Phần 31: Đại Hoàng tử Lý Anh
Thần Hầu Phủ…
Giữa trưa toàn bộ thần hầu phủ đều tập trung đầy đủ, ăn vận trang nghiêm đứng trước cổng lớn bày ra đại lễ chuẩn bị nghênh đón 1 đại nhân vật chuẩn bị ghé thăm, ngay cả Gia Cát tiên sinh đỉnh đỉnh đại danh cũng xuất hiện trước cửa lớn đích thân đón khách mà đứng đằng sau là 3 vị thần bổ khoái danh lừng thiên hạ với dung nhan xinh đẹp vô song tựa như cửu thiên thần nữ hạ phạm.
Một lúc sau 1 cỗ xe ngựa cực kỳ hoành tráng với 4 con tuấn mã nghênh ngang uy vũ chạy tới đằng sau là 1 toán kị bệnh trang bị đầy đủ theo sát phía sau uy phong ngút trời.
Từ trên xe ngựa bước xuống 1 vị đại công tử tuổi tầm 27, 28 tuổi dáng người khôi ngô, khí chất trang nhã cao quý vô song, hắn mặc 1 bộ cẩm bào màu vàng nhạt, đầu đội kim quan làm nổi bật lên nét quyền quý cao sang… Hắn lớn lên rất có nét riêng, con mắt nhỏ dài, lông mi xinh đẹp tuyệt trần, lông mày dài mảnh, hai lọn tóc mai để dài 2 bên khiến hắn càng thêm tuấn tú.
“Tham kiến đại điện hạ” Gia Cát tiên sinh dẫn đầu toàn phủ thi lễ cũng vị công tử kia, gã cũng chính là đại hoàng tử của Đại Đường Lý Anh…
“Hảo, Gia Cát tiên sinh miễn lễ.” Lý Anh vội khom người đỡ lão dậy trìu mến nói…
“Lần này trở về từ biên cương đường đột hạ cố quý phủ cúi mong Tiên sinh có thể rộng lượng bỏ qua cho sự đường đột này của ta”
“Điện hạ quá lời rồi, được đón tiếp đại điện hạ là vinh hạnh cho lão phu… Bên trong ta đã chuẩn bị đại tiệc để tẩy trần cho điện hạ… Xin mời” Gia Cát tiên sinh thi lễ nói…
Trên chiếc bàn lớn bày đủ mọi cao lương mỹ vị… Gia Cát tiên sinh cùng Lý Anh phân rõ ngôi vị chủ khách đang vui vẻ cùng nhau đối ẩm…
“Ly này là ta chúc mừng đại điện hạ đại triển thần uy đánh tan đại quân xâm lược Đột Quyết làm rạng danh đại Đường chúng ta.”
“Tất cả đều là công sức của các tướng sĩ anh dũng chiến đấu, ta chỉ góp 1 phần nhỏ công sức quả thật không dám nhận” Lý Anh khiêm tốn nói…
“Hahahahhaa lão phu nghe nói đại điện hạ thương binh sĩ như ruột thịt… ăn cùng mâm, ngủ cùng giường, ra trận giết giặc đều tự mình xông pha lên đầu khiến ba quân tướng sĩ vô cùng khâm phục ấy mới thật sự là phúc của Đại Đường…”
“Gia Cát tiên sinh quá lời rồi chỉ là ta thân làm thống soái lâm trận rút lui hoặc núp ở nơi an toàn để mặc binh sĩ lao vào vòng hiểm nguy, thiết nghĩ Lý Anh ta không làm được… tuy biết rằng đó chỉ là cái dũng nhất thời của thất phu nhưng tướng cầm quân có thể xông phá giết giặc cho dù da ngựa bọc thây ta cũng mãn nguyện…”Lý Anh cảm khái nói…
Gia Cát tiên sinh khẽ gật gật đầu ánh mắt vô cùng thưởng thức vị đại hoàng tử này… nếu gã có thể thuận lợi lên làm hoàng đế thì sẽ là phúc lớn của Đại Đường…
“À… Thôi không nói chuyện đó nữa… Ta đã lâu không hồi kinh nên tình hình trong cung cũng không rõ cúi mong Gia Cát tiên sinh có thể chỉ rõ tình thế hiện tại trong hoàng cung…”
“Hiện tại tình thế trong cung vô cùng phức tạp… Hôm qua nhị hoàng tử Lý Long Cơ vừa hồi cung sau khi thống lĩnh đại quân Ung Châu công hạ thiên triều của người tiên ti, mở rộng lãnh thổ Đại Đường đến tận sát biên giới của người Mông Cổ, thậm chí còn bắt được nữ vương Á Lệ Ti (Alice) của Nguyệt Thị tộc dâng cho hoàng thượng khiến long nhan vô cùng vui vẻ…”
“Ây, Thật không ngờ ngự đệ lại tài giỏi như vậy người tiên ti hung bạo hiếu chiến bao năm nay vậy mà đệ ấy có thể chinh phục được thật là 1 thiên tài thống lĩnh ba quân.”
“Theo lão phu thấy sự thật không phải vậy, lão phu được biết thì thắng lợi này phần lớn nhị điện hạ dùng tiền và sắc đẹp mua chuộc các sĩ tộc và các thống lĩnh của người tiên ti, rồi mở cuộc nội loạn lật đổ khả hãn của người Tiên ti thế nhưng cách này chỉ là kế sách nhất thời lại tốn rất nhiều tiền bạc hơn nữa về lâu dài uy vọng của Đại Đường trong mắt các bộ tộc của người Tiên Ti sẽ bị tổn hại nghiêm trọng về sau ắt sẽ sinh biến…”
“Còn về phần điện Hạ lấy ít địch nhiều đánh tan đại quân xâm lược của Đột Quyết chiến công mới thật sự là tài năng”
“Còn một chuyện nữa làm lão phu cực kỳ lo lắng đó chính là vị nữ vương Á Lệ Ti mà nhị điện hạ dâng tặng hoàng thượng, nghe nói vị nữ vương Á Lệ Ti mà nhị hoàng tử dâng cho hoàng thượng là 1 nữ nhân vô cùng xinh đẹp, dáng người dong dỏng cao, tóc vàng mắt xanh mang theo vẻ đẹp quyến rũ của phụ nữ phương Tây, Hoàng thượng vô cùng sủng ái ả đã 3 ngày rồi không thiết triều hôm qua đã chính thức sắt phong cho nàng làm quý phi.”
“… Phụ hoàng tuổi tác đã cao lại có bệnh trong người… cứ đắm chìm trong tửu sắc như vậy chỉ e ảnh hưởng đến long thể”
“Chuyện phức tạp trong cung vẫn chưa hết, hôm qua thập tam hoàng tử chẳng biết từ đâu mời về 1 lão vu bà nói rằng có thể luyện được linh đơn diêu dược, kéo dài thọ mệnh, tráng dương tăng cường sinh lực hoàng thượng phục dụng xong quả nhiên thân thể tràn đầy sức lực, tinh thần sảng khoái, mái tóc dần dần chuyển sang màu đen, vì chuyện này mà danh vọng của Thập Tam hoàng tử đang tăng lên vùn vụt như mặt trời giữa trưa. Hôm qua ta đã cho Băng nhi đi điều tra về thứ thuốc đó… Băng Nhi ngươi mau nói rõ cho đại điện hạ về kết quả điều tra của ngươi:”
Lãnh Như Băng từ đầu đến giờ đều yên lặng đứng phía sau nghe gọi vôi vàng bước lên nói, nàng xinh đẹp tựa như thiên tiên thần nữ nhưng gương mặt thủy chung luôn phủ lên 1 tầng băng lạnh làm người khác có chút e ngại khi tiếp xúc đa phần vì sợ làm vấy bẩn lên vẻ đẹp tuyệt trần thoát tục kia của nàng đến ngay cả đại hoàng tử cũng e dè không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.
“Bẩm đại điện hạ theo kết quả điều tra được thì thứ đan dược được lão vu bà kia bào chế có tên là Thiên Mệnh Trường Sinh đan thành phần chính là đại lực thảo, kim triền thảo và một dược liệu vô cùng quan trọng đó chính là cây Anh Túc”
“Cây Anh Túc có phải là 1 loại thảo dược quý hiếm chỉ có ở vùng tây vực”
“Vâng chính là nó, Cây Anh Túc còn có tên gọi khác đó chính là cây thuốc phiện, và công dụng của nó điện hạ và đa số mọi người có phần không biết, phục dụng cây anh túc lúc đầu phục dụng sẽ thấy có sự khoái lạc, tạo cảm giác hưng phấn, làm giảm đau nhức, mệt mỏi. Nhưng càng dùng thì càng ngày càng phải tăng liều mới đạt được cảm giác như lần trước vì cây anh túc có tính chất gây nghiện rất cao người đã dùng rất khó tử bỏ, hơn nưa dược thảo vốn có 3 phần độc tính nhưng cây anh túc này quả thật là 1 loại thập phần độc hại, dần dần thân thể của người phục dụng từ từ sẽ bị suy sụp, mất hết nghị lực và ý chí nó như 1 loại độc dược từ từ tàn phá cơ thể vậy bắt người sử dụng hoàn toàn phụ thuộc vào nó…” Lãnh Như Băng nói…
“Không được nếu quả thật là như vậy ta phải vào cung ngăn cản phụ hoàng sử dụng loại độc dược đó ngay mới được”
“Điện hạ xin bình tĩnh. Hiện giờ hoàng thượng đã hoàn toàn chìm đắm trong khoái hoạt của đan dược ấy mang lại, điện hạ can ngăn chỉ sợ không được gì mà còn chuốc họa vào thân… Hơn nữa cây Anh Túc cũng không bị xếp vào hàng độc dược quả thật đối với y thuật nó cũng có tác dụng chữa bệnh nhất định nhưng đó là sử dụng có liều lượng… còn như bệ hạ mỗi ngày phục dụng ít nhất 3 viên chỉ sợ về lâu dài sẽ tàn phá cơ thể, tính mệnh sẽ nguy trong sớm chiều.”
“Bộp… thật giỏi cho Nhị đệ cùng thập tam đệ 1 người dùng tửu sắc 1 kẻ dùng độc dược ngầm ám toán phụ hoàng” Lý Anh tức giận vỗ bàn nói…
“. Hiện giờ bổn vương phải làm sao… Ai… Đại bổ đầu đa mưu túc trí cúi mong có thể chỉ cho bổn vương 1 con đường sáng giúp cảnh tỉnh phụ hoàng” Lý Anh đứng dậy khẽ hành lễ với Lãnh Như Băng nói…
“Điện hạ… xin đừng làm vậy Như Băng không dám nhận…”
“Chuyện đã đến nước này thì đại hoàng tử chỉ còn cách vào cung yết kến Thái hậu cúi xin người cảnh tỉnh bệ hạ, đồng thời phải mời được 10 vị danh y đứng đầu thiên hạ phân rõ lợi hại của việc sử dụng cây anh Túc e rằng chỉ có cách đó mới có thể cảnh tỉnh bệ hạ”
“Ừ… chuyện đến nước này chỉ còn cách như vậy… đa tạ đại bổ đầu đã chỉ điểm… E rằng sau chuyến thăm này ta phải mau chóng hồi cung đến Dưỡng Tâm điện của Thái Hậu 1 chuyến… Ly này ta xin kính các vị bổ đầu…”
Một lúc sau Lý Anh đã có chút ngà ngà say…
Lý Anh liếc nhìn một hồi rồi ngại ngùng nói:
“… Hình như bổn vương không thấy Nguyệt Như Mộng cô nương…” Quả thật ngay từ khi xuống xe ngựa tầm mắt gã đã phóng khắp nơi tìm kiếm vị nữ bổ đầu này, hình ảnh vị cô nương khinh công trác tuyệt dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn từng cứu gã lúc còn nhỏ khiến hắn không thể nào quên… Lần đó gã đến thần hầu phủ tham quan chẳng may lọt xuống hồ mà gã lại không biết bơi trong lúc nguy cấp Nguyệt Như Mộng tựa như thiên tiên giáng trần từ trên cao bay xuống cứu gã kể từ đó trái tim của gã đã khắc cốt ghi tâm hình ảnh vị thần bổ xinh đẹp tuyệt trần kia.
Tình cảm của Đại Hoàng tử giành cho tam bổ đầu Nguyệt Như Mộng cơ hồ cả thần hầu phủ đều rõ chỉ tiếc là Nguyệt Như Mộng tính tình cao ngạo phóng khoáng nam nhân trong thiên hạ dường như chẳng để vào mắt, nàng lại đặt ra tiêu chuẩn chọn ý trung nhân cực kỳ cao, mà lúc đó gã chỉ là 1 tiểu hoàng tử còn non nớt lại có phần yếu đuối làm sao có thể lọt vào mắt xanh của nàng chứ.
“Ah… thật xin lỗi đại hoàng tử tam muội có việc trọng yếu phải đi điều tra thế nên không thể đón tiếp ngài được, cúi mong đại điện hạ thứ lỗi” Lãnh Như Băng yêu kiều nói…
“Ah… Thật là đáng tiếc đã lâu rồi bổn vương không được gặp nàng… À bổn vương lần này từ biên ải trở về, tìm thấy được 1 đôi Kim Ngọc Vạn ty Hài được dệt bằng kim tằm ở vùng Tây Vực là vật phẩm vô cùng trân quý, cúi mong đại bổ đầu có thể thay ta trao tặng Nguyệt cô nương xem như là quà cảm tạ đã cứu mạng bổn vương 4 năm về trước…” Trong mắt gã không dấu được 1 tia thất vọng gã rất muốn nhìn thấy nàng người nữ nhân đã chiếm trọn trái tim gã sau bao nhiêu năm xa cách thế nhưng quả thật tạo hóa trêu ngươi.
Vì lý do này mà gã Lý Anh đã đem không biết bao nhiêu kỳ trân dị bảo trao tặng cho Nguyệt Như Mộng chỉ tiếc là tất cả nàng đều không để vào mắt.
“Ahhhh, vậy xin thay mặt tam muội cảm tạ ân điển này của Đại hoàng tử” Lãnh Như Băng cảm khái nói nhưng trong lòng thầm cảm thán lại có chút thương cảm cho gã, tình cảnh của gã đúng với câu thơ Lạc hoa hữu ý, Lưu thủy vô tình * e rằng đó chỉ là tình cảm đơn phương 1 phía hơn nữa nàng cơ hồ cảm nhận được vị tam muội của mình có tình cảm đặc biệt đối với tên đại ma đầu Đường Thập Ngũ.
Phía sau rừng trúc bên trong Thần Hầu Phủ…
Trong 1 đình viện tiểu trúc Tứ đại bổ đầu đều đang tề tụ nói cười vui vẻ…
“Tam muội, muội xem đại hoàng tử đem tặng muội 1 đôi Kim ty hài thượng phẩm này vừa nhẹ nhàng lại vừa chắc chắn, đao thương khó nhập xem ra y phải phí không ích công sức mới có được đó nha…” Nhị sư tỷ Nhan Như Nguyệt khẽ cười nói…
“Đại sư tỷ… sao tỷ lại nhận vậy lễ vật của đại hoàng tử vậy tỷ thừa biết là muội không thích mà” Như Mộng có chút không vui nói…
“Muội muội ngốc lòng muội chẳng lẽ sư tỷ lại không biết sao thế nhưng đại hoàng tử vừa từ nơi biên cảnh xa xôi trở về sau bao nhiêu năm muội lại tránh mặt không chịu gặp hắn, nay đến lễ vật lại không nhận liệu có quá tuyệt tình không, hơn nữa muội đừng quên thế thúc và đại hoàng tử là quan hệ gì, chúng ta theo dưới trướng đại hoàng tử muội không thể làm thế thúc khó xử đúng không nào?” Lãnh Như Băng mỉm cười trìu mến nói…
“Nhưng… muội không muốn nhận bất cứ ân tình nào của Đại hoàng tử mà”
“Hảo… chỉ lần này thôi lần sau ta sẽ thay muội cự tuyệt từ ngàn dặm được không… Nhưng đừng nói sư tỷ nhiều chuyện ta thấy đại hoàng tử đối với muội là thật lòng đó người năm nay đã gần 30 tuổi mà vẫn chưa xác lập hoàng phi về điểm này đối với việc tranh đoạt ngôi vị thái tử là 1 bất lợi rất lớn thế nhưng người vẫn chấp nhận đủ để thấy tình cảm sâu đậm của người với muội…” Lãnh Như Băng nói tiếp…
“Nhưng muội… lúc này muội chỉ muốn chuyên tâm tu luyện võ công, muốn cùng với các tỷ muội tiêu dao khoái hoạt… những chuyện khác quả thật muội không có để tâm đến…”
“Thôi không nói chuyện này nữa, thế thúc vừa nói với tỷ ngày mai trong cung sẽ mở một đại yến tẩy trần cho ba vị hoàng tử đồng thời cũng là cuộc trắc thí lịch duyệt của ba vị hoàng tử, người nào thể hiện được tài năng xuất chúng trong yến tiệc ngày mai nhiều khả năng sẽ được chọn làm thái tử. Vì vậy đêm mai chắc chắn trong cung sẽ rất hỗn loạn thế thúc muốn chúng ta bằng mọi cách phải giúp đỡ đại hoàng tử áp đảo quần hùng đồng thời đề phòng nội loạn có thể xảy ra trong hoàng cung.”
“Tỷ đã tính toán chu toàn mọi chuyện nhưng vì sự xuất hiện của một người làm tỷ thật sự cảm thấy lo lắng…” Nói đến đây nàng như vô tình hoặc cố ý liếc nhìn Nguyệt Như Mộng…
“Ý đại tỷ là Đường Thập Ngũ…” Tuyết Kỳ không nhịn được nói…
“Đúng vậy… chính là hắn, hắn hiện tại đang làm tổng quản đại nội thị vệ trong cung nắm giữ thị vệ trong toàn hoàng cung hơn nữa có mối quan hệ mật thiết với Lệ phi ái phi số 1 của hoàng đế, người này tài trí vô song lại mang dã tâm ngút trời nếu gã đầu nhập vào một trong 2 phe của Nhị điện hạ hoặc Huệ Phi thì là một mối đe dọa cực lớn đối với con đường trở thành thái tử của Đại hoàng tử”
Không nói đến thì thôi nhưng vừa nhắc đến tên Đường Thập Ngũ Nguyệt Như Mộng không nhịn được hai má có chút ửng đỏ tim đập loạn tình cảnh lúc đó hắn ra tay cứu nàng khỏi tay 4 tên đại dâm tặc vĩnh viễn nàng không thể nào quên… Tuy nàng và hắn chính tà bất lưỡng lập nhưng chẳng hiểu vì sao sau lần đó trở về nàng không nhịn được thường trộm nghĩ về hắn… Thần thái anh dũng, tiêu sái lại có chút cuồng ngạo của gã làm trái tim thiếu nữ của nàng thổn thức không thôi, thậm chí trong mơ nàng còn mơ thấy cùng gã gặp lại thậm chí còn cùng gã dục tiên dục tử nghĩ lại, gương mặt của nàng đã ửng hồng đến tận cổ…
“Tam muội… tam muội… Muội nghĩ gì thế, sao vậy muội không được khỏe à, tại sao mặt của lại đỏ ửng vậy bị sốt sao” Nhị sư tỷ Nhan Như Ngọc khẽ lay cánh tay của nàng nói…
“Ah… không có… a đại sư tỷ vừa rồi tỷ nói gì thế…” nàng ngượng ngùng cười cố che đi vẻ xấu hổ hòa thẹn thùng của mình…
“Ngày mai ta muốn muội theo dõi mọi động tĩnh của nhị điện hạ tỷ sợ hắn sẽ ra tay đối phó đại hoàng tử hơn nữa nhị điện hạ cùng Hoan lạc giáo có mối quan hệ mật thiết nếu được muội hãy cố gắng tra ra mọi động tĩnh của bọn họ”
“Dạ muội đã biết đại sư tỷ”
“Còn về phần tứ muội ngày mai tỷ muốn muội theo dõi Đường Thập Ngũ nhất cử nhất động của hắn muội phải nắm rõ rồi báo cáo ngay cho tỷ để tỷ có đối sách đối phó cùng gã.”
“Vâng, đại sư tỷ…” Tuyết Kỳ khẽ gật đầu nói…
Nguyệt Như Mộng không hiểu sao có chút hâm mộ tứ muội Tuyết Kỳ nếu như đổi lại nàng cũng muốn có cơ hội được gặp lại, tất nhiên là chỉ để nói lời cảm ơn vì hắn vì đã xuất thủ cứu nàng, đó là nàng tự nhủ với mình như vậy…
“Tuyết Kỳ muội còn nhỏ tuổi kinh nghiệm trên giang hồ chưa nhiều bằng các tỷ khi theo dõi Đường Thập Ngũ muội phải hết sức cẩn thận không được lỗ mãng người này âm hiểm thâm độc muội nhất quyết không được trúng gian kế của hắn biết không? Nếu gặp nguy hiểm thì phải mau chóng phát hiệu lệnh các tỷ sẽ ngay lập tức đến hỗ trợ muội…”
Quả thật so với các vị tỷ tỷ thì tứ sư muội Lục Tuyết Kỳ là người nhập môn trễ nhất lại là vị bổ đầu trẻ tuổi nhất năm nay nàng vừa mới 17 tuổi tuy võ công cũng thuộc hàng đại cao thủ trên giang hồ nhưng kinh nghiệm lịch duyệt giang hồ vẫn còn chưa đủ, mà trên gương mặt nàng thủy chung, vẫn còn đó 1 nét gì đó hồn nhiên, ngây thơ của vị thiếu nữ mới lớn, để nàng đối phó với 1 đại ma đầu như Đường Thập Ngũ quả thật Lãnh Như Băng cũng không muốn nhân tuyển thích hợp nhất trong trường hợp này chính là tam muội nhưng mà nàng biết tam muội đang có khúc mắt cùng gã, mà nàng lại không muốn tạo điều kiện để đoạn nghiệt duyên của tam muội có cơ hội phát triển…
“Được rồi nếu không còn gì nữa chúng ta hãy chia nhau ra chuẩn bị ngày mai sẽ là 1 ngày cực kỳ quan trọng chúng ta không được phép có bất cứ sai sót nào”
• Dịch thơ: Hoa rơi Hữu Ý, Nước Chảy Vô Tình…