Phần 57
Triệu Đức Tam cố ý kéo dài câu:
– Ừ… cũng được.
Bị nàng kéo vào trong tiệm quần áo, chọn lấy mấy bộ y phục mua.
Lý San San đem cái túi đưa cho hắn, bá đạo nói:
– Cầm giùm!
Triệu Đức Tam liền ngoan ngoãn xách túi đồ cho nàng, lại bị nàng lôi ra khỏi tiệm, qua bên đường đi dạo vào từng cửa tiệm một.
Một đôi tuấn nam, tịnh nữ chen chúc đi trên đường, dẫn tới có rất nhiều ánh mắt người hâm mộ, làm cho triệu Đức Tam thấy mình cực kỳ hạnh phúc, cho tới bây giờ đây cũng là lần đầu ở trên đường bị mỹ nữ kéo cánh tay đi như vậy, hắn nghĩ đến Lý San San tại cục khoáng sản than đá bình thường thì cái kia một bộ cao cao khí thế, mà bây giờ dáng vẻ như con chim nhỏ nép vào bên người hắn, Triệu Đức Tam thấy mình giống như nằm mơ.
Triệu Đức Tam bị Lý San San kéo cánh tay, đi dọc theo trên đường Giải Phóng hướng về phía trước, cuối cùng vậy hắn bị kéo tiến vào một tiệm bán quần áo lót, nhìn lấy rực rỡ muôn màu các loại nội y, Triệu Đức Tam có chút e ngại, nói:
– Mỹ nữ, hay là để tôi chờ cô ở bên ngoài đi.
Lý San San biết Triệu Đức Tam xấu hổ, cười quyến rũ, cố ý nói:
– Cứ ở bên trong đợi, đi ra ngoài làm gì?
Triệu Đức Tam có chút bị làm khó, nói:
– Cô để cho tôi nhìn một đống lớn quần áo lót của phụ nữ, tôi không được tự nhiên a.
Lý San San nhón chân lên, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói:
– Cái mặt của anh mà còn biết thẹn thùng a! Không phải cũng đã nhìn qua tôi mặc áo lót sao! Còn giả bộ…
Triệu Đức Tam bị nàng vừa nói như vậy, thì còn cái gì để mà ngượng ngùng nữa, liền nói:
– Có phải là còn muốn để cho tôi lại nhìn thêm một lần nữa?
Lý San San nhìn thấy Triệu Đức Tam sắc tâm lại nổi lên, kỳ thật nàng hôm nay hẹn Triệu Đức Tam dạo phố, cũng có ý đó, chỉ vì cô dù sao vẫn là một cô gái, cho nên cũng khó mà nói thẳng, giò thì ra vẻ tức giận lườm hắn một cái, buông ra cánh tay của hắn, nói:
– Hừ… anh lúc nào cũng nghỉ chuyện bậy bạ!
Nàng quay người đi đến các kệ hàng trưng bày nội y.
Triệu Đức Tam mỉm cười, khóe mắt quét nhìn quanh, đột nhiên nhìn thấy đến một thân ảnh quen thuộc đó là Mã Đình, nàng ăn mặc một bộ quần áo rất thành thục theo kiểu của người lớn, nhưng dù sao chỉ có 17 tuổi, trên mặt nét ngây thơ chưa thoát, nhìn bộ quần áo ăn mặc khêu gợi kia, ngược lại là có chút buồn cười, bộ ngực nhỏ nhắn, chống đỡ không dậy nổi với cái áo nịt ngực bằng lông.
Mã Đình đang cùng với mấy người người bạn học trung học phổ thông đi ngang qua trước cửa tiệm đồ lót.
Đột nhiên Mã Đình vòng vo, rồi quẹo vào tiệm đồ lót, Triệu Đức Tam thất kinh, vội vàng hướng bên trong đi, gặp thấy Lý San San đang cầm cái nịt ngực màu đen, đang mở ra cửa phòng thử quần áo đi vào, hắn bối rối phía sau cũng đi theo vào.
Lý San San gặp hắn cùng theo vào, giật nảy mình:
– Triệu Đức Tam, anh… anh vào đây làm gì?
Triệu Đức Tam đóng cửa lại, ra vẻ trấn định, nói:
– Tôi vào nhìn xem cái áo lót ngực có thích hợp với cô không?
Lý San San nhíu mày, nói:
– Ra ngoài đi!
Triệu Đức Tam mặt dày cười:
– Không đi, giúp cô kiểm định một chút mà!
Lý San San liếc mắt một cái làu bàu:
– Thật vô sỉ!
Triệu Đức Tam thì trong lòng đang nghĩ, Mã Đình bộ ngực còn nhỏ, sao lại đi vào tiệm đồ lót của người trưởng thành làm gì? Hai bầu vú nhỏ của Mã Đình kia là chống đỡ không dậy nổi với các loại áo lót ngực tại đây rồi, xem ra sau này hắn phải nắn bóp bầu vú của Mã Đình nhiều hơn một chút để nó mau mau lớn lên a.
Trong nháy mắt Lý San San liền cởi hết áo, lộ ra một mảnh lưng trắng noãn, chỉ còn lại khẩn yếu cái nịt ngực màu hồng, nàng có chút ngượng ngùng, xoay mặt qua, nói:
– Đừng nhìn lén đấy!
Triệu Đức Tam cười nói:
– Đều đã thấy qua, còn sợ tôi nhìn lén!
Lý San San chầm chập hai tay vây quanh trên lưng, thuần thục nhẹ nhàng bóp một cái, cái nút gài nịt áo liền mở ra, cái nịt ngực bị nàng lấy xuống, Triệu Đức Tam nhịn không được nghiêng thân thể nhìn, bầu vú kia trắng nõn, đầy đặn, đứng thẳng, thật sự là cực phẩm a! Làm hắn có chút thèm nhỏ dãi, hận không thể lập tức đưa tay nắn bóp hai bầu vú đó, nhưng vì ở trong phòng thử áo, bên ngoài còn có khách hàng tới tới lui lui, hắn không dám quá mức làm loạn, chỉ có thể liếm môi vụng trộm thưởng thức đôi ngọc sen kia của nhân gian.
Lý San San mặc vào cái nịt ngực màu đen, có chút xấu hổ xoay người, hỏi:
– Anh cảm thấy thế nào?
Triệu Đức Tam quan sát tỉ mỉ rất là phù hợp, kiểu dáng gợi cảm, ôm vừa khít đôi bầu vú của nàng nhưng cố ý nói:
– Hình như cái áo ngực có chút nhỏ, ôm không hết hai cái kia của cô.
Lý San San tin là thật, cúi đầu xuống lấy tay kéo kéo nghi ngờ nói:
– Không nhỏ đâu, tôi thấy vừa vặn mà.
Triệu Đức Tam nói:
– Ừ… vừa đấy, tôi chỉ đùa.
Lý San San bĩu môi, nàng mặc lại cái áo lót ngực màu hồng của mình, xoay người, nói:
– Vậy thì mua cái này.
Triệu Đức Tam nói:
– Ừ… rất đẹp đấy.
Lúc này hắn nghiêm chỉnh chút, nghe bên ngoài đã yên tĩnh trở lại, đoán là Mã Đình cùng đồng học đã rời đi, mới kéo cửa ra, từ trong khe hở quan sát.
Lý San San thấy hắn chổng mông nhìn ra ngoài, nên dùng giày cao gót nhẹ nhàng đá một cái, nói:
– Anh lén lút nhìn cái gì đấy!
Triệu Đức Tam nói:
– Nhìn bên ngoài còn nhiều người không? Chư đi ra ngoài cũng ngại.
Nhưng thật ra là muốn xác định xem Mã Đình đã đi chưa.
Lý San San liếc mắt, nói:
– Mau đi ra á!
Tại trên mông hắn lại đẩy mạnh, Triệu Đức Tam liền bị hất văng ra.
May mắn tiệm đồ lót này lúc này lại không có khách hàng nhiều gì, cũng chỉ có một bà chủ tầm 40 tuổi ngồi gần đó, nhìn thấy hai người từ phòng thử áo cùng nhau đi ra, khóe miệng cười cười hỏi:
– Người đẹp thế nào? Có vừa người không?
Lý San San nói:
– Vâng được, giúp em tính tiền đi.
Từ tiệm đồ lót đi ra, Lý San San lại khoác lên cánh tay Triệu Đức Tam, hắn hơi sửng sốt một chút, muốn kêu nàng lấy ra, vì sợ vạn nhất lại đụng phải Mã Đình tiểu nha đầu kia, như vậy thì khác gì lấy giỏ trúc mà múc nước, mọi chuyện sẽ thành công dã tràng.
Triệu Đức Tam cứ như vậy bị Lý San San thân mật khoác cánh tay, đi khắp nơi trên đường Giải Phóng, dạo một vòng các loại cửa hàng, hắn giúp nàng xách đầy bao lớn bao nhỏ một đống lớn.
Lý San San hôm nay dạo phố mua quần áo tiêu hết 4000 khối tiền, Triệu Đức Tam hỏi thăm nàng:
– Lý đại thư ký, hiện tại một tháng thì cô lãnh bao nhiêu tiền lương vậy?
Lý San San trả lời:
– Tiền lương cũng không nhiều, hơn 3000, nhưng có thêm tiền thưởng nữa thì tầm 7000 một tháng.
Hơn 7000 tại thành phố Du Dương này là tiền lương thuộc về thu nhập khá rồi, Triệu Đức Tam nghe qua không khỏi chậc chậc lưỡi, hắn trước kia cũng là con nhà phú nhị đại, nhưng bây giờ thì xem như là thanh niên nghèo túng, hắn mới làm có hơn nửa tháng, còn không biết mình được bao nhiêu tiền, cũng chưa có đi kiểm tra thẻ lương của mình.
Đi ngang qua trụ ATM thời điểm, Triệu Đức Tam nói:
– Chờ một chút, tôi đi kiểm tra một chút được phát bao nhiêu tiền?
Hắn buông tay Lý San San ra, đi vào máy ATM, kiểm tra một chút, trong thẻ giờ có số dư còn lại hơn 4300, Triệu Đức Tam kinh ngạc, mới nửa tháng mà nhiều như? Quay đầu lại hỏi Lý San San:
– Lễ Quốc Khánh có phải còn thêm tiền thưởng phải không?
Lý San San gật đầu nói:
– Đúng vậy, tôi được 3000, còn anh thì sao?
Triệu Đức Tam lắc đầu nói:
– Không biết, dù sao trong thẻ tổng cộng có 4300 khối tiền.
Lý San San nói:
– Không tệ a, anh mới làm nửa tháng, cộng thêm tiền thưởng, cũng đủ để tiêu xài, phúc lợi đãi ngộ tại cục khoáng sản than đá cục vẫn là rất tốt, đúng không?
Triệu Đức Tam gật gật đầu, nghĩ thầm lúc trước khi hắn nghe bạn bè nói làm công chức nhà nước thì có được đãi ngộ rất là trâu bò, bây giờ thì đúng như vậy, trong lòng rất đắc ý.
Đang âm thầm vui sướng thời điểm, đột nhiên trông thấy chiếc xe Audi của Mã Lan từ đằng xa chạy qua, Triệu Đức Tam thất kinh, vội vàng xoay qua thân thể còng lưng xuống thấp, không dám nhìn tới chiếc xe kia, sợ Mã Lan nhìn thấy mình đang cùng thư ký của cục trưởng dạo phố, còn thân mật mập mờ như vậy, sẽ sinh ra phiền phức rắc rối.
Lý San San thấy hắn quá dáng vẻ sợ hãi, tò mò hỏi:
– Triệu Đức Tam, anh làm gì thế?
Triệu Đức Tam ngón tay chỉ về phía chiếc xe Audi của Mã Lan lái qua, nói:
– Người quen… người quen!
Lý San San cũng nhận biết Mã Lan với chiếc Audi kia, khinh thường liếc qua, nói:
– Chỉ là mụ đàn bà Mã Lan của chủ mỏ than Tân Mậu mà anh làm gì sợ đến như vậy?
Triệu Đức Tam một mực không dám quay người, khom người cố đè thấp vóc dáng của mình, qua một hồi lâu, Lý San San thấy xe đã đi xa, tức giận nói:
– Xe chạy mất rồi!
Lúc này Triệu Đức Tam mới xoay người lại, đứng thẳng người, nhìn theo đằng sau đuôi xe xa xa, thở phào một hơi.
Lý San San thấy Triệu Đức Tam vẫn còn bộ dáng sợ hãi, nhíu chặt đôi lông mày, khóe miệng cong lại nói:
– Này… có phải là anh cùng mụ đàn bà Mã Lan kia có cái gì bí mật mà không muốn cho ai biết? Làm sao sợ mụ trông thấy anh như vậy?
Triệu Đức Tam bắt đầu nở nụ cười, láu cá trở lại nói:
– Làm gì có… cô không biết là Mã Lan cùng với phó cục Vương quan hệ rất tốt sao? Tôi chỉ sợ phó cục Vương đang ở trong xe, nhìn thấy chúng ta đi cùng một chỗ thì không tốt lắm, dù sao cô là thư ký của của cục trưởng Trương, còn tôi là người của ông ta.
Lý San San bị hắn lừa gạt, hơi sửng sốt, rồi khinh bỉ nói:
– Mã Lan cùng phó cục Vương có quan hệ người nào mà không biết a, hừ… mụ Mã Lan cũng muốn đấu thầu khai thác mỏ than, nhưng hình như là phó cục Vương đã bị Cao Hổ Sinh mua chuộc, mụ đàn bà kia đoán chừng sẽ bị phó cục Vương đùa nghịch như khỉ, đàn bà đã hơn 30 tuổi, còn dựa vào có chút tư sắc mê hoặc phó cục Vương, lão phó cục Vương là ai kia chứ, đâu có dễ dàng như vậy đâu.
Lý San San đối chuyện Mã Lan và Vương An Quốc khịt mũi coi thường.
Triệu Đức Tam thấy nàng cứ nói móc Mã Lan, muốn phản bác, nhưng lại không tiện, chỉ đành lời sắp sửa nói ra, thì nuốt vào trong bụng, cười ha hả nói:
– Thì cũng tại phó cục Vương tham tài háo sắc, ngay ngày đi làm đầu tiên tôi cũng đã nhìn ra.
Lý San San nói:
– Đúng đấy, nhưng lão ta sẽ không vì mụ đàn bà có chút tư sắc kia mà từ bỏ Cao Hổ Sinh, người đã cho lão nhiều cái tốt hơn đâu!
Triệu Đức Tam không muốn nghe Lý San San luôn luôn chê bai Mã Lan, há miệng ngậm miệng gì cũng là mụ đàn bà này, mụ đàn bà kia, làm hắn cảm thấy không thoải mái, nên liền đổi chủ đề, nói:
– Lý đại bí thư, chiều rồi đi ăn cơm đi, đi dạo suốt cả buổi, đói bụng rồi, bắt tôi làm lao động tay chân, dù sao cũng phải cho cơm ăn chứ? Phải cho ngựa ăn cỏ, chỉ bắt ngựa kéo xe thôi không à?