Phần 180
Ngày hôm sau khi đến trong cục không bao lâu, thì thấy người của bưu cục của cỡi xe gắn máy tớ đưa bưu kiện. Triệu Đức Tam liền đứng ở trên ban công nhìn qua một hồi, thấy có mấy phần bưu kiện đưa đến phòng làm việc tổng hợp.
Không lâu lắm thì thấy Trương Hiểu Yến theo dưới lầu đi lên, Triệu Đức Tam liếc mắt liền nhìn ra cầm trong tay của nàng là phần phong thư lớn là của mình ngày hôm qua mua, vì để xác nhận một chút, hắn hỏi nàng:
– Trương Hiểu Yến, cô vội như thế đi đâu đi vậy?
– Đưa bưu kiện cho Trương cục trưởng.
Trương Hiểu Yến trên mặt hơi ửng hồng, mỗi lần thấy hắn, thì nàng liền có cảm giác lúng túng.
Triệu Đức Tam “Ừ” một tiếng:
– Ở đâu gửi cho Trương cục trưởng vậy?
– Mé ngoài không có ghi.
Trương Hiểu Yến không quay đầu lại, vừa trả lời vừa đi lên lầu ba.
Lúc nhận được bưu kiện Trương Hiểu Yến đưa tới thì Trương Ái Linh có chút kinh ngạc, dưới tình huống bình thường nếu như có văn bản tài liệu từ trên thành phố thì sẽ trực tiếp có dấu văn kiện, cón bưu kiện này chỉ gửi qua bưu điện tên cùng địa chỉ chứ không có ghi gì khác, làm cho nàng không hiểu ra sao.
Lý San San theo từ trong tay Trương Hiểu Yến tiếp nhận bưu kiện, mang đến cho Trương Ái Linh đưa đến trước bàn làm việc, Trương Ái Linh sau khi nhận được, thì nghi ngờ nghĩ là ai gửi tới cái gì đó. Vừa mới mở ra phong bì ra thì ở trong đó là mười mấy tấm hình, liền rớt rơi trên bàn công tác.
– Trương cục trưởng coi chừng rớt xuống đất.
Lý San San cùng lúc cũng vừa nhìn thấy rơi xuống trên mặt bàn những tấm hình này bên, trước là hình ảnh ướt át nữ lãnh đạo mình, thoáng cái liền đỏ mặt, liền vội vàng xoay người lấy cớ đi xuống lầu một để lấy văn bản tài liệu, rồi bước ra khỏi văn phòng.
Vừa nhìn thấy trên bàn những hình ảnh này, Trương Ái Linh giật mình kinh hãi, trên những tấm ảnh nàng đang làm trò hề, có tấm thì ngậm lấy dương vật, có một tấm là nàng bị dương vật đút vào hậu môn, chứng kiến những tấm ảnh nóng hừng hực ướt át này, Trương Ái Linh trong nội tâm khẩn trương lên, tại trên mặt ghế ngồi thấp thỏm không yên, như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than.
Không kịp nhìn kỹ những tấm hình này thêm nữa, liền vội vàng nhét vào lại trong phong bì, lúc này mới phát hiện ra bên trong còn có một tờ giấy có ghi chữ, bất an đọc lấy theo bút tích là của phụ nữ cùng nội dung, nàng đã biết ra đây là của Hoa Mã Lan gửi cho nàng, trong thư cũng là lại nhờ nàng giúp cho vấn đề hợp nhất mỏ than, nhờ nàng chiếu cố giùm cho mỏ than công ty Tân Mậu.
Phần lễ vật bất ngờ này là Trương Ái Linh hoàn toàn không có nghĩ tới, nàng giờ vô cùng đau đầu, vốn là một lòng giúp cho Lâm gia, bây giờ lại bị Hoa Mã Lan bắt lấy cái đuôi trong tay, bởi vậy nàng giờ đây chân tay luống cuống. Nếu như cố ý cùng Hoa Mã Lan đối nghịch, như vậy đế kết cục chỉ sợ là sẽ đúng như lời trên thư nói, có thể đem những tấm hình này gửi tới cho chồng mình phó chủ nhiệm tổ chức cán bộ thành phố, bêu danh sẽ để cho nàng thân bại danh liệt… Đối với một người đàn bà đây chính là đòn chí mạng, huống chi với tư cách nàng đang làm vị trí cục trưởng…
Trương Ái Linh vì thế làm cho nàng có cảm giác hai mặt thụ địch, bắt đầu rối loạn, liền điện thoại gọi Lý San San quay lại, sắc mặt hơi đỏ lên, lúng túng hỏi nàng:
– Tiểu Lý… em theo chị hơn ba năm, bình thường chị đối đãi với em cũng không tệ chứ?
– Trương cục trưởng, chị đối với em rất tốt đấy.
Lý San San nói, trong lòng đã phát giác được Trương cục trưởng nhất định là có việc muốn nhờ nên mới nói như vậy.
– Tiểu Lý, hôm nay những tấm ảnh vừa nhìn thấy, không được nói cho bất cứ ai, có biết không?
Trương Ái Linh mặt cũng có chút đỏ lên, vừa nghĩ tới bị lộ ảnh chụp như vậy, thật sự là muốn chui vào trong kẽ đất.
– Trương cục trưởng, cái gì em cũng không thấy a.
Lý San San ngầm hiểu nhìn nàng nói.
Trương Ái Linh thấy Lý San San nói như vậy, nên cũng bớt chút lo lắng, thế nhưng ảnh chụp cùng những lời viết trên thư khiến cho nàng rất khó lựa chọn, rút cuộc là nên giúp đỡ Lâm Đại Phát hay là phải nghe theo lời Hoa Mã Lan đây? Thật sự là tiến thối lưỡng nan.
Còn Triệu Đức Tam giờ phút này ngồi ở trong phòng làm việc đang thản nhiên vừa hút thuốc vừa chờ tình huống bên kia của Trương Ái Linh, ước chừng qua một tiếng đồng hồ, hắn cảm thấy Trương cục có lẽ cũng đã xem hết những vật kia rồi, nên mới nhắn cho nàng một tin, hỏi nàng trong văn phòng có người hay không nào khác không?
Nhận được tin nhắn của Triệu Đức Tam làm cho nàng có chút ngoài ý muốn, bình thường tại trong cục có chuyện gì đều là hắn tự mình đến văn phòng tìm nàng, như thế nào hôm nay đột nhiên lại nhắn tin tới đây, còn hỏi nàng trong văn phòng có người hay không, làm cho nàng sinh ra nghi ngờ, vì vậy nàng nhắn cho Triệu Đức Tam cho biết là nàng sẽ ghé qua văn phòng của hắn.
Trước khi nàng đến, Triệu Đức Tam xem lại bộ ảnh chụp của nàng mà hắn in thêm ra cất giữ, bỏ vào trong phong bì nhét vào trong ngăn kéo, chuẩn bị sẵn sàng đợi nàng đại giá quang lâm. Năm sáu phút sau, Trương Ái Linh xuống lầu đi tới văn phòng khoa kiểm tra an toàn, vừa vào cửa không nói lời gì, liền đem cửa khóa trái lại, rồi mới hỏi hắn:
– Tiểu Triệu, có phải là có chuyện gì hay không?
Triệu Đức Tam làm như rất lo lắng nói:
– Trương cục trưởng, không tốt rồi, đã xảy ra chuyện.
– Xảy ra chuyện gì?
Trương Ái Linh sửng sốt hỏi.
Triệu Đức Tam đi đến nàng trước mặt nàng tại bên tai nhỏ giọng nói mấy câu, Trương Ái Linh thần sắc liền trở nên vô cùng bối rối, hỏi:
– Để chị nhìn một chút thử xem.
Triệu Đức Tam quay người bước nhanh đi đến trước bàn làm việc kéo ra ngăn kéo, từ bên trong cầm ra cái phong bì qua đưa cho Trương Ái Linh. Khi nàng từ bên trong rút ra thì thấy được những tấm hình giống như là ảnh chụp lúc nàng vừa rồi mới nhận, cảm thấy kinh ngạc, lầm bầm nói:
– Em… em nhận được những tấm hình này như thế nào?
– Trương cục trưởng, chúng ta bị người chụp lén rồi.
Triệu Đức Tam như là hoảng sợ nói, còn một bên hướng ra phía cửa nhìn xem, diễn xuất rất thật.
Trương Ái Linh rút ra lật mấy tấm nhìn, phần còn lại cũng không tâm tư lật xem thêm nữa, nhét vào phong thư trả lại cho hắn, trong lòng bất an nói:
– Tiểu Triệu, chị cũng nhận được những tấm hình giống như thế này rồi.
Triệu Đức Tam nhíu mày nói:
– Trương cục trưởng, chúng ta làm sao lại bị chụp ảnh như thế này đây chứ? Người gửi tới đến cùng là muốn cái gì đây?
Vấn đề này cũng chính là Trương Ái Linh đang suy nghĩ, bất quá từ người nào đưa tới, thì nàng đã đã biết, như có điều suy nghĩ:
– Tiểu Triệu, nhất định là của Hoa Mã Lan đưa tới.
– Hoa Mã Lan?
Triệu Đức Tam kinh ngạc…
– Hoa Mã Lan như thế nào… lại có được mấy thứ này? Quan hệ của chúng ta người trong cuộc cũng không biết, làm sao cô ấy biết rõ chứ…
– Chị cũng đang lo lắng, những hình này chụp rõ ràng như vậy, nhất định là chúng ta đã bị người theo dõi rồi…
Triệu Đức Tam đột nhiên như nghĩ tới điều gì, trừng to mắt phỏng đoán nói:
– Trương cục trưởng, quan hệ của chúng ta ở trong cục, hình như chỉ có Vương phó cục trưởng là hiểu rõ? Có phải hay không là…
– Em muốn nói là lão Vương làm?
Trương Ái Linh hỏi.
– Em không dám nói chắc chắn, dù sao chúng ta không có chứng cứ, bất quá em cảm thấy Vương phó cục trưởng có thể là muốn ngồi trên vị trí của chị, nhất là từ khi trên thành ủy vừa tổ chức xong cuộc họp thường ủy hội, thái độ của Vương phó cục trưởng thấy khác đi trước nhiều.
Trương Ái Linh tập trung suy nghĩ một chút, nói:
– Chuyện này không được lộ ra…
– Vậy còn những lời ghi trên tờ giấy thì nên làm cái gì bây giờ?
Triệu Đức Tam lúc này mới đề cập tới chính đề, thăm dò ý nghĩ của nàng, để làm bước tiếp theo.
– Sự tình giờ chỉ sợ là có biến, nếu như Hoa Mã Lan có trong tay nhược điểm của chúng ta, thì không thể chọc giận nàng, trước em cứ làm tốt công tác của em đi, để chị còn phải nghĩ đến biện pháp.
Trương Ái Linh tâm tư nặng nề, nói xong liền đi ra khỏi văn phòng của hắn…
Thấy nàng đã đi khỏi, Triệu Đức Tam khóe miệng cười lạnh, trở lại trên ghế ngồi xuống, rút ra ảnh chụp cẩn thận thưởng thức, cho tới bây giờ hắn vẫn chưa có nhìn kỹ qua phong thái của mình, ở trên giường tuy rằng không có quay chụp đến chính mặt hắn, nhưng trên tấm ảnh thì thấy hắn thật đúng là uy mãnh vô cùng, làm cho Trương Ái Linh vểnh lên cái mông nằm lỳ ở trên giường say mê.
Theo phản ứng của nàng xem ra, việc nàng trợ giúp cho Lâm Đại Phát đã bị dao động rồi, kế tiếp hắn muốn thừa thắng xông lên, một lần hành động nữa để cho vị cục trưởng trưởng này cán cân sẽ nghiêng hẳn về bên của Hoa Mã Lan…
Tan tầm hắn liền về đến nhà, dùng số điện thoại khác nhắn tin cho Vương An Quốc, lấy tên của Hoa Mã Lan ước hẹn trưa mai đến quán lẩu Giang Long gặp mặt, lại lấy tên của Vương An Quốc nhắn tin cho Hoa Mã Lan cũng là nội dung đồng dạng như vậy.
Đương nhiên, đây là một nước cờ hiểm, mấu chốt thành bại là một bước này, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, thì kế hoạch của hắn của hắn sẽ được tiến hành, nếu như ngoài ý muốn bị Vương An Quốc khám phá đây là tin nhắn ước hẹn giả, hắn cũng chuẩn bị xong phương án dự bị, đem cái bí mật này đổ lên trên đầu Trương cục trưởng, chiêu này kêu là mượn đao giết người…
Sau khi nhắn tin cho hai người xong, hắn có chút hưng phấn lại có chút lo lắng, nằm xuống thật lâu không thể chìm vào giấc ngủ, liền lại đứng lên ngồi tại trước máy vi tính lên mạng, vừa bật mạng lên thì phát hiện ảnh chân dung Triệu Tuyết lóe lên, làm cho hắn có chút mừng rỡ liền chảo hỏi, gần đây quá bận rộn nên hầu như quên đi nữ hoa khôi cảnh sát xinh đẹp này tồn tại. Rất nhanh Triệu Tuyết liền nhắn lại tin, hỏi hắn như thế nào mà còn chưa ngủ.
Hắn tại trên bàn phím rất nhanh gõ ra một hàng chữ…
“Tiểu Tuyết, mấy ngày không gặp cô rồi, tôi nhớ cô lắm.”
“Ta cũng rất nhớ anh, biết gần nhất anh bận việc, nên không có dám quấy rầy.”
Triệu Đức Tam không nói thêm lời gì liền bấm vào góc trai, phát ra yêu cầu mở video…
Rất nhanh video kết nối thành công, liền xuất hiện bóng hình xinh đẹp Triệu Tuyết, nhìn qua nàng giống như mới vừa tắm rửa qua, mái tóc ướt sũng, trên thân chỉ mặc một cái váy ngủ hai dây màu ngà sữa, lộ ra làn da trắng nõn, trong video cũng vừa vặn có thể nhìn thấy một mảnh trắng nõn bên dưới bộ ngực cùng cái khe chính giữa hai bầu vú, chỉ tiếc là bộ dáng mê người chỉ có thể nhìn thấy qua trên màn ảnh máy vi tính…
“Chỉ có thể từ xa nhìn mà không có thể làm gì được”
Nhìn xem trong video Triệu Tuyết trắng trắng mềm mềm, Triệu Đức Tam thèm như chảy ra nước miếng, qua video hướng nhìn nàng rồi xấu xa thè lưỡi ra liếm đầu lưỡi…
Trong video Triệu Tuyết bĩu môi, bộ dạng đáng yêu cực kỳ.
“Tôi rất nhớ cô.”
Triệu Đức Tam nhịn không được rất nhanh gõ lại một câu nói như vậy.
Triệu Tuyết cười, rất nhanh phát tới một câu…
“Không phải đã nhìn thấy sao?”
“Tôi muốn nói là muốn trực tiếp gặp cô bằng da bằng thịt…”
“Nhưng bây giờ đã trễ như vậy, làm sao gặp đây?”
“Cô chạy xe tới nhà của tôi đi.”
Triệu Tuyết lắc đầu, cửa sổ đối thoại phát tới một câu.
“Đã trễ thế như vậy, tôi lại mới vừa tắm rửa xong, còn đi đâu nữa chứ?”
“Vậy tôi sẽ đến chỗ của cô nhé.”
Dưới tình thế cấp bách Triệu Đức Tam nói một câu như vậy…
Triệu Tuyết nhìn qua có chút khó khăn, nói.
“Thế nhưng tôi đang ở trong ký túc xá của cục cảnh sát, có chút… có chút không tiện…”
“Trong phòng ký túc xá của cô hiện giờ có mấy người ở?”
“Hiện tại chỉ một mình tôi, vốn là hai người ở chung, nhưng người đó đêm nay gọi điện thoại là không trở về…”
“Vậy thì vừa vặn, để tôi đến chỗ đó đi.”
Triệu Tuyết mím môi lộ vẻ khó xử, phát tới nói:
“Um… không tốt lắm đâu…”
Theo lời nói của nàng giữa những hàng chữ, có thể thấy được nàng cũng có một chút buông lỏng, vì vậy Triệu Đức Tam kiên trì nói muốn đến, một lúc sau thì Triệu Tuyết đã đáp ứng, nói cho hắn đường đi đến cổng của ký túc xá cục cảnh sát…
Được sự đồng ý của nàng, Triệu Đức Tam liền mặc xong quần áo, lòng nóng như lửa đốt ra đón xe đi thẳng đến khu ký túc xá của cục cảnh sát.
Nào ngờ cổng lớn của khu ký túc xá cục công an đã khóa, nhanh chóng gọi điện thoại cho Triệu Tuyết cửa khóa vào không được.
Triệu Tuyết hỏi lại, vậy làm sao bây giờ?
Triệu Đức Tam để hắn tìm biện pháp, hắn cúp điện thoại liền lén lút lút nhìn chung quanh, thấy trên đường đã không có người, liền cả gan leo vào vượt qua cổng lớn…
Vượt qua chướng ngại này Triệu Đức Tam rất là hưng phấn, cơ hồ là chạy chậm dựa theo chỉ dẫn của Triệu đi tới bên dưới một tòa nhà ba tầng, ngẩng đầu hướng phía trên nhìn thoáng qua, chỉ có một gian phòng ở giữa lầu ba lóe lên ánh đèn, vì vậy liền vọt vào trong lầu, chạy lên lầu ba, đi đến gian phòng còn lóe lên ánh đèn, nhẹ nhàng gõ cửa…
– Ai vậy?
Triệu Tuyết cảnh giác nhỏ giọng hỏi…
Triệu Đức Tam ở bên ngoài đáp:
– Là tôi đây…
Bên trong lập tức truyền đến tiếng dép lê đi đến trước cửa rồi dừng lại, cửa mở ra, Triệu Tuyết mặc lấy cái váy ngủ tơ lụa màu ngà sữa xuất hiện ở trước mặt Triệu Đức Tam, tóc vẫn còn có chút ướt rủ xuống tại hai vai, làm cho người ta có một loại cảm giác vui vẻ thoải mái, vừa nhìn thấy nàng bộ dạng mê người như vậy, Triệu Đức Tam liền thoáng cái đem nàng ôm vào trong ngực…
– Đừng…
Triệu Tuyết xấu hổ đem đầu của hắn đẩy ra, kéo cánh tay của hắn nói:
– Mau vào trong đi, người khác trông thấy không tốt.
Nàng kéo hắn vào trong gian phòng rồi đóng cửa lại.