Phần 64: Nắm Lấy Thiên mệnh
Bên ngoài Động Đình hồ ánh trăng thật đẹp chiếu vào nước tỏa ra hào quang sáng lạn nhất. Thế nhưng lần này vẻ đẹp của nó dường như bị thiếu nữ phía trước làm cho nhạt nhòa, Lãnh Như Băng quả thực rất đẹp, nàng còn đẹp hơn cả trăng trên bầu trời, nhìn nàng đã đủ khiến thế nhân quên đi tất cả mọi thứ trên đời… Tuy trên mặt nàng vẫn luôn mang theo chiếc mạn che mặt khiến người ta không thể nhìn rõ được dung nhan thật sự của nàng, thế nhưng chỉ cần vậy thôi cũng đã đủ khiến vị trí thứ hai của nàng trên mỹ nhân kỳ phổ mấy năm nay không chút lay động, thậm chí có người còn nói nếu nàng lột bỏ chiếc mạn che đó ra để lộ dung mạo thật sự của mình vậy thì vị trí thiên hạ đệ nhất mỹ nhân cũng chẳng phải là không thể có được…
“Ngươi đã tới…” Lãnh Như Băng thanh âm lạnh lùng không chút biểu tình nàng vẫn ngồi đó bình tĩnh ngắm trăng…
Đường Thập Ngũ tựa như đạp gió mà đến, Gã cao ngạo hơn tuyết, tao nhã tựa phong, đang mỉm cười, nụ cười tỏa ra hàn phong lạnh người. So với gió lạnh tháng mười một lại càng rét buốt thấu xương về điểm này hai người không mưu mà hợp… cả hai đều thuộc tuýp người lạnh lùng vô tình.
“Đại bổ đầu đã có lời mời, bổn tọa làm sao dám không đến chứ? ” Đường Thập Ngũ lạnh lùng nói tuy ngoài mặt bình tĩnh đến cực độ thế nhưng trong nội tâm không khỏi có chút ló lắng… Hắn đây chính là đang thi triển”Không Thành Kế” với thể trạng cơ thể hiện tại của gã nếu thật sự vị đại bổ đầu này muốn bắt hắn quả thật như lấy đồ trong túi áo vậy, thế nhưng tình huống bây giờ của gã không cho gã có sự lựa chọn khác… gã hiện giờ đang rơi vào tình cảnh chó nhà có tang rất nhiều phương thế lực muốn đối địch với gã… Chí ít nếu không nhận được sự bảo hộ từ ít nhất một phương thế lực vậy thì ngày chết của gã chẳng còn xa nữa.
Trong lúc này trong ba vị hoàng tử tranh đoạt vị trí thái tử đã có hai vị Lý Long Cơ cùng Lý Viễn đã cùng hắn đứng ở thế bất lưỡng lập nếu không nhận được sự hỗ trợ của vị đại hoàng tử Lý Anh một khi cả 2 vị hoàng tử kia động sát cơ vậy thì rất khó để hắn có thể trở mình được…
“Hãy tránh xa Thượng Quan Uyển Nhi cùng hai vị muội muội của ta ra… Nếu ngươi vẫn có ý định lợi dụng bọn họ cho tham vọng của mình… Vậy thì ta… Lãnh Như Băng sẽ bằng mọi giá khiến cho ngươi trả một cái giá thật đắt…” Nàng ngưng trọng ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào gã nói…
“Đây là nàng đang uy hiếp bổn tọa…” Đường Thập Ngũ nhẹ nhàng nhếch cao đôi hàng mi thách thức, ẩn chứa vài phần sát khí tàn khốc, trong nội tâm khẽ dậy sóng đối với một kẻ tâm cao khí ngạo như gã đó đích thị là một sự xỉ nhục… kẻ coi thường hắn, sớm muộn gì cũng sẽ phải trả giá.
“Cứ cho là như vậy…” Lãnh Như Băng hờ hững đáp…
“Hảo… Hảo… Rất tốt… Thế nhưng… Những nữ nhân đó bổn tọa không có chút hứng thú… Thế nhưng nếu như bọn họ tình nguyện để cho ta lợi dụng vậy cũng không thể trách được ta… Đại bổ đầu nói có phải hay không???” Đường Thập Ngũ trái lại không có tức giận lập tức thu liễm khí tức cuồng bạo của mình quay sang nói…
“Ngươi đừng vọng tưởng… Ta Lãnh Như Băng tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ rơi vào ma trảo của ngươi” Lãnh Như Băng ánh mắt lạnh lùng có chút tức giận nói.
“Được vậy nàng phải cố quản cho tốt đám tỷ muội đó của mình nhé… Hahahahahaahahahah…” Đường Thập Ngũ tiêu sái cười dài nói…
“À… Trước khi rời đi… Bổn tọa luôn có một vấn đề khó hiểu mong nàng có thể giải thích cho bổn tọa được rõ, Đường Thập Ngũ ta cho dù là môn chủ của Đường Môn hoặc là biểu đệ của Lệ Phi đi chăng nữa, dù là thân phận nào đi chăng nữa… thế nhưng bổn tọa chưa từng chọc đến Thần Hầu Phủ, chưa từng cùng các nàng có chút xích mích… tại sao các nàng cứ nhất quyết một mực đối đầu cùng ta… Điều này quả thật bổn tọa không thể hiểu nổi?”
“Vì ngươi là Đường Thập Ngũ” Lãnh Như Băng nhìn chằm chằm vào gã vẻ nghiêm túc hiện rõ trên gương mặt, ánh mắt gợn sóng, mỹ lệ không nói nên lời…
“Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?” Hai người anh mắt lạnh lùng khẽ quay sang liếc nhìn nhau…
“Hoàng quyền phân tranh, thiên hạ đại loạn, giang hồ dậy sóng tất cả những thứ này đều không thể tránh khỏi thế nhưng vì xuất hiện của ngươi… bởi vì ngươi mà sẽ xảy ra biến động kinh thiên động địa… bởi vì ngươi chính là Đường Thập Ngũ…” Lãnh Như Băng lại tiếp lời.
“Hahahaahahahahaah… Nàng quả thật đánh giá bổn tọa cao đến vậy sao…”
“Bởi vì ngươi, căn bản chính là loại người không để chúng sinh trong mắt, ngươi chính là loại người coi thường cả thiên hạ! Về điểm này ta tuyệt đối… tuyệt đối… Tuyệt đối không nhìn lầm, nếu để ngươi nắm quyền cao trong triều, nắm lấy đại cục trong võ lâm thì sẽ khiến thiên hạ đại loạn, sinh linh đồ thán, quốc gia tất hưng vong…” Ánh mắt xinh đẹp tuyệt mỹ của nàng nhìn hắn lạnh lùng tỏa ra hàn khí rét lạnh nàng dùng đến từ “tuyệt đối” ba lần liên tiếp, ngữ khí cũng nặng nề rõ rệt. Như vậy nói lên điều gì? Nói lên rằng vị đại bổ đầu này chắc chắn là vô cùng coi trọng gã mà lại là coi trọng một cách tuyệt đối.
“Nàng thật sự có thành kiến với bổn tọa nên mới nghĩ như vậy, ta nghĩ kẻ nàng nên tập trung đối phó là Lý Long Cơ đầy âm mưu quỷ kế kia, ta từng nghĩ… nếu có thể chúng ta có thể xóa thù thành bạn, bổn tọa nguyện hết sức giúp đại điện hạ Lý Anh đăng cơ ngôi cửu ngũ… Nàng thấy thế nào???” Hiện tại gã đã đắc tội với rất nhiều thế lực lớn trong hoàng cung nếu không thể thay đổi mối quan hệ của mình đối với Thần Hầu phủ gã sẽ rơi vào cục diện bốn bề thọ địch…
“Lý Long Cơ đúng như ngươi nói dã tâm cũng rất lớn, không những có tâm cơ cực kỳ thâm trầm, vui buồn không hiện ra mặt, cách đối nhân xử thế cũng rất khôn khéo, cẩn thận. Có tài hoa bộc lộ, tư chất hơn người, thế nhưng cũng chẳng đáng để ta vướng bận trong lòng.” Nàng mỉm cười thản nhiên, sắc mặt không đổi, cơ hồ biết được gã sẽ đưa ra lời đề nghị như vậy. Tư duy của nàng nhanh chóng vận chuyển, dùng từ chính xác, chậm rãi nói:
– Vì sao lại vậy? Đường Thập Ngũ bắt đầu cảm thấy áp lực chưa từng có nữ nhân nào khiến hắn rơi vào tình cảnh như vậy, gã có cảm giác khi gần nữ nhân này gã vĩnh viễn bị rơi vào trong trạng thái bị động.
“Lý Long Cơ xuất thân hoàng tộc toàn bộ thủ đoạn hắn có, tất cả học thức hắn nghiên cứu đều cùng có một điểm chung là nhắm đến ngôi vị thái tử bước lên làm cửu ngũ chí tôn, tuy so với đại hoàng tử Lý Anh hắn nhiều hơn 1 phần thâm độc, sát phạt quyết đoán, cho dù để hắn thành công nắm quyền hành thiên hạ hắn tuyệt đối sẽ không làm nguy hại đến giang sơn xã tắc Đại Đường càng không nguy hại đến võ lâm vì khi đó hắn đã đạt được mục đích của mình tự biết đủ mà dừng lại… không như ngươi… xem thiên hạ chỉ là một bàn cờ, nhân sinh chỉ là một con cờ trong tay” Nàng kiên nghị nói…
“HAHAHAA Thật nực cười…” Đường Thập Ngũ cười lớn rồi bất chợt tựa như 1 cơn gió mạnh mẽ áp sát tới, ép nàng ngã người ra sau, khoảng cách của cả hai lúc này dường như chỉ cách nhau 1 hơi thở… bốn mắt lạnh lùng nhìn nàng nói…
Ngoài dự liệu của gã Lãnh Như Băng ánh mắt xinh đẹp không chút gợn sóng của nàng đều gắt gao tập trung nhìn gã, đôi mắt tuyệt đẹp kia lại có chút mông lung mê mang, lại có chút lạnh lùng, nàng cứ như thế chậm rãi nhìn hắn thậm chí nàng quên rằng mình có 1 thân võ công vô địch cứ ngây ra nhìn gã đang từng bước ép bức mình.
“Ta Hỏi Nàng? Thế nào là Chính? Thế nào là Tà… Chính nghĩa theo nàng có phải nói vì thiên hạ cho dù phải hy sinh lấy một chúng sinh nào đó để đem lại lợi ích cho cả thiên hạ thì đó gọi là chính hay không? Vậy thì bổn tọa có thể vì một người mà chống lại cả thiên hạ này… Vậy liền tính bổn tọa là Tà hay không…”
“Lại hỏi nàng… Thế nào là quân tử? Thế nào là tiểu nhân? Ai nói quân tử không làm điều ác, ai nói tiểu nhân chỉ làm toàn điều xấu… Chính và Tà, Quân tử và tiểu nhân… đó cũng chỉ là nhận định của một đám người tự cho mình là danh môn chính phái đặt ra rồi tự phán xét người khác mà thôi… Nàng không phải cũng dựa vào đó phán xét bổn tọa hay sao… Hahahahaahahaha… thật nực cười… Bổn tọa đã chán ngấy cái gọi là chính đạo của các nàng… Vận mệnh của Đường Thập Ngũ ta phải do ta tự quyết định lấy… Ta tuyệt đối không oán không hối… Kẻ coi thường ta nhất định sẽ trả giá” Gã kích động nói sau đó cười sặc sụa, bàn tay khẽ vuốt tóc trên đầu lầm lẫm uy phong, khí thế không thể xâm phạm. Tràn đầy tự tin…
Trước những câu hỏi dồn dập kia cùng khí độ hào sảng đầy hiên ngang khí phách của gã nàng chỉ có thể im lặng trong nhất thời quả thật khiến nàng không nói nên lời…
“Tạm biệt Đại bổ đầu… lời của nàng bổn tọa đã hiểu… Tạm biệt…”
Gã lạnh lùng tiêu sái rời đi bỏ lại Lãnh Như Băng trầm ngâm ngồi đó nhìn theo bóng gã… Bỗng từ phía xa vọng lại một bài thơ… cùng với đó là giọng cười đầy khí phách hào hùng…
Nhất niệm thành Phật…
Nhất niệm thành ma…
Nếu ta là Phật…
Thế gian vô ma?
Nếu ta là ma…
Phật làm gì ta?