Phần 5: Ôm
Mỗi ngày lên lớp thằng Lâm lại được ngắm nhìn sắc đẹp quyến rũ của Hà qua những bộ váy động lòng người, rồi đến mỗi buổi tối nó lại được ngắm nhìn sự khêu gợi của cô qua những bộ váy ngủ nửa kín nửa hở đầy nóng bóng đủ khiến thằng Lâm thấy mình như đang bị thiêu đốt.
Mỗi ngày đến học cùng cô, tuy được ngắm nhìn thỏa thích nhưng thằng Lâm cảm thấy mình như đang bị tra tấn, dạo gần đây mỗi lần đi tắm là nó lại nghĩ đến hình ảnh cô Hà và quay tay, ban đầu tần suất chỉ là mỗi tuần 1 – 2 lần, dần dần, giờ đây mỗi ngày nó đều quay tay một lần.
Thằng Lâm được Hà tin tưởng đến mức giao cho nó một cái chìa khóa dự phòng, mỗi lần nó đến không còn phải đứng ngoài cửa gọi nữa. Có những hôm nó đến ngồi chờ tận 30 phút mới thấy Hà xuất hiện. Nhìn mái tóc còn ướt của Hà thằng Lâm biết cô vừa mới tắm xong, những giọt nước lăn dài trên cái cổ trắng ngần của Hà khiến nó nhìn theo mà không thể rời mắt.
Hôm đó Hà lại mặc một chiếc váy ngủ màu trắng, cơ thể còn ẩm ướt của cô khiến chiếc váy trắng dính vào cơ thể. Thằng Lâm còn thấy được hai hạt đậu hồng hồng trên đỉnh ngọn đồi của cô. Không biết vô tình hay cố ý mà cô còn mặc một chiếc quần lót màu đen bên dưới một cái váy trắng, nhìn một màn như vậy thằng Lâm thấy cổ họng khô lại như đang đứng bên bếp lửa. Quả thực ví Hà với một ngọn lửa nóng bỏng quả không sai, mỗi lần đến nhà cô học đều là một lần nó bị thiêu đốt.
Mỗi lần thằng Lâm nuốt nước bọt đều phát ra một tiếng “Ực” khiến cho Hà nở một nụ cười đắc ý. Nụ cười của Hà trong mắt thằng Lâm giống như một tia nắng chiếu lên một viên kim cương vốn đã rất chói sáng, khiến cho nó lại càng si mê Hà hơn nữa.
Lần này thằng Lâm cũng đến nhà Hà đúng giờ như mọi khi, có điều hôm nay nó cảm thấy không khí trong nhà có gì đó rất kỳ lạ. Ngồi chờ cả tiếng rồi mà không thấy Hà đâu, thằng Lâm cảm thấy không thể ngồi im một chỗ được nữa.
Trong lòng nó một nửa muốn lên trên xem có chuyện gì hay không, một nửa còn lại thì sợ nếu mình tự ý đi lại linh tinh sẽ bị cô trách mắng và rồi không được đến học ở đây nữa.
Tuy đến nhà cô học nó cảm thấy bức bối trong người nhưng thằng Lâm tình nguyện được ngắm nữ thần trong lòng nó mỗi ngày.
Chờ thêm 30 phút nữa mà không thấy có động tĩnh gì, nó bắt đầu lo sợ cô đã gặp phải chuyện gì đó, đợt trước nó nghe bố mẹ nó bàn tán về việc ông Thắng cuối làng đi tắm bị đột quỵ, mấy tiếng sau vợ ông ấy mới phát hiện ra thì ông ấy đã tèo mất rồi.
Thằng Lâm biết hà là một người ưa sạch sẽ, ngày nào cô cũng tắm 2 lần, thậm chí có hôm còn tắm đến ba lần, nó sợ chẳng may cô đã gặp chuyện gì đó rồi nên quyết định đi tìm thử xem sao.
Vừa mò lên đến tầng 2, thằng Lâm đã nghe thấy trong một căn phòng có âm thanh phát ra, không kìm được tò mò nó đi đến gần ghé tai vào nghe thử.
– Hức… hức…
Âm thanh này dường như chính là của Hà, thằng Lâm lúc này mới yên tâm là có vẻ cô vẫn ổn không giống như suy nghĩ của nó. Thằng Lâm vỗ trán thầm nghĩ: “Hình như cô vẫn còn sống”
Lúc này nó mới yên tâm phần nào, Thằng Lâm định quay trở lại phòng khách thì sự tò mò trong lòng lập tức nổi lên.
“Không biết cô làm gì mà để mình chờ cả tiếng?”
“Không biết âm thanh vừa rồi là gì?”
“Không biết cô đang làm gì nhỉ?”
Một loạt câu hỏi hiện lên trong đầu nó, không kìm được, thằng Lâm đưa tay khẽ mở cánh cửa ra, thấy cửa không khóa nó mới thở phào nhẹ nhõm ghé mắt vào trong.
Trong phòng Hà đang úp mặt xuống bàn trang điểm, vẫn như mọi khi cô khoác trên người một chiếc váy ngủ hai dây màu trắng. Thằng Lâm còn tường Hà đang ngủ nên định đóng cửa vào đi về thì chợt thấy đôi vai trắng ngần của cô run lên, đồng thời cô phát ra những tiếng nức nở…
– Hức… Hức…
Thằng Lâm dễ dàng đoán được cô có lẽ đang khóc, nó ngơ ngác không biết phải làm thế nào cho phải, nó chỉ biết nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi gõ nhẹ lên cửa nói:
– Cô ơi cô có sao không ạ?
– Lâm à… Hức… chờ cô chút…
Hà hơi có chút ngạc nhiên đáp lại, trong giọng nói của cô không giấu được sự nức nở.
Chỉ vài giây sau Hà đã ra mở cửa, thằng Lâm nhìn ra được đôi mắt của Hà đã sưng lên, chứng tỏ cô đã khóc rất nhiều. Nó thắc mắc không biết điều gì đã khiến cho một cô gái luôn vui vẻ như Hà lại khóc nhiều đến mức như vậy.
Thằng Lâm từng nghe được trong số giáo viên dạy tại trường, Hà luôn bị những người giáo viên khác bài xích, họ đố kỵ với gia cảnh của Hà. Những người giáo viên đó ai cũng mong muốn được lên thành phố dạy tại một trường thật tốt thì mới có thể kiếm ra được tiền. Đằng này một người có hoàn cảnh như Hà lại tự mình xin về quê để dạy.
Hà không vì thế mà cảm thấy buồn bã, mỗi ngày cô vẫn vui vẻ lên lớp tận tình chỉ dạy cho từng đứa học sinh mà chưa từng để lộ một nét buồn. Thế nhưng hôm nay lần đầu tiên thằng Lâm thấy được nét buồn trên khuôn mặt Hà, Thậm chí nỗi buồn đến mức nào mà khiến cô rơi nước mắt nhiều như vậy.
Ngay từ lúc bước vào trong nhà thằng Lâm đã cảm thấy không khí trong nhà sao mà buồn đến như vậy, giờ nó đã hiểu, chủ nhân căn nhà, một người luôn nở nụ cười trên môi đang buồn đến như vậy thì không khí trong nhà trùng xuống là điều hiển nhiên.
‘Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu…
Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ’
Trong đầu thằng Lâm bất giác xuất hiện hai câu thơ trong một bài thơ mà nó rất thích. Thằng lâm đã từng nghĩ rằng nếu đem so sánh Thuý Kiều với Hà, chắc chắn nó sẽ chọn Hà thay vì Thuý Kiều.
Lúc này đây nhìn Hà đang rơi nước mắt, trong lòng nó một nỗi buồn không biết từ đâu dâng lên.
– Em vào đi…
Chợt Hà lên tiếng khiến cho nó ngơ ngác một hồi, nó còn đang phân vân xem có nên đi vào hay đi về. Nó nghĩ lúc này bản thân nên đi về thì tốt hơn.
– Chê phòng của cô hay sao mà không vào?
Thằng Lâm còn chưa kịp đưa ra quyết định thì Hà đã lên tiếng giúp nó, cô đã nói như vậy mà nó còn đi về nữa thì đúng là một thằng ngu rồi.
Đã được người đẹp mời vào, nó rón rén bước vào trong như thể đang đi ăn cắp ở nhà người khác. Ngơ ngác nhìn xung quanh một hồi thằng Lâm thấy cái ghế duy nhất trong phòng đã được Hà ngồi, nó đành phải nhẹ nhàng ngồi xuống giường.
Trong cuộc đời nó chưa từng thấy cái giường nào êm đến như thế này, nó cứ tưởng rằng cái ghế dưới phòng khách mà Hà nói với nó gọi là ghế sofa đã là thứ êm nhất rồi nhưng không ngờ giường của cô còn êm đến như thế.
Thằng Lâm nhìn về phía Hà bất chợt con cu trong quần nó bắt đầu biểu tình. Nó trộm nghĩ nếu như mình cùng với Hà được trên chiếc giường êm ái này làm chuyện vợ chồng thì sướng biết mấy. Có điều nhìn nữ thần của mình buồn đến như vậy thằng Lâm không dám nghĩ đến những chuyện đen tối nữa. Nó không kìm được bắt đầu lên tiếng hỏi thăm:
– Cô gặp phải chuyện gì ạ?
Hà chăm chú quan sát thằng Lâm một lúc thật lâu, chợt Hà rời cái ghế trước bàn trang điểm đến bên giường ngồi xuống cạnh thằng Lâm.
Một màn này khiến nó bất ngờ không thôi nhỏ b, con timé chưa trải sự đời của nó không kìm được mà đập lên liên hồi, so với tiếng trống trường buổi sáng không thua kém là bao.
Hai con người, một nam một nữ, trong một căn phòng cứ thế nhìn nhau thật lâu.
Trong mắt của hà thằng Lâm chỉ là hay đi ra đồng nên da có chút đen, nhìn tổng thể có thể nói nó khá đẹp trai. Nếu như nó mà là một đứa con trai thành phố, da trắng hơn một chút đảm bảo sẽ là một thằng con trai đào hoa khiến cho không con gái si mê. Hơn nữa thằng Lâm là một đứa rất biết quan tâm đến người khác.
– Lâm ôm cô được không?
Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác lần lượt kéo đến khiến cho thằng Lâm chưa kịp thích ứng mà ngây người ra đó như bị trúng tà.
– Không được à?
Mãi một lúc sau cho đến khi Hà lên tiếng hỏi lại một lần nữa nó mới giật mình tỉnh táo trở lại. Hà là nữ thần trong lòng nó, nữ thần muốn mình ôm nàng, làm sao thằng Lâm có thể từ chối được.
– Dạ được ạ…
Thằng Lâm vừa mới giang tay ra thì Hà đã ngả vào lòng, nó còn chưa biết phải làm thế nào thì Hà lại tiếp tục cầm tay nó vòng qua người mình đặt lên vòng eo thon gọn của cô.
Dù chỉ là đặt lên một cách hờ hững thôi nhưng thằng Lâm cũng cảm nhận được sự săn chắc của nó, có khi so với một người thường xuyên làm việc nặng như nó chưa chắc vòng eo đã săn chắc như của Hà.
Lần đầu thằng Lâm được được ôm một người con gái trong lòng, người con gái này lại còn là nữ thần trong lòng của nó.
Hai người cứ thế ôm nhau cho đến khi dưới đũng quần thằng Lâm bắt đầu động đậy, loại cảm giác được ôm nữ thần trong lòng khiến khiến nó sung sướng không thôi. Hơn thế nữa từ góc độ này, nó còn có thể nhìn được bộ ngực to lớn của hà từ trên xuống, một chiếc váy hai dây mỏng manh là không đủ để che lấp hết bộ ngực to lớn ấy, nó nhấp nhô theo từng nhịp thở của hà khiến thằng Lâm không thể rời mắt.
Thỉnh thoảng nó còn có thể thông qua khe hở mà nhìn thấy được hai cái núm vú hồng hào của cô. Thử hỏi một đứa con trai đang tuổi sung mãn làm sao có thể kìm nén được trước hoàn cảnh này.
Con cu to lớn của nó không chịu nằm im mà lập tức biểu tình, Hà lại còn đang nằm trong lồng ngực rắn chắc của nó. Thằng Lâm lại không dám cử động, nó sợ rằng chỉ một cử động rất nhỏ của nó thôi cũng khiến cho nữ thần tuột mất khỏi vòng tay mình.
Hà đang chìm đắm trong vòng tay rắn chắc của thằng Lâm bất chợt cảm nhận được có thứ gì đó rắn chắc chọc vào mông khiến cô giật mình nhào ra thoát khỏi vòng tay thằng Lâm.
– Em… em… em… Em xin lỗi cô.
Thằng Lâm biết hành vi của mình đã để cho Hà phát giác, nó sợ Hà giận mình, nó sợ từ nay cô không thèm nhìn mặt nó nữa, nó sợ…