Phần 128
Lần mây mưa này Triệu Đức Tam cảm thấy thật sự là khoái hoạt, vì quá kích thích, nên Triệu Đức Tam trong nháy mắt thân thể kịch liệt lạnh run mấy lần. Vì sướng… mà mù con mắt nên hắn đã để lại hậu quả cùng với Bạch Linh, nên lần này dưới tình thế cấp bách hắn vội ôm Tô Tĩnh quỳ ngã xuống giường, bao nhiêu tinh hoa phun hết lên bụng cô, miệng lớn thở hổn hển.
Tô Tĩnh cũng rất nhanh đã đạt đỉnh, thân thể mềm nhũn nằm trên giường, thở hồng hộc, lại trợn trắng mắt nhìn chằm chằm hắn nói: “Triệu Đức Tam, ngươi đạt được rồi? Ngươi dễ chịu rồi? Ngươi làm sao lại là con người như vậy!” Nói rồi xuống giường đi phòng vệ sinh tắm rửa trùm khăn tắm ra, ngồi tại bên giường mặc áo ngực, quần lót.
Triệu Đức Tam thấy cử động của nàng, vội hỏi: “Tô Tĩnh, đã trễ thế như vậy ngươi muốn đi đâu?”
“Ta đi ngủ a!” Tô Tĩnh cơ hồ là gào thét nói, quay sang, tức giận nói: “Triệu Đức Tam, ngươi thật hạ lưu! Thật không biết xấu hổ! Ta thật sự là nhìn lầm ngươi!”
Triệu Đức Tam mới vừa rồi là bá vương ngạnh thương cung, bị cô trách cứ, trong lúc nhất thời cảm giác rất hổ thẹn, trái cũng không phải phải cũng không phải, đứng ngồi không yên, thần sắc hèn mọn hướng nàng nói xin lỗi: “Tô Tĩnh, thật xin lỗi, ta… Ta uống có hơi nhiều… Bất quá ngươi yên tâm, chuyện này ta sẽ không nói với ai, ta sẽ bảo thủ bí mật này.”
“Ngươi uống nhiều quá liền đối với ta như vậy! Ngươi nghĩ ta là ai! Ngươi đạt được rồi? Dễ chịu rồi?” Tô Tĩnh liếc xéo lấy hắn, trợn trắng mắt, xụ mặt, nhìn rất tức giận.
Triệu Đức Tam thông qua mới vừa thấy biểu hiện hưởng thụ của cô, hắn biết chắc cô sẽ không quá mức để ý chuyện này, thế là không nhanh không chậm, bình tĩnh tỉnh táo hỏi lại: “Chuyện đều đã phát sinh, vậy ngươi nói làm sao xử lý nha?”
Triệu Đức Tam phen này không chịu trách nhiệm ngược lại có chút mặt dày mày dạn chọc giận Tô Tĩnh, cô hung tợn nhìn hắn chằm chằm, thanh tuyến đề cao tám lần: “Triệu Đức Tam! Ngươi phải biết, cái này nói không dễ nghe gọi cưỡng gian! Ngươi đây là hành vi phạm tội! Ta tùy thời đều có thể báo động để cảnh sát bắt ngươi!”
Triệu Đức Tam cười hì hì bắt lấy cánh tay của nàng nói: “Tô Tĩnh, đừng như vậy nha, ta đây không phải uống nhiều quá đầu óc không bình thường nha, coi như vừa rồi chẳng xảy ra cái quái gì cả là được rồi, ngươi nói hai chúng ta cũng là đồng nghiệp, úi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, lại nói ta đối với ngươi còn… Còn thật có ý tứ.”
“Ai bảo ngươi đối ta có ý tứ á!” Tô Tĩnh hất tay của hắn ra, khinh bỉ lườm hắn một cái, “Ngươi nhanh đi ra ngoài! Ta hiện tại không muốn nhìn thấy ngươi! Nhìn thấy ngươi gương mặt này ta đã cảm thấy buồn nôn! Mau đi ra!”
Tam thập lục kế chạy là thượng sách, Tô Tĩnh đuổi hắn đi, vậy đã nói rõ cô sẽ không đem chuyện này quá mức để ở trong lòng, Triệu Đức Tam liền thở dài một hơi, yên tâm rất nhiều, bày ra một bộ mặt biết lỗi, ủ rũ cúi đầu từ gian phòng Tô Tĩnh đi ra, về tới gian phòng của mình, nằm ở trên giường, khóe miệng dương dương đắc ý cười, đốt một điếu thuốc, bắt đầu thưởng thức tư vị vừa rồi mới mây mưa cùng Tô Tĩnh.
Ngay khi hắn vừa mới trầm ngâm suy nghĩ hưởng thụ, điện thoại trên bàn rung lên, hắn tưởng lầm là Tô Tĩnh gọi điện thoại tới muốn mắng hắn, làm xong bị mắng chuẩn bị, cầm điện thoại di động lên, trên màn hình hiện ba chữ “Lý San San”.
Hơn nửa đêm gọi điện thoại tới, khẳng định là nhớ ta, Triệu Đức Tam khóe miệng gạt ra một tia tươi cười đắc ý, ấn nút trả lời: “Uy, San San, đã trễ thế như vậy gọi điện thoại cho ta có chuyện gì a?”
“Các ngươi xuống nông thôn lúc nào trở về a?” Lý San San nằm viện mấy ngày, vừa đi làm thì nhận được tin hắn đã được điều tới phòng an chất đi, rất mừng thay cho hắn.
“Xế chiều ngày mai ta về, ngươi khỏi bệnh rồi hả? Gần đây ta hơi bận không đi thăm ngươi được.”
“Ta hôm nay tới làm, vừa vừa đến đã nghe nói ngươi được điều đến phòng an chất, không tệ lắm, thăng tiến rất nhanh, chúc mừng ngươi a.”
Triệu Đức Tam khẽ cười một tiếng nói: “Kia làm như thế nào thay ta chúc mừng một chút a?”
Lý San San xấu hổ tích tích hỏi: “Vậy ngươi nói làm như thế nào chúc mừng nha?”
Triệu Đức Tam quỷ tiếu nói: “Chờ đêm mai ngươi một mình đơn độc chúc mừng ta a, thế nào?”
“A, chờ ngươi trở lại hẵng nói.” Câu nói này ám chỉ Triệu Đức Tam, Lý San San đã đáp ứng đêm mai đơn độc gặp mặt, dù sao cô đã có vài ngày chưa nhìn thấy Triệu Đức Tam, từ ngày bắt đầu đấu khẩu oan gia đến bây giờ đối với hắn càng lúc cảm giác ái mộ càng nhiều, Tam trong ấn tượng Triệu Đức Tam thì Lý San San cũng biến thành càng ngày càng nữ nhân.
Trên xe từ nông thôn về du Dương thị, Tô Tĩnh một mực rầu rĩ không vui, Triệu Đức Tam ngồi cạnh bên người nàng thật có điểm thúc thủ vô sách, nhất là Tống Kế Hồng ngồi ở phía trước, hắn cũng không thể biểu hiện ra quá mức quan tâm Tô Tĩnh. Ngẫu nhiên liếc mắt len lén liếc bên trên yên lặng một chút, liền sẽ phát hiện Tô Tĩnh mắt hạnh trợn lên với mình.
Thế là Triệu Đức Tam lấy điện thoại cầm tay ra, lấy tốc độ cực nhanh nhắn cho nàng một tin, hỏi có phải hay không còn đang vì chuyện tối ngày hôm qua còn tức giận, hắn cũng rất hối hận, thật sự là tội đáng chết vạn lần, chờ trở lại Du Dương thị mặc cho Tô Tĩnh xử lý.
Triệu Đức Tam nhắn tin xong, điện thoại Tô Tĩnh ở trong túi vang lên hai tiếng, cô không cần đoán liền biết là Triệu Đức Tam nhắn cho mình, liếc hắn một chút, lấy điện thoại cầm tay ra đọc, không phản ứng chút nào, khóe miệng hếch lên, tỏ vẻ khinh thường.
Cử động của Tô Tĩnh cùng phản ứng cũng làm cho Triệu Đức Tam cảm thấy chuyện kỳ thật so hắn tưởng tượng còn đơn giản hơn, xem ra cô sẽ không để ở trong lòng vừa nghĩ tới tối hôm qua còn chà đạp lên tấm thân kia, bên dưới đại gia hỏa rục rịch ngóc đầu dậy, hắn hai chân kẹp chặt để đại gia hỏa không độn lên quá cao, trên đường trở về, cực kỳ khó chịu.
Trở lại trong cục, đã sắp tan làm, Tống Kế Hồng chưa có trở về văn phòng, Tô Tĩnh đang ngồi trên ghế và nói chuyện phiếm trên máy tính, Triệu Đức Tam xoay người lại gõ gõ bờ vai của nàng, giả bộ áy náy nói: “Tô Tĩnh, còn đang tức giận?”
“Đừng sờ vào người ta!” Tô Tĩnh cũng không quay đầu lại, thở hồng hộc mà nói.
Triệu Đức Tam bị phản ứng của nàng làm giật nảy mình, vội vàng ăn nói khép nép xin lỗi: “Tô Tĩnh, đừng nóng giận, ta thật là nhất thời hồ đồ phạm sai lầm, ngươi cũng đừng nhớ ở trong lòng.”
Tô Tĩnh quay đầu trừng mắt liếc hắn một cái, cũng không nói lời nào, lại thở phì phò lại xoay qua chỗ khác.
Triệu Đức Tam vắt hết óc nghĩ đến biện pháp dụ dỗ cô một chút, để cô đừng đem chuyện tối ngày hôm qua để ở trong lòng, hắn mới đến phòng an chất nên cũng không muốn bị cô lập, chỉ có đoàn kết về sau mới dễ xử lý.”.”Tô Tĩnh, một hồi tan tầm ta mời ngươi ăn cơm, thế nào?” Hắn lại mặt dày mày dạn cười nói.
“Ai muốn cùng nhau ăn cơm với ngươi! Ngươi là chồn chúc tết gà không có lòng tốt!”
“Nhìn ngươi nói kìa, coi như ta là Hoàng Thử Lang, ngươi cũng không phải gà nha” Triệu Đức Tam mượn cơ hội pha trò hài hước. Câu nói này ngược lại là rất có tác dụng, làm cho Tô Tĩnh cười, quay đầu lại trừng mắt bĩu môi nói: “Triệu Đức Tam, ngươi thật hạ lưu, nói gì vậy nha!”
Triệu Đức Tam thấy pha trò hài hước vẫn có tác dụng, dứt khoát liền không nghiêm chỉnh lại, nhỏ giọng quỷ tiếu hỏi: “Tô Tĩnh, bạn trai ngươi bao lâu cùng ngươi gặp gỡ một lần a?”
“Ai cần ngươi lo nha!” Tô Tĩnh liếc mắt, xoay người qua đi không để ý tới hắn.
Nha! Triệu Đức Tam đưa tay cào lưng Tô Tĩnh, cô xấu hổ lấy thân thể quay đầu lại xụ mặt hỏi: “Làm gì nha? Ngươi đã đạt được, còn muốn làm gì!”
“Nói thật đâu, bạn trai ngươi bao lâu cùng ngươi thấy mặt một lần, ta cảm giác ngươi thật giống như là thật lâu không có…” Hắn cố ý cười xấu xa lấy dừng lại, đem còn lại “Cái kia” hai chữ không nói ra miệng, cho nàng lưu lại cái lo lắng, cũng cho mình lưu lại con đường lui.
Chỉ cần là người thông minh bình thường nghe câu nói này là sẽ hiểu, kết hợp với bộ dáng đắm đuối kia của hắn là có thể minh bạch lời nói lấp lửng kia là cái gì. Thế là, Tô Tĩnh nhấc ngang lông mày, con mắt trợn tròn, hai má phùng lên, khí nộ bùng phát không biết nên nói như thế nào, trong lòng nghĩ Triệu Đức Tam làm sao vô sỉ như vậy a?
Triệu Đức Tam trông thấy cô biểu lộ phức tạp, biết là cô đang muốn chửi mình nhưng chưa biết phải nói sao, có chút đắc ý nhíu mày cười xấu xa nói: “Nói một chút đi, tất cả mọi người là người trưởng thành rồi, không có gì ngượng ngùng.”
“Triệu Đức Tam! Đủ rồi! Ngươi còn đắc ý như vậy!” Tô Tĩnh thở phì phò mắng hắn, vung lấy cánh tay xoay người gương mặt cũng hơi hồng nhuận, bộ ngực bởi vì vì tức giận thở dốc trên dưới phập phồng.
Tô Tĩnh càng như vậy, Triệu Đức Tam ngược lại càng cảm thấy thú vị, còn muốn lại trêu chọc cô, đang chuẩn bị xoay người lại vịn vai thơm của nàng, có người gõ lên cửa ban công.
Triệu Đức Tam liên rút cánh tay về ngồi nghiêm chỉnh, Tô Tĩnh thở phì phò xông ra ngoài cửa hô: “Gõ cái gì gõ! Vào đi!”
“Tô Tĩnh, ngươi lá gan thật to lớn a! Không sợ là Tống trưởng phòng a.” Triệu Đức Tam nhỏ giọng nhắc nhở cô, thay cô lau một vệt mồ hôi, nếu thật sự là Tống trưởng phòng, cô lớn tiếng như vậy, Tống trưởng phòng khẳng định trong lòng không cao hứng.
“Ngươi ngớ ngẩn a, Tống trưởng phòng còn cần gõ cửa sao!” Tô Tĩnh cũng không vừa quay đầu lại nói.
Cửa từ bên ngoài bị đẩy ra, xuất hiện ở cửa ra vào là Lý San San, vóc dáng cao gậy kia đã có một đoạn thời gian không có xuất hiện trước mặt Triệu Đức Tam, giờ phút này thấy được nàng dáng vẻ yểu điệu lung linh, gương mặt xinh đẹp, Triệu Đức Tam trong lòng đã sớm kích động, nhưng ngại Tô Tĩnh ở đây nên cũng không dám biểu lộ ra gì cả.
“Triệu Đức Tam, trở về lúc nào?” Lý San San hướng thẳng về phía hắn mà đi tới hỏi, trực tiếp bỏ qua làm ngơ Tô Tĩnh, làm cho Triệu Đức Tam cảm thấy có một chút xấu hổ, cười khẽ nói: “Vừa mới trở về không được bao lâu.”
Tô Tĩnh chủ động hỏi nàng: “Lý thư kí, làm sao nay rảnh đến văn phòng nha?”
Lý San San đối với nàng giống như không có cảm tình gì, không mặn không nhạt nói: “Ta đến tìm Triệu Đức Tam.” Lúc nói chuyện ngay cả nhìn cũng không nhìn Tô Tĩnh một chút.
Tô Tĩnh “Úc” một tiếng, quay đầu dùng một loại dị dạng biểu lộ nhìn Triệu Đức Tam, cười lạnh nói: “Triệu Đức Tam, không nhìn ra ngươi rất được hoan nghênh nha.” Nói xong lại quay đầu.
Triệu Đức Tam biểu lộ lộ ra có chút luống cuống chân tay, sửng sốt một chút, cười ha hả hỏi Lý San San: “Ngươi giờ làm việc làm sao chạy loạn thế? Không sợ Trương cục tìm ngươi?”
“Đều sắp tan làm, Trương cục sớm đã đi.” Lý San San nói rồi kéo một cái ghế tới bên cạnh hắn ngồi xuống, có chút hoa si nhìn qua hắn.
Triệu Đức Tam cảm giác lòng đang lộp bộp bỗng nhúc nhích, trong lòng bận tâm đến phản ứng cùng ý nghĩ của Tô Tĩnh, cho nên không dám đối Lý San San biểu hiện quá nhiệt tình, bình tĩnh tỉnh táo cười khẽ nói: “Hai ngày trước tại sao lại ngã bệnh?”