Phần 137
Hắn ở ven đường chận một chiếc taxi, trực tiếp đi thẳng tới đường Giải phóng.
Đến đường Giải phóng, Triệu Đức Tam tìm một cửa hàng tổng hợp, đứng ở cửa, gửi tin nhắn cho nàng, nói địa chỉ. Nửa giờ sau, chiếc điện thoại di động nhặt được kia reo lên, hắn vội vàng thấy có cuộc gọi đến, mặt đầy quỷ tiếu nghe điện thoại, “Ngươi đến chưa?”
“Ta mới vừa xuống xe taxi, có phải hay không ngươi đang ở cửa hàng tổng hợp Gia Bảo? Ta lập tức đến.”
Triệu Đức Tam nghe thanh âm vừa ôn nhu, vừa vui vẻ thì cả thân thể đều có chút hơi tê tê, trong lòng âm thầm nghĩ xấu, khẳng định người đàn bà này đẹp động lòng người.
“Đúng rồi, cửa hàng tổng hợp Gia Bảo…” hắn một bên đáp lời, một bên tùy ý di động tầm mắt, đột nhiên, trước mặt hắn xuất hiện một khuôn mặt quen thuộc – Tỉnh ủy Tô bộ trưởng.
Nàng trên người chính là mặc một cái áo khoác màu tím, điện thoại di động đang còn trên tai, giống như đang gọi điện. Triệu Đức Tam lập tức sợ ngây người, sửng sốt một chút, vội vàng kinh hoảng thất thố định cúp điện thoại, đưa điện thoại di động giả bộ bỏ vào trong túi quần, chỉ thấy cách đó không xa Tô bộ trưởng đang hướng về phía điện thoại di động lo lắng, sau đó đầu óc mơ hồ nhìn điện thoại di động.
Thế nào lại là Tô Bộ trưởng chứ? Hắn nhất thời có chút khó mà tin được, hình trong chiếc điện thoại di động rõ ràng là người phụ nữ tóc ngắn nha? Triệu Đức Tam có chút nghi ngờ không hiểu.
Qua không bao lâu, chỉ thấy Tô Bộ trưởng đã đến cửa hàng tổng hợp. Nàng dáng vẻ cao gầy, thân mang trường phong, lộ ra vóc người uyển chuyển, trước lồi sau vểnh, hết sức diêm dúa lòe loẹt gai mắt.
Thục nữ Tô Bộ trưởng đứng ở cửa hàng tổng hợp, dáng vẻ có chút nóng nảy, điện thoại di động không ngừng để ở trên lỗ tai, sau đó không ngừng thất vọng lấy xuống, mà Triệu Đức Tam cảm nhận được điện thoại trong túi của mình không ngừng rung lên.
Trên căn bản hắn đã xác định, chiếc điện thoại này chính là của Tô Bộ trưởng, vậy thì người phụ nữ quyến rũ chụp ảnh nude là ai chứ? Sẽ không thể nào là Tô Bộ trưởng mê người này chứ? Nhưng nếu nhìn kỹ vóc dáng thì cũng có thể là cùng một người a.
Triệu Đức Tam nhìn thấy Tô Bộ trưởng cúi đầu trên chiếc điện thoại di động không ngừng ấn, hắn biết là cô đang gửi tin nhắn, đúng như dự đoán, chờ giây lát, điện thoại di động lại rung lên một cái, hắn bèn đi vòng ra kệ hàng phía sau Tô Bộ trưởng không thấy được vị trí của hắn, đưa điện thoại di động móc ra, mở ra tin nhắn Tô Bộ trưởng gửi: Ta đã đến cửa hàng tổng hợp Gia Bảo, ngươi đang ở đâu? Làm sao lại không nghe máy của ta? Người muốn tiền ta cho người tiền, chiếc điện thoại này vô cùng trọng yếu với ta.
Không phải là có mười mấy tấm ảnh nude thôi mà, có gì mà trọng yếu chứ, Triệu Đức Tam nghĩ trong đầu, cầm điện thoại lên nhắn vài chữ: Có cái gì trọng yếu? Không phải chi có mười mấy tấm hình à.
Nhắn xong cái tin nhắn này, Triệu Đức Tam tựa đầu từ kệ hàng bèn lộ ra, nhìn lén phản ứng Tô Bộ trưởng. Chỉ thấy nàng vừa nhìn thấy tin tức, gò má mê người bèn hiện lên một mảng đỏ ửng mê người, con ngươi trừng mắt thật to, xem bộ dáng là gấp gáp cực kỳ. Lại thật nhanh trả lời tin nhắn: Ngươi… Ngươi thấy những hình kia? Ngươi ngàn vạn lần chớ loạn truyền, ngươi muốn bao nhiêu tiền? Ta cho ngươi tiền, mau trả điện thoại di động lại cho ta đi.
Triệu Đức Tam chỉ muốn biết, người xinh đẹp trong tấm hình nude kia có phải là Tô bộ trưởng hay không. Trên mặt lộ ra nụ cười dương dương đắc ý, nhìn cái bộ dáng hết ngó đông lại nhìn tây của Tô bộ trưởng, cúi đầu xuống, không nhanh không chậm trả lời tin nhắn của nàng: Những hình này thật sự là rất mê người, cái này có phải hay không là ngươi?
Gửi xong tin nhắn, hắn lại len lén đi xem phản ứng của Tô Bộ trưởng, chỉ thấy nàng sau khi nhận được tin nhắn thì lại càng tỏ ra nóng nảy, mặt mày ủ dột, dưới tình thế cấp bách gọi điện tiếp cho Triệu Đức Tam.
Nhìn điện thoại k ngừng rung lên trong tay, Triệu Đức Tam dứt khoát nhấc máy nghe, vừa nhận cuộc gọi thì thanh âm của Tô Bộ trưởng vang lên cực kỳ xao động hỏi: “Ngươi… Ngươi rốt cuộc muốn làm sao? Điện thoại di động ngươi còn chưa trả lại cho ta?”
Đối mặt với sự lo lắng từ Tô Bộ trưởng, Triệu Đức Tam tỏ ra bình thản, không nhanh không chậm khẽ cười nói: “Còn nha, làm sao mà không trả, ta chỉ muốn chiếc điện thoại này nhất định phải về với đúng chủ nhân của nó.”
“Vậy ngươi đang ở đâu? Mau trả điện thoại di động lại cho ta đi.” Tô Bộ trưởng giọng lúc này mới hơi hòa hoãn một ít.
Triệu Đức Tam trộm nhìn trộm thần sắc hơi bình tĩnh của Tô bộ trưởng, ha hả cười nói: “Điện thoại di động ta nhất định là muốn trả về cho đúng chủ nhân, chẳng qua làm sao có thể xác nhận ngươi đúng là chủ nhân chứ?”
“Vậy… Vậy ngươi muốn làm thế nào?” Tô Bộ trưởng đầu óc mơ hồ nói, không biết người này muốn làm cái gì, cảm giác có chút không thể hiểu nổi.
Triệu Đức Tam không nhanh không chậm nói: “Cái điện thoại di động này có mười mấy tấm hình, thông qua những tấm hình đó ta có thể biết có đúng là ngươi hay không chứ?”
“Ngươi… Ngươi không nên đem những tấm hình này loạn truyền, đó là ta chụp chơi! Thời điểm ta chụp hình là lúc ta để tóc ngắn tóc ngắn, bây giờ ta để tóc dài, căn bản không nhìn ra là một người.”
Nguyên lai là như vậy, bảo sao nhìn không giống một người, Triệu Đức Tam trong đầu nghĩ, cố ý nói: “Vậy làm sao bây giờ a? Nếu như ta đem điện thoại di động đưa cho ngươi, ngươi cũng không phải là người trong hình, ta làm sao mới có thể tin tưởng bộ điện thoại di động này chính là ngươi?”
Tô Bộ trưởng lo lắng nói: “Bộ điện thoại di động này vốn chính là ta, không cần chứng minh để cho ngươi tin tưởng… ta có thể cho ngươi mấy ngàn đồng tiền đủ để mua một chiếc điện thoại như vậy? Lần này ngươi không cần phải để ý đến nó có phải là của ta hay không chứ?” Nàng trong đầu nghĩ, rõ ràng là muốn lừa gạt ta mà.
“Cái này… Cái này ngược lại cũng được, bất quá ta cũng không phải là muốn lừa bịp ngươi lấy tiền, như vậy đi, ngươi trước tiên ở ngoài cửa chờ ta một lát, một hồi ta liên lạc lại với ngươi.” Triệu Đức Tam nói, trong đầu nghĩ điện thoại di động này là Tô Bộ trưởng, dẫu sao cô ấy cũng là quan lớn của tỉnh ủy, hơn nữa không có chút quan hệ nào với than đá cục, nếu chỉ dựa vào chục tấm ảnh nude đó để ép nàng thì không có chút thực tế nào cả…
Dù sao một chiếc điện thoại di động đối với mình cũng không có ích gì, đối với Tô bộ trưởng thì quý như trân bảo, thôi trả lại cho nàng vậy, Triệu Đức Tam trong đầu nghĩ.
Đang quyết định đưa điện thoại di động trả lại cho Tô Bộ trưởng, Triệu Đức Tam cũng không quên gửi những tấm ảnh kia sang máy mình lưu lại làm kỷ niệm.
Làm xong những thứ này, Triệu Đức Tam trộm nhìn lén Tô Bộ trưởng đang đứng ở cửa, thừa dịp nàng không chú ý, chạy tới cái tủ khóa, mở cánh tủ ra, đem chiếc điện thoại di động bỏ vào đó, sau đó khóa lại, nhớ mật mã, trốn sau kệ, đem số thứ tự chiếc tủ và mật mã nhắn cho nàng, nhất thời hắn quên mất cần che giấu số điện thoại của mình, nhưng bất quá cũng không vấn đề gì, dù sao Tô Bộ trưởng cũng chẳng liên quan chút công việc nào với than đá cục cả, chắc chắn sẽ không phát hiện ra số điện thoại của hắn.
Vạn sự đã sẵn sàng, hắn núp ở kệ hàng phía sau, quan sát Tô Bộ trưởng. Chỉ thấy nàng cầm điện thoại di động lên nhìn một chút, khuôn mặt đã hòa hoãn hơn rất nhiều.
Chờ nàng thuận lợi lấy được điện thoại di động rồi, hắn mới từ kệ hàng phía sau đi ra, làm bộ vô tình đụng vào bả vai nàng, chờ nàng quay mặt sang Triệu Đức Tam giả bộ kinh ngạc, trợn to hai mắt, kinh ngạc nói: “Tô Bộ trưởng, ta không phải đưa ngươi đi khách sạn Thủy Mậu nghỉ ngơi hay sao? Sao giờ ngươi lại ở đây?”
Tô Bộ trưởng cũng nhất thời kinh ngạc, người này không phải là tiểu Triệu sao, tối hôm qua uống say bị hắn cõng về khách sạn, nghĩ tới cái này, Tô Bộ trưởng cảm giác thật mất mặt, đồng thời lại thật cảm kích, nét mặt biểu lộ say lòng người cười yếu ớt, nói: “Ta tới mua ít đồ, tiểu Triệu cũng tới mua đồ?”
“Đúng vậy, đi ngang qua nơi này mua gói thuốc lá.” Triệu Đức Tam cười khẽ nói, “Mới vừa còn không nhìn thấy Tô Bộ trưởng ngài đi vào, không mua được đồ sao?” Hắn cố làm cô không nghi ngờ bằng cách hỏi han cô khi thấy tay cô chẳng có gì cả.
Tô Bộ trưởng ngẩn ra, cười nhạt nói: “Đi vào vòng vo một chuyển, cảm thấy không có gì đáng mua, hay là chờ ngày mai trở về mua sau.”
“Đúng vậy, Du dương thị chúng ta chỉ là địa phương nhỏ, làm gì có đồ tốt như ở Tây kinh.” Triệu Đức Tam cười ha hả nói.
Tô Bộ trưởng cười một chút, nụ cười thục nữ thật là làm mê đảo chúng sanh, Triệu Đức Tam đối với thục nữ lại là muôn phần mê đắm, đặc biệt là giống như Tô Bộ trưởng, nói năng ôn nhã hào phóng, nhìn cao quý đối với hắn mà nói đơn giản là dẫn lực mười phần.
“Lưu bộ trưởng cùng Trương cục bọn họ tối hôm qua uống tới khi nào?”
“Đưa ngươi đi nghỉ ngơi, khi ta quay lại họ đã giải tán rồi, lại nói quan lớn thì tửu lượng càng lớn, không nghĩ tới Tô Bộ trưởng ngài tửu lượng một chút cũng không uống được.” Triệu Đức Tam cười nói.
“A, ta tửu lượng nhỏ.” Tô Bộ trưởng cười khẽ nói, “Vậy được, tiểu Triệu, ta đi trước.” Nói xong tô Bộ trưởng liền quay mặt sang hướng cửa hàng tổng hợp đi.
Triệu Đức Tam cười ha hả nói tiếng gặp lại, nhìn nàng đi, mông đung đưa trái phải, dáng người cao gầy uyển chuyển, trời đông giá rét, thật sự mê người làm hắn không thể không nghĩ xấu.
Đưa mắt nhìn Tô Bộ trưởng từ cửa hàng tổng hợp rời đi, Triệu Đức Tam đột nhiên có chút hối hận cứ như vậy mà trả lại máy, cảm thấy giống như là mất một miếng mồi béo bở a.
Đang suy nghĩ chuyện xấu, điện thoại di động đột nhiên vang lên, là ai nhỉ? Hắn còn có chút nghi ngờ, cầm điện thoại di động lên thì thấy hai chữ “Trương cục”
Triệu Đức Tam lập tức liền có chút nghi ngờ cùng lo lắng, có phải hay không là Trương cục tỉnh lại phát hiện mình không có ở đây, nên tức giận?
Triệu Đức Tam thấp thỏm bất an nhận điện thoại, lời nói nhỏ nhẹ: “Trương cục, ngài đã tỉnh rồi?”
Trương Ái Linh ngáp một cái, lười biếng hỏi: “Tiểu Triệu, ngươi đi đâu? Làm sao cũng không nói cho ta một tiếng liền bỏ đi chứ?”
Triệu Đức Tam vội vàng cung kính giải thích nói: “Trương cục, ta tạm thời có chút việc liền đi, sợ quấy rầy đến ngài nghỉ ngơi, liền không dám đánh thức ngài. Ngài sẽ không trách tội ta chứ?”
Trương Ái Linh trở mình, lười biếng nói: “Ta trách tội ngươi làm gì chứ, ta chính là bây giờ a, còn có chút muốn…”