Phần 20
Giai đoạn này công ty làm ăn rất tốt, văn phòng đã được mở rộng thêm chiếm nguyên ba tầng lầu, rất nhiều khuôn mặt mới xuất hiện mà tôi cũng không thể nhớ hết tên được, các câu chào giờ chỉ đơn giản một chữ “Hi!”. Tôi cũng nghe loáng thoáng rằng công ty đã có một cổ đông mới rất hùng mạnh.
Những thay đổi của công ty không tác động nhiều đến tôi, tôi vẫn làm việc như điên, không nề hà hỗ trợ người khác và luôn hứng thú với những thử thách. Những coupons tôi nhận được do kết quả làm việc cũng trở thành điều hiển nhiên, nó không mang lại sự phấn khích như chiếc coupon đầu tiên mà tôi đem lồng vào khung kính để ở góc bàn làm việc nữa, nó được tôi vất lăn lóc vào ngăn kéo, rồi thỉnh thoảng lại nhắn cô bé thư ký nhóm gom lại phát cho ai cần. Trong tủ quần áo bây giờ, không còn chỉ đơn giản là những chiếc quần jeans và áo thun thoải mái, đã có thêm những bộ vest mà Hiền mua cho tôi, để mặc khi thuyết trình hoặc tham gia những buổi tiệc ballrooms.
Hợp đồng của tôi đã được xếp vào loại A, không thuộc quyền quản lý của cấp trưởng nhóm nữa. Tôi biết những điều này khi bất ngờ được thư ký nhóm thông báo lên gặp Giám đốc Công ty để bàn về hợp đồng mới.
Hợp đồng mới dù các đãi ngộ có tăng lên, nhưng phụ lục hợp hợp đồng mới là cái mà tôi hứng thú. Đó là hợp đồng tham gia một dự án tự hành của một hãng ô tô, dù vị trí của tôi chỉ là coordinate, không phải functional. Đây là một dự án đã được triển khai hai năm và hiện đang trong giai đoạn hoàn thiện on – site, công việc được thực hiện tại cơ sở nghiên cứu của hãng, dự án này không phải là dự án của Công ty mà là dự án của Nhà đầu tư. Tôi đồng ý ngay mà không suy nghĩ. Tôi có được một tuần để chuẩn bị trước khi team được mob sang địa điểm làm việc mới tại Malaysia.
Tôi quyết định ở lại không về nhà nữa và chuyển sang ở khách sạn, sau khi trả nhà. Hiền sang với tôi hai ngày trước khi tôi chuyển đi.
Quan hệ của tôi và Hiền không vì thời gian và khoảng cách mà thay đổi, nó như chai rượu lâu năm, càng lâu càng cô đọng hơn, càng phát huy những gì tinh túy nhất, chúng tôi đã bước sang năm thứ tư của mối quan hệ yêu đương. Sự say mê lẫn nhau không hề giảm sút, mà càng thăng hoa hơn, cô đã biết cách điều tiết cảm xúc để cùng tôi trải nghiệm mọi khoái cảm khi lên đỉnh, mà không cần tôi phải ngừng lại để đợi cô, cô cũng đã biết dùng những cách khác để đem đến cho tôi sự thỏa mãn mỗi khi vào kỳ bất tiện.
Giống như hiện tại, cô đang quỳ xuống giữa hai đùi tôi, đầu cô đang miệt mài lên xuống, cái miệng ấm áp của cô đang bao lấy phần trên hùng dũng, bàn tay cô nắm lấy phần dưới nhẹ nhàng vuốt lên xuống, cái lưỡi của cô đang quấn trên thân để hút tinh lực của tôi dồn xuống. Và khi cô nhận những dòng tinh lực của tôi mạnh mẽ phun ra, người cô cũng run rẩy dữ dội, bên trong cô òa ra một từng dòng nước chảy pha một chút màu đỏ rơi xuống đệm trắng tạo lên những hoa đỏ rực rỡ.
Tôi đưa tay kéo cô người tôi, cúi xuống hôn lên đôi môi vẫn nồng nàn mùi ngai ngái, hút sạch những vết nước trắng đục bên mép cô. Rồi ôm lấy thân thể mềm mại của cô.
– Em đang trong kỳ phụ nữ, cũng không cần phải làm anh thỏa mãn đâu, một chút bí bạch đấy anh vẫn chịu được. Được ôm em trong vòng tay cũng đã đủ hạnh phúc rồi.
– Em cũng thích mà. Lần sau em sẽ bù.
– Do là dự án onsite, nên bọn anh sẽ bị tập trung lại tại trung tâm nghiên cứu của họ và cách ly với xung quanh, không được dùng điện thoại hay các phương tiện liên lạc tại nơi làm việc. Chỉ được dùng sau giờ làm việc khi về khu ở, nên lần tới được gặp em chắc cũng sẽ còn lâu lâu nữa.
– Vâng, em sẽ đợi. Thời gian này em cũng đang tập trung nâng cấp các nhà hàng, cũng sẽ bận. Như vậy thời gian cũng sẽ qua nhanh hơn. À… Anh này! Em thấy anh trong tài khoản của anh đang có lượng tiền nhàn rỗi tương đối lớn, anh có muốn em đầu tư không?
– Tùy em, em cứ mạnh dạn sử dụng. Anh đang nghĩ đến việc thôi không đi làm thuê cho người ta nữa khi hết thời hạn hợp đồng này.
– Vâng, em ủng hộ anh. Với lại, em thấy bố mẹ sức khỏe dạo này cũng xuống và cũng mong anh về nữa.
– Trong thời gian này anh sẽ suy nghĩ thấu đáo việc này. Mà dạo này em vẫn tập đều đấy chứ?
– Anh yên tâm, em vẫn tập đều, sẽ không phụ công anh mua thẻ tập và quần áo cho em đâu.
Cô chuyển người nằm ngửa trên ngực tôi, cầm hai tay tôi ấp lên hai bầu vú cua cô.
– Anh có thấy nó vẫn săn chắc không? Em phải tập để nó lúc nào cũng đẹp như thế này, để dành cho anh.
Tôi nhẹ nhàng bóp hai bầu vú cô, cảm thụ sự căng nẩy của nó.
– Thằng Quang gửi lời cảm ơn vì đã giúp đỡ Hương. Nó và Hương coi như đã xác định, nó cũng định cưới luôn vì Hương đã tốt nghiệp. Anh cũng nói với nó về chuyện Hương về việc làm hẳn với em, như em khuyên, nhưng nó nói Hương vẫn muốn được dạy học. Điều kiện của gia đình Quang cũng không tốt lắm, mà nó thì lương lậu cũng có bao nhiêu đâu, tính cách của nó sẽ chẳng có thu nhập gì khác. Nếu mà xin dạy ở Hà Nội sẽ rất khó, nên phân tích đi phân tích lại, anh khuyến nó cứ để Hương về quê dạy học một thời, rồi xin chuyển lên Hà Nội có lẽ sẽ đỡ tốn kém hơn. Mỗi vấn đề là bọn nó lại xa cách.
– Vâng, Hương từ chối đề nghị của em rồi. Có vẻ cũng đã nghĩ thông suốt, em nghĩ có khi xa một chút cũng hay, để thử tình yêu dành cho nhau. Mà có xa thì cũng chỉ mấy tiếng đi xe, không xa như em và anh.
Cô siết chặt hơn cánh tay tôi.
– Em cũng nói với cô ấy, luôn có một vị trí cho cô ấy, để cô ấy có thể quay lại bất cứ lúc nào. Anh biết việc của Trí chưa?
– Anh không thấy nó nói gì.
– Bố mẹ Trí xin được một công việc ở cơ quan nhà nước, bắt Trí nghỉ việc tại xưởng, nhưng nó không chịu, cãi nhau với bố mẹ một trận, rồi bỏ nhà đi. Nghe Quang nói là chuyển đến ở cùng với bạn gái.
– Thằng Trí nó vẫn ấp ủ giấc mơ mở riêng một cái xưởng sửa xe, nó đang tích cóp kinh nghiệm. Anh ủng hộ nó. Nó đam mê máy móc từ xưa rồi, cứ để nó bươn trải một thời gian nữa rồi tính. Nếu nó không đủ điều kiện, có lẽ anh sẽ tìm cách giúp nó.
– Cái quỹ của bọn anh, Minh nó nói thôi không cần góp thêm nữa, vì còn nhiều lắm. Nó đang có ý tưởng chuyển thành quỹ từ thiện, nó sẽ bàn kỹ với bọn anh.
Từ khi tôi sang đây làm việc, Hiền như thành đại diện của tôi, mọi việc đám bạn sẽ thông báo với Hiền thay vì tôi. Có rất nhiều chuyện, Hiền phải nói tôi mới biết và cô cũng thay tôi quyết định nhiều việc rất hợp ý tôi. Những câu chuyện vẫn tiếp diễn khi tôi và cô nằm ôm nhau trên giường.
– Em đã nhờ trung tâm tư vấn du học của bạn em để hỗ trợ thủ tục du học của Hoa, con bé thông minh và có tài năng, nên sẽ không gặp trở ngại gì, chỉ chờ Hoa tốt nghiệp là có thể đi được. Anh biết không, con bé nói tiếng Anh còn giỏi hơn cả em, đã mấy lần được lên nói chuyện ở hội văn hóa Việt Mỹ rồi. Tranh còn được chọn đi triển lãm và treo tại trụ sở của Hội nữa.
Cái này mẹ cũng kể với tôi. Con bé Hoa giờ đã trổ mã thành một thiếu nữ xinh đẹp, nhưng tôi lại cảm thấy con bé xa cách hơn làm tôi không quen, con bé giờ không còn nhảy lên bá lấy cổ tôi nữa. Nó cũng không nhõng nhẽo đòi quà như trước đây, mà nó nói “em biết anh vẫn cưng chiều em như con mười mấy tuổi, nhưng con nhóc đó hiện giờ chỉ thích tiền, nên quà của anh tốt nhất vẫn là tiền mặt”.
– Con bé giờ còn thân hơn là chị em ruột của em, mỗi tuần hai chị em sẽ có một buổi ngủ cùng nhau ở nhà em. Con bé rất hiểu chuyện và chu toàn, toàn an ủi và khuyên nhủ em, nhiều khi em cứ nghĩ con bé là chị chứ không phải em. Cách đây khoảng hai tháng, con bé nó đến nhà em khóc nức nở, đầu tiên em tưởng có chuyện gì nghiêm trọng, hóa ra là có cậu bạn học lớp trên, liên tục gửi hoa và quà tỏ tình cùng con bé, có vẻ con bé cũng có cảm tình với cậu đó, nên nó khó xử. Nó nhờ em đến nói chuyện với cậu bạn kia đừng đến làm phiền nó nữa. Cậu bạn kia cũng cao to đẹp trai học giỏi, đoạt giải trong cuộc thi học sinh giỏi toàn quốc, là thần tượng hotboy của con gái toàn trường. Cậu ta cũng hiểu chuyện, nên xin lỗi vì không biết, nhưng cậu ta còn xin phép được là quen sau khi Hoa tốt nghiệp. Em bảo, chị chưa quản được đến khi đó, đó là quyền lựa chọn của Hoa, chị chỉ muốn Hoa tập trung vào việc học và đạt kết quả tốt nhất. Và sau đó, đúng là cậu ta thôi không làm phiền nữa, nhưng lại để lại một bức thư viết tay cho con bé trước khi đi du học. Bức thư dài hơn hai trang giấy, kể lại những tình cảm của cậu ta từ khi mới nhìn thấy Hoa, rồi lại xin phép để được tiếp tục theo đuổi sau khi Hoa học xong, con bé có vẻ xúc động lắm. Nhắc đến mới ghen tị, anh chưa bao giờ viết thư cho em, ngoài tờ giấy nhắn có chữ “cảm ơn!” Em vẫn giữ.
– Em vẫn giữ à? Để hôm nào anh bù cho em bức thư khác.
– Vâng. Đó là hai chữ bắt đầu tình yêu của em.
Cô chuyển người lăn xuống giường, nghiêng người ôm lấy tôi, ngáp khẽ một cái, rồi nhắm mắt lại.
– Anh này! Anh không cần tránh mặt cô Hồng đâu, chuyện xảy ra là ngoài ý muốn và em cũng quên rồi. Cô Hồng cũng chẳng có được mấy hạnh phúc, bốn lần lấy chồng lá bốn lần bị phản bội.
Về chuyện này tôi luôn canh cánh trong lòng, nên luôn tìm cách tránh né. Có lẽ cần tôi cần đối diện để nó trôi qua.
Tôi nhè nhẹ vuốt ve lưng cô, rồi cùng với cô chìm vào giấc ngủ.
Sau bốn tiếng chạy xe, cả nhóm đã đến trung tâm làm việc. Đó là một tổ hợp biệt lập, được xây dựng giữa khu rừng cọ mênh mông. Khu tổ hợp được hình thành từ bốn khối nhà tiền chế màu trắng, xung quanh được quay kín bởi những bức tường cao khoảng bốn mét, được lắp các camera theo dõi khắp nơi. Cổng vào được bố trí hai lớp kiểm soát nghiêm ngặt.
Nhóm của tôi được bố trí làm việc tại khối nhà C, phía xa nhất của khu, gần khu nhà ở và sinh hoạt. Sau khi nhận phòng, cả nhóm được yêu cầu đến phòng họp nhận phân công công việc. Dự án có khoảng hai mươi người, chia thành chia thành ba tổ, tôi thuộc tổ coding, hai tổ khác là mô hình và ngoại vi. Phụ trách tổ là một anh chàng người Đài loan to béo, đeo đôi kính cận dầy cộp, tên là Tsao. Các thành viên trong tổ có ba người từ công ty tôi và ba anh chàng người Mã bản địa, cũng như tôi làm nhiệm vụ hỗ trợ.
Khu làm việc rất rộng, ở giữa đặt một mô hình xe ô tô, xung quanh được lắp các thiết bị cảm biến được nối dây tới dãy các màn hình hiển thị được bố trí kín xung quanh và nối vào các phòng điều khiển sát tường trong đó bố trí các giàn máy tính.
Công việc của tôi là quét, biên dịch và tổng hợp mẫu code của hệ thống nền khi nhận tín hiệu từ các cụm thiết bị ngoại vi. Đối với tôi thì vấn đề code không là vấn đề, nhưng vấn đề ở các thuật toán dùng để phân tích dữ liệu nhận dạng để đáp ứng việc nhận dạng các tín hiệu đưa về vô số các cảm biến với tần suất phần triệu giây.
Tháng đầu tiên, do có nhiều kiến thức cần tìm hiểu, tôi cần nắm bắt nhanh nhất có thể để hiểu bản chất và yêu cầu kỹ thuật. Tôi gần như dành toàn thời gian ở văn phòng làm việc, chỉ trừ lúc đi ăn cơm, vệ sinh. Thời gian ngủ chỉ vài tiếng, cũng có khi chỉ là chợp mắt trên ghế và nhờ vậy tôi mới chứng kiến sự khủng khiếp của Tsao. Tsao là giám đốc dự án mềm, là người quản kỹ thuật của dự án. Ông ta gần như ăn ngủ tại chỗ, lúc nào mắt cũng dán lấy cái laptop, kể cả trong lúc ăn. Ông ta có thể đọc được vanh vách các dòng code trong hàng triệu câu lệnh, có thể đọc thông số của từng thiết bị và định dạng lỗi chỉ với một thông số bất kỳ và nóng tính. Tôi không biết bao nhiêu lần bị Tsao hét vào mặt, đập rầm rầm lên bàn hoặc ném cốc vào tường hoặc nhẫn nhịn chịu đựng cơn nóng tính của Tsao để kiên trì trình bày ý kiến. Và có lẽ chính vì vậy, Tsao lại rất quý tôi, có thể do cách chủ động tiếp cận vấn đề và tự đưa giải pháp, hay việc định danh các lỗi gắn với từng thiết bị hay thuật toán mà không cần đến vòng functional, cũng có thể là những câu hỏi chi tiết đến đơn giản, hoặc thái độ làm việc của tôi. Và cũng chính giai đoạn này, tôi bắt đầu hút thuốc khi Tsao là người hút thuốc hạng nặng, ngoài thuốc nhai trong khi làm việc, mỗi lần ra ngoài ông ta có thể hút liền bốn năm điếu một lần, lần nào ông ta cũng ép tôi hút một điếu.
Sang tháng thứ hai, tôi được coi như trợ lý của Tsao, ngoài việc tôi là người chịu được tính khí của Tsao, tôi còn hỗ trợ người khác để truyền đạt ý kiến của ông ta. Công việc tiến triển tương đối thuận lợi, các điều chỉnh code cơ bản đã hoàn thành, dự án bắt đầu chuyển sang giai đoạn tích hợp thiết bị ngoại vi, các tín hiệu không còn ở trạng thái đơn tuyến nữa mà kết hợp thành đa tuyến để xác định đa chiều ở trạng thái giả lập.
Và tôi cũng lần đầu tiên tham gia “prison break”, ngày nghỉ xả trại, như mọi người vẫn nói đùa. Mỗi hai tuần sẽ có một ngày nghỉ hoàn toàn để xả căng thẳng, có thể lựa chọn nghỉ tại chỗ hoặc vào thành phố. Ở đất nước hồi giáo, nghiêm mại dâm và hạn chế uống rượu, việc vào thành phố cũng chỉ có một mục đích duy nhất đó là uống rượu và mua trộm rượu.
Trên xe minibus gần như đã chật kín người từ những dự án khác, tôi chọn ngồi chỗ trống cạnh một người phụ nữ Châu Á, lý do là tôi sẽ có nhiều không gian ngồi hơn do người phụ nữ chiếm tương đối ít. Sau đó tôi cũng biết tên người phụ nữ là Kate và là đại diện của Tập đoàn cung cấp phần cứng từ Châu Âu.
Xe bus dừng lại tại một khu thương mại, mọi người cũng tản đi theo nhóm, tôi nhập bọn với Tsao. Nhóm của Tsao cũng chỉ có sáu người, ba đàn ông và một cô gái gốc Tàu, tôi và chị Kate. Điểm đến, tất nhiên là một nhà hàng Tàu, nằm trong một con phố nhỏ đằng sau khu trung tâm thương mại.
Các món ăn được gọi ra đầy một bàn và tất nhiên là cả rượu và beer. Sau dạo beer đầu, bắt đầu đến màn làm quen. Và tôi biết được Kate là Việt kiều đang sinh sống Đức, xa nhà, lại cùng dân tộc, khiến tôi và Kate rất nhanh cảm thấy thân thiết. Kate hơn tôi đúng một giáp, đơn thân có một đứa con đang sống cùng bố mẹ chị ở Đức.
Cuộc nhậu cũng không ai uống hết mình, chủ yếu là để đổi môi trường và thay đổi tâm trạng và kết thúc lúc đến giờ hẹn. Như những người khác, tôi cũng mua hai chai rượu Whiskey tại một cửa hàng Tàu trên đường ra xe.
Sau buổi gặp hôm đó, thỉnh thoảng tôi có gặp Kate tại nhà ăn, hoặc khu nghỉ. Thường Kate sẽ nán lại để nói chuyện với tôi, theo như chị nói là để luyện lại tiếng Việt. Ban đầu nói chuyện bằng tiếng Anh, sau đó chêm dần bằng tiếng Việt, dần dần Kate cũng đã bớt lơ lớ tiếng Việt.
Áp lực làm việc, sinh hoạt khép kín, càng làm nhu cầu giao tiếp trở nên bức thiết hơn, số lần gặp Kate nhiều hơn và việc chị chủ động tìm tôi nói chuyện cũng thường xuyên hơn. Khi tiếp xúc nhiều hơn, việc thấy gần gũi và các động tác thân mật hơn càng tự nhiên. Và tất nhiên, sẽ không tránh khỏi các hấp dẫn giới tính, bên cạnh đó có lẽ quan hệ tình dục là cách xả stress hiệu quả nhất, đặc biệt với người phụ nữ đang tuổi hồi xuân như Kate.
Tôi vừa về phòng, sau khi đã kiểm tra đầy đủ các quy trình cho buổi làm việc hôm sau, thì Kate đến phòng của tôi, trên tay là chai rượu còn khoảng một nửa. Chị lấy cái cốc giấy trên bàn con ở góc phòng và rót hai ly cho tôi và chị. Sau khi ly rượu đã cạn, chị ngồi xuống chiếc giường của tôi.
– Chị biết đề nghị như thế này là khiếm nhã, nhưng chị muốn thẳng thắn và không muốn làm hỏng quan hệ giữa chị và em. Em có muốn làm tình với chị không?
Tôi cũng hơi ngỡ ngàng trước sự thẳng thắn của chị, nhìn vẻ mặt có vẻ chờ mong của chị, tôi dứt khoát gật đầu.
– Vâng.
Nhận được sự đồng ý của tôi, chị liền kéo tôi lại trước mặt chị, tháo thắt lưng và tụt quần tôi xuống. Chị cúi xuống ngậm lấy con chim tôi, con chim của tôi cương cứng rất nhanh trước cái lưỡi điêu luyện và sự ấm áp của chị.
– Ui… hơn chị tưởng tượng nhiều.
Chị nhả con chim ra và nghịch ngợm dùng bàn tay đo.
– Vào từ đằng sau chị nhé.
Sau đó chị đứng dậy chống tay vào cái bàn, kéo cái quần jeans xuống và đưa mông vào phía tôi. Mông chị vẫn còn săn chắc, tròn và căng, nhưng mé bên đùi có mấy vết rạn. Tôi đưa con chim vào khe mông của chị, lách vào mép thịt đã ướt đẫm và từ từ đẩy vào trong.
Bướm của chị đã qua thời xuân sắc, không còn chặt khít như của các cô gái trẻ, nhưng lại đàn hồi để tôi có thể tận lực đẩy hết cỡ. Chị ra rất nhiều nước, chỉ sau mấy cái dập, nước đã ướt bết vào lông của tôi, tạo thành một đám bọt trắng xung quanh mép bướm của chị.
Cách tận hưởng của chị cũng yên tĩnh, không có những tiếng rên quá lớn, chỉ có tiếng nghiến răng khi tôi dập nhanh hơn và tiếng va chạm bèm bẹp khi dập vào chị. Cách chị ra cũng nhẹ nhàng, tôi chỉ cảm hai đùi chị ép cứng lại, rồi giật lên nhè nhẹ, sau đó ứa ra một dòng nước. Người chị vẫn vững vàng để tiếp nhận những cú dập của tôi, rồi chị lại ra thêm lần nữa, lần này chị hơi khụy chân nhưng vẫn cố đứng để tôi tiếp tục dập vào chị.
Có lẽ do mệt mỏi khi đã ra hai lần, hai đùi chị không khép chặt được nữa, chim tôi vẫn căng cứng chưa thỏa mãn. Tôi dứt khoát ôm chị đẩy xuống giường, kéo cái quần ra khỏi chân chị.
– Chị có tiếp tục được nữa không?
Tôi nói khi nhồi con chim vào bướm chị, chị gặt đầu và ưỡn mông lên để đón nhận tôi đi sâu vào trong chị. Tôi cũng không đẩy tiếp mà dừng lại, lột cái áo thun ra khỏi đầu và cúi xuống kéo cái áo len của chị.
– Em cởi áo cho chị nhé!
Nhìn thấy tia ngại ngùng trên vẻ mặt chị, tôi dứt khoát lâng người chị và lột cái áo qua đầu. Ngực của chị đã qua thời xuân xắc hơi xệ xuống, núm vú màu nâu sậm, bụng có chút mỡ mềm với những vết rạn mờ. Chị co tay lại che lên bộ ngực, mặt có vẻ ngại ngùng như có vẻ không tự tin về hình thể. Tôi gạt hai tay chị ra và cúi xuống ngậm lấy đầu ti của chị, đầu ti nhanh phản ứng săn lại, phía dưới con chim cũng nhanh dần chui ra vào. Sự khoái cảm làm tan đi sự ngại ngùng của chị, chị bắt đầu buông bỏ ý thức, đắm chìm trong khoái cảm xác thịt với những tiếng rên kìm nén trong cổ họng. Tôi cũng rất nhanh sảng khoái trở lại, cơ thể căng ra tích tụ dần xuống dưới. Cả người chị đã rung lên, tứ chi ôm siết lấy người tôi, mông dập điên loạn đón con chim đang ra vào như vũ bão. Và chị cứng người phun ra những dòng chất lỏng ấm bên trong con bướm và lại giật lên khi tôi cũng cong người phóng ào ạt vào trong chị.
– Ôi… chị thích quá. Cảm ơn em.
Chị nói khi hơi thở đã có chút trở lại bình thường, đưa bàn tay nắm lấy bàn tay tôi đang nhẹ nhàng vuốt ve vú chị.
– Em nằm xuống ôm chị, chị muốn ngủ một lát được không?
Chị nói nói khi hai mắt từ từ nhắm lại. Tôi hạ người xuống giường, ôm lấy chị, cũng chìm vào giấc ngủ. Chợt tỉnh lại khi có tiếng động, tôi hé mắt thấy chị đang mặc lại quần áo.
– Xin lỗi làm em thức. Mới ngủ được hai tiếng, em ngủ tiếp đi, chị về phòng đây.
Tôi khẽ mỉm cười rồi lại nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Sau đó thỉnh thoảng chị Kate vẫn đến phòng tôi để cùng nhau thỏa mãn thỏa mãn sinh lý và giải tỏa áp lực công việc.
Tôi vẫn tiếp tục lao vào công việc, càng gần đến giai đoạn on – site thực tế, Tsao càng cuồng hơn, tiếng chửi gầm lên bất cứ khi nào. Tôi cũng bị cuốn vào và gần như quên mất đồng hồ sinh học của cơ thể.
Chỉ còn một tháng nữa là đến động dự án, kết quả on – site gần như đạt tuyệt đối, mặt Tsao dãn ra và thỉnh thoảng còn cười khi nhìn biểu đồ tiến độ. Các tài liệu động gói cũng đã sẵn sàng, chỉ cần chờ những kết quả on – site để hoàn thiện.
Sau bao vất vả, cũng đến ngày nghiệm thu. Tsao mặt mày nhăn tít không nói câu nào từ khi chiếc đồng hồ đếm ngược bắt đầu chạy, cả team mắt dán vào các màn hình, mỗi khi đèn xanh bật lên lại có tiếng xuýt xoa giải thoát, hoặc tiếng cười không kìm được bật lên, rồi lại len lén cúi gằm khi nhìn ánh mắt như bốc lửa của Tsao. Và rồi, Tsao chính lại là người hét lên to nhất khi dãy đèn bật xanh toàn bộ và chiếc máy in đang đùn những băng giấy dài ghi lại kết quả.
Tsao cũng rơm rớm nước mắt khi trao cho mỗi thành viên báo cáo đánh giá công việc với một cái ôm và tiếng “Thank you!”.
Cầm cái kẹp hồ sơ màu nâu, tự nhiên tôi cảm thấy cả người rũ ra không một chút sức lực, trong đầu tôi chỉ có một thôi thúc tìm một nơi để ngủ. Trong trạng thái lơ mơ đó, tôi đóng gói hành lý để chuẩn bị trở về. Tôi gặp Kate đang chờ ngoài của, chị dúi vào tay tôi cái hộp dài mà tôi không biết là cái gì, cùng một cái ôm chặt.
– Cảm ơn em! Hẹn gặp lại!
– Vâng, chị.
Tôi thều thào rồi kéo cái vali và đi ra cổng. Tôi ngủ ngay khi ngồi vào ghế cho tới khi người lái xe lay tôi dậy để làm thủ tục nhập cảnh.
Về tới khách sạn, tôi cũng kịp nhắn cho Hiền “Anh đã xong. Anh nhớ em nhiều!”, Rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Tôi tỉnh giấc, khi chiếc điện thoại reo lên, tôi áp chiếc điện thoại vào tai. Bên kia tiếng Hiền mừng rỡ, ríu rít vang lên trong điện thoại. Tôi lắng nghe nhưng không câu nào đọng lại, trong đầu tôi chỉ tràn ngập hình ảnh Hiền, nỗi nhớ cô cồn cào trong lòng, tôi chỉ liên tục nói trong vô thức “Anh nhớ em!”. Rồi tiếng điện cô trong điện thoại bỗng ngưng hẳn, bắt đầu những tiếng thổn thức và những câu nói rời rạc, ngắt quãng “Em cũng nhớ anh! Em yêu anh”.