Phần 1: Trong phòng vệ sinh
Làng Việt Thanh một ngôi làng nhỏ thuộc vùng sâu vùng xa, là khu vực nằm cách xa thành phố nên điều kiện kinh tế khó khăn, mọi thứ đều thiếu thốn. Chỉ có duy nhất một thứ đầy đủ chính là tình người.
– Lâm!
Thằng Lâm đang say sưa ngủ thì giật mình tỉnh lại nhỏm đầu lên, một tay vội đưa lên lau đi chút nước miếng còn dính trên mép, tay còn lại nó lén lút cho xuống chỉnh lại đũng quần đang bị độn lên một cục.
Nó đưa mắt nhìn lên phía bục giảng, người vừa réo tên nó chính là cô giáo dạy toán.
– Lên giải cho cô bài này.
Thằng Lâm không dám nói lời nào vội vã lò dò đi lên bảng, dáng đi của nó không giấu được sự kỳ cục.
Nó cầm một viên phấn đặt lên bảng, thế nhưng nó chỉ đứng như trời trồng ở đó. Nó cứ đứng đực ở đó nhìn chăm chăm vào đề bài không có dấu hiệu gì cho thấy chuẩn bị giải bài.
Thằng Lâm nào có biết giải, vừa mới vào tiết học nó đã gục đầu xuống bàn ngủ li bì, trong đầu làm gì có cái gì. Bây giờ đề bài mà là miêu tả một giấc mơ đặc sắc em vừa mới mơ gần đây thì đảm bảo nó tả hết sức sinh động.
Trong đầu nó bây giờ ngoài hình ảnh trong giấc mơ vừa rồi thì làm gì còn cái gì khác, nghĩ đến đây dưới đũng quần nó lại độn lên một cục.
Thế nhưng đây là giờ học toán, đề bài là giải toán chứ không phải một bài văn miêu tả.
Thằng Lâm lén lút đánh mắt về phía cô giáo, chỉ thấy cô đang tập trung nhìn vào quyển sách của mình. Nó vội vàng nhìn xuống đám bạn ở dưới, nhìn đến đâu thì chúng bạn đều lắc đầu đến đó.
Thằng Lâm nhìn về phía cô bạn lớp trưởng ngồi bên cạnh mình ánh mắt hiện lên vẻ cầu khẩn như kẻ chết đuối nhìn cọng phao cứu sinh cuối cùng.
Cô bé lớp trưởng thấy hắn nhìn về phía mình thì vội mở miệng định lên tiếng nhắc bài.
– Không biết làm thì về chỗ.
Cô lớp trưởng chưa kịp nhắc thì giọng nói của cô giáo vang lên, nó mang theo ánh mắt e dè nhìn cô giáo rồi lủi thủi đi về chỗ ngồi của mình.
– Đêm qua học bài đến khuya à?
Vừa ngồi xuống còn chưa kịp ấm chỗ nó đã được cô lớp trưởng bên cạnh lên tiếng hỏi han.
Thằng Lâm khẽ lắc đầu thở dài một hơi chán nản, cũng may không bị cô giáo lên tiếng trách phạt.
– Hôm qua tôi phải thái rau cho lợn mệt quá nên chẳng học bài luôn.
Cô bé lớp trưởng nhìn nó với ánh mắt có chút khó hiểu…
– Không học bài mà hôm nay vẫn ngủ gật á?
Thằng Lâm chỉ khẽ gật đầu một cái rồi nhìn phía cô giáo đang say mê giảng bài trên bảng.
Cô giáo của nó còn rất trẻ, năm nay cô chỉ mới 27 tuổi, nghe nói cô xin về vùng sâu vùng xa để dạy học. Một người con gái còn trẻ tuổi mà sẵn sàng chạy về vùng quê nghèo khó này dạy học thử hỏi có mấy người.
Lần này tuyệt nhiên nó không dám úp mặt xuống bàn ngủ nữa.
Có điều nó vẫn không thể tập trung vào bài học được, nó tiếp tục thở dài một hơi đầy mệt mỏi.
Đêm hôm trước gần như cả đêm nó không ngủ được.
Thằng Lâm nhớ lại buổi tối hôm trước.
Ở cái thôn quê hẻo lánh, nghèo khó này người ta làm gì có tiền mà xây nhà cao cửa rộng. Nhà thằng Lâm cũng vậy, ít ra nhà nó còn tốt hơn rất nhiều nhà được lợp bằng tranh, nhà nó còn có bốn bức tường là được xây lên, toàn bộ gian nhà chỉ rộng khoảng chừng 15 mét vuông.
Những miếng nhựa được người ta dùng để ốp trần thì nhà nó dùng để làm tường chia ra thành hai gian phòng, một là của bố mẹ nó, phần còn lại hiển nhiên là phòng của nó.
Thằng Lâm đang thiu thiu ngủ thì bất chợt nó nghe thấy tiếng sột soạt từ phía bên kia gian nhà, nó còn tưởng có trộm lẻn vào giữa đêm thì nghe thấy tiếng thở dốc, ngay sau đó có tiếng thì thầm vang lên.
– Nhỡ con nó chưa ngủ thì sao anh?
Vừa nghe đến đây thằng Lâm liền biết đó là tiếng của mẹ mình, nó cũng lờ mờ hiểu được có chuyện gì đang xảy ra.
Năm nay có cũng đã học lớp 8, sắp bước sang tuổi 14, đang ở cái độ tuổi dậy thì nên chúng tò mò về mọi thứ.
Cũng chính vì bố mẹ nó làm cái chuyện mà người ta gọi là chuyện vợ chồng, chuyện người lớn ấy nên nó nằm chằn chọc đến tận 2 – 3 giờ sáng mới chìm được vào giấc ngủ, đã vậy lại phải dậy sớm cho lợn ăn. Thế nên hôm nay nó mới vác theo điệu bộ ngủ gà ngủ gật như vậy lên lớp.
Thằng Lâm đang học lớp 8 tại trường Làng, mang tiếng là trường nhưng thực ra chỉ là vài căn phòng được xây lên để chia thành các lớp học. Ngôi trường này được xây lên cũng là nhờ một đợt từ thiện từ trên thành phố.
Gọi là trường nhưng trên thực tế số lượng học sinh của cả trường không được quá 50 người. Lớp của thằng Lâm cũng chỉ có hơn mười người. Cũng bởi vì quy mô nhỏ như vậy nên người ta mới gọi là trường Làng mà chẳng có được nổi một cái tên cụ thể.
Ở cái làng quê nghèo khó này người ta lấy đâu ra tiền để cho con đi học, đa số những đứa trẻ ở độ tuổi của thằng Lâm giờ này còn đang chăn trâu ngoài đồng chứ làm gì được ngồi trong lớp học như thế này.
Thằng Lâm không thể tập trung vào bài giảng của cô, mặc dù ánh mắt của nó vẫn nhìn về phía bục giảng nhưng đầu nó thì đang tập trung vào người giáo viên.
– Em thưa cô em xin phép đi vệ sinh ạ.
Thằng Lâm mải mê ngắm người giáo viên đến mức suýt quên bản thân còn đang buồn đi vệ sinh, mãi cho đến khi són một ít ra quần nó mới vội vã đứng lên xin phép ra ngoài.
Nó vội đến mức cô giáo còn chưa đồng ý đã vọt ra khỏi cửa để lại người giáo viên đứng thất thần nhìn theo bóng lưng của nó.
Trước khi thằng Lâm chạy khuất bóng, cô giáo của nó đã kịp nhìn thấy một khối u to lớn giữa đũng quần. Mất vài giây đứng hình cô giáo vội quay lại tiếp tục bài giảng của mình. Nếu không có mái tóc che đi chắc lũ học sinh sẽ phát hiện ra vành tai của cô đã đỏ lên từ khi nào.
Tất cả chỉ là vì thằng Lâm buồn tè quá nên không hề hay biết thằng nhỏ của mình đã cương lên từ lúc nào, cảnh tượng này đã lọt vào mắt của người giáo viên trước khi nó chạy mất dạng.
Nó chạy vội vào nhà vệ sinh, móc ra thằng nhỏ đang cương cứng mà xả nước, cơn phê từ việc được xả nước khiến mặt ngửa lên trời, thỉnh thoảng nó còn rùng mình lên một cái. Nó chợt nhớ mấy anh làm thợ xây trên thành phố từng nói một câu: “Không gì thoải mái bằng ỉa đái kịp thời.”
– Đúng là không sai tẹo nào!
Thì thầm một câu rồi thằng Lâm với lấy cuộn giấy vệ sinh thấm bớt nước tiểu còn đọng lại trên đầu thằng nhỏ rồi mới kéo quần lên.
Mặc dù ở quê nhưng có thể nói thằng Lâm là thằng con trai sạch sẽ nhất trường.
Vừa mới đóng cúc quần lại chuẩn bị mở cửa quay về lớp thì một cơn đau bụng kéo đến làm cho thằng Lâm không nhịn được mà thốt lên.
– Đéo buồn ỉa sớm đi có phải đỡ tốn công kéo quần không.
Thế là nó lại phải quay lại nhà vệ sinh một lần nữa, nó vội vàng tụt quần ngồi xuống cái bồn cầu bệt chuẩn bị xả những mặt hàng thừa thãi xuống dưới.
– Ah… Uh… Ah… sướng quá anh ơi… mạnh lên anh ơi… hờ hờ…
Thằng Lâm đang thả hồn trôi theo những thứ hàng thải nóng hổi thì bất chợt, phòng vệ sinh cạnh những thứ âm thanh thỉnh thoảng nó vẫn nghe thấy lúc ban đêm vang lên, xen cùng với đó là những tiếng thở dốc.
Nó ghé sát đầu vào tường dỏng tai lên cố nghe những âm thanh vừa rồi.
– Ah… Uhm… em sướng quá anh ơi… anh đụ sướng quá… aaaaa… sướnggggg…
Thằng Lâm ngồi im nghe ngóng không dám phát ra bất kỳ tiếng động gì, thậm chí phân ra đến đít nó cũng phải cố kìm lại.
– Anh ơi… mạnh lên… mạnh lên… em sắp ra… em sắp ra rồi… địt mạnh lên anh ơi.
Âm thanh bạch bạch do da thịt va chạm vào nhau, xen kẽ những tiếng thở dốc cùng với những lời nói đó, tất cả những điều ấy kết hợp lại khiến cho thằng Lâm ngồi một bên nghe cũng thấy thở gấp một phen.
Nó cúi xuống nhìn thằng nhỏ đang ngỏng đầu lên đầy hùng dũng của mình, mặc dù mới lớp 8 nhưng do lao động từ bé nên thân hình của nó rất phát triển, con cu có lẽ cũng vì thế được hưởng lây nên to lớn hùng dũng không tưởng.
Bên tai nó như thể có người đang thúc dục bản thân cần phải làm điều gì đó để giải tỏa sự bức bối trong người. Nó không nhịn được mà đưa tay xuống cầm lấy thằng nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve.
– Aaaa… em ra rồi… sướng quá anh ơiiiii…
Lúc này từ phòng bên cạnh cũng vang lên những âm thanh vội vã như cuộc vui đang đến hồi kết. Những âm thanh vội vã ở bên cạnh càng nhanh bao nhiêu thì tốc độ cánh tay đang nắm lấy con cu của thằng Lâm cũng gia tăng bấy nhiêu, cái cảm giác của việc này mang lại khiến nó ngửa mặt lên trời phê như mấy ông thợ xây ở đầu làng phê thuốc lào.
Một lúc sau thằng Lâm rùng mình bóp mạnh con cu tiếp tục gia tăng tốc độ, từ trong đầu cu nó một thứ chất nhờn màu trắng phọt ra từng đợt, mạnh đến mức bắn cả lên cánh cửa gỗ trước mặt nó.
Thời điểm thằng Lâm bắn ra, đồng thời phòng vệ sinh bên cạnh giọng nói một người đàn ông vang lên. Có vẻ như trận chiến bên đó đã sớm kết thúc mà nó không hề hay biết.
– Trưa nay em muốn ăn gì nào?
– Em muốn ăn lòng xào dưa, anh đừng mua nhiều em ăn không hết đâu, mua 30 nghìn thôi.
“Tõm…”
Đúng lúc này vì thằng Lâm quá phê nên van đít không thể giữ thêm được nữa mà kiểm soát. Một cục vàng vàng kích cỡ không nhỏ rơi xuống nước tạo ra một âm thanh vang lên thật to. Từ phòng vệ sinh bên cạnh chắc chắn nghe thấy.
Thằng Lâm biết mình đã bị lộ, nó chỉ vội chùi đít rồi kéo quần lên rồi chạy như bay ra ngoài mà quên mất trên đầu cu vẫn còn dính thứ chất nhờn màu trắng.
– Uidaa…
Vừa mở cửa ra nó chạy vội nên không kịp phanh mà đâm phải một người, nhìn lại mới biết hóa ra là giáo viên dạy toán của nó.
Có điều thằng Lâm đang chột dạ nên không dám dừng lại mà chạy biến đi mất, để lại cô giáo còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Thằng Lâm chạy vọt vào lớp cô mới thu lại ánh mắt của mình mà đi vào nhà vệ sinh, đóng lại cánh cửa gỗ cô tụt quần ngồi xuống bắt đầu xả nước. Xộc vào mũi của cô là một mùi tanh tanh kỳ lạ mà phòng vệ sinh này chưa từng có, chợt đập vào mắt cô là một chút chất dịch gì đó còn đang lăn dài trên cánh cửa gỗ.
Nhớ lại thằng Lâm vừa mới vội vã chạy ra ngoài cô không dấu được sự tò mò mà đưa tay lên chạm vào chất nhờn màu trắng đó, suy nghĩ một hồi không hiểu vì sao cô lại đưa nó lên mũi khẽ ngửi.