Những năm tháng học đại học nhẹ nhàng trôi qua và mình đã học được đến giữa học kỳ 2 của năm thứ 2. Thời điểm đó là vào cuối tháng 3 năm 2010, vì là trường đào tạo cán bộ nên nhà trường có tổ chức một chuyến đi thực tế cho đám sinh viên năm hai bọn mình trong chương trình môn vận động quần chúng. Kế hoạch đi thực tế rất đơn giản, sinh viên sẽ được chia nhỏ ra và ở nhờ trong nhà của người dân của một vùng nào đó, hỗ trợ họ việc nhà, việc đồng áng; tổ chức biểu diễn một buổi văn nghệ cho người dân và 2 buổi lao động dọn dẹp vệ sinh làng xóm. Trước khi đi, mấy ông thầy hướng dẫn quán triệt kỹ càng đủ thứ với đám sinh viên, dặn trước là:
– Vùng các cậu sắp đến có biệt danh là 3G gồm “gạo ngon”, “gà ngon” và “gái ngon”. Các cậu đi đứng là cứ cận thận đấy. Bọn tôi có trách nhiệm là lúc các cậu đi bao nhiều là đưa các cậu về bấy nhiêu, thiếu người nào thì tôi cũng chết mà thừa người nào thì tôi cũng ngỏm.
Cả đám khi đó chỉ bò lăn ra cười. Sau hơn 1 tiếng rưỡi đi xe, đám sinh viên bọn mình được đưa về một vùng nông thôn và tập kết ở UBND xã. Sau khi nghe ông Chủ tịch và Bí thư xã dành tặng mỗi người một bà phát biểu dài đến mức 2 người ấy nói xong thì cũng ngủ thêm được một giấc, mình được chia nhóm để đưa xuống các thôn, rồi từ nhà văn hóa thôn sẽ được phân lẻ ra các nhóm 2-3 người và đưa về từng nhà. Trước chuyến đi, nhà trường đã phát cho mỗi sinh viên là 2 triệu đồng để phục vụ chuyến thực tế, 1 triệu rưỡi sẽ đưa cho chủ nhà gọi là góp gạo, 500k dùng để tiêu xài trong 3 tuần thực tế. Kể ra thì học trường được Nhà nước bao cấp có cái hay của nó. Đợt ấy, mình với một cậu nữa được xếp cho ở đúng nhà bác Minh, trưởng Công an xã, mới hôm đầu về ra mắt nhà chủ đã bị ông ấy cho say quắc cần câu.
Thời gian biểu sinh hoạt trong ngày ngoài những lần tập kết về nhà văn hóa thôn điểm danh thì còn lại là tùy theo sinh hoạt của chủ nhà. Thông thường là 6h sáng dậy quét dọn giúp chủ nhà, rồi chủ nhà làm công việc gì thì mình theo giúp, không thì loanh quanh ở nhà hoặc đi đâu đó chơi. Miễn là cấm gây gổ, cãi nhau, đánh nhau với địa phương. Nói chung là làm gì thì tùy, miễn là vẫn phải giữ hình tượng cán bộ. Ở những vùng quê xa xôi này thì sự xuất hiện của đám cán bộ tương lai tụi mình gây nhiều chú ý lắm, ở cái vùng mà đa phần là người nông dân chất phác thì đám sinh viên lúc nào cũng đồng phục chỉnh tề, cổ thắt cà vạt, đầu tóc chải chuốt và cái mác “cán bộ nguồn” khiến cho đám con gái trong vùng ngưỡng mộ lắm, nhất là các em gái cấp 3. Mà đúng như mấy ông thầy nói, con gái nơi ấy rất xinh xắn, khéo léo, dễ gần. Mấy thằng đứng ngắm các em đạp xe đi học về trên con đường lớn mà bảo nhau “khéo có thằng ở lại làm rể nơi này thật ấy chứ”.
Và cũng trong chuyến thực tế này mà mình gặp được người con gái mà mình sẽ không bao giờ quên. Tên em là Hường, năm ấy em mới chỉ học lớp 9, nhà em ở cạnh nhà mà mình đang ở nhờ. Nhà có 3 chị em, em là chị cả, dưới em ý còn 1 đứa em gái và 1 thằng em trai. Bố em đang đi làm trong nam. Chỉ có mẹ em ở nhà nhưng làm trong nhà máy đến tối mới về. Em cao khoảng 1m57, dáng người gầy thanh tú, gương mặt trái xoan với đôi môi căng mọng và đôi mắt một mí, làn da em hơi ngăm đen vì công việc nhà nông vất vả, đôi tay mảnh mai với những ngón tay dài bị chai sạn trở nên thô ráp, nụ cười em tuy rất tươi với 2 chiếc răng khểnh nhưng đôi mắt em lại lúc nào cũng có chút đượm buồn. Em không xinh đẹp kiểu đằm thắm như chị Mai, rạng rỡ như cô bạn Linh, dễ thương như em Hằng hay dâm dâm hấp dẫn như cô nàng Mây mà ở em toát lên cái vẻ nhẹ nhàng và mộc mạc của con gái vùng quê, không son phấn, không chải chuốt diêm dúa.
Mình gặp em ý trong một hoàn cảnh hết sức kỳ quặc, cũng chẳng có gì là lãng mạng. Sáng hôm ấy mình với cậu bạn phải giúp bác chủ nhà lùa con lợn từ chuồng ra ngoài ngõ để cho lên xe chở đi bán. Con lợn nặng đến cả tạ, thấy nhiều người vây quanh thì hoảng sợ nên cứ chạy lung tung hết cả, mãi mới lùa được nó ra ngõ và tống vào rọ, đẩy lên xe. Cứ như là không muốn ra đi trong yên lặng, “đồng chí” lợn này còn tranh thủ bĩnh ra đầy ngõ trước khi bị lôi lên xe. Trong khi thằng bạn và bác chủ nhà đi theo xe ra nơi bán thì mình được giao nhiệm vụ hót sạch đám thành quả mà “đồng chí” này để lại. Đang lúi húi 1 tay cầm rễ, 1 tay cầm hót hất từng đống phân lợn xuống cống rãnh thì nghe tiếng em mở cổng đi học. Thấy em đi bộ ngang qua, mình chào hỏi xã giao:
– Đi học hả em?
Ai ngờ mình chưa nói dứt câu thì em đã lễ phép.
– Cháu chào chú ạ.
Nghe em chào xong điếng người luôn. Một thằng thanh niên còn chưa đầy 20 tuổi bị một cô bé ít hơn có vài tuổi gọi bằng chú. Cũng đáng để tự ái đấy. Mặc dù vậy mình lúc ấy chưa có ý định tán tỉnh gì với em vì mình chỉ coi em ý là một cô nhóc lớp 9. Mục tiêu của mình khi đó là kiếm mấy em lớp 11-12, việc yêu một cô bé lớp 9 hoàn toàn nằm ngoài dự định của mình.
Vùng mà trường mình cho sinh viên đi thực tế có một đặc điểm là mỗi thôn lại do một dòng họ tụ lại thành. Như thôn mình đang ở là cả thôn họ Lưu, thôn bên cạch lại cả thôn họ Đoàn. Hình như toàn là di dân người Tàu chạy nạn sang từ thời xửa xưa phải hàng trăm năm. Muốn kiếm vợ gả chồng cho con cái là phải sang thôn khác chứ người trong thôn toàn họ hàng. Ông chủ nhà mình thì là bác họ cô bé nên hai nhà rất thân nhau. Mấy đứa em của em ý rất hay sang nhà bác chơi nên mình cũng nhanh chóng làm thân với tụi nó, rồi cũng thường xuyên qua nhà em chơi. Vì thằng bạn mình trong đội kịch nên nó đi tập để chuẩn bị cho buổi văn nghệ suốt. Mình thì chẳng có việc gì làm nên ngoài giờ ăn cơm ra thì gần như cả ngày ở bên nhà em chơi với lũ nhóc. Buổi sáng thì cùng 3 chị em đá cầu, buổi tối thì ngồi hết trên giường kể chuyện ma, sẵn có tiền mình thỉnh thoảng lại đưa cho mấy đứa em nàng mua quà vặt mang vể cùng ăn nên tụi nhóc quý mình lắm.
Bàn học của em đặt ở trên gác xép, thông ra ngoài ban công rất rộng. Nên thỉnh thoảng mất điện thì mấy đứa lại lên ban công trải chiếu ngồi cho mát. Mà thực ra là vùng này mất điện liên tục, cứ cách 1 tối lại mất điện 1 tối, chỉ tội cho đám học sinh bị mất điện là xác định khỏi học bài, không thì có khi phải thắp đèn dầu mà học. Vào những tối như vậy, trong khi 2 đứa em em ngồi nghịch điện thoại của mình thì mình và em đứng ngoài ban công nói chuyện. Chẳng hiểu có phải do trời tối nhá nhem và nghĩ rằng em còn ngây thơ nên mình bạo dạn hơn hay không, thỉnh thoảng mình lại đứng sau lưng em, ôm em từ phía đằng sau, chốc chốc lại xoa nhẹ lên bụng em, rồi hai đứa nắm lấy bàn tay nhau, năm ngón tay tự động đan lại vào nhau. Lúc ấy, mặc dù bên ngoài hai đứa vẫn đang nói những chuyện vu vơ nhưng trong lòng cả hai lại đều rộn rã. Giống như các cụ có câu “trong lòng thì thuận nhưng ngoài mặt còn e” vậy. Tất cả nhưng gì hai đứa ngầm thể hiện mới chỉ dừng ở cái nắm tay thật chặt, những câu nói bâng quơ của em rằng tại mình mà tối qua em mất ngủ, hay những câu bông đùa của mình rằng em nhìn lớn hơn nhiều các bạn cùng lứa, phổng phao thế này có khi yêu được rồi ấy nhỉ rồi ngắm nghía gương mặt em. Những khi ấy em chỉ đỏ mặt, đưa một tay lên che rồi nói mình cứ nhìn làm em xí hổ. Mình chỉ cười và lại nói “đỏ mặt rồi kìa”.
Mình thực tập được mấy hôm thì bố em từ miền nam ra để chuẩn bị mùa gặt. Hôm mình sang xin phép rủ em và 2 đứa em đi xem văn nghệ, đúng lúc chú này đang ngồi uống rượu. Mặc dù khi ấy còn có cả 2 con bạn thân của em cũng sang rủ nhưng bố em vẫn gọi riêng mình vào ngồi cùng, giáo huấn một chập cứ như thể mình chuẩn bị làm con rể ông đến nơi rồi vậy. Hết chuyện tình cảm hai bố con đến chuyện ăn học của em, chú ngồi nói hết. Em ý thì chỉ ngồi cạnh rót rượu cho bố, vừa cười ngượng vừa nói chen vào:
– Anh ấy chỉ rủ con đi xem văn nghệ thôi mà.
Nhưng chú vẫn nói tiếp, đền gần giờ biểu diễn mới cho mấy chị em em đi cùng mình xem văn nghệ. Buổi văn nghệ kết thúc, mình đưa em và lũ nhóc đi ăn kem xong mới về. Hôm đó nhìn em rất vui.
Bố em chỉ về lo việc gặt lúa mấy hôm rồi lại đi. Mấy hôm bố em ở nhà mình cũng không dám làm gì quá, nhưng khi bố em vừa đi một cái là hai đứa lại dính vào nhau. Nhưng cũng không còn nhiều thời gian vì chỉ còn 5 ngày là đợt thực tế kết thúc. Vắng một tối mình không qua vì cả ngày hôm đó mình phải cùng đám sinh viên đi lao động vớt bèo, dọn trạm bơm tưới tiêu, đến khi về mệt nên đi ngủ luôn. Hôm sau mình sang đã thấy lũ nhóc nhao nhao lên hỏi “sao tối qua anh không sang chơi”. Riêng em thì im lặng nhìn mình, đôi mắt ánh lên đôi chút vẻ hờn dỗi. Tối đó lại mất điện, mình cùng em và đám nhóc đứng trên ban công nói chuyện, cười đùa. Lũ nhóc với được điện thoại của mình lại kéo ra chiếu ngồi chơi điện tử, chỉ còn mình và em vẫn đứng dựa vào góc ban công. In lặng một lúc, mình quay lại nhìn 2 đưa nhóc và nói:
– Kiểu này mấy hôm nữa về Hà Nội anh nhớ mấy đứa lắm đây.
Em vừa nghe vậy thì chỉ nhẹ nhàng đáp lại:
– Anh về đấy rồi thì thiếu gì cô mà phải nhớ chứ?
Mình quay lại nhìn em, em vẫn đang nhìn xa xăm về nới nào đó.
– Anh nói là nhớ mấy đứa cơ mà? Sao tự nhiên lại có “cô nào” vậy nhỉ? – Rồi mình vòng tay ôm lấy em.
Lúc này có vẻ nhận ra mình vừa nói hớ, em lung túng quay lại nhìn mình:
– Thì lúc anh nói về Hà Nội… xong rồi nhớ… em cứ tưởng…
Nhìn vẻ bối rối của em lúc này thật giống một thiếu nữ chứ không còn là một cô bé vừa bước sang tuổi 15. Mình khẽ nắm lấy đôi bàn tay em, nhẹ vuốt lên những vết chai ở năm đầu ngón tay em. Kể từ lúc đó mình quyết định sẽ bày tỏ suy nghĩ của mình với em, không do dự nữa. Hai đưa nói chuyện với nhau rất nhiều, đến hơn 11h tối mình mới về để em khóa cổng nhà. Trước khi về mình ôm lấy em, khẽ vuốt lên má em và nói:
– Mai anh lại qua nhé.
Em đưa tay lên ôm lấy bàn tay mình đang vuốt má em và thì thầm:
– Vâng! Anh ngủ ngon nhé.
Mình nhẹ nhàng buông em ra trong tiếc nối rồi quay lại nhà bác Minh. Mặc dù không nói thẳng ra là “anh thích em”, “em thích anh” hay “anh yêu em”, “em yêu anh” nhưng cả hai đã xác định được là người bên kia cũng có tình cảm với mình. Tối hôm đó, mối tình giữa mình và em bắt đầu một cách nhẹ nhàng và thanh bình cũng như vùng quê này vậy. Chỉ tiếc rằng, đó lại là sự khởi đầu thanh bình cho những ngày sóng gió về sau.
Sang ngày hôm sau, mình và em đã thân thiết và cởi mở với nhau hơn rất nhiều, em cũng hay cười hơn, hay e thẹn hơn. Tối hôm đó, khi em tiễn mình ra cổng để chuẩn bị về, mình lại ôm em và vuốt ve má em. Thấy em chỉ đứng im, hơi nhắm mắt lại và ngả mặt áp lên bàn tay mình, mình đánh liều áp miệng mình lên đôi môi em để hôn. Khi hai cặp mội chạm vào nhau thì em có vẻ bất ngờ nên sững người lại, đôi mắt vẫn nhắm nhưng cơ thể em thì nhanh chóng run lên bần bật. Mặc dù mới chỉ là nụ hôn môi chạm môi nhưng với một cô bé như em, đó vẫn là một khởi đầu quá táo bạo. Chỉ giây lát mình đã thấy em mở mắt ra rồi vội quay mặt đi, tay đưa lên che miệng, mặt cúi gằm không dám quay sang nhìn mình mà nói.
– Anh về đi. Kẻo bác Minh lại phải thức đợi.
Thấy rằng khởi đầu như vậy đã là đủ, mình gật đầu nắm nhẹ lấy tay em rồi bước ra khỏi cổng. Vậy là giữa mình với em giờ đã không còn gì để nghi ngờ nữa, hai đứa thực sự đã xác định trở thành một cặp. Những ngày sau đó, mình và em trở nên gần gũi hơn, từ những nụ hôn phớt nhẹ nhàng cho đến những nụ hôn nồng nhiệt. Từ sự hồn nhiên của một cô bé, mọi hành động của em trở nên giống một thiếu nữ hơn, lúc nào cũng dịu dàng, hay e thẹn và đôi mắt ánh lên một sự hạnh phúc mơ mộng. Đôi lúc, khi ôm chặt em trong nụ hôn ngây ngất, đôi tay mình trở nên mất tự chủ, tự ý thám hiểm trên người em, hết vuốt ve dọc sau lưng cho đến kéo xuống, ôm lên bô mông săn chắc, rồi lại vòng lên phía trước ấp lên hai bầu vú mới nhú của em. Những khi ấy,em lại nắm lấy tay mình bóp thật chặt rồi thả xuống. Có lẽ với em mọi thứ vẫn còn quá sớm.
Thấm thoắt, 3 tuần thực tế trôi vèo qua nhanh như nó vừa mới chỉ bắt đầu. Sáng hôm ấy, sau khi điểm danh lần cuối để nghe cán bộ địa phương phát biểu tạm biệt. Đám sinh viên được quay lại để từ biệt và cảm ơn chủ nhà. Sau khi tặng quà và cảm ơn bác chủ nhà, mình chạy qua nhà em để chào em và lũ nhỏ. Lúc ấy, cả nhà em quà thì em chỉ ngồi lẳng lặng dọn mâm bát và bưng vào trong bếp để rửa. Hai đứa nhóc nghịch ngợm lại mượn mình điện thoại để nghịch lần cuối. Đưa điện thoại cho lũ nhóc để chúng không làm phiền, mình lặng lẽ bước vào bếp đứng nhìn em. Cả hai im lặng không nói gì một lúc, em định bước ra thì mình nắm lấy tay em kéo lại và hôn em một cách vội vã. Ghì chặt lấy mình, em bỗng bật khóc nức nở, gục lên vai mình để không ai nghe thấy tiếng khóc của em. Mình thấy vậy liền nhẹ nhàng dỗ dành em:
– Đừng khóc mà em. Sang tháng 6 nghỉ hè là anh sẽ lại lên. Từ giờ đến lúc đó, anh sẽ thường xuyên gọi điện về liên lạc với em đều đặn mà.
Nghe mình dỗ dành, em dần ngừng khóc, nhưng lúc này đôi mắt em đã đỏ hoe. Em ngước lên nhìn mình như muốn nói rằng em không muốn phải xa cách mình rồi từ từ nhắm mắt lại, đôi môi em hé mở như chờ đợi. Trong giây lát, hai đứa lại siết chặt vòng tay ôm lấy nhau trong nụ hôn nồng nhiệt. Đôi tay mình tham lam đưa xuống ôm lấy mông em bóp chặt khiến em bật lên những tiếng rên yếu ớt. Đúng lúc đo thì mẹ em từ bên ngoài bước vào. Giật mình vì sự xuất hiện của mẹ em, hai đứa vội buông nhau ra. Trong khi mình đứng như trời trồng thì em vội quay mặt đi lau nước mắt. Nhìn thấy cảnh ấy, cô tiếp tục làm việc và cười nói:
– Không có gì phải vội, em mới học có lớp 9, thời gian còn dài.
Nói xong cô đủng đỉnh bước ra ngoài. Mình quay lại nhìn em, em thì chỉ đỏ mặt đưa hai tay lên bưng má cười tủm tỉm. Mình tiến lại ôm eo em rồi thì thầm.
– Kiểu này chắc anh được nhận làm con rể rồi đấy nhỉ?
Em liếc nhìn mình lườm một cái rồi đưa tay lên véo mình xong che miệng cười chạy lên nhà chuẩn bị sách vở để đi học. Có tiếng thằng bạn đang đứng ở đầu ngõ gọi mình lên đường. Nhìn vào đồng hồ, sắp đến giờ tập kết. Mình vội chào mọi người rồi xách ba lô cất bước ra điểm đỗ xe. Ngoảnh đầu lại phía sau, em đang đứng ở cổng nhà nhìn theo mình. Vẫn người con gái đó, vẫn chiếc áo trằng học sinh và chiếc cặp sách đeo vai như ngày nào lần đầu hai đứa gặp nhau. Nhưng giờ đây, trái tim mình và em dường như đang đập chung một nhịp. Mặc dù tình cảm giữa mình và em bắt đầu thật nhẹ nhàng, nhưng bản thân mình khi ấy đã cảm thấy chuyện giữa mình và em sẽ còn nhiều trắc trở phía trước. Chỉ có điều, mình đã không ngờ rằng điều ấy sẽ mang lại nhiều đau khổ cho cả hai đến thế.