Phần 22
Ánh sáng mặt trời chói lọi hắt vào mặt làm Tiểu Phàm giật bắn mình, y vừa trải qua một giấc ngủ hình như rất dài vì mệt mỏi, nhưng chuyện Linh Nhi bị bắt cóc khiến y giật mình tỉnh giấc. Y vừa chồm dầy thì một giọng nói rất quen thuộc vang lên:
– Sao? Tỉnh rồi à?
– Tăng Thư Thư? – Sao lại là huynh? – Trương Tiểu Phàm ngạc nhiên.
– Là ta thì sao? Ta tới thăm đệ không được sao?
Tăng Thư Thư hồn nhiên trả lời. Tiểu Phàm nhìn ngó xung quanh, bốn bề tịch mịch, không một tiếng động, không một bóng người. Hắn nhìn lên Tăng Thư Thư:
– Mọi người… mọi người đi hết rồi phải không?
Tăng Thư Thư thở dài, gật đầu:
– Haiz… phải… lần này Luyện Huyết Đường không chỉ bắt mỗi Văn Mẫn sư tỷ và Linh Nhi sư muội, chúng còn bắt tất cả người nhà của đệ tử Thanh Vân các mạch.
– Huynh… huynh nói gì? Vậy sao huynh vẫn còn ngồi đây…
Chỉ thấy Tăng Thư Thư thở dài:
– Haiz… người thân của ta không bị sao, cha ta nhất nhất không cho ta đi. Đệ nói xem, chúng còn nói không cho Chưởng môn nhân và thủ tọa các mạch nhúng tay vào, mà bắt các đệ tử khác mang pháp bảo tới đổi con tin. Không biết chúng muốn giở trò gì?
– Vậy vậy ai là những người tham gia cứu con tin?
– Ngoài đám Tề Hạo, Lâm Kinh Vũ ra thì con ai nữa. Nhưng mà… haiz…
Tăng Thư Thư vẫn tiếp tục thở dài, điều đó càng làm cho Tiểu Phàm sốt ruột:
– Nhưng mà sao? Địt me, huynh làm ơn nói nhanh lên có được không?
Tăng Thư Thư vừa nhìn Tiểu Phàm vừa lắc đầu:
– Haiz… ta nghe nói Bích Hỏa Thiên Băng Hồ là sào huyệt của Luyện Huyết Đường, ở đó bích sắc phong lâm, cơ quan trùng trùng, haiz… chỉ dựa vào đám người Tề Hạo ta e là… haiz…
Tăng Thư Thư vừa nói vừa lắc đầu, Tiểu Phàm thấy vậy sốt ruột:
– Vãi lồn, nghe huynh thở thôi ta cũng thấy mệt chết mẹ đi rồi ấy. Thế thì phải làm sao? Trời ơi, huynh nói nhanh giùm ta có được không?
Tăng Thư Thư tiếp tục thư thái nói:
– Cho nên… hèm… chúng ta đều là đồng môn, không thể thấy chết mà không cứu.
Trương Tiểu Phàm thấy vậy nhảy cẫng lên:
– Thế chứ, đi thôi.
Tiểu Phàm vỗ vào vai hắn, định quay lưng bước đi, rồi chợt y khựng lại, với thánh côn ở trên bàn. Tăng Thư Thư thấy lạ bèn hỏi:
– Nó là cái lồn gì vậy?
– Là một que cời lò.
Tiểu Phàm trả lời. Đoạn y bấu vào vai Tăng Thư Thư, hai người ngự khởi Hiên Viên Kiếm bay vút ra khỏi Đại Trúc Phong, nhắm hướng Bích Hỏa Thiên Băng Hồ thẳng tiến.
Đám đệ tử của Thanh Vân môn dưới sự chỉ đạo của Đạo Huyền Chân nhân bao gồm Tề Hạo, Lâm Kinh Vũ và Lục Tuyết Kỳ dẫn đầu, theo sau là mấy chục đệ tử của các mạch khác hướng về nơi giam giữ con tin. Còn Điền Bất Dịch, và một vài vị thủ tọa khác ở ngay phía sau bọc hậu. Sẵn sàng ứng cứu khi cần thiết.
Tề Hạo, Lâm Kinh Vũ, Lục Tuyết Kỳ dẫn theo đám người Thanh Vân bọn họ nhanh chóng áp sát Bích Hỏa Thiên Băng Hồ, bao bọc bên ngoài ngọn núi lửa và con sông băng là một rừng cây lá vàng chứa đầy chướng khí. Vì vậy, tới nơi, bọn họ cũng không dám mạo hiểm bay vào mà tất cả đều đi bộ, đề phòng, cẩn thận từng chút một. Bọn họ dấn thân vào rừng được vài bước thì chướng khí bay khắp nơi, mùi hôi thôi bốc lên ngửi là muốn ói mửa. Trong đám nam nhân, chỉ có mỗi Lục Tuyết Kỳ là nữ, nàng lạnh lùng như băng tuyết, dấn thân từng bước một, từ từ tiên lên phía trước.
Ngoại trừ Tề Hạo và Lâm Kinh Vũ là sánh ngang bước với nàng, đám đệ tử phía sau, hoặc là do sợ chướng khí, hoặc là cố ý đi sau ba người, nhưng hiển nhiên thằng nào thằng nấy đều có chung một mục đích: Dán chặt mặt vào cặp mông đang uyển chuyển theo từng bước của Lục Tuyết Kỳ.
Ngay từ lúc mọi người cước bộ vào rừng, bọn chúng không ai bảo ai, đều có chung một ý nghĩ, nếu đi trước Lục Tuyết Kỳ, vừa nguy hiểm lại không thể ngắm dung nhan của nàng, nếu đi ngang hàng, ngực áo của Tuyết Kỳ cũng giống như hầu hết các nữ để tử trên Tiểu Trúc Phong, khoét khá sâu, giữa khe ngực là một khoảng sâu hun hút, thiêu đốt mọi ánh nhìn, nhưng nếu đi ngang hàng, Tề Hạo và Lâm Kinh Vũ hai người hai bên cơ bản đã chiếm sạch tiện nghi, nếu như có nhìn liếc mắt sang mà bị phát hiện thì thực sự vô cùng xấu hổ, vì vậy, suy cho cùng, đi phía sau nàng, chiêm ngưỡng bộ mông căng tròn, nẩy tanh tách kia lắc lư, uyển chuyển là sự lựa chọn tối ưu nhất.
Nhất nhất các cặp mắt phía sau đều dán chặt vào cặp mông đó, cố gắng giữ khoảng cách thuận tiện nhất để có thể nhìn nó chuyển động. Bọn chúng, hàng sau so le với hàng trước để không bị khuất tầm nhìn của đồng môn. Trong đám nam nhân tu đạo này, có người hôm nay mới được gặp Lục Tuyết Kỳ, nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn của nàng sớm đã nổi danh khắp Thanh Vân, nhưng hôm nay được diện kiến, hắn mới thấy trí tưởng tượng của mình thật hạn hẹp.
Gã bám ngay sau Lục Tuyết Kỳ nhìn theo cặp mông của nàng không chớp mắt. Dáng nàng đi nhẹ nhàng, uyển chuyển, từ tốn, có vẻ khoan thai, đài các. Làn áo váy mỏng manh phất phơ theo gió gần như phô diễn mọi hình thể của nàng. Vòng eo nhỏ xíu, cặp mông căng tròn, đàn hồi và tanh tách. Dù là ngắm nghía cơ thể nàng từ phía sau, nhưng chúng gần như cũng có thể tưởng tượng ra phía trước Lục Tuyết Kỳ hẳn là một bộ ngực căng tròn, to lớn, dội lên dưới làn áo mỏng, chắc chán nó tương phản hẳn với thân hình thon nhỏ của nàng. Trong bộ y phục trắng như tuyết, Tuyết Kỳ càng trở nên thập phần xinh đẹp. Cả lũ đằng sau, thằng nào thằng nấy nheo mắt lại, phát ra những tia lửa kỳ dị, chứa đầy vẻ nhục dục, ham muốn. Có thằng rớt rãi còn chảy tùm lum trên miệng, đến khi được đồng môn đưa tay áo lên lau hộ thì gã mới giật mình cười khổ. Cứ thế, cặp mông thần thánh của Lục Tuyết Kỳ dẫn họ đi sâu vào rừng…
Rồi bỗng nhiên trên bầu trời lao vút vút đến, hai đốm sáng lao thẳng tới chỗ họ rồi rơi cái bịch bịch, hiện ra thân ảnh hai người đàn ông trong bộ y phục của Thanh Vân Môn, họ lăn dưới đất thêm mấy vòng nữa rồi tới khi chạm gốc cây mới dừng lại. Cả hai cuống cuồng bò dậy, mặt mũi nhem nhuốc, đầy đất và cát. Cả đám giật mình lắc đầu cười khổ, thì ra là Tăng Thư Thư và Trương Tiểu Phàm.
Bên trong sơn động trung tâm của Bích Hỏa Thiên Băng Hồ, trong phòng lúc này chỉ còn lại Hắc Vô Tâm trong bộ hắc bào đang cười ha hả đầy đắc chí, lũ đường chủ kia sau khi nhận được tin môn hạ Thanh Vân đã tới rừng lá vàng đếu bị Hắc Vô Tâm điều đi khắp các sơn động, sẵn sàng ứng phó. Linh Nhi và Văn Mẫn bị trói chặt ở hai bên cột, hai nàng vẫn hoàn toàn trần truồng, hai mắt nhắm nghiền, cánh mũi phập phồng. Có vẻ như cả hai đã mệt nhoài sau nguyên một đêm không ngủ, dấn thân cuộc truy hoan với lũ nam nhân ma giáo đêm qua, chưa kể còn bị Thường Tiễn và Hắc Vô Tâm vần vũ cho một trận tơi tả ngay sau đó nữa. Giờ đây cả Linh Nhi và Văn Mẫn đều rũ xuống như là một cây liễu, mắt nhắm nghiền, chìm sâu trong giấc ngủ, không con sức mà mở mắt, cũng như không thèm quan tâm tới việc cả hai đang lõa thể, trần truồng bị trói ngay giữa cột đá.
Hắc Vô Tâm đứng ngay cạnh dòng nham thạch đang trôi cuồn cuộn dưới chân hắn, tay đặt chéo trước ngực rồi bắt pháp quyết. Ngay lập tức, một làn khói đen hư ảo bay lên, hiện ra trong làn khói mờ mờ ảo ảo đó là đám người Lục Tuyêt Kỳ, Lâm Kinh Vũ và Tề Hạo. Vừa nhìn thấy Lục Tuyết Kỳ đang đi đầu, bước từng bước về phía trước, Hắc Vô Tâm đã ngẩn người. Một dung nhan thế gian chỉ có một, vẻ mặt lạnh lùng, bang thanh ngọc tuyết của nàng càng lắm hắn khoái trá, hắn đắc ý cười he hé đầy biến thái:
– HÉ HÉ HÉ… THẬT KHÔNG NGỜ THANH VÂN MÔN LẠI CÓ NHIỀU MỸ NHÂN ĐẾN NHƯ VẬY. NÀNG TA LÀ AI MÀ TRÔNG CÒN ĐẸP HƠN CẢ TÔ NHƯ VÀ THỦY NGUYỆT NĂM XƯA THẾ KIA… HEHEHEHEHE…
Rồi đoạn, hắn nhìn sang hai nữ nhân diễm lệ khác đang trần truồng như nhộng, đêm qua rên rỉ dưới chân hắn mà thầm so sánh. Trông nàng ta trạc tuổi hai người bọn họ, có vẻ là cùng thế hệ. Linh Nhi và Văn Mẫn đều là cực phẩm chốn nhân gian này rồi, nhưng nếu so với nữ tử mỹ lệ đang bước đi kia thì thật không thể sánh bằng. Bất giác, con cặc gã lại ngỏng lên, thò ra khỏi hắc bào như đầu một con hổ mang bạnh. Thì ra Hắc Vô Tâm chỉ khoác bên ngoài mỗi chiếc Hắc Bào, và bên trong là hoàn toàn trần như nhộng. Gã nhìn xuống dưới, nói thầm như đang nói chuyện với chính con cặc của gã:
– Mày lại thèm phải không? Đợi chút nhé… Hehehe… hehehehe…
Rồi hắn gằn giọng lên như muốn nói với chính mình:
– Trong đám người này, chắc chắn có kẻ cầm Phệ Huyết Châu trong tay, một khi hắn bước vào đây, Phệ Huyết Châu thuộc về ta rồi, cả thiên hạ sẽ là của ta. Nào, nữ nhân xinh đẹp kia ơi… mau tới đây với ta, nó nóng lòng muốn gặp nàng lắm rồi. HAHAHAHAHA…
Hắn cười giòn tan, tiếng cười ẩn chứa đầy sự tà dâm, bệnh hoạn và đanh ác vô cùng. Hắn đắc chí tới nỗi đầu khấc của hắn cứ lắc lư, giật giật liên hồi theo sự thỏa mãn của chủ nhân. Đm, đúng là vãi cả cặc.
Trong rừng lá vàng, đám đệ tử Thanh Vân Môn theo cặp mông của Tuyết Kỳ đi thêm được một đoạn nữa thì bất ngờ gió cát nổi lên mù mịt, bầu trời tối sầm, một mùi hôi thối bốc lên, lan tỏa ra xung quanh gây cho người ta cảm giác ói mửa, khó chịu vô cùng. Chưa hết, những tán lá cây như có sự điều khiển của người khác, bay vòng vèo, tấn công tới tấp vào đám người bọn họ.
Mấy người đạo hạnh cao như Tề Hạo, Lâm Kinh Vũ, Tăng Thư Thư, Tống Đại Nhân, thêm cả Lục Tuyết Kỳ nữa thì không nói, đám lá kia không thể tiếp cận được bọn họ. Nhưng đám nam nhân đi cùng, bao gồm cả Trương Tiểu Phàm thì khổ sở chưa từng thấy. Từng lá từng lá tát vào mặt, tối tăm mặt mũi, đau và rát vô cùng.
Đám người Lục Tuyết Kỳ vừa phải chống chọi với đám lá đó, vừa phải cứu đồng môn. Có người không cẩn thận, bị một cánh lá chui tọt vào miệng, giày đành dạch, sùi bọ mép. May là được Tề Hạo kịp thời vận công đẩy trùng độc ra. Đây vốn là trận pháp Huyết Linh Diệp Cổ do bọn Hắc Vô Tâm bày ra. Nếu như thủ tọa các mạch ở đây, hẳn là không có vấn đề gì, nhưng với bọn họ, thực sự nguy khốn vô cùng.
Đang loay hoay vất vả đối phó với trùng độc và Diệp Cổ, bỗng đâu từ phía sau ngân nga văng vẳng tiếng chuông thánh thót vang lên. Rồi từ phía sau, cả ngàn cánh hoa đẹp lung linh vun vút bay ra tấn công vào đám Huyết Linh Diệp cổ đó. Trong chốc lát, mọi người được giải nguy, tỏ ra hết sức vui mừng.
Nhưng đó chưa phải là điều vui mừng nhất. Ngay lập tức, mấy gã nam nhân ồ lên, mắt sáng rực, nhìn từ phía sau, một mỹ nhân hoa nhường nguyệt thẹn đang từ từ bay tới. Nàng bận chiếc áo màu xanh lục nhạt, khuôn mặt xinh như một nàng tiên trên trời, ánh mát, nụ cười đều khiến người khác không thể rời mắt. Nhưng điều khiến người khác càng không thể rời mắt chính là bộ ngực của nàng.
Do đang bay sấp người, cổ áo của nàng lại khá rộng, khoét sâu, nên gần như cả bầu ngực của nàng trùng xuống, lồ lộ ra trước ánh mắt ngưỡng mộ của đám nam tử thanh vân. Trừ Tề Hạo, Lâm Kinh Vũ và Tống Đại Nhân vẫn còn giữ được phép lịch sự ra, còn lại tất cả đều dán mắt vào bộ ngực đó của nàng, nước miếng nuốt ừng ực. Gã Tăng Thư Thư háu gái rớt dãi còn giỏ ra cả bên mép, trông đến là tởm.
Nữ nhân đó tà tà bay tới nơi, đáp xuống trước mặt mọi người, nở một nụ cười đầy mị hoặc, càng làm cho đám nam nhân quên hết xung quanh. Chỉ khi Lâm Kinh Vũ đằng hắng lên một tiếng, chúng mới giật mình tỉnh mộng. Gã lắc đầu thầm nghĩ “chặt, hám gái thế này mà cũng đòi đi cứu người sao?”. Đoạn gã bước tới bên nàng, song thủ đưa lên phía trước:
– Đa tạ cô nương đã ra tay cứu giúp. Xin hỏi quý tính đại danh của cô nương.
Nữ nhân không trả lời, chỉ khẽ mỉm cười, tay cầm dị bảo Thương Tâm Hoa, chính là pháp bảo đã cứu mọi người ban nãy quay quay tròn tròn, ra chiều rất thích thú. Lúc này, Trương Tiểu Phàm giật mình, gã nhanh chóng nhận ra nữ nhân xinh đẹp, phóng khoáng hắn gặp năm xưa, con cặc hắn bất ngờ ngỏng lên lục đục trong quần khi những hình ảnh dâm đãng đó của Bích Dao hiện về rõ như trong đầu hắn, gã ồ lên một tiếng rồi lên tiếng:
– Tề Hạo sư huynh… đệ nhớ ra rồi, đệ đã từng gặp cô ấy bên ngoài Hà Dương thành… tên của cô ấy là… là…
Trong lúc Trương Tiểu Phàm còn đang cố nhớ ra tên của nữ từ này, chưa kịp nói thì nàng đã lên tiếng:
– Hứ, ta là ai không quan trọng, các ngươi chỉ cần nhớ ta đã từng cứu các ngươi là được rồi.
– Đúng đúng, hehehe… tại hạ xin đa tạ cô nương.
Một gã đệ tử Thanh Vân, không biết là môn hạ của chủ tọa nào, nhìn qua cũng biết, đạo hạnh thấp kém, cùng lắm là hơn Tiểu Phàm đôi chút, nhưng xem ra cái tật mê gái thì không ai bằng, hớn hở chạy lên, vừa nói vừa cười, dán chặt mắt vào lồng ngực nhấp nhô của nàng ta mà nói, điều đó khiến nữ tử này khó chịu vô cùng, nàng bực mình quay mặt đi nơi khác. Tăng Thư Thư thấy vậy, chạy tới:
– Phải rồi, cô nương, sao cô cũng tới nơi này vậy? Lẽ nào người nhà cô cũng bị Hắc Vô Tâm này bắt đi sao?
– ĐÚNG, HẮN CÓ MỐI THÙ KHÔNG ĐỘI TRỜI CHUNG VỚI TA.
Bích Dao gằn lên từng chữ một, rõ ràng, mạch lạc, gương mặt xinh đẹp của nàng lộ ra đầy sát khí, khiến cho đám nam nhân nhất thời sợ hãi, không dám lại gần. Trấn tĩnh một lúc, cuối cùng nàng tiếp tục thốt lên:
– Ta tìm lão ta khắp nơi rồi, cuối cùng cũng có được manh mối.
– Bích Dao cô nương, cô tới tìm hắn để báo thù, chúng tôi tới để cứu người, vậy coi như chúng ta có chung một kẻ thù, hy vọng cô sẽ giúp đỡ chúng tôi.
Tiểu Phàm bước tới lên tiếng, cuối cùng hắn cũng nhớ được ra tên nàng là Bích Dao, có điều so với lần gặp tại Hà Dương Thành, Bích Dao hôm nay có vẻ đẹp hơn, và hấp dẫn hơn lần trước. Bích Dao nhìn hắn, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, sau mấy hôm không gặp, có vẻ thông minh hơn trong từng lời nói, chỉ khẽ mỉm cười. Do lần trước thất thố, mắt xoáy sâu vào bộ ngực Bích Dao, để nàng ta phát hiện, nên lần này Tiểu Phàm không dám đối mặt với Bích Dao, vội vã quay mặt đi nơi khác.
Ngay sau đó, đám đệ tử bị thương lập tức được Tề Hạo điều động quay trở lại Thanh Vân Sơn, số còn lại tiếp tục dấn sâu vào rừng, thâm nhập vào dòng sông lạnh lẽo. Hàn khí tỏa ra từ dòng dông Thiên Băng này thật vô cùng lạnh lẽo, nếu không phải là người tu đạo, hẳn sẽ không thể chịu nổi cái giá lạnh của dòng sông này, người thường chắc chắn không bao giờ bén mảng tới, thảo nào mà Hắc Vô Tâm lại chọn nơi này làm căn cứ.
Tới dòng sông, một đệ tử khác mang ra hai túi hành lý, toàn là y phục của Luyện Huyết Đường, có lẽ do Thường Tiễn bí mật gửi về để cho đệ tử Thanhh Vân dễ dàng trà trộn vào bên trong. Nhóm người họ chia ra làm ba hướng, Tăng Thư Thư và Lục Tuyết Kỳ một nhánh đi men theo dòng sông, tìm hướng vào, Tề Hạo và đám đệ từ còn lại đi theo hướng ngược lại. Còn Bích Dao, Lâm Kinh Vũ cùng Trương Tiểu Phàm lấy gỗ đóng bè trèo thẳng qua dòng sông Thiên Băng.
Tăng Thư Thư cùng lục Tuyết Kỳ dọc theo con đường núi, lần này được đồng hành riêng tư với thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, khỏi nói, Tăng Thư Thư sướng đến thế nào, suốt dọc đường chỉ thấy y ba hoa, nhảy múa, huyên thuyên đủ thứ trên đời, nhưng Lục Tuyết Kỳ thì vẫn như vậy, vẫn lạnh lùng như băng sương, không nói không rằng, thậm chí còn không thèm nhìn y, cứ một mạch tiến về phía trước. Hai người dừng lại trước một khe động nhỏ hẹp. Tăng Thư Thư chưa kịp ngăn cản thì Lục Tuyết Kỳ đã lách người bước vào, y chỉ còn biết tặc lưỡi luồn vào theo.
Hai người vừa đi thì khe động càng mở rộng, kèm theo đó là chướng khí ngày một nặng hơn, xa xa còn có tiếng kêu gào thảm thiết của yêu ma quỷ quái trong sơn động văng vẳng ra. Tăng Thư Thư từ nhỏ lớn lên trong núi Thanh Vân, chưa hề ở vào hoàn cảnh này, bất giác sợ muốn đái ra quần, tay cầm ngọn đuốc, cứ bám rịt lấy Lục Tuyết Kỳ. Ít nhất là đi cùng Tuyết Kỳ nên gã có thể dấn bước đi thêm, chứ nếu chui vào đây cùng Tiểu Phàm thì chắc hai thằng đã sợ đến chết đứng rồi.
Đi thêm một đoạn nữa thì bên trong có ánh lửa hắt ra, Tuyết Kỳ quay mặt lại, gương mặt diễm lệ, lạnh lùng băng giá của nàng đối mặt với khuôn mặt tái nhợt của Tăng Thư Thư, hai hàm răng hắn thiếu điều là muốn va vào nhau rồi. “Phù”. Ngọn lửa trên cây đuốc Tăng Thư Thư vụt tắt, y giật bắn mình, thiếu chút nữa là la toáng lên. Ngay lập tức mồm y vừa há ra thì đã bị bàn tay ngọc ngà của Tuyết Kỳ bịt kín lại. Thành ra trong họng chỉ còn phát ra tiếng “ứ… ứ” nhỏ xíu. Lục Tuyết Kỳ nhìn hắn, nàng lạnh lùng:
– Im mồm, nếu sợ thì quay ra ngoài, đừng có ở đây làm vướng chân ta.
Nói đoạn, nàng bỏ tay ra, ngay lập tức gã thở hồng hộc, trống ngực đập thình thịch. Nàng làm gã sợ chết điếng, nhưng nghĩ lại, gã lại thấy đúng là sướng thật, được bàn tay ngọc ngà, thơm ngát của nàng đưa lên miệng làm gã sướng rơn, tới bây giờ mùi thơm vẫn còn thoang thoảng trong đầu gã. Tăng Thư Thư hít một hơi thật sâu rồi mỉm cười lò dò theo sau cặp mông của Tuyết Kỳ.
Nhánh bên kia, Tiểu Phàm, Lâm Kinh Vũ và Bích Dao cũng đã đột nhập được vào trong ngọn núi. Bọn họ len theo từng bậc thang đá nhỏ xíu, bước vào trong một hang động, Bích Hỏa Thiên Băng Hồ là một ngọn núi bao gồm rất nhiều hang động thông thiên với nhau, thế nhưng thông qua các mạch đạo lớn nhỏ thì tựa chung đều dẫn về hang động lớn nhất, chính là Đại điện nơi Hắc Vô Tâm đang giam giữ Linh Nhi và Văn Mẫn.
Ba người vừa đi qua được nửa hang thì thấy một gã mặt như chó đang há mồm gáy khò khò. Cả ba nhìn vào không khỏi giật mình, trộm nghĩ sao lại có kẻ người không ra người, chó không ra chó thế kia. Tiểu Phàm trố mắt ra nhìn mặt gã, thầm nghĩ gương mặt này còn không sáng sủa, đẹp trai bằng Đại Hoàng của sư phụ gã. Cả ba lẳng lặng rón rén bước từng bước một, nhẹ nhàng đi qua. Bóng lưng Bịch Dao vừa chạm tới chiếc cầu đá nhỏ bên trên thì bất ngờ một giọng nói ngay bên cạnh vang lên:
– Đứng lại.
Cả ba giật mình, tim Tiểu Phàm đập thình thịch, y nhăn mặt thầm trách số mình đen đủi. Giã Cẩu Đạo Nhân đang ngồi trong một chiếc trõng đen, đã mặc lại y phục, nguyên lai hôm qua gã vừa về phòng thì bị Thường Tiễn đột kích ngay từ phía sau, đánh một đòn vào gáy, ngất lịm, không hề hay biết ai là kẻ ám toán mình, gã ngủ một giấc như chó chết, bây giờ mởi tỉnh, vừa mở mắt ra thì tháy ba kẻ lạ mặt đi qua, không hành lễ nên đâm ra bực mình, gã đứng dậy gằn giọng lên:
– Nhìn thấy Cẩu Gia ta mà không hành lễ, có phải các ngươi thấy ta ngủ rồi nên coi thường có phải không? Hay là các người mới nhập môn? Ai đưa các ngươi vào đây?
Gã vừa nói vừa chỉ tay về phía ba người. Bích Dao rất nhanh trí, nàng quay người lại, mỉm một nụ cười vô cùng mị hoặc nhìn hắn, song thủ đưa lên, mồm mép rảo hoạt:
– Cẩu Gia, tiểu nhân vừa tới Bích Hỏa Thiên Băng Hồ, có mắt mà không thấy Thái Sơn, mong Cẩu Gia thứ tội.
Bích Dao vùa dứt lời thì thì Giã Cẩu Đạo Nhân thân hình thoáng chấn động, mặc dù nàng đang trùm một chiếc mũ đen kín đầu, khuôn mặt chỉ hơi hé lộ trong ánh lửa, nhưng bản thân đam mê nữ sắc, không khó để Giã Cẩu nhận ra đây là một nữ nhân, hơn nữa, qua giọng nói thánh thót, nhẹ nhàng của nàng, gã cũng đoàn được đẩy hẳn là một nữ nhân dung mạo tuyệt trần, cùng với hai tên đi phía trước, rất có thể là đệ tử Thanh Vân đột nhập vào trong đây cứu người.
Thần người ra mất mấy giây, Giã Cẩu thầm nghĩ, nếu bây giờ gã hô hoán, toàn bộ đệ tử các mạch động khác ập vào, hoàn toàn có thể bắt sống ba người này. Nhưng dung mạo nàng ta tuyệt sắc thế gian thế kia, để lọt vào tay Hắc Vô Tâm cùng lũ Đường chủ khốn kiếp kia, gã có thể sẽ lại như lúc tối qua, chẳng sơ múi được cái mẹ gì. Trong đầu gã thầm nghĩ, nên tách nàng ta ra khỏi hai gã kia, cơ hội sẽ cao hơn một chút. Gã cười hắc hắc trong đầu, gã ngẩng đẩu hướng về phía Trương Tiểu Phàm và Lâm Kinh Vũ, hắng giọng:
– Hèm, dạo này có không ít người mới đến, nhỉ.
Bích Dao nhanh chóng đáp lời:
– À, dạ vâng, thưa Cẩu Gia, mấy huynh đệ bọn ta vừa được điều về tổng đà, vẫn chưa kịp được phân phó nhiệm vụ.
Giã Cẩu thấy vậy nhanh chóng nói:
– Hehe… Chưa được phân phó nhiệm vụ càng tốt.
Đoạn hắn chỉ tay vào nàng, dõng dạc:
– Ngươi, ở lại đây với ta một chuyến, Giã Cẩu ta có nhiệm vụ cho ngươi đây. Còn hai tên kia, mau đi vào tổng đà tiếp kiến Hắc Luyện chủ đi.
Bích Dao quay đầu lại, nhanh chóng hất hàm ý bảo hai người đi đi. Kinh Vũ hiểu ý, ngay lập tức tiến vào trong, Tiểu Phàm cũng nối gót ngay sau đó. Hai người đi qua hai động thạch nữa thì tới một ngã ba, dẫn theo hai ngả khác nhau, lạ thay nơi này không hề có bóng người, Tiểu Phàm và Kinh Vũ lại chia ra hai hướng, tiếp tục dấn sâu vào bên trong.
Trương Tiểu Phàm đi qua hai thạch động khác nữa thì thấy ánh lửa bập bùng phát ra từ hang động thứ 3, ở đây có một nhóm người đang xúm lại uống rượu, tán gẫu về gái gú ra chiều rất đắc ý. Tiểu Phàm không thấy Văn Mẫn và Linh Nhi ở đây, đoán rằng bọn họ đang bị giam giữ bên trong, y liền cúi mắt, cố ý đi thật nhanh qua chỗ bọn họ. Vừa bước qua đám ngời đó được hai bước thì một giọng nói lè nhè cất lên:
– Ớ… hự… địt mẹ, đứng lại mau.
Tiểu Phàm giật mình đứng im, lúc này một gã khác cũng đứng dậy, bọn chúng hai bên tiến đến Tiểu Phàm:
– Lén lén lút lút, làm cái lồn gì ở đây thế? Hự… hả… nới… ợ…
Gã vừa nói xong thì đổ gục người xuống, sùi bọt mép. Tên bên cạnh cũng chỉ vào Tiểu Phàm nói “ngươi… ngươi… hự… hạ độc…” rồi cũng gục xuống nốt. Đám nam nhân đang ngồi trên hai chiếc bàn đá cũng đứng thẳng dậy, tay cầm vũ khí định tiến đến áp sát Tiểu Phàm. Nào ngờ chúng vừa đứng dậy thì cũng chỉ kịp “hự” một tiếng rồi lăn đùng ra, mồm mép thằng nào thằng đó trắng dã, chết không nhắm mắt, có vẻ đã bị hạ độc.
Trương Tiểu Phàm đang ngơ ngác nhìn quanh, thì trên bàn vẫn còn một người ngồi, y phục khác hẳn bọn người kia, có vẻ là cấp cao hơn, hắn đứng dậy, quay người lại, vừa nhìn gương mặt ánh tuấn, sáng ngời của y là Tiểu Phàm đã nhận ran gay, gã mừng rỡ:
– Là huynh? Là huynh sao? Thường Tiễn sư huynh?
Thường Tiễn khá bất ngờ, y chưa gặp tên tiểu tử này bao giờ, sao gã lại biết tên y. Thường Tiễn giật mình:
– Đệ là ai, sao lại biết tên ta?
Trương Tiểu Phàm lật mũ ra, mỉm cười chỉ vào mặt mình, nói với y:
– Trời ơi, là đệ đây, đệ là Trương Tiểu Phàm đây, mấy năm trước huynh đã dẫn đệ và Lâm Kinh Vũ lên Thanh Vân này, nhớ chưa?
Thường Tiễn nghe vậy thì mừng rỡ:
– Là đệ sao? Không ngờ đã lớn nhanh như vậy rồi.
Thường Tiễn vui mừng, nhưng tình hình trước mắt cấp bách, y nhanh chóng đưa cho Tiểu Phàm một túi nải đựng đồ rồi nhanh chóng lên tiếng:
– Đệ cầm lấy cái này, rồi đi theo lối đó, tiến vào tổng đài, ta đi giải cứu những con tin khác đang bị giam giữ ở bên kia.
– Sư huynh, đây là cái gì vậy?
Thường Tiễn quay mặt lại, vẻ hơi ái ngại nói:
– Là y phục ta kiếm tạm cho bọn họ, tốt nhất là đệ nên nhanh lên, mặc vào cho họ kịp lúc, đừng để các đệ tử khác nhìn thấy là được.
Nói đoạn, y quay mặt bước đi ngay, dáng vẻ rất khẩn trương. Trương Tiểu Phàm tuy đần, nhưng nghe Thường Tiễn nói cũng không đến nỗi không hiểu đêm qua bọn chúng đã làm gì hai vị sư tỷ của hắn. Hắn bất giác nắm chặt hai bàn tay lại, gương mặt bừng bừng sát khí…
Giã Cẩu Đạo Nhân nằm ngửa ra chiếc ghế, hai chân duỗi thẳng, cả người đung đưa, mắt lim dim hưởng thụ, những ngón tay ngọc ngà, trắng muốt của Bích Dao đang nắn bóp chân cho gã, hai bàn tay đã mơn man dần lên tới đầu gối. Khi Bích Dao đưa tay lên tới đùi hắn, mùi hương thơm ngát, mát lành lạnh tỏa ra từ cơ thể của nàng khiến gã như lạc vào cõi tiên. Cơ hồ như không thể chịu được nữa, gã bất ngờ chộp mạnh vào cánh tay của nàng khiến Bích Dao giật bắn mình. Nàng chưa kịp phản ứng thì đã Bị Giã Cẩu kéo luôn lên chiếc ghế. Gã dí sát khuôn mặt chó vào gương mặt của nàng, hít hà một hơi thật dài rồi buông lời cảm thán:
– Đại mỹ nhân, đúng là đại mỹ nhân… ư… haha… nàng tưởng là nàng giả dạng trà trộn vào đây là ta không phát hiện được ra sao? Nói mau, nàng tới đây với mục đích gì?
Bích Dao vốn định đánh cho tên mặt chó này một trận rồi xử lý luôn đám thuộc hạ ở hai đầu cửa, nhưng rồi một ý nghĩ thoáng qua đầu nàng, tên này nhìn là biết mê gái chết mẹ nó đi được rồi, thôi thì moi thông tin của gã trước rồi tính sau. Nghĩ vậy, nàng mỉm cười, một nụ cười đầy mị hoặc nhìn gã khiến cho Giã Cẩu thoáng ngây người. Gã đang tơ tưởng, thì Bích Dao tiếp tục buông lời lẳng lơ mê hoặc gã:
– Ây… za… Cẩu Gia à, người ta là phận nữ nhi, ngài mạnh tay như vậy, tiểu nữ sẽ đau đấy… ư… ư…
Giã Cẩu giật mình, nàng ta không hề khiếp sợ gương mặt chó của gã, đây là điều mà gã thấy bất ngờ nhất. Gã thoáng ngây người, nhưng rồi nhanh chóng buông tay nàng ra, miệng cười dâm dê đầy khoái trá:
– Ehehehe… tiểu mỹ nhân… ta xin lỗi… nàng đau ở đâu… để ta bóp cho… nhé… hé hé hé…
– Ư… hihihi… người ta đau ở đây này… Cẩu Gia à… ư…