Phần 21
Thường Tiễn trong lòng nóng như lửa đốt, hắn cứ đi ra đi vào trong mật động của mình, ánh lửa cháy nơi ngọn đuốc cũng trở nên gấp gáp hơn theo mỗi bước chân của hắn. Thi thoảng tiếng rên rỉ, la hét của Văn Mẫn và Linh Nhi lại vang lên khắp cả sơn động, kèm theo đó là tiếng cười ha hả khoái trá, tiếng chửi rủa đắc chí của Hắc Vô Tâm và tiếng thét khoái cảm của đám đường chủ khốn kiếp khiến Thường Tiễn cảm thấy vô cùng khó chịu, nếu như sáng mai, người của Thanh Vân Môn không nhanh tới cứu người, e rằng tính mạng của hai vị sư muội xinh đẹp của hắn có giữ được thì chắc cũng thân tàn ma dại với lũ yêu ma đực rựa khốn kiếp này.
Nhưng Hắc Vô Tâm đã bắt giữ người nhà của đệ tử Thanh Vân Môn làm con tin, hắn còn áp lực không cho thủ tọa các mạch tham gia vào quá trình giải cứu con tin lần này. Không biết sư phụ chưởng môn Đạo huyền Chân nhân của hắn đã có kế sách gì vẹn toàn hay chưa. Nghĩ tới cảnh hai sư muội của mình chịu khổ, bản thân hắn lại không có cách nào cứu người, điều này khiến hắn phẫn uất vô cùng. Một tay hắn vung lên, lập tức một vách đá lớn đổ sụp xuống trước sự tức giận của Thường Tiễn.
Bỗng nhiên những âm thanh huyên náo, chửi rủa, rên rỉ khoái lạc bỗng nhiên thưa dần, nhỏ dần rồi tan biến, cả sơn động lại chìm trong bầu không gian tĩnh lặng về buổi đêm, thời gian cứ thế trôi qua thêm hai canh giờ nữa, thường tiễn bỗng nhiên cảm thấy sốt ruột, hắn lo cho sự an nguy của Linh Nhi và Văn Mẫn…
Cảm thấy cứ ngồi đây chờ thì không phải là thượng sách, thậm chí còn rơi vào tình thế bị động, Thường Tiễn dù lòng như lửa đốt nhưng vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, điềm đạm mang cốt cách thần tiên, hắn lấy bước ra khỏi sơn động, đi về phía đại điện, cứ vài bước chân lại gặp hai gã đường chủ dìu nhau đi ngược chiều, chúng còn thoải mái cười nói vui vẻ, bình phẩm về cơ thể của hai nàng, hai cực phẩm chốn nhân gian mà chúng vừa thưởng thức với vẻ mặt thỏa mãn và sung sướng. Chúng bước qua mặt Thường Tiễn mà coi như không hề biết sự có mặt của hắn, có vẻ như chúng đã quá quen với hoàn cảnh này, có gã còn nhìn hắn cười cợt, mỉa mai như thể gia nhập Luyện Huyết đường mà thú vui khoái lạc nhất thế gian lại chưa từng thưởng thức, thật đúng là lãng phí cả một cuộc đời.
Thường Tiễn không để tâm tới lũ khốn đó, cái hắn cần bây giờ là phải tận mắt nhìn thấy Linh Nhi và Văn Mẫn bình an vô sự, bước chân hắn trở nên nhanh và gấp hơn. Đi qua một loạt các đường ngoằn ngoèo, Thường Tiễn cũng đi tới đại điện. Trong đại điện lớn lúc này không còn một bóng người, nhưng những thứ hiện ra trước mắt hắn không khiến hắn khỏi choáng váng và tức giận.
Trước mặt Thường Tiễn, bàn ghế xộc xệch xô ngang xô dọc, dười nền đá, y phục nữ nhân vương vãi khắp nơi, mỗi nơi một mảnh vải. Tinh khí và dâm thủy vương vãi, nhơ nhớp và mùi tanh nồng nặc bay tứ tung. Nhìn hoàn cảnh trước mắt, hai bàn tay Thường Tiễn nắm lại nghe kêu rắc rắc…
Bông đâu, tiếng cười rúc rích, thích thú vang lên làm sự chú ý của Thường Tiễn hướng về phía căn phòng phía sau đại điện. Đây là phòng của Hắc Vô Tâm một mật động ngay phía sau đại điện:
– Ư… Ôi… ư… tốt lắm… đúng rồi… hehehe… hai nàng tuyệt quá… bú mạnh lên… còn nàng… đá lưỡi với ta nào… đúng rồi… ưm… um… ư… hehehe… ở lại đây làm phu nhân của bọn ta… bảo đàm không ngày nào các nàng thiếu cu, thiếu cặc… hehehehehe…
Tiếng cười khả ố, thỏa mãn và đốn mạt của Hắc Vô Tâm vang lên khiến Thường Tiễn không khỏi tức giận, hắn vội vàng chạy vút vào bên trong…
Đập vào trong mắt Thường Tiễn lại là một cảnh tượng hoang dâm, trụy lạc chưa từng thấy. Hắc Vô Tâm ngồi trong hồ nước vuông vắn bằng đá, hắn đang ngả người ra phía sau, hai mắt lim dim tận hưởng khoái cảm sau cuộc thác loạn tập thể đầy trụy lạc bên ngoài đại điện ban nãy. Sau khi để hai người Linh Nhi và Văn Mẫn nghỉ ngơi 2 canh giờ, hắn đuổi hết lũ đường chủ về, sau đó kéo hai nàng vào trong phòng riêng của mình sau đại điện, lôi hai nàng xuống hồ nước, tắm rửa cho sạch sẽ và tiếp tục cuộc hành lạc không có điểm dừng này.
Phong riêng của Hắc Vô Tâm phía sau đại điện là một hang đá khá rộng lớn, hắn kê một chiếc giường đá cuối động, ở giữa lại đào một hồ nước vuông vắn ở giữa phòng với mục địch bắt những nữ nhân chính phái trên giang hồ về đây hãm hiếp chõ thỏa mãn cả dục vọng và tâm trí bệnh hoạn của hắn. Hồ nước trước mặt Thường Tiễn đã vùi nát không biết bao nhiêu nữ nhân của các môn phái chính nghĩa trên giang hồ, thật không ngờ lần này, tới cả Thanh Vân Tiểu, Đại Trúc Phong cũng không thoát khỏi thảm cảnh…
Trước mặt Thường Tiễn, Linh Nhi và Văn Mẫn đang hoàn toàn trần truồng đắm mình dưới hồ Văn Mẫn đang quỳ dưới hồ, nàng đang cần mẫn bú lấy bú để con cặc của Hắc Vô Tâm, đầu liên tục gật gù không ngừng nghỉ, bên trên là Linh Nhi đang trườn lên, áp sát cơ thể bóng loáng nước hồ của nàng vào thân hình rắn chắc, vạm vỡ của hắn. Môi và miệng lưỡi nàng đang quấn chặt lấy miệng lưỡi của hắn. Hắc Vô Tâm dựa người vào bờ đá, một tay hắn xoa xoa đầu Văn Mẫn ở bên dưới, một tay khác vòng qua ôm chặt lấy Linh Nhi, ép một bấu vú của nàng biến dạng dính vào sườn hắn, những ngón tay thì liên tục vân vê đầu vú còn lại. Hành động của hắn khiến cho cả ba người phấn khích và dâm nứng vô cùng.
Sự xuất hiện của Thường Tiễn cắt ngang mạch sung sướng của hắn. Đối với bất kỳ ai khác, kể cả là Giã Cẩu nếu như phá đám hắn trong hoàn cảnh này e rằng mạng không có mà chơi gái nữa, nhưng Thường Tiễn thì khác, hắn luôn dành cho Thường Tiễn một sự quan tâm đặc biệt vì thế mà sự xuất hiện của Thường Tiễn không làm hắn khó chịu mà Hắc Vô Tâm còn khá thoải mái trước sự phá bĩnh này của hắn, Hắc Vô Tâm rời môi Linh Nhi cười ha hả:
– Ha ha ha… Thường đường chủ cuối cùng cũng không chịu nổi, phải tìm tới tận đây để xem ta hành lạc hay sao?
Câu nói của hắn khiến cho cả Linh Nhi và Văn Mẫn đều giật mình quay đầu lại, hai nàng chìm đắm trong biển tình nhục dục tới nỗi không hề phát hiện ra sự có mặt bất ngờ của Thường Tiễn nơi đây. Cả hai nhanh chóng nhận ra vị sư huynh đạo mạo của mình, bất giác ngồi thụp xuống, hai tay ve vội hai bầu ngực của mình, mặt đỏ bừng vì xấu hổ, không dám ngẩng đầu lên. Thường Tiễn không nhìn bọn họ, hắn nhìn về phía Hắc Vô Tâm và lên tiếng:
– Luyện chủ, người nên giữ gìn sức khỏe, ngày mai chúng ta còn phải đối phó với đệ tử Thanh Vân Môn khi họ tới cứu người…
Hắc Vô tâm nghe vậy khoái trá cười ha hả:
– Hahaha… vẫn là Thường đường chủ nghĩ tới đại cục của Luyện huyết đường. Nhưng ngươi yên tâm, một khi ta có được Phệ Huyết Châu, há sợ bọn đạo sĩ thối Thanh Vân Môn đó hay sao.
Nói đoạn, hắn đứng phắt dậy, chĩa con cặc bóng loáng ra, hiên ngang sừng sững, tay nắm chặt lại, kêu răng rắc, miệng gằn lên một giọng điệu vô cũng bệnh hoạn:
– Khi đó, ta sẽ san phẳng núi Thanh Vân, giết hết lũ nam nhân đực rựa trên đó, bao gồm cả lão Đạo Huyền giả nhân nghĩa kia, ta sẽ bắt giữ lại toàn bộ đám nữ nhân của Tiểu Trúc Phong cho các người đụ đéo cho thỏa mãn, ta sẽ được gặp lại Tô như và Thủy Nguyệt, ắt hẳn hai nàng sẽ không thể quên con cặc này của ta… HAHAHAHAHA…
Tiếng cười khả ố, bệnh hoạn và vô cùng đắc trí của hắn vang lên khắp sơn động, Thường Tiễn nghe vậy thì trong lòng căm phẫn vô cùng, nhưng hắn vẫn cố gắng kiềm chế cơn phẫn nộ, hai tay nhẹ nhàng đưa ra hành lễ:
– Luyện chủ, người vẫn nên nghỉ ngơi sớm thì tốt hơn, hai nữ nhân Thanh Vân này hãy giao cho ta, Thường Tiễn ta sẽ canh chừng bọn họ, đảm bảo Thanh Vân Môn lần này sẽ không thể cứu người…
Hắc Vô Tâm nhìn xuống bộ dạng run rẩy của Linh Nhi và Văn Mẫn thì không khỏi ngạc nhiên, hai nữ nhân này từ lúc bị khuất phục tới giờ cứ thấy cặc là như mèo thấy mỡ, lao vào bú lấy bú để, rồi trèo lên cặc mà dập tơi bời hoa lá. Vậy mà lần này trước mặt Thường Tiễn lại xấu hổ tới run rẩy. Không phải là một kẻ ngốc, hắn đương nhiên thấy có cái gì đó khác thường ở đây, bỗng nhiên hắn nhìn Thường Tiễn, nở một nụ cười đầy tà ý:
– Hehehe… Thường đường chủ, từ ngày gia nhập Luyện Huyết Đường, ta chưa từng thấy ngươi gần gũi với nữ nhân, hôm nay ta muốn xem liệu ngươi có phải là đàn ông hay không… hehehe… hai con điếm này… thưởng cho ngươi…
Nói đoạn hắn ngồi xuống, vít đầu Linh Nhi và Văn Mẫn về phía mình và thì thào vào tay hai nàng những lời mị hoặc:
– Nào… trước mặt hai nàng là ông chủ mới của các nàng… hãy tới chăm sóc hắn đi… và cho hắn biết sự lợi hại của hai nàng… hehehe…
– Ư… đừng… luyện chủ… cầu xin ngài… đừng…
Hai nàng vừa định mở mồm ra van xin thì thấy ánh mắt sắc như dao của hắn như muốn lấy mạng mình thì run bắn, ngồi thụp xuống, không dám ngẩng đầu lên, hắn nhìn về phía Thường Tiễn, bước ra khỏi bồn tắm, khoác lên mình chỉ một chiếc áo choàng đen, đi về phía Thường Tiễn:
– Đường chủ yên tâm, sẽ không có kẻ nào dám bước vào đây, ngươi cứ yên tâm tận hưởng món quà ta ban tặng nhé… HAHAHAHA…
Nói đoạn hắn cười lớn, hiên ngang bước ra khỏi sơn động. Thường Tiễn nhìn bóng hắn bước ra khỏi phòng, khuất hẳn sau bức rèm mới vội vàng bước tới hai nàng, vội vã lên tiếng:
– Hai vị sư muội, Thường Tiễn bất tài, để hai người chịu khổ rồi.
– Thường Tiễn đại ca… mau cứu bọn muội ra khỏi đây… huhuhu…
Linh Nhi bất ngờ bật khóc, lý trí tỉnh lại, đối diện với đồng môn sư huynh trong hoàn cảnh không mảnh vải che thân khiến nàng cảm thấy ê chề, nỗi nhục nhã không cách nào tả xiết. Linh Nhi bất giác bật khóc lớn. Thường Tiễn định lên tiếng an ủi thì bất ngờ hắn cảm thấy lạnh sống lưng, hắn bất chợt thay đổi thái độ, hai mắt long lên sòng sọc, tóm lấy đầu hai nàng, đứng thẳng dậy mà hét lớn:
– HAHAHA… HAI CON ĐIẾM THANH VÂN MÔN CÁC NGƯƠI HÔM NAY LỌT VÀO TAY BẢN CÔNG TỬ THÌ ĐỪNG HÒNG THOÁT, NÊN NHỚ, BẢN CÔNG TỬ ĐANG RẤT BUỒN BỰC, KHÔN HỒN THÌ HÃY HẦU HẠ TA CHO THẬT TỐT VÀO…
Dứt lời, cả Văn Mẫn và Linh Nhi chưa kịp ngạc nhiên bởi thái độ của Thường Tiễn thì một luống hắc khí tỏa ra từ hai bàn tay hắn bao phủ lên đầu của Linh Nhi và Văn Mẫn khống chế tâm trí của hai nàng. Ngay khi hắn buông tay ra lập tức cả Linh Nhi và Văn Mẫn đều khựng lại, ánh mắt hai nàng dại đi, vẻ xấu hổ nhục nhã của Linh nhi ban nãy tan biến hoàn toàn, cả hai nhìn lên Thường Tiễn với ánh mắt khát tình và nụ cười dâm đãng, khác hẳn vẽ xấu hổ, ngượng ngùng ban nãy:
– Hihihi… chủ nhân… người đang buồn phải không, vậy hãy để tỷ muội thiếp làm cho chủ nhân hết buồn nhé… ư… hihihi…
– Hehehe… đúng vậy, hãy để bọn thiếp hầu hạ chàng nào… ư… hihi…
– HEHEHE… VẬY MỚI PHẢI CHỨ… NÀO… MAU TỚI ĐÂY VỚI TA…
Thường Tiễn bật cười dâm, hắn ngảy lùi lên ba trượng về phía chiếc giường ngủ của Hắc Vô Tâm, một tay vẫy vẫy về phía hai nàng như ra lệnh.
Cả Văn mẫn cùng Linh Nhi lúc này nhanh chóng trở nên khát tình, thèm muốn, hai người cười khúc khích. Rồi không ai bảo ai, cả Văn Mẫn và Linh Nhi với thân hình trần truồng, sải chân dài miên man thẳng tắp bước ra khỏi bồn tắm tiến về phía Thường Tiễn. Mỗi bước chân của hai người con gái uyển chuyển, lắc lư, hai cặp vú rung rinh, nhấp nhô theo từng chuyển động, những giọt nước trên cơ thể trần trụi của hai nàng cứ vương vãi theo từng bước chân kèm với đó là nụ cười mị hoặc càng tăng sát thương khiến cho trống ngực Thường Tiễn đập thình thịch. Một người điềm tĩnh trong mọi hoàn cảnh như Thường Tiễn cũng không khỏi động lòng trước hoàn cảnh này. Hắn cố nuốt ực cái nước miếng ngược vào trong, rủa thầm trong bụng bảo sao mà lũ yêu ma này không ngày đêm bắt cóc gái xinh về đây mà hãm hiếp, mà thuần phục…
Lúc này đây, Thường Tiễn đã bị Linh Nhi và Văn Mẫn áp sát, hai cơ thể mềm mại, trần truồng của nữ nhân ép chặt lấy cơ thể của hắn, bốn bàn tay búp măng đang không ngừng vuốt ve lồng ngực của hắn, kèm theo đó là những tiếng cười khúc khích và những âm thanh rên rỉ nhè nhẹ khiến cho Thường Tiễn nổi da gà. Thấy bộ dạng đó của hắn, Hắc Vô Tâm đứng phía sau ba người nãy giờ không khỏi bật cười sảng khoái:
– HAHAHA… THƯỜNG TIỄN À THƯỜNG TIỄN… NGƯƠI BIẾT KHÔNG, TRÊN ĐỜI NÀY CÓ HAI THỨ KHOÁI KHẨU MÀ NAM NHÂN SỐNG TRÊN ĐỜI NÀY KHÔNG THỂ BỎ QUA HAY SAO. THỨ NHẤT LÀ CHƠI GÁI ĐẸP, THỨ NHÌ LÀ CHƠI GÁI ĐẸP CỦA THANH VÂN MÔN… NAY TA ĐÃ THUẦN PHỤC HAI CON DÂM NỮ NÀY RỒI… PHẦN NGON NHẤT LÀ DÀNH NGƯƠI… NẾU NGƯƠI KHÔNG HƯỞNG THỤ CHO TỐT… LÀ PHỤ LÒNG TA ĐÓ… HEHEHEHEHE…
– HAHAHAHA… ĐA TẠ LUYỆN CHỦ BAN THƯỞNG, THƯỜNG TIỄN HÔM NAY NHẤT ĐỊNH KHÔNG LÀM NGƯỜI THẤT VỌNG, MỜI NGƯỜI NGỒI XUỐNG GHẾ THỊ DÂM CẢNH TA ĐỊT HAI CON ĐIẾM THANH VÂN MÔN NÀY…
Thì ra thái độ của Thường Tiễn quay ngoắt 180 độ là vì hắn nhận ra sự có mặt bất ngờ của Hắc Vô Tâm từ phía sau. Thật ra Hắc Vô Tâm trước nay chưa từng hoàn toàn tin tưởng Thường Tiễn, bởi xuất thân của hắn không ai kiểm chứng được. Nhưng vì Thường Tiễn quá tài năng, hắn sợ rằng nếu giết nhầm thì khác gì tự hủy đi một cánh tay của mình. Vì thế dù rất trọng dụng nhưng Hắc Vô Tâm vẫn luôn luôn đề phòng. Hôm nay, trước thái độ buổi tối của Thường Tiễn, hắn lại càng nghi ngờ Thường Tiễn là nội gián của Thanh Vân Môn. Vì vậy, giờ chỉ có thể tận mắt nhìn thấy Thường Tiễn thóa mạ, hành hạ hai nữ nhân này, hắn mới yên tâm về gã thuộc hạ xuất sắc này…
Một người thông minh như Thường Tiễn sao lại không nhận ra sự đề phòng của Hắc Vô Tâm, vừa rồi chỉ lơ là một chút thôi thì cả hắn và hai vị sư muội xinh đẹp này không biết sẽ phải lãnh hậu quả như thế nào. Thật may mắn là hắn vẫn còn giữ được sự tỉnh táo cùng một cái đầu lạnh.
Nghe Thường Tiễn mạnh dạn thóa mạ Linh Nhi và Văn Mẫn là hai con điếm, Hắc Vô Tâm đắc chí cười ha hả. Hắn nhấc người bay lên ngồi chễm chệ trên một chiếc ghế, vẻ mặt đắc chí nhìn hoàn cảnh trước mặt. Linh Nhi và Văn Mẫn tâm trí lúc này bị khống chế hoàn toàn, hai nàng người trên, kẻ dưới, lúc này đang phối hợp nhịp nhàng, lột bỏ từng lớp, từng lớp y phục của Thường Tiễn ra khỏi người hắn.
Thường Tiễn không phải là trai tân, không phải hắn chưa từng chơi gái bao giờ, mà do bản thân hắn không có tính lăng nhăng, trước sau chung thủy chỉ trao tấm chân tình và thể xác với một vị sư muội xinh đẹp trên Tiểu Trúc Phong, trước khi gia nhập Luyện Huyết Đường làm nội gián, hắn hứa với nàng là trái tim và thân xác chỉ thuộc về một mình nàng, tuyệt đối sẽ không động lòng trước bất cứ nữ nhân nào, chính vì vậy mà suốt mấy năm ở trong Luyện Huyết Đường, mặc cho Hắc Vô Tâm và đồng bọn đã hãm hiếp không biết bao nhiêu nữ nhân bọn chúng bắt cóc về, nhưng Thường Tiễn chưa bao giờ động tới bọn họ…
Suốt ngần ấy năm, không phải là Thường Tiễn không thèm muốn, không phải là hắn không khao khát, nhưng phần vì những nữ nhân trước bọn Hắc Vô Tâm bắt về hãm hiếp nhan sắc quá đỗi bình thường, tuyệt nhiên không thể so sánh với nữ nhân trên Tiểu Trúc Phong, phần vì lời hứa với ý chung nhân son sắt chờ đợi trên Thanh Vân Môn, mỗi lần lên cơn dâm nứng, hắn lại làm bạn với cánh tay cho thỏa nỗi niềm.
Nhưng hôm nay, dù rằng là bất đắc dĩ, nhưng đứng trước cám dỗ cực lớn trước mặt, hơn nữa vài năm qua, khi gia nhập Luyện Huyết Đường, để có được sự tin tưởng của Hắc Vô Tâm, Thường Tiễn bắt buộc phải học một số yêu thuật của ma giáo để có được sự tín nhiệm của hắn, chính vì vậy, dục tính kìm nén lâu ngày chỉ chờ giây phút này là bùng phát. Ngay khi con cặc hắn bị bàn tay ngọc ngà của Linh Nhi vuốt nhẹ qua lớp quần lót, một tiếng nổ lớn vàng lên trong đầu Thường Tiễn, bức tường phòng thủ của hắn đã sụp đổ hoàn toàn, hắn nhắm mắt nhủ thầm “Tống Đại Nhân, Tề Hạo, thật sự xin lỗi hai người, Thường Tiễn ta không còn cách nào khác”. Đột nhiên Thường Tiễn mở to hai mắt, tròng mắt hắn lúc này đỏ au như quỷ khát tình, hắn nhìn Hắc Vô tâm cười điệu cười đê tiện không kém:
– HEHEHE… HẮC LUYỆN CHỦ… NGƯỜI ĐÃ THƯỞNG BỌN CHÚNG CHO TA… VẬY THÌ TỪ GIỜ TỚI SÁNG KHÔNG ĐƯỢC ĐỘNG TỚI CHÚNG NỮA. HÔM NAY, THƯỜNG TIỄN SẼ CHO LUYỆN CHỦ THẤY SỰ LỢI HẠI CỦA TA, THƯỜNG TIỄN TA KHÔNG CHỈ BIẾT CHƠI GÁI… MÀ CÒN CHƠI RẤT GIỎI… HEHEHE…
– HAHAHA… KHÁ LẮM… VẬY MỚI XỨNG LÀ THUỘC HẠ CỦA HẮC VÔ TÂM TA… ĐƯỢC LẮM… TA Ở ĐÂY XEM NGƯƠI THỂ HIỆN…
Thường Tiễn mỉm cười đắc thắng, hắn lột phăng lớp y phục còn sót lại trên người, ném vào một góc, trong nháy mắt, cơ thể hắn hoàn toàn trần truồng, con cặc chĩa ngược lên, to, dài gân guốc, hiên ngang sừng sững trước ánh mắt ngưỡng mộ và thèm khát của hai nàng.
Thường Tiễn kéo Văn mẫn đứng dậy, hai tay hắn vòng ra phía sau, ốp chặt lấy hai bên mông tròn lẳn, săn chắc của hai nàng mà ép sát hai thân thể trần truồng, thơm phức của hai nàng vào cơ thể hắn, giọng hắn từ từ buông lơi:
– Hehehe… từ giờ các nàng là hầu nữ của ta… hãy phục vụ ta cho thật tốt vào đấy…
Ánh mắt của Linh Nhi và Văn Mẫn lúc này vẫn dại đi, cả hai cùng trả lời trong vô thức:
– Ư… vâng… bọn thiếp… sẽ là những con điếm chung thành của chủ nhân… chúng thếp… sẽ ư… cố gắng hết sức để hầu hạ người… hay cho bọn thiếp… được hầu hạ người… ư… ư…
– HAHAHA… TỐT LẮM… VẬY… TỚI ĐÂY… CHÚNG TA BẮT ĐẦU THÔI NÀO… ĐỪNG ĐỂ HẮC LUYỆN CHỦ THẤT VỌNG VỀ CÁC NGƯƠI ĐÓ…
Nói đoạn, Thường Tiễn lôi hai nàng đi tới gần chiếc giường của Hắc Vô Tâm, Hắn vừa nhìn Hắc Vô Tâm, vừa lấy một tấm chăn dải xuống bên dưới, sau đó kéo hai nàng tới gần, lấy giọng điệu của chủ nhân mà ra lệnh:
– Được rồi… nào… mau tới đây, phục vụ chủ nhân của các ngươi đi…
– Ư… vâng… thưa chủ nhân…
Ngay lập tức, cả hai người cũng tiến về phía Thường Tiễn, Linh Nhi và Văn mẫn cùng đưa miệng của mình áp sát miệng hắn, le lưỡi ra và lùa vào trong miệng Thường Tiễn cùng một lúc. Hắn ngay lập tức há lớn miệng đón cả hai chiếc lưỡi mềm mại nhưa lụa tiến vào trong, trước sự ngỡ ngàng của Hắc Vô tâm, Thường Tiễn xoắn lấy lưỡi của hai nữ nhân một cách vô cùng thuần thục và điêu luyện, bàn tay hắn xoa xoa, vuốt ve nhẹ nhàng, mơn trớn lên hai bờ mông con vút ra phía sau của Linh Nhi và Văn Mẫn, miệng khẽ rên ú ớ:
– Ư… Ưm… um… ư… ư… tốt lắm… đúng là hầu nữ tốt của ta… ư… um…
Sau màn nút lưỡi tay ba chan chê, hắn rời lưỡi của hai nàng, nằm ngửa ra sàn nhà. Linh Nhi cùng Văn Mẫn thấy vậy ngay lập tức bò xuống theo Thường Tiễn, áp sát lên cơ thể hắn ở hai bên. Ba chiếc lưỡi lại tiếp tục đấu đá với nhau ở tư thế Thường Tiễn nằm ngửa, hai nàng nằm bò ở hai bên, hai cắp mông cong vút ra phía sau, liên túc lắc lư theo sự chuyển động của hai người. Hắc Vô Tâm ngồi trên ghế chứng kiến cảnh này, con cặc xuất tinh đã 6 – 7 lần trong đêm tiếp tục ngỏng dậy, hắn đưa tay vuốt nhẹ, mắt không rời khỏi thân thể của hai nàng.
Thường Tiễn ở bên dưới, đầu liên tục lắc lư sang hai bên, hắn hết nút lưỡi Linh Nhi rồi lại chuyển sang Văn Mẫn, mùi hương nữ nhân Thanh Vân Môn quả nhiên danh bất hư truyền. Hai nàng không những xinh đẹp mà kỹ năng và độ dâm đều vượt trội so với người tình của hắn.
Lúc này, lưỡi của Văn Mẫn và Linh Nhi đã đồng thời rời khỏi miệng hắn mà liếm sang hai bên má, hai bên tai, mỗi nàng một bên, phối hợp vô cùng ăn ý và nhịp nhàng, làm cho hắn đê mê vô cùng tận:
– Ư… Aaaa… tốt lắm… tuyệt quá… a. Aaa…
Sau khi nhịp nhàng liếm hết khuôn mặt của Thường Tiễn, Văn Mẫn chủ động trườn xuống bên dưới, trong khí hắn chưa kịp rên thì đã lại bị Linh Nhi trám kín miệng khiến cho Thường Tiễn chỉ còn biết ú ớ trong cuống họng. Nàng vừa đá lưỡi tách tách với hắn vừa cười khúc khích:
– Hihi… chủ nhân… người có thích không… Linh Nhi làm tốt chứ… um… hihihi…
– Ư… ưm… tốt lắm… ta rất hài lòng… hai nàng rất tốt… ư… ư… ư…
Thường Tiễn nằm yên bên dưới, đá lưỡi tanh tạch, nhóp nhép với Linh Nhi, trong khi ngay bên dưới, đầu ti của hắn đang bị xoắn chặt lại bởi chiếc lưỡi mềm mại và dẻo quẹo của Văn Mẫn. Thường Tiến nằm yên, há miệng, lè lưỡi ra mà hưởng thụ, thi thoảng lại giật nảy lên một cái, rõ ràng đến lúc này chính hắn cũng bị tình dục chi phối hoàn toàn, nhất thời còn quên luôn mình là người của Thanh Vân Môn…
Linh Nhi sau một hồi nấu cháo lưỡi đầy mê hoặc với Thường Tiễn thì cũng trườn xuống bên dưới mà liếm nốt bên ti còn lại của hắn. Hai người hai bên, hai cái lưỡi liên tục công kích không ngừng vào hai đầu ti, thi thoảng hai nàng lại le lưỡi liếm một đường thật dài lên tận cánh tay, điều này khiến hắn sởn gai ốc vì sướng:
– Ôi… aaaaa… tuyệt quá… ta sướng quá… liếm nữa đi… liếm nữa đi… aaaaa…
Cả hai cùng cười thích thú trước biểu hiện cố gắng chịu đựng của hắn. Văn Mẫn lúc này đã trườn xuống bên sưới, nàng đang liếm lên bên sườn của hắn, một tay cầm vào con cặc cứng ngắc của hắn mà bóp và sục mạnh:
– Ưm… ôi… hihihi… cứng quá rồi nè… thích quá đi… ư… ư…
Linh Nhi thấy vậy cũng luồn tay xuống tóm lấy thân cặc, hai nàng chia nhau mỗi người một khúc, cả thân cặc Thường Tiễn bị bao phủ bởi hai bàn tay ngọc ngà, ấy vậy mà nó vẫn lòi cái đầu khấc lên trên, đủ thấy hai nàng đã khiến nó to và dài như thế nào.
Quá khó chịu vì phải nằm yên chịu đựng sự công kích của hai người, Thường Tiễn ra lệnh như một ông chủ:
– Ư… được rồi… Linh Nhi… mau lên trên này… ta muốn bú vú của nàng…
– Hihi… vâng… thưa chủ nhân…
Linh Nhi ngẩng đầu lên, mỉm cười quẹt ngang miệng, sau đó nàng trèo lên phía trên, ngược hẳn với đầu của Thường Tiễn rồi nằm nghiêng người, áp sát vào cơ thể hắn, một bầu vú căng tròn của nàng từ từ hạ xuống cái miệng tham lam, chờ mong của Thường Tiễn:
– Ôi… ưm… ư…
Linh Nhi bật rên khẽ khi đầu vú nàng bị bao trùm bởi cái miệng của hắn, Thường Tiễn há lớn miệng ngoạm chặt một bên vú mà mút mạnh, sau đó hắn dùng đầu lưỡi đánh tanh tách lên đầu vú của Linh Nhi một cách vô cùng điệu nghệ, chả mấy chốc đầu ti đỏ hồng của nàng đã trở nên cứng ngắc trước miệng lưỡi hắn. Linh Nhi há miệng rên lớn, hạ thể nàng liên tục chà sát xuống bên dưới trong khi một tay nàng xoa xoa lên đầu hắn, miệng nàng cũng ngoạm lấy một bên ti của hắn, mút chùn chụt mà công kích lại:
– Ôi… ư… chủ nhân ơi… đừng mà… em sướng… thiếp sướng… bú vú thiếp nữa đi… bú mạnh lên… ư… ư… ư…
Linh Nhi vừa rên ư ử vừa ra sức chà sát bầu vú vào trong miệng hắn, nàng như muốn nhét hẳn bầu vú căng tròn của mình vào trong miệng hắn vậy. Ở bên dưới, Văn Mẫn đang quỳ giữa hai chân hắn, mông cong vút ra phía sau, hai tay nàng tóm lấy con cặc, vuốt nhẹ mấy cái rồi há lớn miệng, từ từ ấn đầu khấc của hắn vào trong miệng nàng mà nút một cú thật mạnh. Một cảm giác ấm nóng, mềm mại bao trùm cả đầu khấc của Thường Tiễn, hắn nhả vú ra, hẩy hông tống ngược con cặc vào sâu trong miệng Văn Mẫn mà la lớn:
– AAAA… TUYỆT QUÁ… HAI NÀNG… GIỎI QUÁ… BÚ NỮA ĐI… BÚ MẠNH LÊN CHO TA… SƯỚNG CẶC QUÁ… AAAAA…
Như được cổ vũ, Văn Mẫn càng ra sức bú liếm mút một cách vô cùng cuồng nhiệt, đầu nàng gật gù liên tục, tốc độ mỗi lúc một nhanh và mạnh hơn. Nước miếng nàng trào ra bao phủ lấy toàn bộ con cặc hắn, chảy nhễu dệu xuống cả bìu dái. Cuống họng nàng rên ư ử, những âm thanh nhóp nhép liên túc phát ra từ miệng Văn Mẫn khiến con cặc hắn như nở to hơn ra, nằm chật ngất trong miệng nàng. Thường Tiễn nhả vú Linh Nhi ra mà rên lớn:
– ÔI… AAAAA… CHẾT TA RỒI… LINH NHI… NGỒI LÊN MẶT TA MAU… TA MUỐN LIẾM LỒN NÀNG… AAAA…
Linh Nhi ngay lập tức quỳ đứng dậy, nàng kẹp lấy đầu hắn bằng cặp giò trắng muốt của mình rồi từ từ hạ mông xuống mặt Thường Tiễn:
– Ư… ÔÍ… Ư… AAAA… CHÀNG ƠI… THIẾP SƯỚNG… CHỦ NHÂN ƠI… ĐỪNG MÀ… THIẾP RA… EM RA AAAAA…
Linh Nhi ngay lập tức cong người rên lớn, mông nàng hạ sát xuống mặt hắn. Thường Tiễn hai tay vươn lên ôm chặt cặp mông của Linh Nhi giữ chặt nó ở mặt mình, không cho nàng nhổm dậy. Hắn há miệng thật lớn, ra sức vét thật sâu lưỡi mình vào khe lạch đào của nàng, suối tiên trong người Linh Nhi ngay lập tức trào đầy vào miệng hắn theo từng tiếng nấc run rẩy của nàng.
Ở bên dưới, Văn Mẫn lúc này đã nhả con cặc hắn ra, nàng duỗi cặp chân miên man nuột nà của mình xuống dưới, ép sát hai bầu vú căc trong của nàng chèn con cặc hắn vào giữa rồi ra sức trườn lên trườn xuống trên người hắn. Thường Tiễn gồng cứng người trước kỹ năng con hơn cả gái thanh lâu của hai nàng. Hắn ra sức vét ngoái, lạo xạo thật sâu lưỡi của mình vào lồn Linh Nhi. Cả ba người, kẻ rên la, người gồng mình chịu đựng, người thì cười khúc khích, thích thú, tất cả những âm thanh hỗn tạp đó càng khiến cho căn phòng của Hắc Vô Tâm trở nên động tình hơn bao giờ hết.
Bú lồn Linh Nhi chán chê, uống no dâm thủy của nàng, Thường Tiễn ra lệnh cho hai người đổi chỗ. Cả hai nghe thế thì xoay một vòng đổi chỗ cho nhau, Văn Mẫn chèo lên trên, tiếp tục hành động giống hệt với Linh Nhi lúc nãy, nàng ngỗi lên mặt hắn, tiếp tục xàng xê cặp mông no tròng của mình trượt lên trượt xuống trên khuôn mặt điển trai của hắn, khuôn mặt lúc này đã nhơ nhớp dâm khí của cả hai nàng. Còn bên dưới, Linh Nhi không sục cặc hắn nữa, cũng không bú cu cho hắn nữa, nàng nứng quá thể rồi, không thể chờ thêm được nữa. Linh Nhi ngồi trên hạ bộ của Thường Tiễn, kê con cặc vào đúng cửa lồn ướt nhẹp của mình rồi từ từ hạ mông xuống.
Dưới sức nặng từ cơ thể Linh Nhi, âm hộ của nàng mở lớn hết cỡ, từng chút… từng chút một xâm chiếm hoàn toàn con cặc to lớn của Thường Tiễn. Một cảm giác nóng hổi bao trùm toàn bộ thân cặc hắn. Đã lâu lắm… phải mấy năm rồi, Thường Tiễn mới lại được tận hưởng cảm giác phê pha như thế này, không chỉ một mà tận hai cái lồn đang vây quanh hắn. Quá phấn khích, hắn nhả cái lồn ướt nhẹp của Văn Mẫn bên trên ra mà la lớn:
– AAAA… TUYỆT QUÁ… SƯỚNG CẶC QUÁ… AAAAA…
Hắn rên lớn, ra sức rướn người lên tống cặc vào sâu trong lồn Linh Nhi, trong khi đó nàng cũng ở trong tư thế ngồi ếch, nhấp nhổm không ngừng địt xuống con cặc của hắn, cả hai người rên, kẻ la tiếng kêu khoái lạc vang khắp căn phòng:
– Ư… ÔI… Ư… Ư… CẶC CHÀNG TO QUÁ… EM SƯỚNG… SƯ TỶ ƠI… MUỘI SƯỚNG LỒN QUÁ… MUỘI RA MẤT… AAAAA…
Thường Tiễn cũng định hét lên thì bất ngờ bị cái lồn của Văn Mẫn bao phủ hoàn toàn khiến cho tiếng thét của hắn chưa kịp phát ra thì đã tắt ú ớ rồi tắt ngúm trong cuống họng. Hắn cũng nhanh chóng luồn lưỡi sâu vào bên trong lồn nàng mà liếm mút, mà ngoáy loạn xạ. Hai cái lồn khít khao, một cái đang nuốt chửng con cặc hắn, một cái thì được hắn bú liếm không ngừng. Lưỡi hắn như co mà thuật, lúc cứng thì cứng, lúc mềm cần mềm, khí cứng thì chọc thật sâu vào trong lồn nàng, khi mềm thì lại như một tấm lụa, một con rắn liến tục khuấy đảo khe lồn làm cho Văn Mẫn cũng nhanh chóng quăn quại trước cái lưỡi điệu nghệ của hắn:
– Ư… AAAA… ỐI CHÀNG ƠI… CHÀNG LIẾM LỒN GIỎI QUÁ… EM RA MẤT… EM RA… AAAAA…
Cơ thể Văn Mẫn giật lên như điện, dâm khí tiếp tục trào ra từ miệng hắn. Cả nàng và Linh Nhi người nhún, kẻ sang sê, người dưới cặc, kẻ chà lồn, đam mê khoái cảm không biết đâu mà kể xiết.
Hai nàng nhìn nhau, thích chí cưới thích thú, hai cái đầu rướn tới nhau, hai cái khuôn mặt xinh đẹp trở nên mai dại nhìn nhau, hai cái miệng nhỏ bé, xinh xắn tìm tới nhau, xoắn chặt lấy lưỡi của nhau, trong khi hai cặp mông vẫn đều đều cong việc của mình. Thường Tiễn gồng cứng người, dưới sự co bóp khủng khiếp từ cái lồn Linh Nhi cũng với những tiếng rên ư ử từ hai nàng, một người đã lâu không làm tình như hắn sẽ không thể chịu được mất, mà hắn thì chưa muốn đầu hàng sớm như vậy.
Đang cao trào khủng khiếp, chuẩn bị lên đỉnh thì Thường Tiễn bất ngờ dừng lại. Hắn đẩy Linh Nhi cái póc ra khỏi con cặc của mình trước sự hụt hẫng của nàng rồi chồm dậy ở tư thế quỳ đứng, hắn hấp tấp kéo Văn Mẫn sáp lại trám kín lấy môi nàng bằng một nụ hồn cuồng vã và khao khát, trong khi đó, Linh Nhi cũng ngay lập tức nhào tới mà liếm liên tiếp lên đầu ti của hắn, cả tay nàng và Văn Mẫn cùng tóm lấy khúc thịt cương cứng, nhầy nhụa đó mà nhịp nhàng đẩy đưa, khi Văn Mẫn rời môi Thường Tiễn di chuyển xuống đầu ti bên này thì bên kia, lưỡi của Linh Nhi lại rê dần lên mà trám kín lại miệng hắn liền, cả hai nàng gần như không để cho Thường Tiễn 1 phú nào để thở, để xả hơi vậy…
– AAAAA… KHỐN KIẾP… HAI CON ĐIẾM NÀY… XEM TA ĐỊT CHẾT CÁC NGƯƠI ĐÂY… AA…
Hắn hét lớn, đầy cả hai nàng nằm ngửa ra sàn, hai chân dang rộng đồng thời cắm mặt vào lồn của Văn Mẫn mà nút thật chặt múi thịt thơm ngon, đỏ mọng đó của nàng, lưỡi hắn vét thật sâu, thật sâu vào bên trong, lạo xạo không ngừng. Linh Nhi quằn quại, rên rỉ trước kỹ năng vét màng này của hắn, cơ thể nàng nảy lên từng hồi, hét lớn:
– Ư… AAAAA… ÔI… Ư… AAA… THIẾP SƯỚNG LỒN QUÁ… CHÀNG VÉT MẠNG LÊN… LIẾM MẠNH NỮA LÊN… THIẾP RA ĐÂY… AAAAA…
Văn Mẫn hét lớn, nàng rên rỉ rồi hẩy lồn lên dâm khí theo cơn nứng mà trào ra chảy đầy cả khoang miệng của hắn. Thường Tiễn dính chặt lấy lồn nàng không rời, dâm khí ra bao nhiều hắn tiếp tục hút vào miệng bằng sạch, uống tới no thì thôi…
Nhả lồn Văn Mẫn ra, hắn chĩa con cặc ra trước mặt Linh Nhi mà cười dâm:
– Hehehe… tại nàng mà nớ dơ thế này, làm sao ta dùng nó để địt sư tỷ của nàng đây… hehehe?
– Ư… hihihi… chủ nhân… vậy để thiếp làm sạch nó cho chàng nhé… ư…
Vừa dứt lời, Linh Nhi trườn luôn xuống bên dưới, nàng ngay lập tức há miệng nuốt chửng con cặc bóng loáng dâm khi của chính nàng bao quanh nó, đã thế còn vừa bú vừa nhìn lên Thường Tiễn, điệu bộ vô cùng đĩ thõa…
– Ư… ư… aaaa… khá lắm… con điếm của ta… bú nhanh lên… làm sạch nó cho ta…
Linh Nhi mỉm cười, nàng chu mỏ lên bú, mút và nút liên tiếp một hồi, mãi cho tới khi con cặc hắn hết sạch dâm khí, nàng mới kê nó vào cửa lồn của Văn Mẫn mà cười dâm:
– Ư… hihihi… chủ nhân… mời người thị tẩm…
Ngay sau khi con cặc nằm đúng nới cửa lồn ướt nhẹp của Văn Mẫn, Thường Tiễn cười lớn đầy đắc chí, hắn hẩy nhẹ lên một cái, nó đã chui tọt vào trong, nằm chật cứng trong lỗ lồn nàng:
– Ôi… Ư… ưm… um… um… um…
Văn Mẫn cong hai chân ngược lên, nàng vươn hai tay tóm lấy chân mình dang rộng ra cho con cặc hắn dễ dàng thò ra thụt vào trong lồn mình. Thường tiễn lúc này ở tư thế quỳ đứng đang nhịp nhàng khoan thai tống cặc vào lồn Văn Mẫn, con cặc hắn nhanh chóng bị dâm khí của nàng bôi trơn cho nó trở nên bóng loáng. Thân cặc vừa dài lại vừa to thoắt ẩn thát hiện trong lồn nàng, trong khi bên trên, hắn vẫn đang đá lưỡi với Linh Nhi nhóp nhép, nhóp nhép. Tiếng rên khoái lạc của Văn Mẫn, tiếng nhóp nhép và tiếng rên ư ư trong cuống họng của Linh Nhi và những âm thanh bạch bạch do cặc hắn và lồn Văn Mẫn tạo thành một thứ âm thanh hỗn tạp và kích dục vô cùng tận.
Từ nãy tới giờ, Hắc Vô Tâm ngồi yên, Hắn ngồi trên mỉm cười khoái trá, thường thức màn đụ đéo này cứ như một vị vua bệnh hoạn vậy. Nhưng điều hắn đắc chí nhất là chứng kiến Thường Tiễn hành hạ nữ nhân của Thanh Vân Môn như đối xử với hai con điếm đã khiến hiềm nghi của hắn đối với gã thuốc hạ tài giỏi này biến mất hoàn toàn. Từ đây hắn đã yên tâm hẳn về Thường Tiễn, không cần phải đề phòng nữa…
Thường Tiễn địt Văn Mẫn theo kiểu truyền thống chán chê, hắn rút phăng con cặc ra khỏi lồn nàng, lật nghiêng nàng lên và vỗ vỗ vào mông nàng và ra lệnh:
– Nào, chổng mông lên cho ta…
Văn Mẫn ngay lập tức xoay người lại quỳ bò dưới đất, nàng chống tay và thõng lưng xuống, cặp mông vì thế ngay lập tức cong vút ra phía sau mời gọi. Thường Tiễn không câu nệ nữa. Hắn ngay lập tức áp sát rồi nhét con cặc vào khe lồn nàng đang vun đầy ra phía sau. Không một động tác thừa, hắn đóng cái mạnh hết cỡ, con cặc gân guốc của hắn nằm lút cán trong lồn nàng kêu “PHỤP… PPPP” một tiếng khiến cho Văn Mẫn phải rướn đầu lên mà phát ra một tiếng rên rỉ khoái cảm:
– OHHHHH… AAAAA… SƯỚNG… GGGGG…
Ngay sau cú địt đó, hắn lấy hay tay giữ chặt lấy hông nàng và tiếp tục nã chan chát con cặc vào khe mông của nàng, những tiếng bạch bạch mỗi lúc một to và nhanh hơn, những tiếng rên của Văn Mẫn cũng trở nên gấp gáp và vô nghĩa hơn, cặp mông của nàng cứ nảy lên tanh tách không ngừng theo từng nhịp địt của hắn. Mặc cho Văn Mẫn quằn quại kêu la, Thường Tiễn cũng không rảnh, bởi bên trên, hắn đang bị trám kín miệng bởi chiếc lưỡi mềm mại và ma thuật của Linh Nhi.
Phải một lúc rất lâu sau, hắn mới rút con cặc ra khỏi lồn Văn Mẫn và đẩy nàng nằm sấp về phía trước như ném đi một mòn đồ chơi vậy.
Với con cặc vẫn còn ướt đẫm dâm khí bao quanh thân cặc, hắn đẩy Linh Nhi quỳ bò xuống dưới, tống nó vào miệng nàng và tiếp tục bắt Linh Nhi bú thật sạch. Nàng không ngần ngại mỉm cười nhìn hắn, bú, liếm mút sạch dâm khí của Văn Mẫn dính trên con cặc hắn rồi xoay đầu lại, chổng mông về phía Thường Tiễn, đầu nằm bẹp xuống dưới, hai tay bợ hai bờ mông của mình cong vút lên cho lồn nàng banh ra, mời gọi, rên rỉ van xin hắn:
– Ôi… ư… chàng ơi… đến lượt thiếp… thiếp làm sạch con cặc chàng rồi… thiếp… cũng muốn được địt… em lại nứng lắm rồi… em lại thèm địt rồi… ư… ư… chàng mau nhét con cặc đó vào lồn em đi… ư… ư… ư…
– Hehehe… hai con điếm của ta… tất nhiên ta sẽ lần lượt địt từng người một… ai rồi cũng có phần… hehehe…
Hắn ngay lập tức nhét con cặc đó vào lồn Linh Nhi, từ từ đẩy vào, mặt khẽ nhắm lại, miệng rít lên hưởng thụ:
– Ôi… ư… khít quá… lồn ai cũng khít và bót… khá lắm… hehehe…
Thường Tiễn tiếp tục hai tay giữ chặt hông của Linh Nhi, nhịp nhàng ra vào con cặc trong khe mông cong vút của nàng, mắt nhắm nghiền hưởng thụ, hắn địt chậm, nhưng rất mạnh, cú nào cú nấy giã bạch bạch, chan chát liên tiếp vào mông nàng khiến cho Linh Nhi cứ bật lên từng tiếng nấc, tiếng rên lớn theo mỗi nhịp giã của hắn. Cả thân hình nàng run lên bần bật, âm hộ co bóp mỗi lúc một khít khao hơn, mặc cho nó đã ra rất nhiều dâm khí:
– ÔI… Ư… Ư… Ư… AAAAA… CHỦ NHÂN ƠI… CẶC CHÀNG TO QUÁ… CHÀNG ĐỊT MẠNH QUÁ… THIẾP SƯỚNG LỒN QUÁ… AAAAA… ĐỊT NÁT LỒN THIẾP RA ĐI… LINH NHI RA ĐÂY… AAAA…
– HAHAHA… CON ĐIẾM DÂM ĐANG CỦA TA… XEM TA ĐỊT CHẾT NÀNG NÈ… CÁI LỒN HƯ HỎNG… CHẾT NÈ… CHẾT NÈ…
Thường Tiễn hét lớn và giá tăng tốc độ khiến cho mỗi cú địt của hắn trở nên nhanh và mạnh hơn, âm thanh va đập của hai bộ phận sinh dục cũng trở nên lớn hơn, dâm khí của Linh Nhi trào ra theo từng cú nã, bắn tung tóe lên thân hình cả hai người. Nàng gục đầu xuống dưới mà rên lớn, hai tay nàng nằm chặt lại, gồng mình hứng chịu từng cú thúc của Thường Tiễn. Hắn đang đắc chí nghiến răng giã phành phạch con cặc vào khe lồn nàng thì lúc này một tiếng rên lớn ngay bên cạnh cũng vang lên làm hắn cũng giật mình:
– AAAA… Ư Ư Ư Ư… ÔI… SƯỚNG… GGGGG… THIẾP CŨNG SƯỚNG LỒN QUÁ… CHỦ NHÂN… NGÀI ĐỊT GIỎI QUÁ… MẪN NHI SƯỚNG… MẪN NHI RA… AAAAA…
Thường Tiễn nhìn sang bên cạnh, thấy Hắc Vô Tâm cũng đang vật ngửa Văn Mẫn lên và đang giã phành phạch con cặc vào lồn nàng. Thì ra chứng kiến cảnh Thường Tiễn hành hạ Linh Nhi khiến cho hắn cũng không thể ngồi yên mà nhìn được nữa, hắn vồ tới, dang hai chân Văn Mẫn ra rồi đè lên người nàng và địt chan chát con cặc vào trong lồn nàng. Hai người con gái cứ rên la thảm thiết, con hai gã đàn ông thì nhìn nhau cười đắc chí. Hắc Vô Tâm vừa địt vừa cười ha hả:
– HAHAHA… HAI CON ĐIẾM NÀY QUÁ DÂM LOẠN, HÔM NAY GẶP PHẢI LUYỆN HUYẾT ĐƯỜNG BỌN TA… ĐỨNG LÀ TRỜI GIÚP CÁC NGƯƠI ĐÓ… TẬN HƯỞNG ĐI… HỰ… HỰ…
– HEHEHE… PHẢI ĐÓ LUYỆN CHỦ… BẢO ĐẢM CẢ ĐỜI BỌN CHÚNG SẼ KHÔNG BAO GIỜ QUÊN ĐƯỢC NHỮNG CON CẶC CỦA TA VÀ NGÀI…
Thường Tiễn cũng vừa địt vừa phụ họa cùng với hắn. Hắc Vô Tâm nghe vậy thì càng đắc chí hơn:
– HAHAHA… ĐẾN MẸ VÀ SƯ PHỤ CHÚNG LÀ HAI Ả TÔ NHƯ VÀ THỦY NGUYỆT TA DÁM CÁ RẰNG NẾU GIỜ CHÚNG GẶP TA CHẮC SẼ QUỲ XUỐNG MÀ XIN TA ĐỊT THÔI… HAHAHAHA… NỮ NHÂN THANH VÂN ĐỨNG LÀ THIÊN HẠ ĐỆ NHẤT DÂM LOẠN… HAHAHA…
Hắc Vô Tâm nhắc tới Tô Như và Thủy Nguyệt không ngờ lại làm cho Thường Tiễn phấn khích dữ dội. Hai vị Thanh Vân đệ nhất mỹ nhân thế hệ trước đó luôn luôn là nữ thần trong lòng hắn. Trước nay mỗi khi nghe hắn kể chuyện năm xưa bắt giữ Tô Như và Thủy Nguyệt rồi hãm hiếp hai nàng tơi tả, Thường Tiễn vẫn nhếch mép cho rằng lũ yêu ma quỷ quái này chỉ giỏi khoác lác, bôi nhọ danh dự của Thanh Vân Môn và thường không để tâm tới chuyện này. Nhưng nay, chứng kiến sự dâm đãng tột của của con gái Tô Như và đệ tử của Thủy Nguyệt, hắn không khỏi đặt ra trong đầu một nghi vấn lớn về chuyện này.
Ôi, nếu chuyện năm xưa là sự thật như lời Hắc Vô Tâm nói, thì chỉ cần nghĩ tới viễn cảnh Tô như quằn quại dưới con cặc của hắn, Thủy Nguyệt rên rỉ van xin hắn địt thì đầu hắn đã như muốn nổ tung ra rồi. Hắn vì vậy mà ra sức địt mạnh con cặc vào lồn Linh Nhi mà tiếp tục hét lớn:
– HAHAHA… LUYỆN CHỦ NGƯỜI NÓI PHẢI… NẾU NHƯ HÔM NAY MÀ BẮT ĐƯỢC CẢ HAI NGƯỜI BỌN HỌ NỮA, TA NGHĨ VỚI CON CẶC CỦA TA VÀ LUYỆN CHỦ NGÀI, BỌN HỌ SẼ KHÔNG MUỐN VỀ THANH VÂN MÔN ĐÂU… HAHAHA…
– HAHAHA… BỞI VẬY, TA TIN CHẮC RẰNG BỌN CHÚNG CHƯA THỂ QUÊN ĐƯỢC CON CẶC NÀY CỦA TA ĐÂU… HAHAHA…
Hai gã đàn ông đắc chí cười vàng khắp phòng, vừa cười vừa giã bầm dập hai người con gái bên dưới. Thường Tiễn lúc này giống như bị ma nhập, hắn xoay người Linh Nhi, đẩy về phía Văn Mẫn đang bị Hắc Vô Tâm địt ngửa bên dưới, vừa địt vừa vỗ tach tách lên hai cặp mông của nàng khiến nó muốn sưng tấy lên:
– Nào… hai con điếm của ta… mau biểu diễn cho ta xem nào… hehehehe…
Hai nàng Văn Mẫn và Linh Nhi ngay lập tức quấn chặt lấy nhau, hai chiếc lưỡi mềm mại dính chặt lấy nhau như hai con rắn, nút và mút hết nước miếng của nhau, một người thì cong mông, một người thì hẩy lồn, hai con cặc dài và bóng loáng vẫn đang đều đều giã xuống.
Lát sau, Cả Thường Tiễn và Hắc Vô Tâm không ai bảo ai mà cùng nhau đổi thế, hai gã nằm ngửa ra sàn và để Văn Mẫn, Linh Nhi cùng nhau cưỡi ngựa. Cả hai nàng ngay lập tức lựa chọn tư thế ngồi dễ dàng nhất rồi liên tục nhún nhảy không ngừng trên hai con cặc của hai gã đàn ông. Cả hai đưa tay lên ôm đầu, lắc lắc liên tục, hạ thể không ngừng nhấp nhô lên xuống, bốn bầu vú căng tròn, hồng nào liên tụng rung rinh, lắc lư theo nhịp nhấp của hai nàng.
Nhìn những bầu vú căng tròn cứ rung rinh lắc lư trước mặt, Hắc Vô Tâm và Thường Tiễn sao có thể chịu nổi, cả hai cùng đưa tay lên mà bóp vú, mà vân vê đầu ti của hai nàng, bốn bàn tay vần vũ, bóp méo cặp vú của hai nàng tới biến dạng, hằn đỏ lên, nhưng cả Văn Mẫn và Linh Nhi không những không thấy đáu mà còn thấy vô cùng sướng và thích thú khi được bóp vú như vậy:
– ÔI… Ư… Ư… A… A… A… SƯỚNG… THIẾP SƯỚNG QUÁ… BÓP VÚ THIẾP MẠNH NỮA LÊN… SƯỚNG LỒN QUÁ… AAAAA…
Cả hai rên rỉ thảm thiết rồi cùng nhau đổi tư thế, co chân lên rồi dập xuống cặc hai người theo tư thế ngồi ếch. Hai cặp mông no tron giã phành phạch xuống hai con cặc gân guốc bóng loáng của hai người một cách đều đều và nhịp nhàng chưa từng có. Vừa dập, cả hai nàng cùng nhau cúi xuống, ép sát cơ thể trần trụi của mình lên lồng ngực đối phương, lưỡi cả hai thò ra quấn chặt lấy lưỡi hai gã đàn ông trong khi bên dưới, cặp mông căng đét vẫn lắc lư, chuyển động liên tục.
Không thể chịu nổi trước độ dâm của hai người, cả Thường Tiễn và Hắc Vô Tâm xoay người chồm đè lên trên, cả hai chống tay dùng hết sức và hết tốc độ giã phành phạch con cặc xuống hai cái lồn sưng múp của hai nàng mà hét lên:
– AAAAA… CON ĐIẾM DÂM ĐÃNG QUÁ TA… XEM TA ĐỊT CHẾT NÀNG ĐÂY… AAAAA…
– AAAA… CHÀNG ĐỊT ĐI… ĐỊT CHẾT CON ĐIẾM CỦA CHÀNG ĐI… ĐỊT NÁT LỒN BỌN THIẾP RA ĐI… CÁI LỒN THIẾP LÀ CỦA BỌN CHÀNG… AAAAA… THIẾP RA… THIẾP RA ĐÂY… AAAAA…
– TRƠI ƠI… NÓ BÓP CHẾT CẶC RA RỒI… SƯỚNG CẶC QUÁ… SƯỚNG QUÁ ĐI… TA RAAAAA…
Cả Hắc Vô Tâm và Thường Tiễn cùng rùng mình rú lên, chúng rút vội con cặc lên mà nhét chéo và miệng hai nàng. Thường Tiễn tống cặc vào miệng Văn Mẫn còn Hắc Vô Tâm thì lấp đầy mồm Linh Nhi, cả hai khi đó mới rùng mình phút từng tia, từng tia vào trong miệng hai nàng, tưới đầy cả lên trên mặt. Cả hai ngồi phịch xuống bên cạnh, thở dốc không ra hơi, trong khi đó Văn Mẫn và Linh Nhi vẫn nằm nghiêng quấn chặt lấy lưỡi của nhau mà liếm mút sạch sẽ đám tinh trùng trong miệng, trên mặt và mắt mũi của hai nàng. Kèm theo đó là những nụ cười thích thú, thỏa mãn…