Phần 18: Tình thiêu công chúa
Bên ngoài hoàng cung, trên 1 đài cao ngất ngưỡng mà mọi người trong thành quen gọi là Vọng Nguyệt lâu…
“Có tin tức gì của Đường Thập Ngũ hay không” Nữ nhân mặc bạch y gương mặt hoàn mỹ xinh đẹp đến cực điểm tuy cả người tỏa ra khí tức băng lãnh nhưng không thể che lấp hoàn toàn nét đẹp kiều diễm của nàng… Nàng khẽ nâng 1 chén trà lên miệng khẽ hỏi…
“Đại sư tỷ chiếu theo kế hoạch đáng lẽ Đường Thập Ngũ hiện giờ đã phải trên đường trở về Hoàng cung nhưng thám mã các nơi báo về họ không hề thấy hành tung của gã… Việc này có chút kỳ lạ…” Nhan Như Ngọc tựa vào cột đình nói…
Hôm nay Nhan Như Ngọc mặc bổ cẩm bào màu xanh da trời, cả người toát ra khí chất mạnh mẽ nhưng không thể che lấp hoàn toàn vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành của mình…
“Xem ra kế hoạch lần này đã thất bại rồi… Như Ngọc muội đi báo lại với Tuyết Kỳ muội muội chuẩn bị thu binh… sau đó nhanh chóng truy tìm tung tích của Như Mộng… Ta linh cảm thấy có điều gì đó không ổn” Gương mặt sáng ngời của nàng thoáng hiện lên 1 tia ảm đạm nói…
“Vâng, muội sẽ đi an bài ngay…” Nhan Như Ngọc ngay lập tức lĩnh mệnh rời khỏi Vọng Nguyệt Lâu…
Sáng sớm hôm sau, Phủ Đại nội thị vệ…
Đường Liệp theo lời chỉ dẫn của Nguyệt Như Mộng theo mật đạo trở về hoàng cung sau 1 đêm rượt đuổi thì trời đã gần sáng về đến phủ gã liền trốn vào phòng điều tức… Mãi cho đến khi có tiếng gõ cửa gã mới thỏa mãn mở mắt ra…
“Cộc… Cộc…”
“Ai đó…”
“Bẩm đại tổng quản nô tỳ vâng mệnh của Lệ Phi nương nương mời đại tổng quản nhập cung một chuyến” Một thanh âm mềm mại ôn nhu vang lên…
“Ta đã biết, ngươi về trước đi báo lại với nương nương 1 lát nữa ta sẽ ghé qua”
Một lúc sau lại có tiếng gõ cửa vang lên…
“Lại cái gì nữa đây” Lần này gã có chút bực bội…
“Bẩm đại tổng quản có Quế Công công cầu kiến…” Thanh âm này gã khá quen thuộc chính là Tề phó tổng quản cẩm y vệ trong cung…
“Được rồi mời Quế công công vào đi”
Cánh cửa từ từ mở ra 1 vị thái giám già nua tuổi chừng hơn 50 tiến vào nhìn thấy gã liền mỉm cười nói…
“Tham kiến Đường tổng quản…”
“A Quế Công công người thật khách khí đừng dùng đại lễ như vậy ta thật không dám nhận…”
“Tiểu nhân thật không dám, Đường tổng quản là bào đệ của Lệ Phi Nương nương chỉ thân phận này thôi thì lão nô đã không dám khinh nhờn rồi… Lần này ghé qua là truyền ý chỉ của Hoàng hậu nương nương muốn người đến Từ Ninh cung 1 chuyến…”
“Phiền công công về báo lại với Hoàng hậu là ty chức ngay lập tức sẽ qua yết kiến với người…”
“Vậy thì lão nô xin phép trở về phục mệnh với hoàng hậu…”
“Tề Xuyên mau thay ta tiễn Quế công công trở về…”
Thật là trùng hợp mới sáng sớm đã để hai vị nương nương triệu kiến, nhưng nghĩ đến Thái Bình công chúa người mang trong mình Huyền Âm thần mạch gã quyết định tới phủ Hoàng Hậu trước…
Đại Phật Tự…
Đại Phật Tự Là ngôi chùa lớn được xây trong hoàng cung là nơi các vị nương nương cùng công chúa thường xuyên ghé đến cúng dường lạy phật…
Bên trong có 2 thân ảnh yểu điệu đang quỳ gối song song trên tấm bồ đoàn trước bức tượng Quan Âm, cà hai đều nghiêm nét mặt, đang khấn điều gì đó:
Sau một lúc sau 1 thanh âm dịu dàng vang lên…
– “Uyển Nhi tỷ tỷ cầu xin nguyện vọng gì vậy”
“- Tỷ cầu Bồ Tát phù hộ phụ hoàng và mẫu hậu thân thân thể an khang, cầu cho Bình muội sớm ngày tìm được lang quân như ý”
Thái Bình công chúa gắt giọng nói…
– Tỷ tỷ thật là xấu… Nhưng mà tỷ không định cầu cho mình gặp lại người đó sao…
“Không có… tỷ tỷ không có cầu như vậy”
Thái Bình nào chịu tin bản tính của vị tỷ tỷ này nàng hiểu rất rõ hỏi tiếp…
– Người đừng có gạt ta, trước mặt Quan Âm Bồ Tat, tỷ dám nói dối, lúc đó nguyện vọng của tỷ sẽ không có linh nghiệm à…
Lý Uyển Nhi hoảng hốt khẩn trương lấy tay che môi anh đào Thái Bình công chúa lại nói:
– “Tỷ thật sự sợ muội rồi, được rồi tỷ nói nhưng muội không được nói cho ai biết đó”
Thái Bình mỉm cười gật đầu…
Song Lý Uyển Nhi nhẹ giọng nói:
“Cầu bồ tát cho con sớm ngày gặp lại người ấy dù chỉ 1 lần thôi cũng đủ rồi”
Thái Bình lạnh nhạt cười châm chọc:
“Tỷ tỷ ngốc của ta, người ta chỉ là tùy tiện đỡ lấy tỷ khỏi ngã xuống hồ một lần, thế mà tỷ lại si ngốc chờ đợi gã… chưa kể mỗi ngày đều ngây ngốc ra bên bờ hồ đó chờ đợi hắn nữa”
Lý Uyển Nhi cuốn quit nói:
– “Nói bậy tỷ tỷ chỉ muốn cảm tạ hắn thôi… Đúng rồi phụ hoàng có dạy có ơn phải báo mà”
“Đúng rồi… tỷ tỷ thật là tốt hay là lấy thân báo đáp hắn đi”
Gương mặt của nàng đỏ bừng, quyền thủ như mưa đánh lên người vị hoàng muội của mình…
“A… Muội thật là xấu… bại hoại… tuổi còn nhỏ mà đã nghĩ đến những chuyện xấu xa này rồi”
“Hahahahahhaa… có người xấu hổ rồi kia… Nha… đau muội… xin tỷ mà”
Hai vị công chúa như 2 con chim chích chòe líu lo đùa giỡn… Một lúc sau cả 2 mệt lả chạy ra gốc cây đại thụ gần đó mệt mỏi nằm bệt xuống cỏ…
“Nói cho muội nghe thêm về vị tỷ phu bí ẩn của muội đi…”
“Tỷ phu gì chứ… con bé này thật không biết xấu hổ” Uyển Nhi đỏ mặt đến tận mang tai nói…
“Nói đi muội rất thích nghe… Hắn có tuấn tú không”
“Hắn ta… Hắn là nam nhân ưu tú nhất trên đời, rất có khí phách và bãn lĩnh, võ công rất cao nha, lại rất khôi ngô tuấn tú nữa…” Lý Uyển Nhi mơ màng hồi tưởng lại giây phút nàng gặp nam nhân đó… khoảnh khắc đã mãi khắc sâu vào trong tim nàng… nhớ lại tim nàng không khỏi như 1 con nai nhỏ đập loạn xạ…
“Thôi xong rồi… Tỷ tỷ của ta đã bị gã đó mê hoặc rồi… thật muốn xem mặt kẻ đã đánh cắp phương tâm của vị tỷ tỷ kiêu ngạo của muội quá đi…” Thái Bình cười cười nói…
“Chỉ là cho đến bây giờ tỷ vẫn chưa có cơ hội gặp lại hắn… Có lẽ hắn chỉ mãi là giấc mộng mà thôi” Lý Uyển Nhi thở dài nói…
“Không đâu tỷ tỷ đừng đau buồn nữa. Người có duyên ắt sẽ gặp lại mà… với lại Quan Âm bồ tát linh thiêng sẽ phù hộ cho tỷ gặp lại người đó mà…” Thái Bình ở 1 bên an ủi nói…
“Ừ, cũng mong là vậy”
Trong đại viện phút chốc vang lên tiếng nói cười vui vẻ của 2 vị đại mỹ nhân như hoa như ngọc…