Phần 138
Đúng là ba mươi như hổ, bốn mươi như lang, đàn bà bốn mươi thật như cái giếng không đấy, một buổi chiều lên đỉnh ba bốn lần vẫn không đủ, Triệu Đức Tam trong lòng nghĩ: “Vậy… giờ ta lại qua khách sạn chứ hả?”
“Chờ một chút, ta nhận cú điện thoại.” Vương Quốc An gọi điện tới, lão này cùng Tống Kế Hồng và Lưu bộ trưởng đi chơi cả chiều giờ còn gọi gì a.
Sau khi nghe xong cú điện thoại kia, Trương Ái Linh bèn gọi lại cho Triệu Đức Tam, nói: “Tiểu Triệu, người tính không bằng trời tính, Lưu bộ trưởng lại đang dùng cơm, ta phải đi bồi tiếp hắn”. Nói xong Trương Ái Linh liền vội vàng cúp điện thoại.
Cái này ngược lại cũng tốt, Triệu Đức Tam cũng không còn sức mà hầu hạ nàng nữa, có câu nói “Một giọt tinh bằng ba giọt máu” tuy là thanh niên trai tráng, nhưng một buổi chiều bắn tới ba lần, thân thể này nào chịu nổi cái sự giày vò này. Hơn nửa năm qua, hắn tiêu xài trên cái bản thân vẫn là hơi có chút vượt quá quy định, bây giờ nghĩ lại hắn cũng cảm thấy rằng đôi khi cũng có lúc rơi phải trường hợp lực bất tòng tâm, trên bảo dưới không nghe.
Không cần đi theo Trương cục tới phục vụ rượu khiến hắn thở phào nhẹ nhõm, đánh xe về đến nhà, tắm nước nóng, ngả đầu xuống là ngủ luôn.
Ngày mai là chủ nhật, những người trên tỉnh đi kiểm tra coi như cũng đã xong, không cần phải đi làm nữa, hắn ngủ tới chiều, trong lúc mơ màng có nghe thấy mấy cuộc điện thoại gọi tới.
Triệu Đức Tam biết là Lý San San gọi điện, không cần hỏi cũng biết, đích thị là quan hệ của hắn và Bạch Linh. Dù sao thì sống chết cũng không thừa nhận, nàng cũng có tận mắt thấy đâu.
Hắn đã chuẩn bị sẵn những lời cần nói, bèn gọi điện cho Lý San San.
Điện thoại vừa reo, Lý San San bèn nhấc máy ngay, thở phì phò hỏi: “Triệu Đức Tam, gọi cho ngươi mấy cuộc, sao không bắt máy, ngươi lại làm gì a!”
Triệu Đức Tam ngáp một cái, cố ý giả bộ dáng vẻ như vừa tỉnh ngủ, lười biếng nói: “Ta mới vừa tỉnh ngủ, không có nghe điện thoại kêu, Lý đại tiểu thư, tìm ta có chuyện gì nha?”
“Không có nghe điện thoại kêu? Ta xem là không dám nhận đi!” Lý San San cười lạnh một tiếng nói.
Triệu Đức Tam giả vờ giả không biết, hỏi: “Ta tại sao không dám nhận a?”
“Triệu Đức Tam, ta Lý San San thật không nghĩ tới cái loại người như ngươi, đối với thiếu phụ đã kết hôn ở chung một chỗ! Hừ! Ta hôm nay gọi điện thoại tới là nói cho ngươi một tiếng! Sau này chúng ta đường ai người đó đi!” Trong điện thoại giọng của Lý San San không thân thiện chút nào, đảm bảo giờ phút này trong lòng nàng không thoải mái.
Lời nói này, thật giống như ta cùng ngươi đã kết hôn vậy! Chúng ta vốn chẳng có chút quan hệ nào mà, Triệu Đức Tam thầm nghĩ, giả bộ ra dáng vẻ không biết gì cả vô tội nói: “Lý San San, ngươi có ý gì a? Ngươi đang nói gì a?”
“A! Triệu Đức Tam, ngươi chớ giả bộ! Ngày hôm qua buổi sáng ở bệnh viện làm gì thì trong lòng ngươi tự rõ ràng!” Lý San San lạnh lùng nói.
Đúng như dự đoán, phụ mẫu của cô đã đem chuyện thấy hắn ở bệnh viện mà nói cho con gái nghe, hơn nữa còn không muốn nàng và Triệu Đức Tam quan hệ với nhau nữa.
“Oh… A a.” Triệu Đức Tam làm bộ như bừng tỉnh hiểu ra a a cười, đầu óc xoay chuyển cấp tốc, suy nghĩ ứng phó Lý San San như thế nào, hắn cũng chưa muốn bởi vì cái chuyện này mà đoạn tuyệt quan hệ với cô, dù sao kiếm một cô gái vóc dáng tuyệt vời, dung mạo xinh đẹp cũng không dễ dàng. Đầu óc chuyển động một phen, nói: “Là ba mẹ ngươi nói cho ngươi ở bệnh viện thấy ta cùng Bạch tỷ?”
“A! Bạch tỷ! Là ngươi cùng với Bạch tỷ!” Lý San San cười nhạt nói.
Triệu Đức Tam có sở trường là luôn luôn ổn định, giờ phút này hắn vô cùng bình thản vững chắc, ngược lại thì một chút cũng không sốt ruột “A a” cười lên, nói: ” San San, ta cũng biết ngươi lần này bỗng nhiên dữ dằn với ta nhất định là bởi vì chuyện này. Ta cảm thấy chuyện này không có gì không thể giải thích cả, ba mẹ ngươi nhìn thấy chẳng qua là ta cùng Bạch tỷ ở bệnh viện mà thôi, tình tràng của gia đình Bạch ty người cũng hiểu, cuộc sống rất khó khăn, có thể ở lại làm công việc cũng không dễ dàng gì, ta đã phải cật lực bảo vệ cô ấy trước lãnh đạo…”
Lý San San ngắt lời nói: “Ta chỉ quan tâm tới chuyện ba mẹ ta nhìn thấy ngươi nắm tay cô ta trong bệnh viện, ngươi có thể giải thích được chuyện này không?”
Lý San San truy cứu vấn đề thật sắc bén, đem Triệu Đức Tam biến thành á khẩu, đầu óc vòng vo suy nghĩ một hồi, cũng không tìm ra được cái lý do nào hợp lý, nhưng cũng không vì vậy mà trở nên kinh hoàng thất thố, không nhanh không chậm nói: “Ngươi cảm thấy ta sẽ có ý gì đó với một thiếu phụ sao? Ta dù sao cũng là một người nhân viên chính thức, còn nàng ta chỉ là lao công, ngươi suy diễn hơi nhiều đó chứ?”
“Vậy… Vậy ngươi nói cho ta, ngươi tại sao phải ở trong bệnh viện cùng nàng và còn nắm tay?” Lý San San bị hắn phản hồi như vậy, còn có chút ôm ảo tưởng với hắn nên cố hỏi.
Triệu Đức Tam nghe nàng giọng thật giống như đã hòa hoãn hơn nhiều, vì vậy cố làm thần bí nói: “San San ta nói cho ngươi một chuyện, ngươi chớ nói cho người khác biết a!”
“Chuyện gì?” Lý San San tò mò hỏi.
“Ta ngày hôm qua đi bệnh viện vốn là chẳng qua kiểm tra thân thể một chút, cảm giác gần đây thân thể không thế nào thoải mái, đi hóa nghiệm máu, ngươi đoán ta phát hiện cái gì?”
“Cái gì?”
“Ta ở bệnh viện nhìn thấy Bạch tỷ từ trong phòng giải phẫu đi ra ngoài. Bởi vì mới làm giải phẫu xong nên thân thể rất yếu, vừa vặn ta đụng phải cô ta, liền đứng nói đôi lời, thế nào đúng lúc đó gặp cha mẹ ngươi, còn không cho ta nói một câu mà bọn họ liền tức giận đi, ngươi nói ta đây phải như nào a, có khổ mà không nói nên lời.”
Lý San San nghe xong hắn giải thích ngớ ngẩn, trong lòng nửa tin nửa ngờ, ngoài miệng cười lạnh nói: “Triệu Đức Tam! Ngươi cho là ta là đứa trẻ ba tuổi a! Lời như vậy cũng tin tưởng!”
Nghe nàng lộ ra dáng vẻ chần chừ, Triệu Đức Tam biết nàng đã tin một phần lời nói của mình, vì vậy liền thừa dịp truy kích, nói: “Ngươi nếu là không tin đi hỏi Bạch tỷ xem, nhưng đừng có nói ta nói với ngươi là được!”
Triệu Đức Tam nói một chút cũng không chột dạ, ngược lại là mười phần phấn khích, điều này cũng làm cho Lý San San đang từ trạng thái bán tín bán nghi mà từ từ tin tưởng, “Triệu Đức Tam, ngươi… Ngươi chắc chắn ngươi không lừa gạt ta?”
Triệu Đức Tam nghe được ngữ khí hòa hoãn trong giọng của nàng, trong đầu nghĩ cô nương này thật đúng là dễ dàng bị mắc lừa, khóe miệng nặn ra một tia quỷ tiếu, nói: “Ngươi nếu không tin đi ngay hỏi đi!”
Như vậy, Triệu Đức Tam liền “Chuyển bại thành thắng”, chiếm ưu thế thượng phong.
Trong điện thoại Lý San San do dự chốc lát, nói: “Buổi chiều có thời gian không?”
“Có a.” Triệu Đức Tam âm thầm cao hứng, Lý San San nha đầu này rất nhanh liền ” Xóa bỏ hiềm khích”.
“Vậy… Ngươi đi ra bồi ta đi dạo phố đi!” Lý San San nói với giọng ra lệnh, đồng thời nghe lại có điểm xấu hổ.
Trời đông giá rét tháng chạp, thời tiết quá lạnh, cùng đàn bà đi dạo phố là một chuyện khiến hắn cảm thấy nhức đầu, vì vậy hắn lười biếng nói: “Trời lạnh như thế này đi dạo phố có cái gì? Nếu không…”
“Nếu không cái gì?”
“Nếu không ngươi tới nhà ta chứ?”
“Ta đi nhà ngươi?” Lý San San hỏi, ” Cái này… Cái này không quá thuận tiện chứ?”
Triệu Đức Tam cười khẽ nói: “Có gì không thuận tiện? Trong nhà chỉ ta một người, chúng ta cũng đã lâu không trò chuyện rồi.”
“Cùng ngươi nói chuyện gì? Cái loại người rủ tới nhà ta thừa biết ngươi muốn gì rồi!”!” Lý San San lạnh như băng nói.
Triệu Đức Tam biết Lý San San là dạng người như nào, cố ý hỏi: “Vậy là ngươi không đến rồi? Vậy coi như xong, ta tiếp tục ngủ được rồi…”
Hắn chậm rì rì vừa nói, quả nhiên Lý San San nóng nảy, cắt đứt nói: “Ai nói ta không đi qua? Vậy thì ta đi, ngươi không lừa gạt ta? Ngươi thật ở nhà một mình?”
“Lừa gạt ngươi làm gì! Vậy ta chờ ngươi, nhanh lên một chút tới… Tới có thứ cho ngươi nhìn.” Hắn thần bí hề hề cười nói.
Trong lúc chờ Lý San San, Triệu Đức Tam đã dọn dẹp lại nhà cửa, dù sao cũng là lần đầu tiên hắn mời Lý San San tới nhà mình, ít ra cũng nên để lại chút ấn tượng tốt.
Nghe có người gõ cửa, Triệu Đức Tam lòng nhất thời nhộn nhạo hẳn lên, có người đẹp vác xác tới tận nhà, dĩ nhiên là hắn phải nhiệt tình rồi, mặt mày vui vẻ chào đón, a a nói: “San San, mau vào đi.”
Lý San San nhìn có chút băn khoăn, ngẹo đầu hướng vào trong nhà đánh giá, nửa tin nửa ngờ hỏi: “Ngươi ở nhà một mình?”
“Đúng vậy, ngươi còn không tin a?” Triệu Đức Tam cười ha hả nói, “Mau vào đi, trong nhà chỉ có một mình ta.” Vừa nói Triệu Đức Tam không ngần ngại chút nào đưa tay nắm ở vai nàng, nhẹ nhàng kéo một cái, Lý San San thuận thế tiến vào, mắt hạnh trợn tròn nhìn hắn.
Triệu Đức Tam đóng lại cửa, giả bộ không hiểu hỏi: “Làm gì mà nhìn ta như vậy?”
“Ngươi thật không có lừa gạt ta?” Lý San San mở miệng hỏi hắn.
Triệu Đức Tam một chút cũng không ngại đem hai tay nhẹ khẽ đặt ở hai vai nàng, nghiêm trang ngưng mắt nhìn nàng, dùng lời nói thành khẩn: “San San, ngươi còn chưa tin ta sao? Còn phải nói như nào ngươi mới tin tưởng ta? Hay là ta gọi điện cho Bạch tỷ, ngươi tự mình hỏi nha?” Vừa nói hắn từ trên vai nàng, rút tay lại, đưa tay thò vào túi quần móc điện thoại ra, giả bộ đang gọi điện. Nhưng lại tỏ ra rất chậm rãi để cho Lý San San có thể ngăn cản hắn.
Làm hành động này, Triệu Đức Tam đã mười phần chắc chín suy đoán Lý San San sẽ ngăn cản hắn không gọi điện. Khi hắn vừa tìm ra số của Bạch Linh, quả nhiên Lý San San đưa ra một cái tay, nhẹ nhàng nắm lấy điện thoại di động của hắn, ngăn cản nói: “Được rồi! Nghiêm túc như vậy làm gì, ta tin tưởng ngươi.”
Lý San San phản ứng không ngoài dự liệu của hắn, hắn cũng không vì thế mà dừng lại, ngược lại có chút được voi đòi tiên, xụ mặt, tức giận nói: “Ngươi vốn không tin ta mà? Ta hỏi nàng cho người trực tiếp nghe?”
“Ta tin ngươi, cần gì phải như vậy nha?” Lý San San dáng vẻ có chút thẹn thùng nắm chặt cái điện thoại của hắn, trên mu bàn tay còn mang theo hơi ấm như muốn thiêu đốt người hắn.
Trải qua một ngày một đêm dưỡng sức, Triệu Đức Tam đã khỏe lại, đối mặt với một thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp, khuôn mặt động lòng người. Nàng cũng không phải mới tiếp xúc sơ qua với hắn, ánh mắt cũng nhìn hắn chằm chằm, trong lúc nhất thời, hai người bốn mắt nhìn nhau, sinh ra hai dòng điện siêu cường, rất nhanh đã khiến thần trí của Triệu Đức Tam điên đảo, si ngốc nhìn nàng, trong tròng mắt như phát ra ngọn lửa thiêu đốt, nâng cánh tay đang cầm điện thoại khoác lên vai nàng.