Phần 197
Cho dù Lâm Đại Phát theo nhiều cách để tạo áp lực đến ủy ban thành phố, nhưng dù sao chuyện này liên quan đến sự phát triển kinh tế và an toàn cư dân địa phương của thành phố Du Dương, nên ủy ban thành phố không có quyết định qua loa được, cụ thể phương án còn là dựa theo bên cục than đá tổng hợp rồi so sánh mới đưa ra lựa chọn…
Vì muốn hoàn thành nghiệp lớn của Lâm gia, Lâm Kiến Dương thay mặt Lâm Đại Phát cha của mình tự mình đến cục than đá, trực tiếp tìm đến khoa kiểm tra an toàn chất lượng, gõ cửa.
– Mời vào…
Triệu Đức Tam nói.
Khi thấy Lâm Kiến Dương xuất hiện ở tầm mắt làm cho hắn có chút mê hoặc, hắn cảm thấy người này rất quen mặt, nhưng lại không nhớ nổi là đã gặp nhau ở đâu, đứng lên hỏi:
– Anh là…
– Lưu khoa trưởng, cậu thật là hay quên a…
Lâm Kiến Dương cười ha hả vừa bước tới đưa cho hắn điếu thuốc…
– Tôi là bí thư Lâm Kiến Dương của huyện Thần Phủ, chúng ta từng có gặp mặt qua một lần đấy.
Triệu Đức Tam nhận lấy điếu thuốc nhướng mắt, nhớ ra rồi cười nói:
– À… nhớ rồi… bí thư Lâm, ngọn gió nào đưa bí thư Lâm thổi tới đây vậy?
– Có chút việc muốn nhờ cậu giúp…
Lâm Kiến Dương nói.
– Lâm bí thư mời ngồi, có chuyện gì cứ nói.
Triệu Đức Tam nhiệt tình mời hắn ngồi xuống, còn mình cũng ngồi xuống đối diện trên ghế sa lon.
Lâm Kiến Dương ngồi xuống nói:
– Ừ… vậy thì tôi đi thẳng vào vấn đề nhé…
– Nói đi, xem là chuyện gì, nếu như có thể giúp đỡ được chút gì thì em nhất định hết sức nỗ lực giúp.
Triệu Đức Tam nói.
Lâm Kiến Dương trực tiếp nói:
– Là chuyện này, gần đây thôn dân bởi vì chuyện khai thác quặng mỏ làm ảnh hưởng đến sinh hoạt nên xảy ra khiếu kiện, ở trên cũng đã hứa tìm biện pháp giải quyết chuyện này, về phần biện pháp giải quyết như thế nào thì chắc cậu so với tôi rõ ràng hơn, vậy cậu xem có thể nói giúp trước mặt lãnh đạo, đóng cửa một mỏ than và lưu lại cho cha của tôi cái mỏ than còn lại được không?
– A, Lâm bí thư ý tứ em đã hiểu, bất quá bây giờ bên ủy ban thành phố vẫn chưa có đưa ra quyết định cụ thể xử lý chuyện này như thế nào, mà chuyện đóng cửa một mỏ than cũng không do em quyết định được, vấn đề này phải do lãnh đạo ủy ban thành phố quyết định…
– Chuyện này tôi biết rõ, nhưng ở trên thao tác là còn dựa vào bên dưới cậu đề nghị như thế nào…
Nói xong Lâm Kiến Dương kéo ra khóa kéo cái bóp da, rút ra mấy xấp tiền đặt ở trên bàn trà, Triệu Đức Tam liếc qua những xấp tiền màu sắc rực rỡ, cười nói:
– Lâm bí thư, đây là ý gì?
– Chỉ là một điểm nhỏ ý tứ mà thôi…
Lâm Kiến Dương nói…
– Nếu như sự tình có thể làm tốt, Lâm gia còn có thể cho cậu trên danh cổ phần 3% của cái mỏ than kia, cậu cảm thấy như thế nào?
– Nhanh thu lại đi, Lâm bí thư cũng biết, gần nhất lãnh đạo thành phố đang xây dựng trong sạch hóa tác phong đảng trong bộ máy chính trị, nếu như bị người trông thấy, thì em gánh không nổi đâu, mấy thứ này làm sao có thể đặt ở trên mặt bàn chứ…
Đức Tam cảnh giác đem mấy xấp tiền nhét lại vào trong bóp da của Lâm Kiến Dương.
Nhìn hắn không chịu thu tiền, Lâm Kiến Dương có chút nóng lòng, nói:
– Cậu xem kìa… làm cái gì vậy…
– Đây chính là chỗ làm việc, là văn phòng, không thể nhận tiền được, cho dù là lễ vật cũng không có thể đưa đến tại đây được…
Triệu Đức Tam thần bí cười nói.
Lâm Kiến Dương ngầm hiểu lẫn cười nói:
– Vậy ngày nào đó có thời gian, chúng ta tìm một chỗ hảo hảo trò chuyện?
– Để xem sao…
Triệu Đức Tam nói…
– Lâm bí thư có còn chuyện gì nữa không vậy?
– Chỉ là chuyện này, không có chuyện gì khác.
Lâm Kiến Dương có chút nhụt chí nói.
Triệu Đức Tam liền đứng lên nói:
– Nếu không có chuyện khác, xin Lâm bí thư trước cứ trở về đi, hôm khác có thời gian em sẽ liên lạc lại với anh…
Thấy hắn trục khách, Lâm Kiến Dương đành phải rời đi.
Trở lại trên xe, vợ của Lâm Kiến Dương thấy hắn ủ rũ, hỏi hắn:
– Sự tình như thế nào rồi?
– Không dễ làm, họ Triệu này giống như không để mình bị đẩy vòng vòng, tiền cũng không chịu thu, danh nghĩa cổ phần cũng không muốn.
Lâm Kiến Dương nản lòng nói.
Vợ của Lâm Kiến Dương là Trương Tuệ, tuổi ngoài ba mươi, bộ dáng xinh đẹp động lòng người, dáng người thanh mảnh, nhất là trước ngực hai bầu vú sung mãn cao ngất, phóng nhãn toàn bộ thành phố Du Dương, tuyệt sắc vưu vật như vậy quả thực không có mấy người…
– Anh thật là… sự tình có chút vậy mà làm không được, em không tin là có người không muốn tiền!
Trương Tuệ liếc hắn trách nói.
– Vậy thì em đi làm đi!
Lâm Kiến Dương trả lời lại.
Lâm Kiến Dương bị một kích, Trương Tuệ liền lấy cái bóp da của hắn, nghiêm mặt nói:
– Để em đi tìm hắn!
Nói xong liền mở cửa xe xuống, đi vào đại môn cục than đá.
Lúc Lâm Kiến Dương đi rồi, Triệu Đức Tam liền suy nghĩ, thằng này tự mình đến bái phỏng, hơn nữa còn đưa ra cho hắn danh nghĩa 3% cổ phần, có thể bỏ ra vốn lớn như vậy, xem ra Lâm Đại Phát đã là quyết tâm muốn chiếm đoạt mỏ than Tiểu Câu của Hoa Mã Lan rồi.
Triệu Đức Tam suy nghĩ, nếu như Lâm Đại Phát đã quyết tâm như vậy, thì mình sẽ phải ra đòn sát thủ rồi, liền đem ý nghĩ của mình nhắn tin cho Hoa Mã Lan, nàng suy tính thật lâu, hơn nữa lần này nếu như có thể đem mỏ than Hắc Hà đóng cửa, như vậy đối với Lâm gia chính là một sự đả kích không nhỏ, cũng để cho nàng phát tiết sâu trong nội tâm chôn dấu nhiều năm cừu hận, vì vậy nàng liền đồng ý với ý tưởng của Triệu Đức Tam đó là tiên hạ thủ vi cường, ước hẹn hắn chủ nhật gặp mặt nói chuyện.
Trong lúc hắn đang nghiêm túc suy nghĩ thì cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra, Triệu Đức Tam thoáng cái nộ khí, trong cục ngoài Trương cục trưởng thì không còn có người nào lá gan lớn như vậy, cửa cũng không gõ một tiếng thì đã đẩy cửa vào trong, lửa giận lập tức bộc phát, còn chưa kịp nhìn xem người đến là ai liền nói:
– Có biết lịch sự hay không… cửa không gõ liền đã đi vào rồi…
– A… đúng… xin lỗi a, Triệu khoa trưởng, xin lỗi…
Vừa dứt lời một dáng thanh mảnh thướt tha với đường cong lả lướt xinh đẹp liền khắc sâu vào tầm mắt hắn, định thần nhìn qua, chỉ thấy trong văn phòng đang đứng một người đàn bà mặc áo khoác ngoài màu vàng nhạt, cao khoảng chừng một mét bảy…
Trong văn phòng đột nhiên xuất hiện như vậy một phong cảnh tuyệt vời, nhất thời làm cho Triệu Đức Tam hai mắt sáng lên, nhìn chằm chằm ở trên người nàng, không nói một lời…
– Triệu khoa trưởng, cậu làm gì thế mà cứ nhìn chằm chằm tôi như vậy chứ?
Trương Tuệ hoạt bát vũ mị cười nói, đi đến trước bàn làm việc của hắn, ngửa đầu ưỡn ngực, khí tràng mười phần, bờ eo uốn éo, cặp mông đầy đặn trái phải lắc lư, trước ngực hai bầu vú cao ngất càng là cao thấp lay động, triệu Đức Tam có chút hoa mắt, vội thu hồi tâm tư, nghi ngờ hỏi:
– Chị… chị… là ai vậy?
Người đàn bà thanh âm ngọt ngào nói:
– Triệu khoa trưởng, tôi là vợ của Lâm Kiến Dương đây…
– Chị… chị… là phu nhân của Lâm bí thư?
Triệu Đức Tam kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, không nghĩ tới tên vẻ mặt gian tướng kia, lại có một lão bà cực phẩm vưu vật như vậy, nàng thật đúng là mắt bị mù rồi sao đây?
Nàng cười cười, môi son răng trắng tinh khẽ mở nói:
– Đúng vậy…
Nụ cười của nàng ngọt ngào cực kỳ, làm cho người nhìn đặc biệt rất thoải mái.
– Lâm bí thư thật đúng là phúc khí sâu a, có một người vợ hoa nhường nguyệt thẹn chim sa cá lặn giống như chị thật là sống trên đời không uổng…
Triệu Đức Tam nhịn không được ca ngợi nàng.
Trương Tuệ trên khuôn mặt treo say lòng người nói:
– Triệu khoa trưởng thật là rất biết nói chuyện đấy…
– Nhanh ngồi… nhanh ngồi, chỉ lo cùng chị nói chuyện, đã quên mời chị ngồi…
Nói qua hắn đứng dậy theo sau bàn công tác vượt qua đến mời nàng ngồi xuống.
Trương Tuệ đem váy nhẹ nhàng vén qua, khép lại một đôi đùi thon dài ngồi xuống ở trên ghế sa lon đang muốn mở miệng nói chuyện, thì Triệu Đức Tam đã đi rót cho nàng ly nước bưng tới đưa tới trước mặt nói:
– Chị Lâm mời uống nước.
– Triệu khoa trưởng khách sáo quá…
Trương Tuệ cười nhẹ, hai tay đón ly nước hắn đưa tới, đúng lúc này Triệu Đức Tam có ý xấu, tại thời điểm nàng đang vừa tiếp ly nước thì hắn đã sớm một bước buông lỏng ra hai tay, ly nước ấm vừa vặn rơi xuống trên hai bầu vú cao ngất của nàng.
– A…
Chuyện ngoài ý muốn phát sinh làm cho nàng giật mình biến sắc kêu lên một tiếng, mượn cơ hội này Triệu Đức Tam liền từ trên bàn trà xé một đoạn giấy vệ sinh vừa nói xin lỗi vừa lau lấy trên hai bầu vú nàng…
Trương Tuệ bị Triệu Đức Tam nhiệt tinh như vậy hù chết rồi, vừa tránh né vừa nói:
– Triệu khoa trưởng, không cần… không cần.
Triệu Đức Tam giống như không chú ý đến lời nàng, chỉ lo cúi đầu tại trên bầu vú nàng lau sạch lấy, cảm thấy bao bọc dưới cái áo khoác này hai bầu thịt co giãn, mềm mại, ấn vào lại bắn lên, cảm giác rõ ràng mười phần.
– Triệu khoa trưởng, thật sự không cần đâu…
Trương Tuệ lấy tay bảo vệ hai bầu vú mình nói…
– Chị… Lâm… thực xấu hổ, em không phải… không phải là cố ý…
– Không… không quan hệ gì…
Trương Tuệ trên mặt dấy lên hai ráng mây lửa đỏ, đôi mắt mắt sáng ngời có chút thẹn thùng, lại có điểm phong tình vạn chủng…
– Dáng người của chị thật là tốt…
Triệu Đức Tam có chút đắm đuối nhìn thoáng qua trước bộ ngực của nàng ướt nhẹp nước ca ngợi, Trương Tuệ bị ánh mắt nóng rát của hắn làm cho ngượng ngùng, thoáng xấu hổ nói:
– Triệu khoa trưởng, cứ quá khen…
– Em nói thật đấy, chị Lâm vóc dáng vốn là cao, chỗ nào nên có thì đều có, dáng người thật sự rất đẹp mắt a…
Triệu Đức Tam có chút xấu xa nhìn từ trên xuống dưới thân nàng nói.
Người đàn bà này vốn là đến đây để làm chính sự, lại bị hắn một phen khích lệ như vậy, có chút đắc chí, nhất thời quên mất bản thân mình tới nơi này muốn làm gì, ngồi ở trên ghế salon đỏ mặt, khóe miệng hơi cong lên, dùng ánh mắt quét một vòng Triệu Đức Tam, nhỏ giọng nói:
– Triệu khoa trưởng, kỳ thật cậu nhìn qua cũng rất anh tuấn đẹp trai đấy…
– Chị cũng rất biết nói chuyện đấy…
Triệu Đức Tam thấy nàng bộ dạng phong tình như vậy, cũng có chút quên hết tất cả đứng lên, dứt khoát đến ngồi ở bên cạnh nàng, theo bên cạnh nhìn xuống trước ngực bầu vú nàng, thật sự là như câu viết ” “Hoành khán thành lĩnh trắc thành phong”, đúng là là cao ngất, không có dấu hiệu nào rủ xuống…