Phần 44: Thế Lực thứ 4
Đường Mị tao mị nhìn chủ nhân của mình đầy thèm muốn 2 cặp đùi ngọc thon dài của nàng đang dạng ra hết cỡ đón nhận lấy sự chà đạp không chút thương tiếc của gã lên chốn u cốc đang ngập tràn dâm thủy của mình, trong đầu nàng lúc này đang mườn tượng một lúc nữa thôi sẽ cũng gã điên cuồng giao hoan đã lâu nàng chưa được cùng gã điên cuồng hoan giao, đang trong mộng đẹp thì bỗng nhiên nàng thấy gã chợt nhíu mày, lỗ tai khẽ chớp động vài cái, gã lãnh khốc quay đầu nhìn về phía xa…
“Có người đến là cao thủ… mau mau mặc quần áo vào… theo ta…” Vừa dứt lời Đường Thập Ngũ ngay lập tức phóng lên tầng cao nhất của góc cây đại thụ ngay lập tức gã phong bế khí tức của mình… kể từ sau khi cảm nhận được thiên kiếm giác quan của gã đã vượt xa hơn trước rất nhiều… Đường Mị cũng chật vật bám theo gã trên gương mặt mang theo tiếc hận cùng 1 chút u oán… chuyện tốt của nàng tưởng chừng như sắp tới liền bị phá hỏng…
Một lát sau từ phía xa hai cỗ xe ngựa xa hoa chạy đến biệt viên nơi gã đang ẩn nấp, trên mỗi cỗ xe đều mang theo 1 khí tức khiến người ta không thể thở nổi…
Bốn trung niên nam nhân mặc hoa phục cao quý tiến vào quét nhìn xung quanh, nhìn đến những cỗ thi thể nằm trên mặt đất, bọn họ tỉ mỹ kiểm tra sau đó đến bên cỗ xe ngựa:
“Tướng gia chúng ta đã đến muộn, Hắc Nhị Lang và đám thuộc hạ toàn bộ đều đã bị hạ sát… Hung thủ rất có thể là cao thủ Đường Môn…”
Thật lợi hại chỉ xem xét sơ qua nhưng cái xác liền xác định đây là thủ đoạn của Đường Môn nhưng kẻ này ngoài võ công xuất chúng, năng lực phán đoán cũng thật sự đáng sợ… Đường Thập Ngũ cau mày nghĩ…
“Tướng Gia…” Không lẽ người trong chiếc xe ngựa đó chính là lão hồ ly Sái Kinh…” Đường Thập Ngũ khẽ nhíu mày thế nhưng đúng lúc này… bên tai chợt truyền đến tiếng rên rỉ câu hồn người…
“Ân… Chủ nhân… nhân gia rất nứng nha… bên dưới hảo khó chịu nga… lồn của người ta đã sớm ướt nhẹp… chủ nhân không tin người liền thử sờ xem… Vừa nãy người ta còn chưa có tận hứng…” Đường Mị quần áo xốc xếch… gương mặt dâm mị anh mắt câu hồn nép sát 1 bên ngửi lấy mũi hương nam tính của gã khiến nàng không nhịn được toàn thân nóng rực…
“Ngươi… tiện nhân lẳng lơ này… giờ phút này không phải lúc phát tao… Chết tiệt… lại nhằm ngay lúc này nổi cơn dâm lên…” Bất đắc dĩ gã phải ôm chặt lấy nàng bàn tay bịt chặt miệng nàng lại thật không ngờ hành động đó tuy có làm giảm được thanh âm rên rỉ nhè nhẹ của nàng phát ra nhưng lại càng khiến Đường Mị thêm hưng phấn… hơi thở nàng mỗi lúc một gấp gáp hơn, cái lưỡi đinh hương của nàng không liếm láp lấy bàn tay gã, còn vươn 1 cánh tay nhỏ nhắn như búp sen xuống giữa 2 chân mà tự an ủi lấy mình…
Từ trên xe ngựa 1 thân hình vạm vỡ, chậm rãi bước xuống, người này tuổi hơn 50 mặt chữ điền, gương mặt góc cạnh gõ ràng, đôi mắt vô cùng có thần khí lại pha chút nham hiểm, là dạng người trời sinh nắm giữ quyền sinh sát của vạn người… hiển nhiên người này chính là thừa tướng đương triều Sái Kinh kẻ thù không đội trời chung với Gia Cát tiên sinh…
“Hừ Đường Thập Ngũ xem ra người càng lúc càng lộng hành rồi đó… Bổn tướng sẽ không để yên cho ngươi nháo sự nữa đâu Hừ… Mau thu dọn đám phế vật này rồi thông tri cho Đường Tiêu Vũ đên đây thanh lý môn hộ đi…” Sái Kinh cau mày nói…
“Dạ…” Bốn tên thuộc hạ lĩnh mệnh rời đi làm việc…
“Nghĩa phụ…”
Sái Kinh vừa dứt lời, thì đã nghe một giọng nói trong trẻo êm tai truyền vào, lập tức xuất hiện ngay một bóng dáng xinh đẹp nhẹ nhàng từ cỗ xe ngựa thứ 2 bước xuống, đó là một cô nương trẻ tuổi trên người khoác một chiếc áo khoác lông chồn trắng như tuyết, kết hợp với chiếc váy đỏ cực kỳ kiêu sa… mái tóc dài đen óng ả khoác vai, làn da trắng muốt, ngũ quan diện mạo cực kỳ thanh tú, thế nhưng chỉ cần nhìn kỹ lại lần nữa, sẽ đột nhiên phát hiện, tiểu cô nương này đúng là xinh đẹp không ai sánh bằng, vẽ đẹp này, thật giống như trong sách vở miêu tả nội mị chi tướng (nét quyến rũ toát ra từ bên trong).
“Thật xinh đẹp hảo mị lực…” Đường Thập Ngũ thầm than…
“Ngươi có biết nàng ta là ai không?” Đường Thập Ngũ quay sang nói với Đường Mị đang không ngừng liếm láp chơi đùa những ngón của gã làm cho cả bàn tay đó dính đầy nước bọt của nàng…
“Ân… chủ nhân… nàng ta… nàng ta chính là Thái Bình công chúa… vị công chúa nhỏ tuổi nhất của hoàng đế Lý Triệt… con gái của Võ Hoàng hậu…”
“Cái gì nàng ta là Thái Bình sao…”Đường Thập Ngũ cả kinh…
“Tham kiến công chúa điện hạ…” Sái Kinh vội vã hành lễ…
“Nghĩa phụ lúc chỉ có 2 người chúng ta người không cần phải đa lễ như vậy…” Thái Bình phẩy tay, lại nói mỗi cái cử động dù là nhỏ nhất như nhấc tay đều toát ra khí phách ngaọ thị thiên hạ, cao quý vô song tựa như 1 con phụng hoàng trên cửu ngũ vậy…
“Nghĩa Phụ… Đám người kia là do Đường Thập Ngũ giết sao… chẳng phải có tin hắn ta đang bị tán công mất gần hết công lực rồi sao hơn nữa Hắc Nhị Lang cũng là cao thủ nhất lưu trên giang hồ sao có thể dễ dàng bị giết như vậy…” Thái Bình khẽ nhíu mày nói…
“Đó cũng là điều mà nghĩa phụ cũng đang cảm thấy lo lắng… Nếu Đường Thập Ngũ đã khôi phục lại công lực thì thỏa hiệp giữa chúng ta và Đường Tiêu Vũ cũng chẳng còn giá trị hết, kho báu Đường Môn mà hắn hứa hẹn với chúng ta cũng chỉ là điều mộng tưởng…”
Ở trên cao Đường Thập Ngũ vô cùng kinh ngạc, kho báu Đường Môn là điều tối bí mật chỉ có môn chủ cùng đại nguyên lão của Đường Môn biết, Đường Thập Ngũ quả thật muốn dùng kho báu của Đường Môn để phục vu cho giấc mộng “Thiên Hạ Nhất Đường” của gã, Đường Tiêu Vũ đã biết bí mật này rất có thể do các nguyên lão của Đường Môn tiết lộ, xem ra hắn cũng đã lung lạc thành công các vị nguyên lão của Đường Môn rồi…
“Nghĩa phụ hay là chúng ta ra tay bắt giữ Đường Thập Ngũ ép hắn phải giao kho báu Đường Môn ra…” Thái Bình nói…
“Chuyện này e không dễ… Không nói Đường Thập Ngũ đã khôi phục lại công lực chuyện đó thật hư thế nào, huống chi Đường Thập Ngũ giảo hoạt như hồ lại có Lệ Phi đứng phía sau hết lòng ủng hộ muốn bắt hắn quả thật có chút khó khăn…” Sái Kinh khẽ lắc đầu nói…
“Nghĩa phụ người nhất định phải nghĩ cách giúp ta, kho báu Đường Môn chúng ta nhất định phải chiếm lấy… nếu không chúng ta sẽ không đủ thực lực tranh đoạt hoàng vị cùng các hoàng huynh…”Thái Bình nũng nịu nói, hai tay không ngừng lắc lư lão già…
Nhịn điệu bộ nũng nịu lấy lòng Sái kinh Đường Thập Ngũ thầm than xem ra nàng công chúa Thái Bình này quả thật không đơn giản, tâm cơ của nàng ta rất sâu, lại rất giỏi sử dụng tâm kế…
“Hảo hảo Bình nhi con yên tâm… nghĩa phụ đã có cách rồi, ta nhất định sẽ giúp con trở thành vị nữ hoàng đế đầu tiên trong lịch sử… Chuyện của Đường Thập Ngũ ta sẽ giải quyết, kho báu của Đường Môn chúng ta nhất định sẽ nắm trong tay.”
“Nha thật Không… Người ta biết mà… nghĩa phụ đối với Bình Nhi là tốt nhất mà”Thái Bình mừng rỡ ôm chầm lấy Sái Kinh…
“Ân cũng sắp đến thời gian ngự yến rồi nghĩa phụ chúng ta mau chóng nhập cung thôi…”
Một lúc sau Sái Kinh cùng Thái Bình lục tục rời đi cả biệt viện chỉ còn mỗi Đường Thập Ngũ cùng Đường Mị đang ẩn nấp, ngay lúc Đường Mị đang muốn nhảy xuống liền bị Đường Thập Ngũ cản lại.
Chỉ thấy 2 bóng áo trắng lướt qua cẩn thận tỉ mỉ thăm dò 1 lần nữa, mãi cho đến khi thấy không có gì đáng nghi mới rời đi…
“Lão hồ ly này quả nhiên tinh ranh như ma quỷ, thật không ngờ người lão ta ủng hộ lại là Thái Bình xem ra tình hình tranh đấu trong cung quả thật vô cùng phức tạp.”
“Chủ nhân anh minh, Mị nhi ngu muội suýt chút đã làm hỏng đại sự của người, kính mong chủ nhân trừng phạt Mị Nhi” Đường Mị vội vã quỳ xuống ôm lấy chân gã e thẹn nhìn gã nói…
“Được… cái thứ đãng phụ nhà ngươi thật sự muốn bổn tọa trừng phạt ngươi sao” Đường Thập Ngũ đem bàn tay đến cái cần cổ trắng ngần của nàng khẽ bóp lấy nhấc lên nói…
“Khục… Khục… Chủ Nhân… Ư… Mị nhi nguyện ý chịu phạt” Đường Mị lại không chút khó chịu đôi mắt đầy nhục dục nhìn gã nói thậm chí từ trong ánh mắt nàng gã nhận thấy được có 1 sự khoái cảm hưởng thụ sự thô bạo của gã…
“Được tối nay đến chỗ bổn tọa lúc đó ta sẽ làm cho ngươi chết đi sống lại, còn bây giờ ta có 1 nhiệm vụ giành cho ngươi” Đường Thập Ngũ khẽ buông nàng ra quay người nói đối với nữ nhân này nếu không thường xuyên thỏa mãn nàng có trời mới biết nàng ta có hay không quay mũi giáo về phía gã.
“Chủ nhân cứ phân phó, Mị Nhị dù thịt nát xương tan cũng nhất định sẽ hoàn thành” Đường Mị mừng rỡ quỳ xuống nói…
“Tốt, việc này cũng đơn giản ta nghe nói tên Sái Kinh có 1 tên tâm phúc tên là Tần Bách hiện là quan chủ bạ trong triều tối nay hẳn là hắn cũng sẽ tham dự ngự yến, bổn tọa muốn ngươi đi quyến rũ hắn từ đó tìm hiểu xem mối quan hệ và mọi âm mưu của Sái Kinh và Thái Bình là như thế nào, chậm nhất là ba ngày sau bổn tọa muốn có đầy đủ thông tin ngươi hiểu rồi chứ”
“Ân, Mị Nhi đã hiểu, chủ nhân yên tâm Mị Nhị rất nhanh sẽ có tin tức cho người…”
“Được rồi ngươi lui ra đi… ta còn có việc phải làm…”
Nói rồi như 1 cơn gió gã nhanh chóng biến mất khỏi tòa biệt viện… bỏ lại một mình Đường Mị ánh mắt nhu tình nhìn theo bóng gã xa khuất…