Phần 157
Triệu Đức Tam trong lòng mừng thầm, từ đáy lòng thầm bội phục Dư Phó thị trưởng, người này thật là có phong độ của Bao Thanh Thiên, ngay cả người đứng đầu Trương cục cũng bị hắn mắng cho một trận.
Dư Phó thị trưởng sau khi mắng chửi xong thì phất tay áo đi ra, cả cục đang tưng bừng, thảo luận về tai ương của lãnh đạo. Cả buổi chiều, Trương cục cũng ở trong phòng làm việc suy nghĩ về vấn đề Dư Phó thị trưởng nói sáng nay, cũng vì cái ghế mà lo lắng, rất sợ rằng ngay ngày mai sẽ có quyết định điều động, vì vậy sau khi tan làm sẽ gọi điện cho chồng mình ở Tỉnh ủy để nói việc này.
Sau khi tan việc Lý San San thấy Trương cục ngồi trên ghế làm việc vẫn không nhúc nhích, cũng không có vẻ gì là muốn ra về, vì vậy liền cười ha hả nhắc nhở nàng: “Trương cục, hết giờ làm rồi người chưa về sao?”
Trương cục khoát khoát tay nói: “Tiểu Lý, ngươi đi trước đi, ta có chút việc, tí ta đi.”
Thấy Trương cục đồng ý để nàng rời đi trước, Lý San San liền thu dọn đồ đạc đi.
Sau khi Lý San San đi, Trương cục cầm điện thoại di động lên gọi cho chồng mình, đem chuyện kể lại tất cả, bị chồng quở trách một trận, trách thì vẫn cứ phải trách nhưng sau đó thì lại nói: “Được rồi, ta đã hiểu, đừng lo lắng gì, để ta gọi điện cho Thư ký Thị ủy, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Lý San San xuống đến lầu hai vừa vặn gặp Triệu Đức Tam đi ra, bèn kéo hắn sang một bên, nhỏ giọng nói: “Ngày đó đi xuống nông thôn có ngươi đi cùng các lãnh đạo, sao ngươi biết chuyện mà không nói cho ta một tiếng?”
Triệu Đức Tam nhìn bốn xung quanh, không thấy có người, mới nhỏ giọng nói: “Cao Hổ Sinh sợ bị Thành ủy biết chuyện nên để cho Trương cục ra mặt đè nén chuyện này xuống, Trương cục không cho phép nói với ai.”
“Ta phỏng đoán ngươi lần này xong đời, Phó thị trưởng khẳng định cũng hiểu được vụ tai nạn đó chỉ có mấy người các ngươi đi hiện trường kiểm tra tình hình tai nạn, ngươi cùng mấy người và Trương cục thông đồng với nhau giấu giếm không báo, ngươi cũng nên chuẩn bị tâm lý đi.”
“San San, ngươi chớ lo lắng, ta cũng không phải là lãnh đạo, chỉ là một tên lính quèn, cách chức cũng chẳng tiếc, nhưng mà Tống trưởng phòng, Vương cục phó, Trương cục chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.”
Triệu Đức Tam biết quan lộ càng đi lên càng khó khăn, có lúc thật vất vả leo lên một cái chức vị mà có khi vài năm cũng không thay đổi được, mà chỉ vì một chuyện mà dẫn tới cách chức thì thật không cam tâm a.
“Dù sao ta rất lo lắng cho ngươi, ngươi nói ngươi vốn chính là một tên lính quèn, mà nếu ngươi bị đuổi việc, thì ta không thể nào thấy ngươi một cách thường xuyên được.”
“Yên tâm đi, sẽ không để cho ngươi không thấy ta thường xuyên nữa, mà ta cũng sẽ thường xuyên tìm ngươi.”
“Không thấy được ta, coi như không có ở đây trong cục làm, ta cũng sẽ thường xuyên tìm ngươi.”
“Shhh!!! Vương cục phó tới.”
Lý San San nháy mắt với Triệu Đức Tam, đi xuống lầu dưới, Triệu Đức Tam quay đầu nhìn một chút, thấy Vương cục phó tâm tư trầm trầm đi tới \, vì vậy cũng đi theo Lý San San đi xuống lầu.
Để ăn mừng chuyện ngày hôm nay, Triệu Đức Tam chủ động muốn cùng Lý San San cùng nhau ăn cơm, mượn cớ là rất lâu không cùng ăn bữa cơm, làm cho Lý San San cảm giác thật vui vẻ. Vì vậy cùng nhau đi ra tiệm mì, tới quán thì hắn nhìn qua bên trong, thấy Tống trưởng phòng đang ngồi ăn một mình, hắn liền kéo Lý San San cùng đi, ngồi xuống đối diện Tống trưởng phòng.
Tống trưởng phòng thấy có người ngồi xuống, dừng đũa ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện là bọn họ, cười nói: “Nga, tiểu Lý cùng tiểu Triệu cũng tới ăn mì a, quán này khá ngon đó.”
Triệu Đức Tam cảm thấy quái, Tống trưởng phòng thế nào thấy một chút cũng không lo lắng chứ? Chẳng lẽ hắn cũng có người ở cấp trên đỡ đầu, vì vậy liền nói: “Tống trưởng phòng, ngươi bảo ngày mai chúng ta sẽ không có việc gì chứ hả?”
Tống trưởng phòng uống một hớp nước mì, biểu tình một chút cũng không khẩn trương, ngược lại thì rất thoải mái cười nói: “Tiểu Triệu, ta cũng không lo lắng, ngươi lo lắng gì chứ? Ngươi thật cho là sẽ có chuyện a? Nói cho ngươi, không có chuyện gì, Dư Phó thị trưởng hôm nay cũng trong buổi họp phê bình mọi người, nói muốn điều động nhân sự đó là hù dọa chúng ta đó, ngươi cùng tiểu Lý ở trong cục mới thời gian ngắn nên không biết, ta quá biết mà, trong thành phố này, lãnh đạo nói thì ngươi cứ nghĩ là đùa đi, nghe một chút là được, chớ coi là thật.”
“Tống trưởng phòng, ngươi thật một chút cũng không lo lắng a? Mọi người đều nói quan mới nhậm chức như Dư Phó thị trưởng tới du dương thành phố công tác mới có hơn một năm a, ta cảm thấy Dư Phó thị trưởng muốn nhân cơ hội này ghi chút thành tích.” Lý San San nói.
“Ho khan! Tiểu Lý, các ngươi nha, còn quá trẻ, quốc gia chúng ta chẳng có vị quan nào nghiêm túc cả đâu, Dư Phó thị trưởng mới tới có hơn một năm, cũng không thể nào và cũng không muốn đắc tội với vài vị phía trên đâu, ai nguyện ý gây thù chuốc oán làm gì, trong quan trường đây là điều cấm kỵ. Thôi các ngươi hiểu thế là được rồi, Tiểu Triệu, nghe ta. Không có chuyện gì, không tin ngươi chờ ngày mai bảo đảm không có chuyện gì, cho dù là có chuyện, nhiều nhất cũng là Trương cục cùng Vương cục phó có chuyện.”
Tống trưởng phòng vừa ăn vừa nói, một chút cũng không coi ra gì. Ở chốn quan trường nhiều năm như vậy, Tống trưởng phòng quả thật trải qua vài đời lãnh đạo ở Du Dương thị này rồi…
Nhưng hắn sai rồi, hắn sai lầm cho là Trung quốc tất cả người làm quan đều tham như nhau, nhưng mà Dư Phó thị trưởng là một người cá biệt. Mấy năm gần đây quốc gia gia tăng điều chỉnh cơ cấu, coi trọng sản lượng cũng như an toàn trong khai thác khoáng sản. Càng sai hơn khi cho rằng Dư Phó thị trưởng cũng như mấy vị lãnh đạo tiền nhiệm, mới lên quan muốn làm ra chút thành tích, nhưng mà tất cả đều là sấm to nhưng không thấy mưa.
Không tới hai ngày, Thành ủy gửi công văn xuống, tuyên bố Vương cục phó bị cách chức Phó thư ký đảng ủy, vẫn tiếp tục làm cục phó cục than đá, ở Trung quốc, có một cái quy định bất thành văn, thư ký thực quyền đại Vu cục trưởng, cho nên nói Vương cục phó tuy vẫn là Vương cục phó nhưng về đảng ủy thì tính ra là đả kích lớn. Mà mọi việc cũng không như Tống trưởng phòng nói, chính bởi vì vậy trong công văn có nêu rõ, Tống trưởng phòng vì không làm tròn trách nhiệm, giấu giếm sự việc, không báo cáo, nên xử lý cách chức Tống trưởng phòng.
Bởi vì có chồng ở sau lưng hết sức che chở, Trương Ái Linh cục trưởng chức vị không nhúc nhích.
Tống trưởng phòng bị cách chức, ngược lại làm cho Triệu Đức Tam thất kinh, người nầy mặc dù nói công việc vô năng, nhưng dưới cái kế ly gián của mình mà mất chức, vì vậy sau khi Tống trưởng phòng thu dọn đồ đạc của mình đi ra khỏi cục, Triệu Đức Tam từ trong cục đuổi theo ra, kéo hắn, tiễn hắn một đoạn đường.
Hai người ngồi quán ăn đối diện cục, trong đó có mấy món đồ nhắm, vừa uống vừa trò chuyện, Tống trưởng phòng vì uống chút nên không vừa ý mắng to Vương cục phó, Trương cục, lôi mình ra làm kẻ thế mạng. Triệu Đức Tam cũng giả bộ vì hắn bất bình giùm, đối với hắn vừa mời rượu vừa ca ngợi công đức của hắn, đem hết tội lỗi đổ cho Vương bát đản. Tống trưởng phòng như muốn nước mắt nước mũi giàn giụa, ôm lấy Triệu Đức Tam nói: “Anh em, hãy làm tốt công việc, nếu có cơ hội quật ngã lão Vương bát đản kia!”
Triệu Đức Tam vỗ vai hắn nói: “Tống ca, ta ở an chất phòng công việc tới nay, nhờ có ngươi chiếu cố, chờ ta sau này làm ra một phen, nhất định thay ngươi trả thù!”
Triệu Đức Tam cùng Tống Kế Hồng ngồi tới tối, sau khi đưa hắn lên xe taxi, lúc chuẩn bị rời đi, nghe đối diện bên kia đường truyền tới một thanh âm: “Triệu Đức Tam.”
Hắn theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy là Lý San San đứng ở cửa than đá cục, cách đường xe chạy xa xa nhìn mình, hắn hướng Lý San San phất tay một cái tỏ ý nàng qua đây.
“Làm sao tan việc còn không đi về a?” Lý San San vừa qua tới hắn liền tò mò hỏi.
Lý San San nhẹ nhàng lắc đầu một cái nói: “Ai! Sau khi Dư Phó thị trưởng tới trong cục, chỉ hơi một chút là Trương cục nổi giận, ta không dám đi đâu!”
“Trương cục còn chưa đi?” Triệu Đức Tam hỏi.
“Đi rồi, ta mới ra ngoài.”
“Trương cục cáu giận cái gì nhỉ, nàng vẫn làm cục trưởng mà, nổi giận hẳn là Vương cục phó mới đúng, bị miễn luôn chức vụ trong đảng ủy, còn không phải buồn rầu chết.”
“Trương cục nổi giận là bởi vì có người cố ý báo cho Dư Phó thị trưởng, ta cảm thấy trong nội bộ có người tố cáo, ngươi cảm thấy thế nào?” Lý San San ngưng mắt nhìn hắn, cái bộ dạng đó thật giống như biết là hắn làm vậy, làm cho Triệu Đức Tam cảm giác trong lòng có chút kinh hoảng và thấp thỏm, biểu tình hết sức bất an ngẩn ra, lại nhíu mày che giấu nói: “Ta cảm thấy đúng như ngươi nói.” Vừa nói Triệu Đức Tam xích lại gần lỗ tai nàng, nhỏ giọng nói: “Ta có thể biết là người này gửi thư điện tử cho Dư Phó thị trưởng cả hình ảnh lẫn video.”
Lý San San vừa nghe, không chút nghĩ ngợi liền hỏi ngược lại: “Trộm quay video cùng hình đây không phải là ngươi am hiểu nhất sao? Có phải là ngươi làm hay không?”
Triệu Đức Tam lần này là ngậm trái đắng, cười khổ mặt đầy ủy khuất, nói: “Ngươi nói gì đó a, ngươi có phải hay không còn giận ta chuyện đó?”
Lý San San không hiểu hỏi: “Chuyện gì?”
“Ngươi biết lần này đi thành phố dự hội nghị chỉ có Trương cục cùng Vương cục phó hai người có tư cách tham gia, hội nghị có nhiều vị lãnh đạo tham gia, ta đoán là cục phó chúng ta có chút bất mãn, muốn mượn cơ hội này mưu triều soán vị, ngươi cảm thấy thế nào?”
Lý San San bừng tỉnh hiểu ra nhìn hắn, nói: “Ngươi nói là Vương cục phó muốn làm cục trưởng?”
“Ta cũng không chỉ mặt gọi tên a, là ngươi nói nha!”
“Được rồi, cái này không phải là muốn ngồi ghế cục trưởng sao, cái ghế đó thật là tất a?”
“Vương cục phó bỏ quên một cái vấn đề, đó chính là Trương cục có chồng chống đỡ, người ta làm ở tỉnh ủy Tổ chức bộ cán sự, tùy tiện đè một cái quyết định của thị ủy, ai có thể đem Trương cục xử lý.”