Phần 70
Bạch Linh dừng bước lại, quay mặt lại, cười khổ, nàng cũng không ôm cái gì hy vọng, nói:
– Còn có cách sao? Cậu đừng có phí tâm nữa, tôi cũng không muốn làm phiền cậu nữa, để tự chính mình đi tìm công việc khác cũng không sao đâu.
Triệu Đức Tam đi ra khỏi cửa văn phòng, nhìn chung quanh, một cách rất tự nhiên giữ chặt cổ tay của nàng, nói:
– Chị cứ chờ tôi thử cái đã, tôi tuy không có quyền hành gì mà có thể giữ chị lại, nhưng tôi có một chủ ý, hy vọng sẽ hữu dụng.
Bạch Linh nhìn thấy Triệu Đức Tam vẻ mặt rất thành khẩn nhiệt tình, trong nội tâm lại một lần nữa bị hắn làm cho cảm động, nàng tuy trong nội tâm đã xem như là mọi chuyện đã an bài, nhưng vẫn dời bước chân, đi theo hắn vào lại trong văn phòng, Triệu Đức Tam thuận tay đóng cửa lại, hai tay khoác lên trên bờ vai Bạch Linh, nhẹ nhàng ấn nhẹ xuống nói:
– Chị ngồi xuống cái đã, nghe tôi nói đây này.
Hắn quay trở lại trên cái ghế xộc xệch của mình ngồi xuống, đem ý quan trọng của mình nói với Bạch Linh:
– Chị đừng vội chán nản thất vọng, chiều nay Trương Đạt sẽ trở lại, tầm 4 hoặc 5 giờ chiều, chị đi đến gõ cửa văn phòng Trương Đạt…
Không đợi Triệu Đức Tam nói hết lời, Bạch Linh hơi nhíu lấy cặp lông mi hình lá liễu, nói:
– Đừng nói là ý của cậu là tôi đi đến văn phòng để cho hắn làm “chuyện kia” chứ? Vô dụng thôi.
Nàng cười khổ lắc đầu, đối với cách này thì bây giờ không còn hiệu quả nữa.
– Không phải, chị đừng có chen vào nói, nghe tôi nói cái đã:
Triệu Đức Tam vội vàng nói.
– Tôi có một ý kiến hay, chị có biết cô gái mập ở trong nhà kho không vậy?
– Biết rõ… như thế nào… hả?
Bạch Linh gặp vẻ mặt Triệu Đức Tam như đã có dự tính, trong nội tâm vừa cảm động, lại là không chắc, mặc dù không có gì hy vọng, nhưng vẫn là muốn nghe xem Triệu Đức Tam có ý định gì, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt loang lổ, cái mũi thút thít hồng hồng, dung mạo kia thoạt nhìn thật sự là khả ái, chỉ có thiếu phụ mới có cái loại khí chất thành thục này, tại trên người Bạch Linh lại triển hiện phát huy vô cùng tinh tế, làm Triệu Đức Tam nhìn có chút bần thần, hắn quyết tâm nhất định phải trợ giúp mỹ nhân này ở lại cục khoáng sản than đá công tác.
– Cô gái mập cùng Trương Đạt có một chân, tô có để ý, cứ mỗi xế chiều thì Trương Đạt đều đem cô gái mập đưa đến trong văn phòng để làm “chuyện kia”
Triệu Đức Tam thần bí hề hề nói ra, bình thường hắn ưa thích nói thẳng là “làm ” chuyện đó bằng các loại từ thô tục, ngược lại tại trước mặt Bạch Linh hắn lại thấy hơi ngượng ngùng khi nói ra miệng như vậy, cho nên lấy “chuyện kia” ra thay thế.
Bạch Linh trong đôi mắt mở thật to có chút mờ mịt, nàng đang nghĩ, Triệu Đức Tam nói cho nàng biết chuyện này, thì có chỗ lợi gì? Nàng cũng kinh ngạc, thì ra cô gái mập sắp xếp nàng làm việc nơi xa văn phòng của Trương Đạt, chẳng lẽ lại là sợ mình uy hiếp với nàng sao? Bạch Linh mở miệng nói:
– Vậy cậu để cho tôi… để cho ta gõ cửa phòng làm việc… là quấy rầy hắn và cô gái mập “chuyện kia” sao?
Khi nói câu nói này, trên gương mặt nàng có chút ngượng ngùng, khẽ rũ mắt xuống, không có dám nhìn thẳng Triệu Đức Tam.
Bộ dáng nàng lần này mắc cỡ thật là đẹp tuyệt luân, dáng người thật hấp dẫn, bất quá một thiếu phụ tuổi còn trẻ như vậy, hàng ngày phải gánh lấy nuôi sống gia đình khó khăn như vậy, lại khiến cho Triệu Đức Tam càng đồng cảm với nàng hơn, trong lúc này hắn cảm thấy nàng thật đáng thương, tại trước mặt nàng, ít nhiều gì Triệu Đức Tam cũng đã tìm được một chút oai phong của người đàn ông.
– Đúng, chính là như vậy, đến lúc đó chị đến gõ cửa văn phòng hắn, Trương Đạt chắc chắn là tức giận, chờ đến lúc hắn mở cửa ra, tôi liền tức thời tiến lên, hắn cũng không muốn để cho người khác xem được náo nhiệt bên trong, cũng không muốn để cho mọi người đều biết hắn và cô gái mập ở trong phòng làm việc làm cái chuyện đó đấy, chị nghỉ thử, tôi nói có đúng không? Khi đó tôi sẽ giả bộ lên tiếng hỏi nguyên do vì sao chị đến, rồi tôi hướng hắn cầu xin giùm cho chị, lúc đó hắn sẽ không dám sa thải chị nữa đâu.
Triệu Đức Tam khi nói xong lời này, trong lòng đã cảm thấy không sẽ có điều gì sai lầm, nếu như làm đúng theo suy đoán của Triệu Đức Tam, Bạch Linh trên cơ bản là sẽ ổn, hắn đang đợi nhìn xem thái độ của nàng.
Bạch Linh đôi mắt hạnh long lanh nhìn Triệu Đức Tam, chỉ cảm thấy vẻ mặt kia rất là bình tĩnh, giống như là đối với chuyện của nàng, đúng là động không ít tâm tư, đôi lông mi thật dài của nàng khẽ chớp, có chút băn khoăn, lại đã có chút hy vọng mong manh:
– Chuyện này… chuyện này có làm được không…
Bên trong lòng nàng vẫn rất lo lắng, nếu như là không được, chắc chắn là sẽ liên lụy đến Triệu Đức Tam.
– Chị cứ nghe theo tôi đi, không vấn đề gì đâu!
Triệu Đức Tam trong lòng đã có dự tính nên nói:
– Trương Đạt cũng là người khôn khéo, sẽ không để xảy ra chuyện gì làm ảnh hưởng đến hắn đâu.
– Vậy… buổi chiều hôm nay tôi sẽ theo lời cậu nói đi đến tìm hắn?
Bạch Linh lặp lại câu hỏi cũng là đang tự cổ vũ cho mình, dù sao cũng không còn biện pháp nào rồi, cứ thử theo cách này của Triệu Đức Tam, để xem cuối cùng có thể được không, dù sao chỉ có thử thì mới biết được.
– Ừm.
Triệu Đức Tam gật gật đầu dặn lại:
– Nhớ kỹ, tầm 4, 5 giờ chiều đến gõ cửa, khi đó hắn đang cùng cô gái mập làm đùng đùng khoái hoạt bên trong!
Triệu Đức Tam nói xong câu đó, lập tức có chút thấy cũng kỳ kỳ nên nhìn nàng, còn Bạch Linh nghe hắn nói như vậy, chẳng những không có xấu hổ, ngược lại bị hắn chọc cho mỉm cười, mặt cúi thấp xuống, trên khuôn mặt xinh xắn lê hoa đái vũ có chút cảm kích nhìn Triệu Đức Tam:
– Xin cám ơn cậu…
Ưm… vậy thì lấy thân báo đáp đi, hoặc là có thể nói là để cho ta khoái hoạt một lần cũng được vậy, Triệu Đức Tam thầm nghĩ trong đầu, nhưng điệu bộ trên mặt lại giả vờ làm một người đàn ông chân chính, vẻ mặt nghiêm trang nói:
– Không cần cám ơn, đây là việc tôi nên làm, Triệu Đức Tam này còn ở lại phòng hậu cần 1 ngày, cũng phải cùng Trương Đạt hư hỏng này ám đấu đến cùng, không thể để cho hắn luôn khi dễ mọi người được!
Triệu Đức Tam thấy trong lời nói của mình có chút mạnh bạo, đàng hoàng không có một chút sơ hở trước mặt mỹ thiếu phụ nhu nhược này, cảm giác mình thật sự là hùng khởi có mặt mũi.
– Cứ như vậy, buổi chiều tôi sẽ tới, hôm nay quấy rầy cậu rồi…
Bạch Linh tâm tình mang cảm kích đối với Triệu Đức Tam nói xong liền đứng lên, Triệu Đức Tam vốn muốn nàng ở tại phòng làm việc của mình lâu hơn một chút, nhưng dù sao đây hắn cũng sợ bị người thấy thì không tốt lắm, nhất là lỡ vạn nhất Tương Ái Ái thấy được, vậy thì cái mất nhiều hơn là cái được.
Vì vậy, hắn cũng cười ha ha rồi, nói:
– Vậy thì tốt, chị Bạch Linh, trước cứ trở về đi, buổi chiều cứ tới.
Bạch Linh “ừ” một tiếng, nở nụ cười rồi xoay người qua, kéo cửa ra, Triệu Đức Tam bị nụ cười mê người của nàng làm cho thần hồn điên đảo, hắn tựa như là ngơ ngác, nụ cười yếu đuối kia khiến Triệu Đức Tam cảm giác đau lòng, đồng thời lại cảm thấy rất mê người, hắn thấy cái chuyện mình đang dự định làm này rất là tự hào, cũng nên làm người đàn ông chân chính một lần.
Suốt cả buổi trưa, hắn tựa như mất hồn, ghé vào trên mặt bàn chán đến chết, lại hồi tưởng đến Bạch Linh, người thiếu phụ này thật là đã làm cho hắn mê luyến, hắn hận thời gian không thể đi nhanh hơn một chút để mau đến buổi chiều, nếu hôm nay tại trước mặt Trương Đạt mà có thể giúp cho nàng có thể tiếp tục lưu lại cục khoáng sản than đá, thì thế nào trong nội tâm Bạch Linh, Triệu Đức Tam có cảm giác mình nhất định sẽ chiếm một chỗ ngồi riêng đấy, chính nàng cũng nói, trong nội tâm đã nguyện ý bị Trương Đạt làm “cái kia”, để đổi lấy tiếp làm việc ở đây, như vậy Triệu Đức Tam cảm thấy hắn càng không chùn bước dù có nguy hiểm để trợ giúp nàng, ít nhất nàng cũng có thể đối với hắn có chút gì đó biểu thị chứ? Hắc hắc…
Rồi cũng đến giờ trưa tan tầm ăn cơm, Triệu Đức Tam đứng dậy kéo lên cửa phòng làm việc đi ra ngoài, vừa vặn gặp cô gái mập cùng Trương Ái Ái.
Cô gái mập cười tươi lấy lòng hắn, Trương Ái Ái chỉ dùng cặp nhu tình nhìn, không nói gì, hiện tại với tư cách là quản lý nhà kho, Triệu Đức Tam khi đi cùng một chỗ với các nàng, cũng không sợ người khác nói cái gì.
– Chào các chị, tan tầm đi ăn cơm ah.
Vì thế Triệu Đức Tam vui vẻ chào hỏi, tại cục khoáng sản than đá, phòng hậu cần là tầng dưới chót trong tất cả các ban ngành, hắn và Trương Đạt là thủy hỏa bất dung, cho nên hắn tận lực muốn giữ vững mối quan hệ tốt cùng với các nhân viên ở phòng hậu cần.
Cô gái mập cùng Trương Ái Ái đi theo sau lưng Triệu Đức Tam tiến vào căn tin, Triệu Đức Tam thấy thân phận mình cùng các nàng cũng có chút khác, liền cố ý dừng lại, chờ hai người bọn họ lấy cơm căn tin rồi mang đi, thì hắn mới hỏi:
– Hai người mang cơm về nhà kho ăn à?
– Ừ, căn tin là nơi các ngươi lãnh đạo mới ngồi.
Cô gái mập nở nụ cười nói ra, Trương Ái Ái mắt hạnh liếc nhìn Triệu Đức Tam, ánh mắt kia dường như nói với Triệu Đức Tam, tâm hồn nàng đã tao động, chỉ cần một ngày không cùng Triệu Đức Tam làm nóng người một chút, thiếu phụ này cũng cảm thấy thiếu thiếu đi một chút gì đó…
Triệu Đức Tam này trong lòng thì đang nghĩ tới Bạch Linh, hắn đối với Trương Ái Ái hứng thú cũng bình thường giống như trước vậy, dù sao thì Bạch Linh lại là mỹ nhân tuyệt sắc, so với Trương Ái Ái là chỉ có hơn mà không kém, tuy rằng cùng giống nhau là nhân viên thời vụ của phòng hậu cần, nhưng Bạch Linh trên người ẩn ẩn tản mát ra khí chất rõ ràng cao hơn một cấp bậc, càng lại làm cho Triệu Đức Tam mê muội.
Hắn mang phần cơm tìm một góc bàn trống ngồi xuống ăn, một lát sau Lý San San cũng bưng cơm tới ngồi xuống bên cạnh, cười nhẹ trêu chọc hắn:
– Công tác tại phòng hậu cần sao rồi?
Triệu Đức Tam mắt trắng không còn chút máu, tức giận nói:
– Cô cứ nói móc tôi đi!
Lý San San, nhỏ giọng hỏi:
– Anh có biết vì sao Phó cục trưởng Vương vì cái gì mà đem anh điều đi cách xa ông ta không?
Lý San San bộ dạng thoạt nhìn hình như là có biết nguyên nhân trong đó là gì, nên Triệu Đức Tam có chút nghi hoặc:
– Cô biết?
– Tôi nghe Cục trưởng Trương vô tình nhắc tới, nói có thể là Phó cục trưởng Vương cảm thấy là anh tiết lộ ra phía ngoài tài liệu cơ mật về việc đấu thầu mỏ than Tiểu Câu, ông ta vốn là một lòng muốn đem quyền khai thác cái mỏ than kia cho Cao Hổ Sinh, hiện tại thì lập tức vuột ra khỏi tay, cho nên ông ta nghi ngờ là anh đang âm thầm thầm giở trò quỷ rồi.
Lý San San chồm sát trước mặt hắn nhỏ giọng nói, nàng cũng dùng một loại ánh mắt ngờ vực theo dõi hắn.