Phần 25
Tháng 9 ở thành phố Du Dương, bầu trời trong xanh tầm nhìn thoáng đãng tốt vô cùng, trước đây thành phố Du Dương khó mà có được không khí tốt lành vì là nơi tập trung khai thác mỏ than, không khí bị ô nhiểm. Mấy năm gần đây do nhà nước ban hành qui chế về phòng chống ô nhiễm môi trường, vì thế các tập đoàn công ty khai thác mỏ than lớn ở thành phố Du Dương đều phải tăng cường thêm máy móc khống chế việc ô nhiễm môi trường, công ty khai thác mỏ than Lâm thị và công ty Cao thị đều thay rất nhiều thiết bị tinh lọc, đã được các lãnh đạo thành phố biểu dương thành tích. Lần này vì tương lai của thành phố Du Dương, ngành sản xuất khai thác than đá đã làm đủ các công tác chuẩn bị tốt nhất để sẵn sàng khai thác mỏ than mới ở trấn Bạch Thủy.
Tại khách sạn Vương Viết Quốc, trong phòng VIP, Lâm Đại Phát, Cao Hổ Sinh, Mã Lan, ba nhân vật có mặt mũi nhất nhì trong ngành khai thác mỏ than thành phố Du Dương đang ngồi.
Phục vụ viên châm trà tiếp nước cho mỗi người xong, liền tự giác lặng lẽ thối lui ra khỏi gian phòng.
Lâm Đại Phát nhấp một ngụm nước trà, mỉm cười, nói:
– Hôm nay hẹn hai vị đến đây, là tôi muốn cùng nhau thảo luận về chuyện khai thác mỏ than ở trấn Bạch Thủy, hai vị có lẽ cũng đã nghe qua về chuyện này…
Cao Hổ Sinh và Lâm Đại Phát là bạn bè thời tiểu học, nhưng Cao Hổ Sinh con đường học vấn dang dỡ, nghỉ học đi chăn dê đến hơn 30 tuổi mới bắt đầu làm nghề khai thác mỏ than, không có gì văn hóa, là người thô cục, cười ha ha nói:
– Ông chủ Lâm, chuyện này chắc chắn là mọi người đều biết, đâu cần còn phải nhắc lại.
Lâm Đại Phát cười ha ha, hỏi Mã Lan:
– Bà chủ Mã, chắc bà chủ cũng có được tin tức từ phó cục trưởng Vương chứ?
Mã Lan ung dung cười khẽ nói:
– Hai ông chủ Lâm và Cao đều biết, đương nhiên là tôi cũng biết, ha ha… ông chủ Lâm, có gì đâu mà thấy lạ.
Lâm Đại Phát là người lọc lõi già đời, trong ba người, ông ta là người đến với nghề khai thác mỏ than sớm nhất, láu cá chĩa mũi dùi về Mã Lan nói:
– Hiện tại bên chính quyền thành ủy cũng không có động tĩnh gì, bên cục khoáng sản than đá cũng vậy, bà chủ Mã cùng với phó cục trưởng Vương có quan hệ rất tốt, có thể hỏi thăm được chút ít gì về tình hình chưa vậy?
Cao Hổ Sinh nghiêng qua mặt nói tiếp lời:
– Bà chủ Mã, phó cục trưởng Vương có tiết lộ cho bà chủ phong thanh cái gì chưa? Cho tôi cùng với ông chủ Lâm biết một chút tin tức đi.
Mã Lan cười khẽ nói:
– Ông chủ Lâm, xem ông nói kìa, phó cục trưởng Vương chẳng qua là người thứ hai trong cục khoáng sản than đá, nào có được tin tức linh thông như người đứng đầu cục trưởng Trương, đúng ra là tôi và ông chủ Cao nên hỏi thăm tin tức qua ông mới đúng chứ.
Cao Hổ Sinh nghi ngờ, ánh mắt nhìn về phía Lâm Đại Phát, nói:
– Ông chủ Lâm, cục trưởng Trương gần đây cùng ông một mình liên hệ à?
Lâm Đại Phát khóe miệng nhúc nhích vài cái, da mặt kéo căng, như lại lập tức thay đổi mỉm cười nói:
– Vậy thì nói chúng ba người chúng ta cũng không ai có được tin tức gì mới, ha ha, bất quá trấn Bạch Thủy sớm muộn gì thì mỏ than ngầm cũng đến lúc khai thác, tôi đoán chừng muộn nhất cuối năm nay thành ủy sẽ kêu gọi đấu thầu đầu tư.
Cao Hổ Sinh nói:
– Uả… không phải là nghe phó chủ tịch thành ủy Dư nói là để cho cục khoáng sản than đá quyết định làm chuyện này sao?
Lâm Đại Phát nói:
– Nhưng tại cục khoáng sản than đá hiện tại không có tin tức gì, nhưng mặc kệ là ai xử lý, hiện tại toàn bộ thành phố Du Dương có thực lực đấu thầu, chỉ có chính 3 người chúng ta đang ngồi đây thôi… haha…
Cao Hổ Sinh đắc ý gật đầu nói:
– Đúng thế, thành phố Du Dương ngoại trừ ba chúng ta, đâu còn có ông chủ khai thác mỏ than nào có đủ năng lực đứng ra…
Lâm Đại Phát nhun vai tỏ vẻ đồng tình, rồi liếc qua Cao Hổ Sinh đang dương dương tự đắc, trong đầu đầy tính toán hai người đang ngồi đây là chướng ngại vật không dễ giải quyết, làm sao để cho bọn họ dính vào chỗ tốt này được, vì vậy ngẩng đầu cười nói:
– Tầng than ngầm của trấn Bạch Thủy xác minh trữ lượng tầm 30 triệu tấn, tôi đoán chừng tiền đầu tư nếu có dưới 70 – 80 triệu thì đừng mong ngó tới, ông chủ Cao, nhiều tiền như vậy, ông có tính đến chưa vậy?
Cao Hổ Sinh ngừng cười, trừng to mắt, kinh ngạc nói:
– 70 – 80 Triệu? Nhiều như vậy sao?
Lâm Đại Phát nhìn Cao Hổ Sinh lộ vẻ kinh ngạc, nhếch mép, rít một hơi thuốc, gật đầu nói:
– Ông chủ Cao, thế nào? Tiền đối với ông mà nói không là vấn đề chứ?
Cao Hổ Sinh nâng chung trà lên uống ọt ọt, vỗ ngực nói:
– Không là vấn đề, chỉ có 70 – 80 triệu thôi mà! Chỉ cần có đấu thầu, tôi liền quăng ra!
Lâm Đại Phát biết rõ Cao Hổ Sinh nếu có thời gian gom góp sô tiền như vậy, không phải là không có, nhưng nếu như biết thời gian mở thầu, thì có thể gom góp được, vì vậy ông ta lại cảm thấy đau đầu lại thêm về chuyện này, nếu như ba người cùng trả giá, giá tiền sẽ nhấc lên, Lâm Đại Phát muốn nắm quyền khai thác độc quyền mỏ than này, nhưng lại không muốn lại nâng giá bỏ ra quá nhiều tiền khi đầu thầu.
Mã Lan nãy giờ lẳng lặng nghe, không nói gì, cô hiểu ý Lâm Đại Phát ói ra cho cô thấy khó mà lui, 70 – 80 triệu đối với mới công ty Tân Mậu mới tham gia khai thác xác thực là một con số khổng lồ, nhưng cô đã sớm liền nghĩ đến phương pháp rồi, ngày hôm qua cùng với các lãnh đạo nhà máy điện cùng ăn cơm đã bàn về chuyện hợp tác, nếu như đầu thầu thành công, sẽ cùng nhà máy điện tạo thành thế liên hợp, mỗi bên chiếm 50%, cầm xuống quyền khai thác, đến lúc đó cho nhà máy điện sẽ ưu tiên cung cấp giá thành điện đến mỏ than đá, không tính phí hao hụt, không tăng giá, liên tục trong 10 năm.
Lâm Đại Phát đem đầu mẩu thuốc dụi tắt, quan sát qua thái độ của Cao Hổ Sinh cùng Mã Lan, biết rõ hai người này đều đã có sự tính toán, bằng không cũng sẽ không lăn lộn cho tới bây giờ.
Lúc này Lâm Đại Phát dứt khoát không quẹo cua, liền đi thẳng vào vấn đề nói:
– Bà chủ Mã, ông chủ Cao, nếu không như vậy đi, ta biết hai người cũng muốn tham dự vào đấu thầu, tôi Lâm Đại Phát cũng muốn, luận về bước vào cái nghề này, tôi lâu năm hơn các ngươi, luận về các mối quan hệ, tôi cũng không chênh lệch so với các người, luận về thực lực kinh tế, chắc chắn các người kém hơn tôi, chúng ta bây giờ có thể làm một khoản giao dịch buôn bán, tôi cho mỗi người 5 triệu, các người rời khỏi cuộc chơi không cạnh tranh nữa, được không?
Cao Hổ Sinh suy nghĩ, thực lực bản thân mình thì có hạn, cho nên do dự, chỉ có Mã Lan không vì thế mà thay đổi, mục đích của cô không phải là vì tiền, cô muốn phá đổ công ty khai thác mỏ nhà họ Lâm, lại để cho cha con người đàn ông tóc hoa râm hơn sáu mươi tuổi trước mắt này thân bại danh liệt.
Lâm Đại Phát thấy bọn họ đang trầm ngâm theo đuổi tâm tư riêng của mình, nên nhân mạnh hỏi:
– Hai vị cảm thấy sao? Không công tặng cho mỗi người 5 triệu, nếu hại vị cố ý muốn cạnh tranh, chắc chắn là tôi cũng tham gia cạnh tranh, chúng ta đến lúc đó đem giá thầu nâng cao lên, thì các vị cũng không ra nổi giá tiền, vậy thì các vị cũng chỉ có cách rời khỏi thôi.
Lâm Đại Phát cười một tiếng, ra oai phủ đầu hai người còn lại.
Cao Hổ Sinh tự đánh giá lại mình rồi nói:
– Vậy được, ông chủ Lâm, trong vòng một tuần lễ, chỉ cần tiền đến tài khoản của tôi, tôi sẽ tuyệt đối không tham dự đâu thấu nữa, được chưa?
Lâm Đại Phát gật đầu nói:
– Ông chủ Cao yên tâm đi, tôi Lâm Đại Phát nói sẽ giữ lời!
Nói xong ông xoay mặt nhìn Mã Lan, cười khẽ hỏi:
– Còn bà chủ Mã vẫn chưa cân nhắc kỹ sao?
Mã Lan chắc chắn là tham gia cạnh tranh đầu thầu, nhưng cũng không có trực tiếp cự tuyệt với Lâm Đại Phát, mà làm như rất có thành ý, mỉm cười khẽ nói:
– Ông chủ Lâm, để tôi trở về suy nghĩ thật kỹ đã nhé.
Lâm Đại Phát đang tươi cười có chút sượng lại, nói:
– Vậy được rồi, bà chủ Mã tổng cứ suy tính thiệt hơn đi.
Lâm Đại Phát ngoài miệng nói ngọt ngào, nhưng trong bụng chất chứa đầy dao, trong lòng ông ta, bất luận là Mã Lan có cân nhắc hay không, thì quyền khai thác mỏ than trấn Bạch Thủy nhất định là phải rơi vào trong tay ông.
Lâm Đại Phát lại đốt điếu thuốc, quay đầu la to:
– Nhanh cho phục vụ viên mang thức ăn lên! Con mẹ nó, thế nào mà chậm như vậy!
Mã Lan đứng dậy nói:
– Ông chủ Cao, ông chủ Lâm cứ ăn đi nhé, tôi có chút việc, xin phép đi trước.
Cao Hổ Sinh kinh ngạc nói:
– Bà chủ Mã, cái gì vậy? Chưa ăn cơm mà đã đi sao?
Mã Lan nói:
– Công ty có có chút việc, tôi phải đi một chuyến, hai người từ từ ăn đi.
Lâm Đại Phát nén lại bực tức ráng cười nói:
– Bà chủ Mã, không tiễn nhe.
Nhìn xem Mã Lan khuất bóng, nụ cười trên mặt dần dần cứng lại, biến thành có vẻ rất tức giận, cắn chặc hàm răng, đem điếu thuốc vừa mồi hút, hung hăng dụi trong cái gạt tàn thuốc lá.