Phần 205
Trương cục trưởng sau khi rời đi, Tô Tĩnh một lát sau mới bước vào, hỏi hắn:
– Triệu khoa trưởng, có phải anh đắc tội với Trương cục trưởng? Thấy nàng hôm nay rất tức giận a.
– Tôi nào dám đắc tội với nàng, ai biết nàng tức giận cái gì đây?
Hắn làm như không biết gì cả mà nói qua, rồi đứng dậy…
– Tôi đi ra ngoài một lát, cô ở trong phòng làm việc đỡ đòn đi.
– Đi đâu?
Tô Tĩnh hỏi.
– Đi vệ sinh…
Hắn cười nói, nàng lườm hắn một cái, rồi quay đầu lo chuyện của mình.
Theo văn phòng đi ra, hắn đi đến phòng làm việc của Vương phó cục trưởng, định thò tay gõ cửa, thì thấy cánh cửa không khép kín mà mở một khe hở, hắn liền nhẹ nhàng đẩy ra, phía trong phòng bên ngoài không có một bóng người, chẳng lẽ lão ta không có ở đây? Triệu Đức Tam nghĩ thầm, muốn quay người rời đi thì nghe được từ bên trong trong phòng nghỉ truyền đến thanh âm nho nhỏ.
Trong phòng nghỉ? Hắn lập tức liền liên tưởng đến Vương phó cục trưởng có đặc thù ham mê, liền đóng lại cửa phòng làm việc, nhẹ chân đến gần cửa phòng nghỉ, đem lỗ tai dán tại trên ván cửa nghe trộm.
– Vương phó cục trưởng, anh nói chủ nhiệm đã về nhà sinh con, nên muốn đưa em lên thay thế phụ trách phòng tổng hợp, làm sao nói mà em không thấy gì hết vậy?
Bên trong truyền đến tiếng Trương Hiểu Yến nũng nịu.
– Tiểu Trương, không phải là anh không tính toán, chỉ là gần đây trong cục không có cuộc họp nào, đợi đến lúc hội nghị đảng ủy thì anh đề nghị mới được.
– Vương phó cục, anh nhớ chiếu cố em a.
– Nhất định… nhất định, nhanh dùng miệng ngậm nó đi…
– Vương phó cục trưởng, lần nào cũng bắt người ta dùng miệng ngậm nó hết…
– Em không biết, anh đây đã có tuổi rồi, chỉ có cách dùng miệng mới làm cho nó lên, thì lúc đó mới có thể cắm vào phía dưới của em, nếu như không cắm được phía dưới, chẳng phải là làm cho em khó chịu sao?
– Hiện tại nghe nói có một loại thuốc cương cứng của Mỹ dùng rất tốt đấy.
– Ý em nói là Viagra?
– Vâng… em xem trên mạng nói đàn ông uống vào thì sẽ rất cứng rắn, đã vậy thời gian cứng rắn còn rất dài…
– Vậy thì lần sau anh sẽ uống thử, bây giờ trước ngậm mút giúp anh đi…
Má nó! Viagra phải dùng tới rồi! Hắn âm thầm cười nhạo, chuyện của hai người thì hắn đều nhìn thấy rồi, giờ đối với chuyện nghe trộm bọn họ thì cũng không còn hào hứng, nên đi đến trên ghế sa lon ngồi xuống, chờ bọn họ làm xong việc, hắn có chính sự cần phải gặp Vương phó cục…
Đợi tầm năm sáu phút sau, trong phòng nghỉ không còn động tĩnh, một lát cửa phòng nghỉ mở ra, Trương Hiểu Yến sửa sang lấy đầu tóc rối bời từ bên trong đi ra, vừa nhìn thấy Triệu Đức Tam ngồi ở trên ghế sa lon phòng bên ngoài, xấu hổ cúi đầu giả bộ như không thấy hắn, bước nhanh theo Vương phó cục trưởng. Vương An Quốc thì vừa đi vừa sửa sang lấy dây lưng, vừa đi ra thì gặp Triệu Đức Tam, thoáng cái giật mình:
– Tiểu Triệu, cậu… làm gì mà đến đây? Đến đây tự lúc nào?
– Đã đến có một hồi rồi, tại biết Vương phó cục trưởng tại trong phòng nghỉ cùng Trương Hiểu Yến bàn chuyện công tác nên không dám quấy rầy, vì vậy ở chỗ này ngồi chờ một hồi.
Hắn cười quỷ dị nói.
Xem ra vừa rồi cùng tiểu Trương làm chuyện đó lại bị tiểu tử này biết, Vương An Quốc mặt nhiệt tình cười đi đến trước hắn ngồi xuống, hỏi:
– Tiểu Triệu, tới tìm tôi có chuyện gì?
– Có việc, em nhờ Vương phó cục trưởng giúp một tay.
Vương An Quốc trên mặt chồng chất giả tạo cười hỏi:
– Tiểu Triệu, chuyện gì vậy?
– Vương phó cục trưởng, chuyện cũng không có gì lớn, chính là về phương án xử lý của thành ủy đối với thôn dân trấn Bạch Thủy đang kiện thưa nháo nhào, em cũng không cùng Vương phó cục trưởng quanh co lòng vòng, nói thẳng là lão bản công ty Tân Mậu muốn trên thành ủy chọn cách thứ hai treo dự án, thành ủy sẽ dựa theo ý kiến có được từ cục khoáng sản của chúng ta, vì vậy trong cục chúng ta ý kiến phải đạt thành nhất trí, thì trên cơ bản thành ủy sẽ tiếp thu…
– Ý cậu nói là Hoa Mã Lan muốn… muốn mỏ than Hắc Hà đóng cửa?
Vương An Quốc kinh ngạc cắt đứt lời hắn.
– Là ý tứ này.
Triệu Đức Tam gật đầu…
– Vì vậy kính xin Vương phó cục trưởng có thể giúp đỡ một chút, bên Trương cục trưởng em đã thuyết phục, chắc Vương phó cục trưởng sẽ không từ chối chứ?
– Chuyện này…
Vương An Quốc ấp úng, lão đã đáp ứng với Lâm lão bản, nhưng lại sợ không đáp ứng Triệu Đức Tam thì sẽ bị hắn giũ ra chuyện xấu của mình, tâm tình có chút phức tạp, nên không biết nói cái gì cho phải.
Triệu Đức Tam biết rõ trong lòng của lão nghĩ như thế nào, cười khẽ nói:
– Vương phó cục trưởng, em biết rõ Lâm lão bản cũng đã bỏ tiền ra nhờ giúp đỡ, bất quá anh yên tâm, Lâm lão bản có thể cho, thì lão bản công ty Tân Mậu cũng có thể, hơn nữa sẽ không ít so với Lâm lão bản, nàng nhờ em nói với anh, chỉ cần trong chuyện này chịu giúp, đến lúc đó mỏ than Hắc Hà nhập vào mỏ than Tiểu Câu, sau khi khai thác sẽ để cho Vương phó cục trưởng 10% cổ phần trên danh nghĩa, so với Lâm lão bản còn hào phóng hơn nhiều chứ? Vương phó cục trưởng, cảm thấy như thế nào đây?
– Trương cục trưởng đã đáp ứng?
Vương An Quốc kinh ngạc hỏi.
– Đúng, Trương cục trưởng đã đáp ứng.
Triệu Đức Tam nhẹ nói…
– Để tôi suy nghĩ, giữa trưa sẽ cho cậu câu trả lời thuyết phục…
– Vậy được, em sẽ chờ tin tốt…
Triệu Đức Tam đã tính trước đứng lên…
– Em sẽ sẽ không quấy rầy anh nữa…
Nói xong hắn liền đi ra ngoài.
Vương An Quốc nhìn theo hắn rời đi, trên mặt thần sắc có chút lo nghĩ, lúc trở lại văn phòng hút điếu thuốc rồi cân nhắc việc này nên làm cái gì bây giờ.
Triệu Đức Tam trở lại văn phòng ngồi xuống làm đề nghị, bên trong nội dung bổ sung một ít, theo chính sách quốc gia về việc bảo vệ môi trường cùng góc độ hoàn cảnh tầm quan trọng…
Không có sai biệt, Vương An Quốc đi đến lầu ba tìm đến Trương Ái Linh, tại trong văn phòng nói Triệu Đức Tam vừa rồi tìm đến lão…
– Tiểu Triệu nói Trương cục trưởng đã đáp ứng giúp đỡ Hoa Mã Lan rồi hả?
– Lão Vương, vậy ông cảm thấy chúng ta có nên hay không làm theo lời của Tiểu Triệu? Theo tôi được biết hắn hình như đang có trong tay một ít đồ vật không nên lộ ra của ông?
Trương Ái Linh biểu hiện ra chính là đã cùng Triệu Đức Tam đứng ở trên một đường thẳng. Vương An Quốc sửng sốt một chút, cực kỳ lúng túng trầm mặc một hồi, băn khoăn nói:
– Trương cục trưởng, vậy cô có ý gì? Nếu như cô thật sự muốn trợ giúp cho Hoa Mã Lan mà nói, thì tôi đây cũng nhất trí.
– Lão Vương, những năm qua tại trong cục ông cũng theo những lão bản than đá kia, trong tay mò cũng được không ít chỗ tốt chứ? Nếu như lão bản bên Tân Mậu đồng ý cho chỗ tốt gấp hai lần so với Lâm lão bản, thì ông sẽ giúp cho bên nào đây?
Trương Ái Linh hỏi.
Vương An Quốc suy tư một lát, khẽ nói:
– Trương cục trưởng, vậy là chúng ta sẽ đáp ứng Tiểu Triệu phải không?
– Tiểu Triệu rất giảo hoạt, hiện tại Dư phó chủ tịch lại coi trọng hắn, có một số việc lách qua chúng ta mà tìm đến hắn, tôi e ngại nếu như không dựa theo lời hắn nói, đến lúc đó chúng ta sẽ gặp hậu hoạn vô cùng.
Vương An Quốc ngầm hiểu nói:
– Trương cục, tôi hiểu ý của cô rồi…
Biết được mọi chuyện một tay Triệu Đức Tam đã sắp xếp xong, vì vậy Vương An Quốc cũng đành phải nhất trí theo, từ văn phòng Trương cục trưởng trở về, lão liền nhắn tin cho Triệu Đức Tam đáp ứng chuyện này.
Được sự đồng ý của hai vị đại lãnh đạo, Triệu Đức Tam báo cho Hoa Mã Lan, nói nàng buổi chiều nay tự mình ước hẹn gặp mặt Trương Ái Linh cùng Vương An Quốc đi ra ngoài nói chuyện…
Dựa theo hắn nói, Hoa Mã Lan gọi điện thoại cho Vương An Quốc cùng Trương Ái Linh ước hẹn bọn họ tại một quán trà lâu gặp mặt. Vào ba giờ chiều thì bốn người đã đến gặp nhau tại quán trà lâu.
Chuyện này là do một tay Triệu Đức Tam tại tác hợp, hắn nhấp một miếng nước trà gọn gàng nói:
– Trương cục trưởng, Vương phó cục, Hoa lão bản hôm nay ước hẹn đến nơi đây chỉ có một mục đích, như lúc trong cục em đã báo lại cùng hai vị, nếu như không tin, như vậy thì Hoa lão bản chính miệng lên tiếng đồng ý thì có lẽ không có vấn đề gì chứ?
Hoa Mã Lan nhẹ nhàng cười cười nói:
– Trương cục trưởng, Vương phó cục trưởng, Tiểu Triệu nói không sai, chỉ cần chuyện này hai vị nguyện ý giúp một chút, tôi sẽ đồng ý để cho mỗi người 10% cổ phần trên danh nghĩa…
Trương Ái Linh vẫn còn vùng vẫy, ngữ khí có chút uy hiếp cười lạnh nói:
– Hoa lão bản, ý của cô cũng không tệ, giúp cô thì là có thể giúp được rồi đấy, nhưng mà cô không sợ Lâm lão bản sau này sẽ tính sổ sao? Đây là đoạt thức ăn trước miệng cọp, cô cũng nên biết hậu quả sẽ như thế nào chứ?
Hoa Mã Lan không chút khách sáo khinh miệt nói:
– Trương cục trưởng, cô cảm thấy là tôi bị đe dọa lớn lắm sao?
– Trương cục trưởng, đến giờ còn nói giúp cho Lâm lão bản sao? Chẳng lẽ chị không sợ…
Nói đến đây Triệu Đức Tam ngưng lại.
Chỉ có Trương Ái Linh biết rõ ý của hắn là cái gì, nàng đồng ý làm chuyện này bởi vì đối với nàng mà nói, nếu từ chối thì cái được không bù cái mất. Nàng dùng một đôi mắt ẩn chứa oán hận quét nhìn hắn một cái, đối với Hoa Mã Lan nói:
– Tôi có thể giúp cô, về phần đến cuối cùng trên thành ủy quyết định như thế nào, thì tôi không nắm rõ, dù sao áp dụng loại phương án nào là từ trên thành ủy quyết định.
– Chỉ cần Trương cục trưởng cùng Vương phó cục trưởng đồng ý, về phần sự tình có thành công hay không cũng không cần đến hai vị quan tâm.
Hoa Mã Lan nhẹ nhàng nói.
Vương An Quốc một mực không nói chuyện, trên mặt có điểm lúng túng cùng sầu lo.
Triệu Đức Tam gặp hai vị lãnh đạo đã ngầm đồng ý rồi, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nói:
– Đúng rồi, em còn có một việc cần hai vị lãnh đạo giúp đỡ một cái, rất đơn giản đấy, chính là chuyện bốn người chúng ta đã ước định, thì cần phải bảo thủ bí mật, đừng cho Lâm lão bản bên kia biết, nếu như một khi bên kia biết rõ, chỉ sợ sự tình tiến triển sẽ không còn thuận lợi, hai vị lãnh đạo cũng nên biết sự tình nếu tiết lộ ra ngoài đối với hai người cũng không tốt lắm đâu…
Ý nói của hắn ngoại trừ Hoa Mã Lan không hiểu, Trương Ái Linh cùng Vương An thì quá minh bạch, bọn họ có nhược điểm rơi trong tay hắn, vì vậy cũng đành ngậm bồ hòn mà im có miệng, ngầm đồng ý với lời của hắn nói rõ.