Phần 2: Cưỡng gian Lệ phi: (1)
Đường Liệp dùng tất cả sức lực còn sót lại thi triển khinh công lao đi vun vút khóe miệng gã máu tươi không ngừng chảy ra vì gã đã sử dụng toàn bộ công lực của mình trong cuộc quyết đấu vừa rồi bây giờ thật sự sức cùng lực kiệt lảo đảo chạy trốn gã biết được cả kinh thành này nơi mà thật sự an toàn với gã chỉ có 1: “Hoàng Cung”
“Như Ảnh Tùy Hình” Không hỗ là công phu độc môn trấn phái của Đường môn nhờ nó mà gã đã ung dung tiêu sái phóng qua tường thành chính thức vào Hoàng Cung.
Trời đêm lạnh lẽo nhưng tia sáng le lắt bên trên những ngọn đèn trong thành chíu xuống. Đường Liệp men theo hành lang tiến vào 1 gian phòng tối thui nhưng thật sự rất hoa lệ, gã nhanh chóng xếp bằng điều tức chỉ mong phục hồi lại chút ít công lực nếu người đời biết được môn chủ chí cao vô thượng của Đường Môn lại bị đuổi đánh như con chó nhà có tan thì thật buồn cười.
Mọi chuyện bắt đầu từ khi gã bắt đầu tu luyện bí kíp độc môn bí truyền của Đường Môn:
“Đường môn thất tuyệt kỹ ” thế nhưng đặc tình của môn võ này vốn dĩ là: “Phá để lập ” Thế nên gã bị lâm vào tình trạng bị tán công lực, thực lực không tới 1 phần nữa nhưng vốn là người thông minh gã liền giấu nhẹm việc này vì nếu để lộ ra vị môn chủ trẻ tuổi tài cao của Đường Môn đã mất hết công lực chắc hắn mạng của ra sẽ ô hô ai tai ngay.
Thế nhưng cây kim giấu trong bọc lâu ngày cùng loài ra ngoài Đường Phi Vũ phó môn chủ của đường môn rất nhanh nhận thấy sự khác lạ của môn chủ âm thành kiểm tra và phát hiện được bí mật kia liền phái người đi truy sát gã nếu không nhờ vị tỷ tỷ Đường Phi Phi xuất thủ hỗ trợ thậm chí hy sinh cả trinh tiết mình cho gã để hắn có thể phục hồi lại 1 phần thực lực thì có lẽ hắn đã vong mạng rồi.
Điều tức 1 thời gian gã khẽ thở ra 1 ngụm trọc khí cả thân người đã có chút sức lực, bây giờ gã đã mất hơn ½ công lực ngay cả 1 tên võ lâm nhị lưu e rằng gã cũng khó đánh lại nếu không nhờ khả năng khinh công tuyệt đình cũng kỳ nghệ ném ám khí vô song của mình thì gã chẳng thể sống được tới bây giờ đáng trách nhất là tên Đường Phi Vũ kia lại loan tin ra ngoài nói rằng Đường Thập Ngũ đã bị trúng độc kích liệt công lực không còn làm cho giang hồ 1 phen dậy sóng muốn chặt đầu cái gã đại ma đầu gây họa kia.
Chợt tiếng bước chân vang lên của phòng được mở ra 4 tỳ nữ mặc hoa phục cằm theo 4 cái ***g đèn từ từ bước vào phòng thắm sáng cả căn phòng.
Đường Liệp nhanh chóng khinh công lên trần nhà âm thầm quan sát tình hình bên dưới kia…
Bước vào là 1 vị quý phi nương nương xinh đẹp tuyệt trần mắt phượng mày ngài môi đỏ như son mái tóc dài được búi lên cao phối cùng chiếc mũ phượng trông cực kỳ sang trọng quý phái…
“Bổn cung muốn mục dục canh y” Nàng nhẹ nhàng nói…
Một lát sau 4 nàng thì nữ mang vào phòng 1 cái bồn gỗ thật to bên trong chứa đầy nước ấm cùng đủ các loại hoa thơm ngát…
“Được rồi các ngươi mau lui ra bổn cung muốn tự mình tắm rửa”
“Dạ” Nói xong 4 nô tì ngoan ngoãn bước ra đóng cửa phòng lại…
Nàng từ từ rút cây châm trên đầu mình xuống mái tóc đen dài thướt tha khẽ buông xuống bồng bềnh mỹ lệ vô song tiếng dây đai lưng tháo mở vang lên bộ cung trang của nàng khẽ rơi xuống đất 1 đôi nhũ hoa phong mãn cao vút ngạo nghễ tiếng ra nàng khẽ ngắm nhìn cơ thể mình mỉm cười đầy tự hào về cơ thể hoàn mỹ của mình…
Nàng nhẹ nhàng bước vào bên trong thùng gỗ hòa mình vào trong dòng nước ấm áp, tựa lưng lên thành gỗ từ từ tắm rửa cẩn thận.
Nàng yêu kiều nâng lên một chân thon dài trắng trẻo không có chút tì vết kia bàn tay cẩn thận tinh tế cọ rửa sạch sẽ.
Hai tay khẽ buông xuống 2 cặp nhũ hoa phong mãn của mình khẽ xoa xoa nắn nắn 1 cách kỹ lưỡng đôi mắt có chút mê ly, một bàn tay men xuống đến khe suối giữa 2 chân nàng bắt đầu chà sát kỳ cọ rồi sau đó đút 2 ngón tay vào bên trong khe suối mê người đó bắt đầu thọc vào rút ra.
Nàng 1 tay xoa xoa nhũ phong của mình 1 tay không ngừng bên dưới thỏa mãn âm hộ của mình miệng không ngừng rên rỉ…
“Ư… aaaaa… Ân… Ngô… Ư…”
Bất chợt 1 thân ảnh tay cầm 1 cây chủy thủ sáng lóe từ trên trần nhà phóng xuống hướng tới nàng…
“Ahhhhh” Nàng thất thanh la lên thế nhưng cây chủy thủ sáng lóa đó đã kịp kề sát cổ nàng không cho nàng vọng động nữa…
Bên ngoài nghe tiếng la của nàng vội hỏi:
“Nương nương nô tì vừa nghe tiếng la người có bị sao không ạ?”
Dưới sức ép của Đường Liệp cùng cây trủy thủy kề sát cổ nàng cắn răng nói:
“Không có gì… bổn cung chỉ vừa thấy con chuột chạy qua… nên hoảng sợ la lên… không có chuyện gì các người đừng có tự tiện đi vào… bổn cung muốn đi nghỉ sớm” Nàng sợ hãi quay sang nhìn gã nói to cho 4 cung nữ ngoài kia nghe…
“Cho bọn chúng lui hết đi” Đường Liệp gắn giọng nói…
“Cho các ngươi lui” Nàng lo lắng nói…
Chợt nàng cảm nhận thấy điều gì đó thất thanh nói:
“Ngươi mau mau buông tay ra… đồ dâm tặc”
Thì ra gã một tay cầm trủy thủy kê sát cổ nàng 1 tay không biết từ lúc nào đặt trên cặp nhũ hoa phong mãn kia tùy ý xoa nắn…
“Ngươi… rốt cuộc ngươi muốn cái gì?”
Hắn kề sát miệng mình vào lỗ tai nàng khẽ ngậm lấy vành tai nàng rồi từ từ nói:
“Ta muốn ngươi nha”
Nàng chợt rùng mình khuôn mặt xinh xắn ngay lập tức ửng đỏ bên dưới có chút co rút mạnh…
Nói xong từ từ nhấc bổng nàng ra khỏi bồn nước từ từ tiến lên giường nàng đẩy mạnh nàng lên giường. Cả người trần truồng bị 1 nam nhân xa lạ kinh nhờn nàng theo bản năng che lại những vùng đất quan trọng của cơ thể nhưng thực sự chỉ là dã tràng xe cát.
Gã quay sang nhìn nàng nói:
“Ngươi tên là gì?”
“Lệ Cơ”
“Bảo nhiêu tuổi rồi?”
“28”
“Ta là ái phi của hoàng đế đại Đường nếu như ngươi dám động đến ta… ngươi sẽ bị tru di cửu tộc đó… mau mau cút đi ta sẽ tha cho ngươi” nàng trừng mắt đe dọa hắn…
“Hahahahahahahahahaha… Lão già hoàng đế đó ta muốn giết lúc nào mà không được…”
“Nhưng hôm nay ta cần trị thương…”
“Ngươi bị thương sao ta không thấy nga?”
“Không cần quan tâm ngươi chính là phương thuốc của ta”