Phần 178
Tức giận ngồi trước máy vi tính Vương An Quốc mặt tái xanh, nhìn xem trên màn ảnh video mình và Trương Hiểu Yến biểu hiện thật sự đúng như Triệu Đức Tam nói, càng xem càng thấy xấu hổ không chịu nổi, nhưng lại hứng lên càng muốn làm chuyện đó, Vương phu nhân đã về nhà mẹ đẻ, Vương phó cục trưởng hiện tại ở nhà một mình, liền động khởi tâm tư, liền cầm điện thoại di động lên gọi tới cho Trương Hiểu Yến.
Xem ra Trương Hiểu Yến thì không muốn tiếp điện thoại của lão, lúc tiếp nối điện thoại, liền dùng âm điệu lười biếng như là ngái ngủ nói:
– Vương phó cục, đã trễ thế như vậy còn gọi điện thoại tới làm gì?
Vương An Quốc sững sờ, nhìn một chút đồng hồ trên cổ tay, mới tầm tám giờ tối, vì vậy nói:
– Mới tám giờ a, còn sớm mà.
– Vương phó cục gọi điện thoại có chuyện gì sao?
Vương An Quốc nghiêm trang nói:
– Là như vầy, tiểu Trương, cô tới nhà của tôi một chuyến, tôi có một chuyện muốn báo cho cô biết…
Nghe xong thì ra lão muốn nàng đi đến nhà, Trương Hiểu Yến liền đoán nhất định là lão có đang muốn làm cái chuyện kia, liền chối từ nói:
– Ai ui… Vương phó cục, lúc này đã đêm hôm rồi mà còn đi đến nhà của ông thì không tốt lắm đâu, có chuyện gì hay là chờ ngày mai rồi nói sau vậy.
– Hiểu Yến, như thế nào? Để tôi nói cho cô nghe, qua vài tháng nữa, thì chủ nhiệm phòng làm việc sẽ nghỉ về nhà sinh con, đến lúc đó phòng làm việc tổng hợp sẽ thiếu một vị trí chủ nhiệm, bộ cô không muốn suy tính cách nào để lên làm chủ nhiệm sao?
– Vương phó cục, không phải là em không muốn đến nhà của ông, nhưng vợ của ông đang ở nhà, làm sao em dám đi qua đây?
Vừa nghe lão nói đến chuyện làm chủ nhiệm, Trương Hiểu Yến lập tức liền có ý từ đối với lão…
– Cô không cần phải lo lắng, vợ của tôi về nhà mẹ nàng rồi, hai ngày nữa mới quay trở về, cô cứ đến đây đi, tôi đang chờ cô, nhanh lên một chút.
– Vậy… em liền tới đây.
Vương An Quốc ở trong nhà đợi không sai biệt lắm tầm nửa giờ sau, thì ngoài cửa chuông reo, liền không kịp đợi đi đến mở cửa, quả nhiên là Trương Hiểu Yến đúng hẹn đã tới, nàng vừa vào cửa thì có chút ngượng ngùng, biết rõ còn cố hỏi:
– Vương phó cục, đêm hôm còn gọi em đến nhà, thật sự là còn có chuyện gì đâu này? Bên trong điện thoại nói không rõ ràng sao?
Vương An Quốc một bàn tay không ngần ngại chút vỗ lấy cái mông lớn của nàng, cười ha ha nói:
– Ngồi xuống đi, từ từ nói…
Nói xong cùng Trương Hiểu Yến cùng đi đến trước mặt cái ghế sô pha cùng nhau ngồi xuống, không ngại ngần đem một tay đặt ở trên đùi nàng, nhẹ nhàng vuốt ve nói:
– Tiểu Trương, gần đây trong công tác có vấn đề gì hay không?
Trương Hiểu Yến hơi ửng đỏ mặt lắc đầu, quay mặt lại hỏi hắn:
– Vương phó cục, ông nói chủ nhiệm văn phòng tổng hợp qua vài tháng nữa phải về nhà sinh con, đến lúc đó có cái ghế trống chủ nhiệm, thật sự là vậy sao?
– Tôi gạt cô để làm gì?
Vương An Quốc nói xong liền đem bàn tay dọc theo bắp đùi của nàng trượt vào bên trong váy của nàng nhu hòa xoa bóp lấy, làm cho hạ thể Trương Hiểu Yến bắt đầu hơi ngứa nhột một chút, một bên khoác ở cánh tay của lão làm nũng nói:
– Vậy đến lúc đó Vương phó cục giúp em một chút nhé…
– Chắc chắn rồi, nếu cô cứ nghe lời, phối hợp tốt công tác như vậy, có cơ hội tốt người đầu tiên tôi sẽ nghĩ tới là cô đấy…
Trương Hiểu Yến dựa sát đôi bầu vú của mình vào ngực của lão, nũng nịu nói:
– Vương phó cục thật tốt…
Vương An Quốc cười, một bên đưa tay theo trên đùi nàng hướng vào phía bên trong làn váy của Trương Hiểu Yến trượt đến giữa hai chân nàng vuốt ve cái gò mu đang phồng đội lên cách một tầng vải quần lót mỏng, nhưng có thể cảm giác được ở bên trong cái âm hộ nàng đã nóng hầm hập, làm cho Vương An Quốc kích động đem ngón len vào bên trong đường viền cái quần lót dùng ngón tay móc lấy nơi cái lỗ lồn nhỏ của nàng.
– Uí…
Trương Hiểu Yến nhíu mày.
– Vương phó cục, móng tay của ông làm em… nhột ngứa quá…
Nhìn thấy Trương Hiểu Yến từ lúc mới bắt đầu còn là một cô gái thanh thuần hiện tại đã biến thành phong tao, Vương An Quốc càng thêm tâm hoa nộ phóng, nhu hòa vuốt ve âm hạch của nàng vừa hỏi:
– Vậy còn chỗ nào nhột ngứa nữa?
– Ở nơi đây này…
Trương Hiểu Yến đưa tay đũng quần của lão vuốt ve một cái.
Đáng tiếc là lão dù cho trông thấy một cô gái xinh đẹp như vậy ngồi ở trước mặt mình, bên dưới bàn tay thì vuốt lấy cái âm hộ, nhưng cây thịt của lão vẫn là rũ cụp lấy đầu ngủ vẫn không tỉnh, thật sự là có lòng mà không đủ lực a, nên có chút xấu hổ nói:
– Trước cứ để cho tôi dùng tay kiểm tra cái kia xong thì hãy tính tiếp nha.
– Bây giờ em chỉ muốn cái kia của anh nhét vào của em thôi…
Trương Hiểu Yến nũng nịu kéo ra cây dương vật của lão trêu nói:
– Giống như con cá chạch a.
– Cô khuấy động nó một chút, thì nó sẽ liền biến thành pháo ngay…
Trương Hiểu Yến tựa đầu tựa ở trên mặt hắn, một bên lấy tay khuấy động cây dương vật Vương An Quốc, một lúc thì nó cũng đã hơi có chút độ cứng…
Cứ như vậy một lão già dùng sức chọi với một cô gái trẻ cực phẩm…
Trương Hiểu Yến lúc này đã không còn rụt rè, cái nịt ngực đã bị Vương An Quốc đẩy lên cao, một đôi bầu vú săn chắc đứng thẳng, đầu núm vú phấn hồng đã là cứng rắn, cái váy đã bị Vương An Quốc kéo lên phía trên, cái gò mu được bao bọc bằng cái quần lót màu trắng, bàn tay của lão tại bên trong cái âm hộ nàng đang xoa nắn.
Lúc này thì hai tay Vương An Quốc vịn chặt cái mông Trương Hiểu Yến, hạ thân dùng sức đỡ lấy, “ọp” một tiếng, cây dương vật đã sáp nhập vào âm đạo của nàng, hai chân Trương Hiểu Yến khẽ cong…
– A…
Nàng kêu nhỏ một tiếng, Vương An Quốc sau khi cắm dương vật đi vào, bàn tay mò đến trước ngực nàng nắm bóp lấy bầu vú, vừa bắt đầu động tác rút ra đút vào, Trương Hiểu Yến cúi thấp đầu nhẹ giọng rên.
– Um… um… a…
Động tác rút ra đút vào của Vương An Quốc càng lúc càng nhanh, cái âm hộ của Trương Hiểu Yến càng lúc càng ướt, tiếng va chạm “phạch… phạch” không ngừng tiếng vang.
Trong lúc lãnh đạo và hạ cấp đang trong công tác đầu nhập đến cực điểm, thì cửa phòng khách lộp bộp mở ra, Vương phu nhân thoáng cái xuất hiện, khí thế hung hăng vọt tới chửi ầm lên:
– Hay cho con chó già này, lão ăn trong chén còn nhìn trong nồi, thừa dịp tôi không có ở đây dám trộm đem đàn bà vào trong nhà hả? Lão thật là to gan a.
Vương An Quốc vội vàng đứng dậy vừa kéo quần vừa chạy qua ôm lấy Vương phu nhân sắc mặt đỏ bừng hét to với Trương Hiểu Yến:
– Cô còn không mau chạy đi!
Mang lấy trên mặt vết bầm lúc đi làm, mọi người thấy lão đều vụng trộm cười, mọi người đều biết không cần phải nói, chắc chắn là bị lão bà tạo ra vết bầm này, khi Vương An Quốc lên lầu thì đụng phải Trương Hiểu Yến, Trương Hiểu Yến bởi vì chột dạ sợ hãi, nhìn lão một cái liền vội vàng cúi đầu đi tới, Vương An Quốc vốn định muốn nói chuyện cùng nàng, rồi bất đắc dĩ lắc đầu.
Triệu Đức Tam sáng sớm đi vào trong cục liền ngồi ở trong phòng làm việc đợi Vương An Quốc đem phim ảnh đến, đợi đến hơn chín giờ cũng không thấy bóng dáng của lão, vì vậy liền gọi điện thoại qua, không nhanh không chậm cười nói:
– Vương phó cục trưởng, chuyện ngày hôm qua giống như ông không để đến phải không? Có phải là muốn chúng ta cùng nhau cá chết lưới rách lưỡng bại câu thương? Nếu như ông muốn vậy, thì sáng hôm nay tôi sẽ đem cái video này công bố lên trên mạng để cho tất cả mọi người hảo hảo thưởng thức một chút, như thế nào đây?
– Tiểu Triệu, đừng… đừng, có chuyện gì thì từ từ nói, tôi sẽ qua văn phòng của cậu ngay đây.
Vương An Quốc đành phải nói ra, lão thật sự là bởi vì với cái bộ dạng như thế này mà đi qua sợ lại làm trò cười cho Triệu Đức Tam.
Cúp điện thoại xong, Triệu Đức Tam vểnh lên chân bắt chéo đốt một điếu thuốc, vừa hút thuốc vừa chờ lão tới. Rất nhanh cửa phòng làm việc đẩy ra, Vương An Quốc cười cười, đóng lại cửa.
Trông thấy trên mặt lão bị tổn thương, Triệu Đức Tam có chút buồn cười lại có chút hiếu kỳ hỏi:
– Ơ, Vương phó cục trưởng, trên mặt ông bị gì mà bầm tím vậy?
– À… do không cẩn thận va đập vào cái tủ…
Vương An Quốc lúng túng nói, theo từ trên người móc ra một vật để phóng ở trên bàn làm việc nói:
– Tiểu Triệu… đây là phim ảnh, hai chúng ta ân oán từ nay về sau xóa bỏ, cậu không cần công khai đồ đạc của tôi, tôi cũng sẽ không làm khó dễ cậu, như thế nào đây?
Triệu Đức Tam cầm lấy phim ảnh đánh giá một phen, đặt lại lên bàn, cười ha hả nói:
– Vương phó cục trưởng thật sự là người sảng khoái, nói giữ lời, bội phục… bội phục. Bất quá tôi còn có một việc muốn nhờ, không biết Vương phó cục trưởng có thể giúp cho tôi một chuyện nho nhỏ?
Vương An Quốc khóe miệng nhúc nhích vài cái, hiển nhiên không muốn, nhíu mày chậc chậc lưỡi nói:
– Cậu cứ nói đi!
– Cũng không có gì quan trọng, cũng là chuyện hợp nhất mỏ than, tôi hy vọng Vương phó cục trưởng sẽ ở trước mặt Trương cục trưởng nói tốt thêm một chút về mỏ than Tân Mậu, với lại ân oán giữa chúng ta đừng có để cho Trương cục trưởng biết đến, còn ý của Trương cục trưởng có gì mới, thì ông cũng phải kịp thời thông báo cho tôi biết, Vương phó cục trưởng, chút ít yêu cầu nho nhỏ này, không biết ông sẽ đáp ứng được không vậy?
Triệu Đức Tam nói xong cũng theo từ trong túi quần móc ra ảnh chụp của lão cùng Văn Thiến đang làm cái chuyện đó…
Xem hắn trên cầm trong tay mấy tấm ảnh chụp mình và Văn Thiến rất là rõ ràng, Vương An Quốc không đáp ứng sợ là cũng không được rồi, vì vậy ôm hận kiên trì gật đầu một cái.
Triệu Đức Tam vỗ nhè nhẹ một bàn tay lão, cười nói:
– Được rồi, cứ dựa theo Vương phó cục trưởng đã nói, không làm phiền ông nữa, không tiễn.
Vương An Quốc xoay người sắc mặt liền vô cùng khó coi, trong ánh mắt tràn đầy sát khí.
– Vương phó cục, chờ một chút, tôi còn có một chuyện muốn hỏi ông…
Triệu Đức Tam đột nhiên lại nhớ ra cái gì đó gọi lão lại.
Vương An Quốc quay đầu lại hỏi:
– Còn có chuyện gì?
– Tôi muốn hỏi thoáng một chút, ảnh chụp của tôi cùng Hoa Mã Lan có phải là ông cũng đã đưa cho Trương cục trưởng nhìn qua rồi?
– Chưa, không có ah.
Vương An Quốc phủ nhận nói.
– Hừ, Vương phó cục trưởng hãy suy nghĩ kỹ rồi trả lời, ông cũng là người biết chuyện, biết rõ Triệu Đức Tam tôi làm người rồi, nếu như ông không phối hợp, nói không chừng đến lúc đó tôi lại đột nhiên trở quẻ, thì đối với ông có ảnh hưởng gì cũng đừng trách tôi đấy…
Triệu Đức Tam uy hiếp nói.
Nghe thấy hắn nói như vậy, Vương An Quốc chỉ có thể thừa nhận nói:
– Ưm… tôi… tôi có đưa cho Trương cục trưởng nhìn qua rồi, bất quá tôi đã đem phim ảnh đưa cho cậu, cậu cũng đáp ứng chuyện này, cậu đã nói thì phải giữ lời mới được.
Triệu Đức Tam nói:
– Ông yên tâm đi, chỉ cần ông giữ lời nói, tôi cũng giữ lời nói, ông là lãnh đạo, tôi là hạ cấp, chắc chắn là ở trên làm thế nào, thì ở dưới làm theo thế đó…
Đuổi đi Vương An Quốc, Triệu Đức Tam một người ngồi ở trong phòng làm việc, nghĩ đến làm như thế nào để ứng phó với Trương cục trưởng. Nghĩ nghĩ, đứng dậy đi khóa trái cửa lại trở về ngồi xuống, theo trong bóp da móc ra ảnh chụp lúc tại trà lâu, khi Hoa Mã Lan đánh hắn một bạt tai rồi ném lên bàn. Một lần nữa lật nhìn lại những tấm hình này, hắn đột nhiên phát hiện một chuyện làm hắn mừng rỡ, đó chính là tất cả ảnh chụp đều cũng không có chụp tới ngay mặt hắn, toàn bộ đều là bóng lưng, chỉ có Hoa Mã Lan là chụp trúng ngay mặt.
Phát hiện điểm này về sau, đầu óc của hắn lập tức nghĩ tới một biện pháp ứng đối, vì vậy liền mở cửa ra đi thẳng tới cách đó không xa một cửa tiệm photocopy, lấy điện thoại di động ở bên trong chụp ảnh mình và Trương cục trưởng lúc giao hoan in ra, những… hình ảnh đặc sắc này là lúc hắn cùng Trương cục trưởng mướn phòng, thừa dịp lúc nàng đang mê say đắm đuối quên hết tất cả mà chụp ảnh đấy, cũng không có quay chụp đến trực tiếp khuôn mặt mình, cho nên trên tấm ảnh chỉ cho thấy chính là Trương cục trưởng đang giao hoan cùng với một người đàn ông…
Lựa chọn mấy tấm độ nét tương đối cao, mua một phong thư lớn, đem ảnh chụp bỏ vào, bắt chước bút tích của Hoa Mã Lan viết lên, rồi nhét vào trong hòm thư.
Chuẩn bị cho tốt chuyện này xong thì hắn quay trở lại trong văn phòng, hắn chỉ chờ bên kia Trương cục trưởng cử động, thì mình ở bên trong sẽ phản ngược lại, nên cũng không lo lắng Trương cục trưởng đối phó hắn như thế nào.
Trong phòng làm việc ngồi không lâu, vì muốn tiến thêm một bước đảo khách thành chủ, Triệu Đức Tam quyết định tự mình đi tìm Trương cục trưởng hỏi nàng về chuyện đã nhìn thấy ảnh chụp kia… dù sao không có thấy ngay mặt mình, có chết không thừa nhận là được, hơn nữa hiện tại Vương An Quốc bị hắn nắm mũi dẫn đi, chỉ cần hắn nói không phải, thì Vương An Quốc cũng không dám cãi lại…
Nghĩ như vậy, đột nhiên lại phát hiện đây là chiêu một hòn đá ném hai chim, chỉ cần Vương An Quốc thừa nhận người trên tấm ảnh không phải là hắn, như vậy thì Trương cục trưởng liền sẽ không tín nhiệm lão ta nữa, hơn nữa hắn lại có thể một lần nữa trở lại thành tâm phúc của Trương cục trưởng, thì sẽ hiểu rõ hướng đi bên kia của Lâm Đại Phát. Hơn nữa sau khi Trương cục trưởng nhận được những hình ảnh ướt át kia gửi đến, cũng buộc phải suy nghĩ đến phía của Hoa Mã Lan rồi.
Như vậy Vương An Quốc cũng giống như vậy, nếu lãnh đạo thượng cấp không tín nhiệm, phía dưới lại có Triệu Đức Tam kiềm chế, cũng là hai mặt thụ địch.
Triệu Đức Tam kề động đầu óc, hai vị lãnh đạo này liền sẽ bị hắn trêu đùa xoay quanh.