Phần 49: Ngự Yến (1)
“Lòng tốt của Thượng Quan Tài nữ tại hạ thật không dám nhận… Huống chi tại hạ với dạng nữ nhân chốn phong lâu hồng trần, bán tiếng hát mua vui cho thiên hạ quả thật có chút khúc mắc, và để tránh người khác nói ra nói vào thật không dám làm phiền… Cáo Từ… Tỷ à chúng ta đi thôi…” Đường Liệp lạnh lùng nói ánh mắt lạnh băng không chút ngó ngàng tới vị tài nữ xinh đẹp như tiên nữ kia… Lạnh lùng bước qua…
Thượng Quan Uyển Nhi tuy xuất thân là 1 ca kỹ chốn hồng trần thế nhưng nàng luôn giữ mình trong sạch chỉ bán nghệ không bán thân… lại là bậc hành giả trong lĩnh vực ca trù âm nhạc lại cực kỳ tinh thông Cầm, Kỳ, Thi, Họa tài năng tuyệt không thua kém bất cứ vị tài tử nào của Đại Đường… Thậm chí nếu nàng là nam nhân tham gia kỳ thi Trạng Nguyên đã sớm khắc tên lên bảng vàng… Cuối cùng bằng nỗ lực của mình nàng được chính tay hoàng đế sắc phong thiên hạ đệ nhất tài nữ… phong làm nữ quan đầu tiên của Đại Đường thế nhưng nghe những lời nói cay nghiệt của Đường Thập Ngũ nội tâm của nàng triệt để đau thắt lại… Mắt Đẹp khẽ chớp, hai giọt sương long lanh như ẩn như hiện như muốn trực tuôn trào ra… Hai vai run rẩy nhìn phía sau gã cố hết sức nói…
“Vậy tiểu nữ thật không dám làm phiền công tử… Công tử xin bảo trọng.”
Nói đoạn nàng xoay người nhanh chóng bước lên xe ngựa rời đi…
Cả đám người xung quanh tức giận bàn tán chửi bới… Mà mục tiêu chính là tên không biết trời cao đất dày kia dám lăng mạ vị tài nữ tài nghệ trác tuyệt của bọn họ thế nhưng vì có Lệ Phi đứng đó họ không dám phát tiết…
Thập Tam Hoàng Tử nghe những lời nói cay nghiệt đó nội tâm vô cùng tức giận thế nhưng trong lòng gã cũng cảm thấy nhẹ nhõm được 1 phần nào… Hắn từ sớm đã theo đuổi Thượng Quan Uyển Nhi dùng đủ trăm phương ngàn kế để chiếm lấy phương tâm của nàng nhưng đều không thành công… thế nhưng hắn vẫn cố gắng kiên trì theo đuổi hy vọng một ngày nào đó tấm chân tình của gã sẽ cảm động được nàng… Thế nhưng vì sự xuất hiện của Đường Thập Ngũ làm gã vô cùng lo lắng hắn hiểu rõ con người nàng xưa nay xem nam nhân trong thiên hạ như gió thoảng mây bay thế nhưng từ trong ánh mắt và hành động của nàng hắn nhận ra được có một chút tình ý sâu kín mà nàng giành cho tên nam nhân kia… thế nhưng xem ra tên Đường Thập Ngũ này lại không có chút tình ý nào với nàng… thậm chí còn có phần chán ghét…
“Ngươi là Đường Liệp bào đệ của Lệ Phi nương nương… Hảo. Để ta nói rõ nếu lần sau ngươi còn dám dùng những lời lẽ cay nghiệt đó xúc phạm đến Thượng Quan tài nữ một lần nữa thì đừng trách bổn hoàng tử vô tình… Hừ… Dù cho Lệ Phi có ra sức bảo vệ ta tuyệt đối cũng không bỏ qua ngươi hiểu chứ…”
Thập Tam Hoàng Tử tức giận phóng lên trước xe ngựa của Lệ Phi cùng Đường Liệp ngạo mạn cảnh cáo nói…
… Trên xe ngựa của Lệ Phi…
Đường Thập Ngũ thoải mái nằm trên đệm gấm đặt tay sau trán trầm ngâm suy nghĩ… Còn Lệ Phi thì đang chăm chú băng bó lấy vết thương ở chân của gã… Ánh mắt ngập tràn quan tâm cùng thương yêu…
“Nàng nhìn đã đủ chưa… chỉ là vết thương ngoài da không có gì đáng lo ngại đâu…”
“Hứ… Không phải vì người ta quan tâm đến ngươi sao…” Lệ Phi yêu kiều nhìn hắn ánh mắt có chút ai oán nói…
“Được rồi ta không sao… Nếu nàng thật sự quan tâm đến ta như vậy thì… Bên dưới của ta đang rất khó chịu… Mau dùng miệng giúp ta đi…” Đường Thập Ngũ mỉm cười nhìn nàng đầy dâm đãng nói…
“Chán ghét… ta đang nói chuyện nghiêm túc với ngươi đó… Người ta đã bảo ngươi tránh xa Lý Long Cơ cùng Thân Như Ý ra thế nhưng ngươi vẫn không nghe… Nếu như thật sự xảy ra chuyện gì ta cũng rất khó có thể gách vác giúp ngươi… Lý Long Cơ là 1 kẻ vô cùng thủ đoạn và độc ác ngươi tuyệt đối không thể trêu chọc hắn…”
“Dùng thủ đoạn đối phó với ta… Hứ… Hắn chưa đủ tư cách đó đâu… Mà có vẻ như hắn ta thật lòng thích nàng thì phải… chính vì điều đó nên hắn mới tìm cách gây chuyện với ta không phải sao…”
“Liệp… Ngươi phải tin ta… Ta thật sự không có gì với hắn… Đúng là trước khi gặp ngươi hắn từng có tình ý với ta thế nhưng ta xin thề… ta thật sự không có nảy sinh bất cứ tình cảm nào với hắn… Về sau gia tộc quyết định đem ta gã cho Lý Triệt để củng cố địa vị gia tộc ta và hắn đã rất ít khi gặp nhau… Còn về chuyện hắn tìm cách hại ngươi ta sẽ cảnh cáo hắn… để tránh hắn tìm đến ngươi gây rắc rối…” Lệ Phi ánh mắt xinh đẹp nhìn thẳng gã lo lắng nói…
“Nàng thật là ngốc… Nếu nàng làm vậy hắn càng không buông tha cho ta… Xem ra hắn cũng đã biết mối quan hệ tỷ muội này của chúng ta là giả tạo rồi… Chính ánh mắt của nàng khi nhìn ta đã vô tình bán đứng nàng mất rồi…” Đường Thập Ngũ khẽ vuốt lấy tóc mai của nàng sau đó chạy dọc theo đôi má nhẹ nhàng vuốt ve…
Còn Lệ Phi như si như ngốc ngã vào lòng bàn tay ấm áp kia của gã tận hưởng cảm giác yên bình…
“Đến giúp ta giải khai buồn bực nào… tỷ tỷ… của ta…” Gã khẽ ấn đầu nàng xuống phía dưới hạ thân nhỏ giọng nói…
“Nhưng chúng ta sắp đến Trấn Quốc Tự”… Lệ Phi giùng giằng nói…
“Ngoan nào…” Đường Thập Ngũ liếc nhìn nàng ánh mắt không cho nàng chút kháng cự nào…
Lệ Phi cũng không có khiến gã thất vọng, nàng chậm rãi ngồi xổm người xuống, nửa yêu kiều nửa chán ghét liếc mắt nhìn gã sau đó từ từ giải khai chiếc quần trên người gã, chớp đôi mắt đẹp môi anh đào hé mở nuốt lấy cự vật gã… sau đó nỗ lực phun ra nuốt vào, bàn tay nhỏ nhắn duỗi ra nắm lấy Cự căn theo môi anh đào phun ra nuốt vào dùng sức nhẹ nhàng tuốt vuốt, vừa tuốt vừa nút ra ra vào vào đồng thời tay kia cũng cầm lấy một đôi hòn dái đã trương phồng mạnh mẽ, theo cự vật đong đưa qua lại vuốt ve.
“A… đúng… Tỷ Tỷ… thật thoải mái, xem ra khẩu kỹ của ngươi đã tiến bộ không ít… Thật mẹ nó thoải mái!”
Nhìn xem Đường Thập Ngũ đang chìm vào trong khoái lạc, Lệ Phi vô cùng đắc ý, nàng không nhìn hắn nữa, nhắm mắt lại, nghiêm túc đối phó với cự căn ngày một to hơn trong miệng của mình…
“Ồ… Nha… Nha… Thoải mái… Nha… Bảo bối ta nhanh… Thêm ít sức mạnh… Thoải mái…”
“A…” Đường Thập Ngũ đặt một bàn tay lên đầu nàng, gạt lấy phượng quan trên đầu nàng sang 1 bên làm tóc tai của nàng rối bời, gã một bên ấn mạnh xuống, một bên đong đưa eo gấu, theo tiết tấu Lệ Cơ phun ra nuốt vào, một trước một sau động, giống như đang muốn biến cái miệng nhỏ nhắn của Lệ Cơ thành một mỹ huyệt thứ 2 vậy…
“Đừng có ngừng, mau dùng đầu lưỡi. Liếm lấy… Ahhh… Đúng… Ah… Thật thoải mái…” Đường Thập Ngũ lúc này đã ngồi dậy từ trên cao ngước nhìn Lệ Phi đang ngồi chồm hổm không ngừng phun ra nuốt vào cự vật của mình cảm giác khoái hoạt vô cùng, nội tâm đang nổi sóng của gã lay động đúng vậy hắn đang muốn tìm 1 nơi trút lấy oán hận trong lòng… vừa nãy bị Lý Long Cơ hãm hại cùng Thập Tam hoàng tử hạ nhục đối với 1 người tâm cao khí ngạo như gã là 1 điều xỉ nhục vô cùng khó chịu… Hắn cần phải phát tiết oán hận trong lòng mình mà Lệ Phi vô tình lại là công cụ tốt nhất…
Không biết qua bao lâu, Lệ Cơ cảm giác miệng mình như muốn chết lặng khô khốc… Nàng đang muốn muốn nói nghỉ ngơi một chút, đột nhiên cảm giác được trong miệng mình nam căn lập tức càng thêm phồng lên, hơn nữa từng chút từng chút một bắt đầu run lên… Nàng biết rõ đây là dấu hiệu muốn xuất tinh, vội vàng muốn đem trong miệng côn thịt nhổ ra, Muốn dùng lấy tay hoàn thành công đoạn cuối cùng này…
“Tiện Nhân… Ai nói ngươi có thể nhổ ra!” Lệ Phi đột nhiên cảm thấy cổ căng một cái, Một bàn tay to đã vững vàng đè lại đầu của mình, dùng sức đem đầu nàng áp dưới háng của hắn, hoàn toàn không cách nào tránh thoát.
“Bổn tọa vẫn chưa thoải mãn… Lẳng lơ… đến dùng miệng mút lấy… Chưa bắn ra hết không thể ngừng có biết không” Đường Thập Ngũ không chút nào thương hương tiếc ngọc, khẽ lay động hạ thân đâm thẳng lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng.
“Ô… Ô…” Lệ Phi bị gã thô bạo khống chế… hết cắm vào lại rút ra, ngay cả phản kháng đều chỉ có thể phát lên tiếng gào thét “Ô Ô” không rõ ràng… Mắt thấy côn thịt ở trong miệng mình tả xung hữu đột, nhiều lần đều đẩy đến tận yết hầu khiến nàng không thể nào thở nổi… Bàn tay quờ quạng đánh vào hai bên bắp đùi của gã… Thế nhưng đột nhiên Đường Thập Ngũ đứng phốc dậy…
“Ah… Hừ… Hừ… AHHHHH”
Lần này là hai bàn tay thô to ôm chặt lấy đầu của nàng đem dương vật Gắt gao giữ vững trong cổ họng của nàng, bàn tay tựa như thái sơn đè chặt lấy đầu nàng… một cỗ nóng hổi tanh hôi tinh dịch liền nương theo cự vật của gã điên cuồng xạ tinh vào trong cuống họng của nàng…
Phát tiết xong Đường Thập Ngũ mới bình tâm trở lại… liếc mắc thấy Lệ Phi đang ho sặc sụa…
“Xin lỗi… Vừa rồi là ta xúc động quá… Nàng có sao không”
“Ngươi… Ta biết trong lòng người khó chịu… nếu muốn phát tiết ta cũng không ngại… thế nhưng… lần sau ta muốn ánh mắt của ngươi có thể nhìn ta… ôn nhu một chút… ta không chịu được ánh mặt lạnh lùng vô tình đó của ngươi…”Lệ Cơ nước mắt chảy dài nói…
“Hảo… ta biết rồi… bảo bối…” Đường Liệp ôm chầm lấy nàng ôn nhu nói…
“Bẩm nương nương đã đến Trấn Quốc Tự…” Thị vệ bên ngoài liền bẩm báo…”
Một hồi lâu sau Đường Thập Ngũ cùng Lệ Phi xiêm y chỉnh tề bước vào Trấn Quốc tự…