Phần 141
Triệu Đức Tam nghe được thanh âm quen thuộc kia, đích thị là thanh âm của Tô Tình mà hắn đã có duyên gặp một lần, đã nóng lòng muốn gặp nàng lần thứ hai. Đối với hắn thì sức hấp dẫn của thục nữ thì hơn những thiếu nữ, những cô gái trẻ tuổi rất nhiều, nhất là trên người của thục nữ tỏa ra khí chất phong tình mê người, giống như là rượu ủ lâu năm vậy, tản ra hương thơm làm say lòng người.
Nghe điện thoại xong, Tô Tĩnh nói: “Biểu tỷ ở dưới lầu chờ rồi, chúng ta đi xuống đi.”
Triệu Đức Tam nói: “Được.”
Tô Tĩnh mặc lên áo khoác, khoác lên ví da nhỏ, cùng Triệu Đức Tam đi xuống lầu.
Từ khách sạn đi ra, Triệu Đức Tam cố ý chậm bước đi theo sau lưng Tô Tĩnh.
Đi ra khách sạn, chỉ thấy đậu ngay trạm xe đưa đón là một chiếc xe Audi, cũng chính là chiếc xe vừa chở hai người bọn họ, cửa kính xe mở ra, ngồi kế bên tài xế chính là Tỉnh ủy Bộ trưởng tổ chức bộ Tô Tình, nàng đeo mắt kính đen, cuốn một chiếc khăn quàng màu tro xám trên cổ, da thịt trắng nõn, dung mạo mê người, thật sự là một người đàn bà thành thục phong tình.
Tô Tình hướng về phía Tô Tĩnh ngoắc ngoắc tay, trên mặt nụ tràn đầy cười mê người kêu nàng: “Tĩnh Tĩnh, lên xe đi.”
“Biểu tỷ.” Tô Tĩnh mỉm cười đi tới bên cạnh xe, Triệu Đức Tam đi theo sau lưng nàng bước lên trước, hơi cúi người, mặt nở nụ cười, cung kính thăm hỏi sức khỏe Tô Tình: “Tô Bộ trưởng, chào ngài.”
Bởi vì ở Du Dương thị, Triệu Đức Tam đưa Tô Tình đã uống say về khách sạn nghỉ ngơi, còn cõng nàng lên phòng nên ấn tượng của nàng với người thanh niên này rất sâu, thấy hắn cũng ở đây, ôn nhu cười khẽ: “Tiểu Triệu a, ngươi cũng tới a?”
“Tô Bộ trưởng, đúng vậy.” Triệu Đức Tam gật đầu đáp.
Tô Tĩnh có chút kinh ngạc, hỏi hắn: “Triệu Đức Tam, ngươi biết biểu tỷ?”
Không đợi Triệu Đức Tam trả lời, Tô Tình cười nói: “Lần trước ta không phải cùng Lưu bộ trưởng cùng nhau đi du dương thành phố mà, lúc ta và Trương cục của các ngươi uống rượu với nhau, khi ta say thì Trương cục kêu tiểu Triệu lái xe đưa ta trở về khách sạn nghỉ ngơi, gặp qua một lần, a.”
“Oh” Tô Tĩnh bừng tỉnh hiểu ra gật đầu một cái.
“Lên xe đi.” Tô Tình mỉm cười phân phó nói.
Triệu Đức Tam liền mở ra cửa xe, đỡ cửa xe, biểu hiện tỏ vẻ mình là một thân sĩ trước mặt Tô Tình, để cho Tô Tĩnh lên xe trước, mình mới đi theo ngồi lên.
Mặc dù cùng Tô Tình có duyên gặp qua một lần, nhưng lúc đó hắn còn chưa biết chức vị của nàng, Phó thị trưởng hắn đã từng thấy qua, còn được ăn cơm chung, nhưng mà là lãnh đạo từ Tỉnh ủy xuống, là quan lớn như vậy hắn chưa từng có tiếp xúc qua vậy mà giờ phút này còn được ngồi chung xe, không khỏi có một chút khẩn trương.
Bình thường chỉ cần nơi nào có hắn thì sẽ không thể không vang lên những tiếng cười đùa, nhưng mà cùng với Tô Tình là một vị quan lớn như vậy ở chung một chỗ, hắn không dám phát ngôn bừa, cho nên rất là ít nói, chỉ khi nào Tô Tình hỏi thì hắn mới dám trả lời.
Lúc ăn cơm, Tô Tình tỏ ra rất hào sảng, có lẽ là làm quan lớn như vậy, thói quen xã giao, không có rượu trợ hứng ngược lại là có vẻ không được tự nhiên cho lắm, không cần hỏi bọn họ, Tô Tình liền trực tiếp để cho phục vụ viên cầm một chai ngũ lương dịch đi vào.
Tô Tĩnh nói: “Biểu tỷ, ta không uống rượu, ngươi biết ta không biết uống rượu mà.”
Tô Tình cười khẽ nói: “Ngươi không biết uống, tiểu Triệu biết uống hơn nữa đây là lần đầu tiểu Triệu tới tỉnh đúng không?”
“Ta cũng là lần đầu.” Triệu Đức Tam cười ha hả đáp.
Tô Tình phân phó phục vụ viên rót hai ly rượu, cho Triệu Đức Tam một ly, bưng ly lên, ôn nhu cười nói: “Tới, tiểu Triệu, nếu Tô Tĩnh nàng không uống rượu, vậy chúng ta hai cá liền uống một ly.”
Triệu Đức Tam vội vàng hai tay giơ ly khom người chạm nhẹ một cái, ực một cái cạn ly rượu.
Tô Tình phong tình vô hạn cười một chút, ngẩng cao đầu, uống một hơi cạn sạch, nhìn đặc biệt dứt khoát, Triệu Đức Tam không nhịn được bắt đầu lời ngon tiếng ngọt: “Tô tỷ, tửu lượng tốt a.”
“Làm gì có nha, lần trước uống được mấy ly liền say phải nhờ ngươi đưa về khách sạn, thật là làm cho ngươi chê cười rồi.” Tô Tình nhẹ nhàng khẽ cười trừ.
Tô Tĩnh hỏi nàng: “Biểu tỷ, đầu năm ngươi có phải hay không đặc biệt bận rộn nha?”
Tô Tình nói: “Nói bận rộn cũng bận rộn, nói không bận rộn cũng không bận rộn, ai, dù sao cả ngày lẫn đêm chuyện cũng tương đối nhiều, không quá thanh nhàn.”
Triệu Đức Tam cảm giác Tô Tình mặc dù quan lớn, nhưng biểu hiện thật sự thì chẳng có chút nào tỏ ra mình là quan lớn cả, bình dị gần người, vì vậy hắn cười nói: “Tô tỷ, ta mạo muội hỏi một chút, ngài đang công tác ở bộ phận nào trong tỉnh?”
“Tỉnh ủy Tổ chức bộ, ta làm cùng với chồng của Trương cục các ngươi a” Tô Tình hào phóng nói, nhưng cũng chưa nói nàng là chức vị gì.
Tô Tĩnh nói tiếp: “Biểu tỷ là Tỉnh ủy Bộ trưởng tổ chức bộ.”
Triệu Đức Tam tỏ ra đặc biệt kinh ngạc, trợn to mắt, há to mồm, không thể tưởng tượng nổi nhìn Tô Tình, hồi lâu mới ấp úng nói: “Tô tỷ… Ngươi… Ngươi thật lợi hại… Chức vụ lớn như vậy, có thể cùng ngài ăn cơm thật là vinh hạnh.”
Tô Tình hiền hòa cười nói: “Tiểu Triệu, ngươi thật biết nói chuyện, ta dù có làm lớn hơn nữa thì cũng vẫn cần phải giao thiệp với người mà.”
Tô Tĩnh liếc mắt một cái Triệu Đức Tam, đối với Tô Tình nói: “Biểu tỷ, ngươi không biết, Triệu Đức Tam a, ở trong cục chúng ta rất là biết ăn nói nha.”
Tô Tình nhìn chăm chú Triệu Đức Tam, cười khẽ nói: “Tài ăn nói cũng không tệ a.”
Tô Tĩnh tùy ý nhìn, khiến cho Triệu Đức Tam trong lòng có chút ngứa ngáy, cặp mắt phượng của cô giống như là có dòng điện vậy, cứ như vậy nhẹ nhàng ngắm hắn một chút, làm cho cổ hắn cảm thấy hơi tê tê.
Triệu Đức Tam nhìn Tô Tình, bị nàng phát hiện, vội vàng hướng ánh mắt đi nơi khác, khiêm tốn nói: “Không phải đâu, Tô Tĩnh nói đùa thôi.”
Trước mặt tiểu cô nương, Triệu Đức Tam luôn tỏ ra mình là đàn ông, rất uy nghiêm, nhưng ở trước mặt một người đàn bà thành thục lại giữ chức vụ lớn như vậy, hắn thật như là một chút uy nghiêm của đàn ông cũng không có, thật sự cảm thấy rằng mình chỉ như đứa trẻ con vậy, đôi lúc còn cảm thấy khẩn trương hốt hoảng.
Tô Tình phong tình cười, tùy ý cùng bọn họ trò chuyện một ít về công việc và phương diện sinh hoạt. Cuối cùng nàng vô tình hỏi Triệu Đức Tam: “Tiểu Triệu, ngươi kết hôn rồi sao?”
“Còn chưa có kết hôn a.” Triệu Đức Tam nói.
Tô Tình hỏi: “Vậy có đối tượng rồi chứ?”
Triệu Đức Tam hay là lắc đầu một cái: “Cũng không có.”
Tô Tình khẽ cười, bán tín bán nghi nhìn hắn nói: “Tiểu Triệu, điều kiện của ngươi tốt như vậy, làm sao sẽ không có đối tượng chứ?”
“Ta còn trẻ, muốn tập trung cho sự nghiệp đã.”
“A, người tuổi trẻ có ý tưởng cũng thật tốt vô cùng… Tô Tĩnh, đối tượng của ngươi sắp tốt nghiệp rồi chứ?”
Tô Tĩnh bị biểu tỷ nàng ngay trước mặt Triệu Đức Tam hỏi tới bạn trai mình, trong lúc nhất thời cảm giác có chút ngượng ngùng, gò má trong lúc lơ đãng liền hơi hồng nhuận, nói: “Còn một năm nữa sẽ tốt nghiệp a.”
Tô Tình rất quan tâm hỏi: “Vậy ngươi ở du dương thị công tác cùng hắn chứ? Hay là về Hà Tây tìm việc làm nữa?”
Tô Tĩnh nói: “Ta cũng không có hỏi, cứ để hắn tự lo đi.”
Tô Tình cười khẽ nói: “Tốt nhất hỏi một chút, chớ đến lúc đó mỗi người một nơi như vậy thật sự là không tốt.”
Tô Tĩnh cúi đầu xuống ăn, đột nhiên thật giống như nghĩ tới điều gì vậy, để đũa xuống, hỏi Tô Tình: “Biểu tỷ, vậy chuyện của ngươi bây giờ thế nào?”
Tô Tình nhìn Triệu Đức Tam một cái, dẫu sao hắn là một người ngoài, cho nên chẳng qua là khẽ cười một cái, không có trả lời thẳng Tô Tĩnh.
Từ cử chỉ của hai người, Triệu Đức Tam đã đoán ra bảy phần, hắn cảm thấy đời sống tình cảm của Tô Tình khẳng định là không thuận lợi, bằng không Tô Tĩnh cũng sẽ không hỏi cái này, mà Tô Tình cũng sẽ nhất định trả lời.
Triệu Đức Tam tỉ mỉ quan sát sau khi Tô Tĩnh hỏi những lời này, Tô Tình lập tức thật giống như có tâm tư vậy, trên mặt thần sắc xảy ra chút biến hóa nhỏ xíu.
Vì vậy Triệu Đức Tam “Thừa cơ mà vào”, chẳng cần Tô Tình đồng ý, liền tự mình nâng chai rượu lên, đứng dậy rót cho nàng một chén rượu đầy, cũng tự mình rót cho mình, hai tay nâng lên nói: “Tô Bộ trưởng, ta mời ngài một ly đi, có thể cùng ngài ăn chung bữa cơm thật là một niềm vinh dự của ta.”
Tô Tình mới vừa rồi có chút tâm tư, lại bị hắn mời rượu, liền lộ ra nét mặt tươi cười, đôi mặt cô đặc biệt đen bóng, tựa như một hoằng thu thủy vậy thần bí mê người, đưa ra ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng nâng ly rượu, cùng hắn chạm nhẹ, nháy mắt một cái, cười yếu ớt uống cạn ly rượu của mình.
Tô Tình uống rượu một chút giả bộ cũng không có, tỏ ra dị thường hào phóng, khiến cho Triệu Đức Tam cảm thấy người đàn bà này tốt vô cùng, ít nhất một chút giả tạo cũng không có, giống như là một tiểu nhân vật may mắn có thể cùng Tỉnh ủy Bộ trưởng tổ chức bộ uống rượu một lần, thật là tam sinh hữu hạnh a.
“Tô Bộ trưởng ngài quá cho ta mặt mũi rồi.” Triệu Đức Tam buông xuống ly rượu, nịnh hót cười nói.
“Lời này nên hiểu thế nào chứ?” Tô Tình cười yếu ớt hỏi.
“Ta chỉ là tiểu nhân vật có thể cùng Tô Bộ trưởng ngài cùng nhau ăn cơm đã rất vinh hạnh, ta mời rượu cho ngài ngài một chút từ chối gượng ép cũng không có, ta cảm giác thật là tam sinh hữu hạnh a.”
Tô Tĩnh bĩu môi một cái nói: “Thôi đi! Triệu Đức Tam ngươi phải biết là biểu tỷ đây mời ta ăn cơm, chẳng qua là thuận tiện mang theo ngươi mà thôi.”
Tô Tĩnh nói lời giống như một chậu nước lạnh tạt vào mặt hắn vậy Triệu Đức Tam nhất thời cảm giác trong lòng lành lạnh, cảm giác thật là không có mặt mũi, lập tức có điểm mặt đỏ tới mang tai.
Tô Tình hào phóng cười nói: “Mọi người đều là bình đẳng, chỉ bất quá là sự phân công xã hội thôi, không cần khách khí đâu.”
Đang nói, điện thoại của Tô Tình vang lên, nàng từ trong bóp da lấy điện thoại di động ra, Triệu Đức Tam vừa nhìn thấy chiếc điện thoại di động hiệu motorola liền nhận ra chính là cái điện thoại mà hắn nhặt được, mà nàng vẫn không hề hay biết kẻ ngồi trước mặt chính là kẻ đã nhặt được điện thoại của cô, không những thế những bức ảnh thân trần của cô cũng đã bị hắn sao chép sang điện thoại cá nhân.
Đang nghe điện thoại, Tô Tĩnh thần sắc có chút hoặc nhiên, từ bên tai lấy điện thoại di động xuống, nhìn một chút: “Thì ra không nghe được là do hết pin, Tô Tĩnh, đem điện thoại cho ta mượn một chút, ta đang có cuộc điện thoại gấp.”
“Được.” Tô Tĩnh từ trong bóp da lấy điện thoại di động ra, nó liền báo hết pin, nàng bất đắc dĩ nói: “Biểu tỷ, điện thoại của ta cũng hết pin.”
Tô Tình dáng vẻ nhìn có chút nóng nảy, thật giống như có chuyện gì trọng yếu vậy, không biết xử lý như nào, tựa hồ hắn đã quên mất là mình đã từng dùng số của mình gọi điện cho Tô Tình, dáng vẻ vô cùng ân cần móc ra điện thoại di động đưa cho nàng nói: “Tô Bộ trưởng, dùng của ta đi?”
Tô Tình chân mày giãn ra, đối với hắn ôn nhu vừa cảm kích cười một tiếng, cầm lấy điện thoại di động, ấn một dãy số rồi gọi tiếp.
Triệu Đức Tam nghe thấy từ trong giọng nói vọng ra trong điện thoại, khẳng định là một nhân vật có thân phận vô cùng ngạo mạn, bằng không Tô Tình đường đường là Tỉnh ủy Bộ trưởng tổ chức bộ tại sao lại dùng giọng nói của bề dưới nói chuyện chứ.
Tô Tình nghe xong cú điện thoại này, đưa điện thoại di động trả lại cho Triệu Đức Tam, liền giải thích nói: “Thư ký của Chánh pháp ủy muốn cùng ta thảo luận, ta phải đi trước.”
Tô Tĩnh nói: “Biểu tỷ, ta cũng ăn xong, chúng ta cũng cùng đi tính.”