Phần 50
Lý San San lườm hắn nói:
– Nói bậy! Chồng cục trưởng Trương là chủ nhiệm phòng tổ chức thành ủy, còn người kia là Lâm Đại Phát! Một trong những nhà giàu của Thành phố Du Dương! Hừ… ngay cả điều này mà anh cũng không biết!
Triệu Đức Tam bộ dạng ra vẻ đã hiểu cười nói:
– Ừ… tôi thật là không biết, nhà giàu của thành phố Du Dương? Vậy ông ta đến cục khoáng sản than đá của chúng ta làm cái gì vậy? Có phải là một ông chủ khai thác than đá?
Lý San San thấy Triệu Đức Tam ngơ ngơ, cười khẩy, nói:
– Vậy mà cũng anh cũng đến cục khoáng sản than đá đi làm! Ngay cả Lâm Đại Phát là ai cũng không biết! Ông ta là chủ của công ty khai thác mỏ Lâm thị! Là công ty khai thác mỏ lớn nhất của thành phố Du Dương! Hôm nay tới là bàn với Cục trưởng Trương về chuyện khai thác mỏ than ở trấn Bạch Thủy! Cục trưởng Trương rất coi trọng về vấn đề đấu thầu của công ty ông ta!
Lý San San không có ý thức đến, vô tình đem những chuyện đã biết đến, nói hết ra, Triệu Đức Tam mừng thầm, nghĩ vậy mà bày đặt là đệ nhất thư ký đâu rồi, ta đây cái vừa tới làm không đến nửa tháng, mà đã đem ngươi trêu đùa xoay quanh!
Sau khi nghe Lý San San nói, Triệu Đức Tam liền ăn như hổ đói, ăn xong lau miệng, nói:
– Tôi có việc nên đi trước nhé.
Lý San San nhìn hắn, nói:
– Làm gì mà ăn nhanh như vậy ah! Cũng không có đợi tôi nữa!
Triệu Đức Tam cười nói:
– Cô từ từ ăn nha, tôi giữa trưa còn có chút việc.
Lý San San vẫn không quên nhắc nhở hắn:
– Vậy đến lúc tan việc, anh tìm được chỗ nào, thì gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ đến ngay!
Nếu nàng không nhắc nhở thì Triệu Đức Tam thiếu chút nữa chuyện này quên mất, hắn nghĩ thầm ta không có để ý đến, vậy mà Lý San San lại để bụng như thế, thật là không biết ý của nàng là muốn cùng với ta khoái hoạt hay là muốn xóa bỏ những tấm hình ảnh giả dối kia mà hắn đâu có chụp, hừ hừ!
Triệu Đức Tam nói:
– Tôi biết rồi.
Cơm nước xong xuôi, Triệu Đức Tam tại cục khoáng sản than đá hồi trở lại văn phòng chuẩn bị nghỉ trưa, bình thường thì luôn bưng trà rót nước cho Vương An Quốc đấy, hiện tại hắn cũng pha chén trà cho mình, ngồi ở trên ghế dựa, đốt điếu thuốc hút lấy, thưởng thức trà ngon, nghĩ đến lúc sáng cả cục trưởng và phó cục trưởng đều photo lấy những tài liệu cơ mật về việc đấu thầu, hắn liền nhắn tin báo cho Mã Lan, nói về chuyện này.
Mã Lan cũng rất kinh ngạc, Vương An Quốc vẫn chưa báo cho nàng còn biết gì về tin tức, lúc nào mở thầu cũng đều không có lộ ra, xem ra ông ta đã thật sự là là bắt tay với Cao Hổ Sinh xong rồi, chuẩn bị đem một phần quyền khai thác khai thác mỏ than cho Cao Hổ Sinh.
Mã Lan lo lắng, gọi điện thoại cho Triệu Đức Tam nói:
– Đức Tam, xem ra lãnh đạo của em là một lòng muốn đem hai phần quyền khai thác mỏ cấp cho Lâm Đại Phát cùng với Cao Hổ Sinh rồi, những đoạn phim kia em còn giữ chứ?
– Chị Mã Lan, chờ em tan việc, nếu chị có thời gian thì tới nhà của em đi, được chứ?
Triệu Đức Tam cũng rất muốn trợ giúp cho Mã Lan lấy được trong đó một phần quyền quyền khai thác mỏ, bây giờ thì phải chờ xem sử dụng biện pháp này có tác dụng hay không.
– Đợi đến tối chị gọi điện thoại hỏi ông ta thử xem, nếu như ông ta vẫn còn giả bộ như là không biết, thì chị cứ gửi một tấm hình cho ông ta, để xem ông ta có phản ứng ra sao? Em nghĩ ông ta chắc có lẽ sẽ không vì những số tiền kia, mà chịu hủy bỏ hoạn lộ của mình đâu!
– Vậy cũng được, Đức Tam, để chị làm cơm tối cho Mã Đình xong, sẽ đi qua chỗ em, đã ăn cơm chưa?
Mã Lan quan tâm hỏi.
– Vừa ăn xong rồi, em chuẩn bị nghỉ trưa.
– Ừ, Đức Tam, nghỉ ngơi một chút đi, buổi tối gặp.
Triệu Đức Tam nói chuyện điện thoại với Mã Lan xong, thì nhớ đến Vương An Quốc lúc buổi sáng dưới nách kẹp cái cặp giấy văn kiện, hắn suy chắc là chứa tài liệu liên quan đến vụ khai thác mỏ than, liền đứng dậy đi đến phòng làm việc, qua đến cửa phòng nghỉ ngơi Vương An Quốc, mở cửa mới phát hiện khóa trái, bình thường phòng nghỉ ông ta không có khóa trái đấy, Triệu Đức Tam lại càng nghi hoặc, nghĩ thầm bên trong nhất định là có đồ vật trọng yếu.
Nhưng giữa trưa trong lầu làm việc còn có công nhân viên chức đi tới đi lui, hắn không dám làm ra động tĩnh, ý định buổi chiều sau khi tan việc thì mới nghĩ đến tìm biện pháp đột nhập vào xem.
Giữa trưa Vương An Quốc được Cao Hổ Sinh mời đi ra ngoài ăn cơm, cũng là để thăm hỏi về chuyện khai thác mỏ than. Vương An Quốc đã nhận của Cao Hổ Sinh năm triệu đồng, chắn chắn là đang giúp y lập mưu chuyện này, ở đất nước này làm quan, cái gì cũng không giữ chữ tín, duy nhất chỉ có một chuyện là phải giữ lời hứa, là khi đã nhận lấy tiền tài của người, thì sẽ thay người làm việc, điểm này chính là quy định bất thành văn.
Vương An Quốc buổi trưa uống rượu hơi nhiều, thì nhớ đến lần trước Cao Hổ Sinh tìm cho mấy cô gái sinh viên người Nga, đêm đó các nàng phục vụ ông ta thật là làm cho thoải mái phát nổ, hai cô gái da trắng mắt xanh gợi cảm nóng bỏng cởi mở thay nhau ra trận, làm cho Vương An Quốc phiêu phiêu dục tiên mơ mơ màng màng, cảm giác kia so với làm Thần Tiên còn sướng hơn đêm đó cây dương vật lại cứng rắn như khẩu pháo cỡ nhỏ vậy.
Vừa nghĩ tới mấy cô gái da trắng phong tao, Vương An Quốc lung loạng choạng đến trước mặt Cao Hổ Sinh, nói:
– Ông Cao, lần trước mấy cô gái ngoại quốc thật là hay đây, ha ha.
Cao Hổ Sinh là loại thương nhân khôn khéo, liền cười rạng rỡ nói:
– Phó cục trưởng Vương, ông yên tâm, tôi liền phái người đi lên tỉnh rước các cô gái đó tới ngay, đến tối hôm nay thì có thể để cho ông hưởng thụ, buổi chiều tôi mướn căn phòng để ông nghỉ ngơi một chút, trước nghỉ ngơi dưỡng sức, lãnh đạo, ông thấy thế nào?
Vương An Quốc hài lòng cười nói:
– Ông Cao, cũng là ông minh bạch tâm tư của tôi, ha ha… chuyện mỏ than trấn Bạch Thủy, ông cứ yên tâm, hiện tại tôi đã lấy được phần tổ chức thiết kế đấu thầu, để ông chuẩn bị sẵn trước hồ sơ đấu thầu, đảm bảo ông sẽ có phần! Buổi chiều nha, để tôi trở lại cơ quan nghỉ ngơi, khi nào mấy cô gái kia đến thì ông cho người tới đón tôi là được rồi!
Cao hổ sinh cúi đầu khom lưng nói:
– Vâng… Phó cục trưởng Vương.
Mãi cho đến hơn 3 giờ chiều, Vương An Quốc Tài mặt mày đỏ bừng, say khướt trở về, bước vào phòng nghỉ thì lăn quay ra giường ngủ ngay.
Triệu Đức Tam ngạc nhiên mỗi khi ông ta say rượu về, đều gọi Trương Hiểu Yến hoặc là Văn Thiến đi đến văn phòng ông ta để “… nghiên cứu thảo luận công tác…”, hôm nay tại sao đến giờ còn chưa có động tĩnh.
Hắn đầu biết là Vương An Quốc bởi vì là buổi tối còn phải đại chiến với 2 cô gái người Nga nên ông ta phải nghỉ ngơi dưỡng sức, dù sao hơn đã hơn 50 tuổi, tinh lực của ông ta không giống như Triệu Đức Tam còn trẻ tuổi nên vô cùng tràn đầy.
Triệu Đức Tam lại phải chờ suốt buổi chiều, cái dạng không có chuyện gì làm thời gian trôi qua thật đúng là gian nan, nhất là hắn lại đang nóng lòng muốn lấy cho Mã Lan cái cặp văn kiện nói về cách tổ chức sắp xếp đấu thầu mỏ than sắp tới, cho nên cảm giác thời gian trôi qua rất chậm.
Một mực chờ đến suốt cả buổi chiều đến giờ tan tầm, Vương An Quốc vẫn còn chưa ra, Triệu Đức Tam đành phải ngồi ở bên ngoài không đi đâu, đã qua đến nửa giờ rồi, thì Vương An Quốc điện thoại reo vang lên, đánh thức ông ta đang ngủ như như heo chết, cầm điện thoại lên xem, là Cao Hổ Sinh gọi tới, ông ta mệt mỏi hỏi:
– Ông chủ Cao, có chuyện gì?
Trong điện thoại Cao Hổ Sinh cười nịnh nói:
– Lãnh đạo, 2 cô gái Nga đến rồi, đã thuê phòng xong, chờ lãnh đạo đến xử lý, tôi bây giờ đang ở ngoài cồng cục khoáng sản than đá chờ đón ông đây.
Sau khi nghe Cao Hổ Sinh nói đã đem 2 cô gái Nga kia, ngực đầy đặn, dáng cao mông bự từ tỉnh quay trở lại, gương mặt mỏi mệt của Vương An Quốc lập tức vô ảnh vô tung biến mất, tinh thần sáng láng, thần thái toả sáng, cười ha hả nói:
– Ông Cao, hiệu suất làm việc của ông thật đúng là rất tốt! Tôi ra ngay!
Vương An Quốc lòng nóng liền đứng lên, vuốt vuốt hai mắt còn mỏi nhừ, mở cửa phòng nghỉ đi ra ngoài, quay người khóa cửa lại gặp Triệu Đức Tam vẫn còn, nên nói:
– Tiểu Triệu, vẫn còn chưa về à?
Triệu Đức Tam giả bộ đang thu thập đồ đạc trên bàn, ngẩng đầu nói:
– Lãnh đạo, em đang đem mây thứ này dọn dẹp lại một chút, lãnh đạo đi về à?
Vương An Quốc nói:
– Ừ… tôi đi trước nhé!
Đi tới cửa rồi, ông lại nhớ ra cái gì đó, quay đầu lại dặn dò nói:
– Tiểu Triệu, lúc về nhớ khóa kỹ cửa, ở trong phòng của tôi có chút văn bản tài liệu trọng yếu, chú ý nhé!
Triệu Đức Tam cung kính tiễn đưa Vương An Quốc ra khỏi văn phòng, đứng ở đầu bậc thang cười tủm tỉm, đưa mắt nhìn ông ta đi xuống lầu, lại quay người chạy đến cuối hành lang từ trên cửa sổ nhìn trộm xuống, thấy ông ta đi thẳng ra khỏi cổng cục khoáng sản than đá, rồi leo lên chiếc Mercedes 600 rời khỏi, Triệu Đức Tam Tài yên tâm quay lại văn phòng, từ bên trong khóa ngược cửa lại, chạy tới vặn cửa phòng nghỉ ngơi của Vương An Quốc, thì phát hiện đã khóa trái bên trong.
Triệu Đức Tam tức giận đập hai cái trên cánh cửa, mắng:
– Đồ chó hoang! Đã khóa cửa rồi!
Hắn cúi đầu ủ rũ quay lại chỗ của mình ngồi xuống, đốt điếu thuốc, đột nhiên trong đầu lóe lên, có cách rồi, lật đật dụi điếu thuốc, từ trong ví tiền móc ra một tầm thẻ rút tiền cá nhân của mình, đến từ trong khe cửa nhét vào, lên xuống khuấy động vài cái, “kịt…” một tiếng cửa liền mở ra, Triệu Đức Tam cười đắc ý, chui vào đóng cửa lại, trong phòng một cỗ mùi hôi, bốc lên hơi khó chịu, trong giỏ rác lại chất đầy giấy vệ sinh, có cục giấy ở bên trong còn có lấy cái bao cao su rất ô uế, Triệu Đức Tam phỏng đoán, vậy là Vương An Quốc súc sinh kia lúc làm hậu môn của Trương Hiểu Yến nên mới bẩn như vậy.
Hắn liếc qua giỏ rác, chán ghét xoay người sang chỗ khác, gặp trên bàn để đó cái văn kiện bằng giấy, ở trên dùng bút máy viết mấy chữ “Phương án khai thác đấu thầu mỏ Trấn Bạch Thủy”, Vương An Quốc đã để cho Trương Hiểu Yến photo giấy tờ bên trong thêm một bộ, nhất định là mang cho Cao Hổ Sinh.
Triệu Đức Tam thận trọng mở ra, từ bên trong rút ra một xấp giấy tờ, hắn thoáng cái có chút khó khăn một xấp tài liệu như vậy, lại thuộc về văn kiện cơ mật, không có cách nào mang ra đi photo, nên làm sao bây giờ?
Triệu Đức Tam bắt đầu suy nghĩ làm như thế nào để đem những thứ này cho Mã Lan? Tại trên ghế dựa của Vương An Quốc ngồi xuống, còn đốt điếu thuốc thản nhiên hút, xoa lên thái dương suy tư một hồi, chợt lông mày hắn giãn ra, đã có cách.
Hắn liền vội vàng đứng lên, lấy cái điện thoại, từng tờ từng tờ đem toàn bộ giấy tờ xếp thành hàng chụp ảnh, tuy trên điện thoại di động nhìn thấy không rõ, nhưng trở về cắm vào máy vi tính, chỉnh sửa lại hình ảnh lại, còn có thể phóng đại ra xem.
Sau khi chụp xong, Triệu Đức Tam bỏ vào cặp giấy cất kỹ, đại công cáo thành, đã được như ý, liền kéo cửa đi ra ngoài, khóa kỹ cửa lại, vội vàng đi về nhà.
Triệu Đức Tam vừa về tới nhà, không kịp đợi đưa điện thoại di động vào kết nối với máy tính, mở ra ảnh chụp, phóng đại từng tờ từng tờ nhìn kỹ qua một lần, hiệu quả có thể chấp nhận được, cơ bản chữ viết cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Triệu Đức Tam cười cười thỏa mãn, cầm điện thoại di động lên đang muốn cho gọi điện thoại Mã Lan, thì màn hình điện thoại sáng lên, biểu hiện Mã Lan gọi điện tới.
– Em vừa chuẩn bị gọi điện thoại cho chị đây này, mau tới đây, em có thứ tốt để cho chị xem.
– Đức Tam, em về đến nhà rồi à? Chị mới vừa làm xong cơm cho Mã Đình, vật gì tốt vậy? Đừng nói lại là quay phim lén kia chứ?
– Hì… không phải là những phim kia, là một thứ mà chị rất cần, chị nhanh tới thì biết!
Triệu Đức Tam bí mật nói.
– Còn làm ra vẻ bí mật nữa, vậy thì tốt, chị tới liền lập tức, em chuẩn bị tắm rửa sạch sẽ đi!
Mã Lan trêu đùa với hắn nói.
– Chị cứ tới đi rồi tính sau.
Triệu Đức Tam vội vã làm cho xong phần đại lễ này chuẩn bị cho Mã Lan, hắn nghĩ đến nàng nhất định sẽ rất cao hứng, trong nội tâm hắn tí tách thật ngọt ngào.
Tiếp điện thoại xong, Triệu Đức Tam bình yên đốt điếu thuốc suy nghĩ cẩn thận, giữa quan hệ hắn và Mã Lan, hình như hắn đối với Mã Lan có cảm giác giống như có một loại tình cảm gần như là yêu vậy, thời gian gần đây, cơ hồ mỗi ngày đều bí mật quan sát hướng đi Vương An Quốc, tìm hiểu rõ chuyện mở thầu mỏ than trấn Bạch Thủy cũng là vì Mã Lan.