba đi.
Trương Ái Linh nữ nhân này cũng không phải người bình thường, mặc dù cùng hắn phát sinh quan hệ, nhưng ở trong cục khi gặp hắn vẫn luôn là bộ mặt nghiêm túc lạnh nhạt Có đôi khi Triệu Đức Tam không thể không bội phục bản sự nữ nhân này giỏi về ngụy trang. Ở chốn quan trường, ngụy trang cũng là một bản sự, giả không tốt sẽ chỉ tự chuốc nhục nhã đập mất chiêu bài của mình.
Triệu Đức Tam đi đến lầu hai, đi vào phòng thứ hai, nhẹ nhàng gõ ba lần cửa, bên trong truyền đến thanh âm trung niên nam nhân từ tính: “Vào đi!”
Triệu Đức Tam nhẹ chân nhẹ tay đẩy cửa ra, rất cung kính đi vào, cúi đầu khom lưng hướng Tống trưởng khoa cười: “Tống trưởng khoa, ta đến báo danh.”
Tống Kế Hồng mang theo một bộ kính cận thị, hơn bốn mươi tuổi, bộ dáng nhìn rất tinh anh, nhưng cả người ẩn ẩn tản mát ra một loại khí tức âm sâm. Triệu Đức Tam đã sớm nghe nói qua, Tống Kế Hồng Tống trưởng khoa có tiếng là lòng dạ hẹp hòi, tiểu nhân, nhìn bề ngoài thì hòa hoãn nhưng thủ đoạn sau lưng so với Vương Quốc An thì chỉ có hơn chứ không hề kém. Cho nên Triệu Đức Tam đến đây, việc đầu tiên nên đi chào hỏi trưởng khoa, tranh thủ hảo hảo giao tiếp một phen, ngay từ đầu nhất định phải cẩn thận thận trọng từng bước, tranh thủ để tên gia hỏa này tín nhiệm mình.
Tống Kế Hồng vừa thấy là Triệu Đức Tam đến báo danh, lộ ra đặc biệt nhiệt tình hào phóng, từ trước bàn làm việc đứng dậy đi lên trước, cười ha hả nói: “Tiểu Triệu a, mau vào mau vào, ngươi chính là người trẻ tuổi rất được các vị lãnh đạo khen ngợi a, ngươi cứ yên tâm công tác ở đây, có biểu hiện tốt tất có công.”
Tống trưởng khoa nhiệt tình khiến Triệu Đức Tam nhất thời có chút không biết làm thế nào, đành phải cười a a, khúm núm khiêm tốn nói: “Tống trưởng khoa ngài quá khen, ta có thể đến đây làm việc dưới trướng của ngài là vinh hạnh của ta, mong rằng Tống trưởng khoa ngài về sau chỉ điểm cho ta nhiều một chút, có cái gì không đúng mong rằng Tống trưởng khoa ngài thông cảm nhiều hơn a.”
Tống Kế Hồng cười ha hả nói: “Trong cục nhiều vị lão lãnh đạo đều biết ngươi, Trương cục cũng phi thường coi trọng ngươi, ta cũng tin tưởng ngươi có năng lực tại đây làm xong công việc… đây là bàn làm việc tiểu Mã trước kia, ngươi ngồi ở đây là được rồi, cần vật dụng gì đi phòng tổng hợp lĩnh về.”
Triệu Đức Tam cung kính gật đầu, đem bao ở trên bàn làm việc buông ra, đem cái bàn xốc xếch tư liệu chỉnh lý chỉnh tề, hỏi Tống Kế Hồng: “Tống khoa trưởng, gần đây công việc của phòng ta là làm gì? Có thể chỉ dẫn cho ta một chút không?”
Tống Kế Hồng sửng sốt một chút, nghĩ thầm tiểu tử này đến đây liền muốn biểu hiện một chút a? Hạ cặp kính cận thị, mắt nhỏ kia lấp lóe qua một tia quỷ dị quang mang, cười khẽ nói: “Tốt, ta còn đang lo nhanh đến cuối năm công việc làm không hết, ngươi làm cho ta một cái báo cáo cho thị ủy đi, đây là công văn yêu cầu của thị ủy. Ngươi hành văn thế nào? Viết tốt một chút, có vấn đề không?”
Triệu Đức Tam ngơ ngác một chút, cười ha hả cúi đầu khom lưng nói: “Tống trưởng khoa, vậy ta thử một chút đi.”
“Vậy được, Tiểu Triệu, việc này liền giao cho ngươi, cái thứ hai giao cho ta.” Tống Kế Hồng cười vỗ một cái bờ vai của hắn, “Ta có chút sự tình đi ra ngoài một chút, ngươi trước tiên làm quen đi.”
Triệu Đức Tam điểm đầu: “Được rồi, Tống trưởng khoa vậy ngài đi đi.”
Tống Kế Hồng đi tới cổng, quay đầu phân phó cho một nữ hài trẻ tuổi nói”Tiểu Tô, Tiểu Triệu có cái gì không hiểu, ngươi giúp đỡ hắn một chút.”
Cái cô nương gọi là Tiểu Tô gật đầu đáp: “Được rồi, Tống trưởng khoa.”
Tống Kế Hồng mở cửa đi ra, phòng an chất chỉ còn lại Triệu Đức Tam cùng Tiểu Tô cô nương hai người.
Triệu Đức Tam kéo ra cái ghế ngồi xuống, cái ghế này là mềm mặt, so với ghế gỗ ở nơi hậu cần rách rưới thoải mái hơn.
Tiểu Tô cô nương ngồi phía trước Triệu Đức Tam, ngay trên máy vi tính làm bảng biểu, đang có vẻ rất bận bịu, Triệu Đức Tam tại than đá cục nửa năm, giống như chưa từng gặp qua cô gái này, trước kia làm cho Vương Quốc An cũng chưa từng liên hệ qua phòng an chất, chưa từng tới đây và cũng chưa từng gặp cô gái này, nhìn chằm chằm phần lưng của nàng, áo khoác lông màu vào bó sát ngươi là một cái áo len màu đen, tóc gợn sóng, dáng người yểu điệu cực kì, trên đùi là giày ống đen cao cùng với tất da, ăn mặc thật hấp dẫn.
Triệu Đức Tam dựa vào ghế ngồi, duỗi cái lưng mệt mỏi, nghĩ đến biện pháp chuẩn bị cùng cô bắt chuyện, “Tiểu Tô, ngươi bận sao?” Hắn hỏi nàng.
Tiểu Tô quay đầu, hắn mới nhìn rõ tướng mạo, môi hồng răng trắng, mặt trứng ngỗng, mắt một mí, mang theo một bộ kính mắt màu đen, nhưng con ngươi sạch sẽ có thần, làn da trắng nõn như ngọc, như búp bê vậy.
“Đang bận a, có chuyện gì không?” Tiểu Tô nhẹ lời thì thầm hỏi.
Triệu Đức Tam bị tướng mạo búp bê làm sợ ngây người, thật sự là có một phen đặc biệt hấp dẫn, nguyên lai ở phòng an chất còn cất giấu một cực phẩm vưu vật a, trước đó không phát hiện ra, cười ha hả nói: “Không có… Không có việc gì, trước đó giống như chưa thấy qua cô, cô mới tới làm?”
“Không phải a.” Tiểu Tô tiếu dung chân thành lắc đầu, “Ngươi gọi Triệu Đức Tam, ta có nghe nói qua các vị lãnh đạo đánh giá ngươi rất cao, còn có tiệc tối tết nguyên đán cái tiểu phẩm của ngươi thật là hay.”
Triệu Đức Tam nghe xong cô nói như vậy, không khỏi âm thầm đắc ý, nguyên lai mình đã là thanh danh truyền xa a, lập tức cảm giác có chút kiêu ngạo, hỏi nàng: “Tiểu Tô, ngươi tên đầy đủ gọi cái gì nha?”
“Tô Tĩnh.” Tô Tĩnh nháy mắt một cái, tinh nghịch vô cùng khả ái, thật sự là một búp bê, Triệu Đức Tam trong lòng ngứa một chút, xử lý qua nhiều nữ nhân như vậy, lần thứ nhất nhìn thấy cô nương đáng yêu như vậy, thanh âm lại ỏn ẻn, mà lại hiện tại còn cùng mình làm việc. Tục ngữ nói tốt “Nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng”, xem ra sớm muộn Tô Tĩnh cũng sẽ nằm dưới thân hắn mà rên rỉ.
“Danh tự thật là dễ nghe.”
Tô Tĩnh hướng hắn tinh nghịch nở nụ cười, đi ra phía trước đóng lại cửa phòng làm việc, trở lại ngồi xuống, quay sang, thần thần bí bí nói: “Triệu Đức Tam, ngươi có phải hay không có hậu đài a? Ngươi mới là tháng tám tới cục đi làm, lập tức từ hậu cần liền điều đến phòng an chất, hiện tại đưa cho ngươi chức danh là khoa viên, bình thường một năm về sau mới có thể cho người mới làm khoa viên, ngươi hậu trường nhất định rất cứng a?”
Triệu Đức Tam khiêm tốn cười nói: “Tô Tĩnh, ngươi nghe ai nói ta có hậu đài nha? Ta thế nhưng là trong sạch giống bông tuyết a.”
“Tiểu tử ngươi thật đúng là bản lãnh lớn, nhiều lãnh đạo như vậy đều khen ngợi ngươi.” Tô Tĩnh nói.
Triệu Đức Tam nhìn cái cô búp bê trước mặt này, áo len bó sát bao bọc bộ ngực không lớn không nhỏ, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, tưởng tượng nếu đè ra mà nắn bóp giày vòm khẳng định thật là sung sướng, hai mắt hắn chằm chằm nhìn cô biểu tình kia liền lộ ra có chút đắm đuối, làm Tô Tĩnh gương mặt đều có chút hồng nhuận, nhịp tim có chút nhanh, lập tức quay mặt đi, tiếp tục làm việc.
“Tô Tĩnh, vừa rồi Tống trưởng khoa để cho ta viết báo cáo cuối năm tổng kết, viết thế nào a?” Triệu Đức Tam dụng chủ đề công việc tiếp tục cùng cô bắt chuyện.
Tô Tĩnh quay đầu, bị hắn vừa rồi như thế nhìn trừng trừng, có chút tâm thần có chút không tập trung, trên mặt có chút hiện lên hồng nhuận, nói: “Liền viết một chút công tác an toàn sản xuất than đá của Du Dương thị năm nay. Tổng kết một chút thành tích, người thông minh như ngươi, khẳng định là sẽ hiểu phải viết cái gì a?”