Phần 51
Ước chừng hơn 8 giờ tối, cửa nhà Triệu Đức Tam vang lên tiếng gõ cửa, hắn biết là Mã Lan đến rồi, vui mừng bước ra mở cửa, vừa nhìn thấy Mã Lan thì trố to hai mắt nhìn.
Mã Lan đêm nay thật sự là ăn mặc quá đẹp, đồ trang sức trang nhã, tóc dài chải vuốt tỉ mỉ, mặc lấy một cái áo khoác màu vàng nhạt, bên trong là áo sơ mi sợi tơ màu đen mềm mại, cổ áo tùy ý mở hai cúc áo, lộ ra một phần ngực trắng nõn, một đoạn giữa hai khe núi từ cạn dần dần đến sâu, dụ dỗ mắt người cực kỳ, bên dưới lá cái váy Jean bó sát, đem hai cái chân thon dài nổi lên sự gợi cảm, toàn thân tản ra một loại khí chất thiếu phụ thành thục đặc biệt phong tình.
Mã Lan cười cười nói:
– Tiểu tử ngốc! Làm gì mà trừng lớn con mắt như vậy?
Mã Lan đêm nay thực là chói lọi, quá xinh đẹp rồi, Triệu Đức Tam nuốt nước miếng một cái, thực là muốn ôm nàng đặt lên giường, từ trên xuống dưới từng cái cúc áo cởi bỏ cái áo sơ mi màu đen sợi tơ mềm mại, chậm rãi dây thắt dây lưng, thưởng thức tuyệt sắc cảnh xuân như vậy.
– À… chị đêm nay quá chói lọi ah!
Triệu Đức Tam cười tán dương nàng.
Mã Lan quyến rũ cười khẽ thoáng qua nói:
– Có cần khoa trương như vậy không.
Nàng đi thẳng vào nhà, trên người mang theo một làn hương khí thành thục chỉ nữ nhân mới có, thấm vào tận ruột gan, Triệu Đức Tam thích nhất là lúc nhìn Mã Lan mỉm cười, đôi môi kia uốn lượn vừa đúng độ cong, lộ ra một loạt răng ngà trắng tinh, đôi mắt sáng long lanh, tản mát ra một loại phong tình bất đồng cùng với người khác, sức hút mê người không phải là bình thường.
Triệu Đức Tam lập tức đóng cửa lại, theo sau nàng vào, vẻ mặt thần bí nói:
– Chị đi theo em, để cho chị xem cái vật này!
Mã Lan cười khẽ nói:
– Lại nhìn những đoạn phim kiệt tác của em chứ gì?
Triệu Đức Tam lắc đầu nói:
– Không phải, xem thì biết, đảm bảo là chị ưa thích.
– Hắn dẫn Mã Lan đi vào phòng ngủ, đi thẳng tới trước mặt máy tính, kéo ghế ra nói:
– Chị ngồi xuống đây, chậm rãi thưởng thức!
Mã Lan đầy bụng nghi ngờ, Triệu Đức Tam ghé người vào trên vai nàng, duỗi tay nắm chặt con chuột, mở ra ảnh chụp văn kiện cơ mật, dương dương đắc ý nói:
– Chị xem đây là cái gì?
Mã Lan vừa nhìn thấy bức ảnh đầu tiên thì hứng thú tăng nhiều, theo trong tay hắn cầm con chuột lướt qua, xem từng tấm ảnh chụp, kinh ngạc nói:
– Đức Tam, em lấy ở đâu ra những thứ này vậy? Cái này là văn kiện cơ mật kêu gọi đầu tư quyền khai thác mỏ than trấn Bạch Thủy mà.
Triệu Đức Tam quỷ tiếu nói:
– Em đây là cũng vì chị mà làm đấy, buổi chiều lúc tan tầm, thừa dịp Vương An Quốc ra về, lén lút đi vào trong phòng nghỉ lần lượt chụp từng trang giấy, phí không ít nhiệt tình, vì biết rõ đối với chị rất là hữu dụng.
Mã Lan nghiêng đầu quay lại nhìn hắn, trên mặt tràn ngập cảm kích nói:
– Đức Tam… em làm như vậy không sợ bị lão ta phát hiện ra sao? Đây là văn kiện cơ mật, nhất định không thể tiết lộ ra ngoài, nếu như bị phát giác ra, sẽ liên lụy đến em, đã vậy còn có khả năng bị ngồi tù đấy!
Triệu Đức Tam chẳng cần để ý tới cười nói:
– Yên tâm đi chị, không có ai biết đâu, em để lại nguyên chỗ cũ rồi, sao rồi? Đối với chị hữu dụng chứ?
Mã Lan lo lắng thay cho Triệu Đức Tam, nhưng rất cao hứng gật đầu liên tục:
– Hữu dụng… quá hữu dụng, có cái này trong tay, công ty của chị có thể sẽ tham khảo phần định giá kêu gọi đầu tư để trả giá cho phần này.
Triệu Đức Tam vẫn có chút chưa yên tâm nói:
– Sáng hôm nay Vương An Quốc cũng photo một bản như thế này có thể là sẽ đưa cho Cao Hổ Sinh kia, buổi chiều em còn nhìn thấy Cao Hổ Sinh lái xe đến tại cục khoáng sản than đá ở ngoài cổng lớn đón ông ta, chị… chị có nắm chắc trúng thầu không?
Mã Lan đã có phần tài liệu này, nàng đã là tính kỹ càng rồi, Cao Hổ Sinh dù sao trình độ văn hóa không cao, luận về kiến thức chuyên nghiệp cùng với Mã Lan thì không cách nào so sánh được, hơn nữa Mã Lan từ lúc giao thiệp với ngành sản xuất than đá ngành đã thu hút về công ty mình không ít nhân tài về quản lý kinh doanh, tuy là công ty khai thác mỏ than của nàng quy mô tại thành phố Du Dương chỉ xếp hàng thứ ba, nhưng về kinh nghiệm kinh doanh và quản lý lại rất tốt, tham khảo phần đấu thầu văn kiện tuyệt mật tư liệu này, nàng sẽ lập tức bắt tay vào chuẩn bị văn bản một phần đối ứng đấu thầu, chắc chắn là Vương An Quốc không biết những chuyện này, do đó Cao Hổ Sinh nhất định sẽ buông lỏng cảnh giác, hội đồng đánh giá lựa chọn để phê duyệt thì Vương An Quốc cũng không có tư cách, đến lúc đó những chuyên gia cùng với ủy ban thành ủy so sánh, nhất định sẽ lựa chọn công ty của nàng.
Mã Lan cười lạnh lùng nói:
– Vương An Quốc tên vương bát đản kia, rõ ràng là chơi bẩn với chị!
Nhưng lập tức thư giãn lông mày, cười khẽ nói:
– Đức Tam, em đừng lo, chị nhất định là nắm chắc trúng thầu đấy, nhờ có em đưa phần tài liệu này.
Triệu Đức Tam thấy Mã Lan rất hài lòng, hai tay xoa bóp bờ vai của nàng, cười hỏi:
– Vậy chị phải cảm ơn như thế nào đây nhỉ?
Mã Lan nghiêng đầu ngưỡng mặt lên, quyến rũ nói:
– Cục cưng, em muốn chị cảm ơn em sao đây?
Nàng liếc nhìn hai bàn tay hắn đang không an phận nói tiếp:
– Có phải là lại muốn cái chuyện kia?
Triệu Đức Tam mắt tỏa sáng, mỉm cười, hai tay tuột xuống dưới thấp, cách cái áo sơ mi đen êm ái bắt đầu vuốt ve.
Mã Lan nháy hai mắt, môi đỏ khẽ mở, hơi thở mong manh:
– Nhanh.
Triệu Đức Tam đã được như ý, ghé vào nàng trên lưng, mở từng cái cúc áo sơ mi đen, bóng loáng mềm mại sợi tổng hợp trượt ra, lộ ra nàng cái bụng dưới trơn nhẵn trắng nõn cùng cái nịt ngực màu đen khảm viền hoa.
– Đem cái này cởi ra luôn đi!
Mã Lan trên hai má ửng hồng phơn phớt, dùng giọng điệu nhỏ nhẹ phân phó Triệu Đức Tam.
Triệu Đức Tam hai tay với vào trong áo sơ mi đã rộng mở, vượt qua dưới nách của nàng, sờ đến nút móc dây lưng nịt áo, thuần thục nhẹ nhàng tháo ra, hai bầu vú tròn trịa liền được buông lỏng run run lay động vài cái, xuân quang trong trắng lộ hồng.
Triệu Đức Tam nắm cái ghế dựa máy tính nhẹ nhàng quay chuyến, cái ghế liền xoay vòng tròn, để cho Mã Lan ngồi quay tới mặt đối mặt, hắn nuốt ngụm nước miến, cúi người đem cả khuôn mặt dán lên đôi môi mềm mại của nàng, tản ra hương vị nhàn nhạt khó nói lên lời.