Phần 13
Cả hai ngồi nói chuyện vẩn vơ một lúc rồi ông Tấn đưa tay ra nắm tay Hạnh. Nàng nhu mì để yên bàn tay trong tay ông. Thấy vậy ông Tấn tìm cách khai thác lợi thế, ông đưa tay đặt lên vai người phụ nữ, kéo nàng dựa vào ông.
Hạnh ngoan ngoãn nghe theo… khi đặt đầu mình lên vai ông Tấn thì Hạnh chợt nhận ra là lòng nàng không có những giao động ray rứt giống những khi nàng gần gủi thằng Trung! Mấy lần gần gủi thằng Trung thì tim nàng đập loạn xạ trong khi bây giờ nàng thấy mình thật thờ ơ lạ lùng.
Thấy Hạnh không phản đối, ông Tấn đưa tay vân vê vạt áo sơ – mi của Hạnh rồi ông kín đáo luồn tay vào…
Hạnh cảm nhận rõ ràng bàn tay đang đặt lên bụng mình và nàng cũng ngạc nhiên thấy động tác đó không làm đầu mình quây cuồng như lúc thằng Trung thò tay vào rờ mó mình. Nàng tò mò muốn thử nghiệm xa hơn nên nàng không phản ứng gì khi bàn tay chiếm trọn được gò vú của nàng.
Ông Tấn mừng lắm, mấy ngày qua ông đả giao lưu với Hạnh và ông thật sự thấy yêu mến người phụ nữ này. Bây giờ ông lại thấy nàng tùng phục mình như vậy nên ông càng tin tưởng đây là người vợ lý tưởng cho mình.
Ông nhẹ nhàng đưa tay ra sau lưng Hạnh để mở nịt vú của nàng. Rồi ông sung sương xoa bóp hai gò vú dễ thương. Hạnh cũng thấy thật thoãi mái khi được bóp vú như vầy. Ông Tấn là người đàn ông thứ hai có được diễm phúc bóp vú nàng.
Nhưng Hạnh cảm nhận rõ ràng là tuy nàng thấy rất thích thú được một người đàn ông xoa bóp vú nhưng thật ra thì nàng không thể nào quên được những giao động tuyệt vời của cơ thể khi nàng được thằng Trung bóp vú.
Nàng chợt nghỉ đến thằng Trung, mấy ngày hôm nay nó bỏ đi đâu mất tích, chắc cũng vì nó thấy buồn bực vì chuyện ông Tấn. Hạnh nghe lòng mình phần nào xót xa. Nàng ngồi đó để cho ông Tấn bóp vú mà đầu óc thì cứ nghỉ đến thằng Trung…
Tối về nhà, sau khi tắm rửa vào giường nằm, Hạnh vẩn cứ thấy lòng mình nặng trĩu. Đúng ra thì nàng phải vui mừng hớn hở chứ! Đi dạo biển về, ông Tấn đã mời cả hai vợ chồng anh Hai ra salon, cùng với Hạnh. Và ông Tấn đã chính thức xin cầu hôn Hạnh. Cả nhà ai nấy đều vui mừng, anh Hai còn khui một chai sam – banh để ăn mừng…
Phần Hạnh thì nàng cúi đầu làm thinh. Nàng chỉ thấy an tâm ở một điễm: may mà thằng Trung không có nhà chứ nếu nó có đó mà nghe chuyện nầy thì không biết nó sẽ phản ứng ra sao? Hạnh áy náy không yên chút nào. Mọi chuyện dồn dập xẩy đến cho nàng làm Hạnh chới với như người bị đắm tàu rơi xuống biển, nàng sặc sụa, vùng vẩy, không biết trời đất gì nữa, chỉ chắc chắn được một điều: là mình trước sau, sau trước gì thì cũng chết mà thôi.
Nàng tự nghỉ: “mình thật là lạ lùng, người ta cầu hôn mình, mình lại chỉ lo lắng nghỉ đến thằng Trung, đến tâm trạng của nó, chỉ sợ nó quẫn trí làm bậy!, Không lẻ nó giữ một vị trí to lớn như vậy trong suy nghỉ của mình hay sao?”
Nằm đây trằn trọc, Hạnh cứ xoay đi xoay lại với bao nhiêu ý nghỉ đầy mâu thuẩn làm nàng nhức cái đầu: đôi lúc nàng tự trách mình, sao lần nọ không quyết liệt chống cự thằng Trung để cho nó bú vú mình rồi còn lại nút lưỡi mình, làm mình bị cuốn đi trong cơn bão tình dục! Nhưng sau đó thì Hạnh lại tự nhũ: tại sao mình lại dối lòng mình làm gì? Tình thương của mình dành cho đứa cháu lúc nó còn nhỏ dại đả biến thành một loại tình yêu mới lạ làm nàng sợ sệt vô vàng.
Nàng lại xoay sang giận thằng Trung vì chính thằng Trung từ lúc nó trở về Việt nam, nó đả theo đuổi nàng làm nàng siêu lòng lúc nào không hay. Chính nó đả biết chăm sóc nâng niu nàng làm người thiếu phụ ngây thơ ngốc nghếch bị sập bẩy lúc nào không hay! Bây giờ có muốn lui lại cũng khó khăn trăm bề.
Hạnh mệt mõi, nằm khóc thút thít…
Chợt Hạnh nghe tiếng động lạ từ phía balcon phòng. Hạnh giựt mình lo lắng vì chuyện này chưa bao giờ xẩy ra: phòng nàng ở lầu ba, tuốt trên cao ; balcon lại chênh vênh… vậy tại sao lại có tiếng động ngoài balcon? Hay là mấy con mèo đang trèo leo, phá phách?
Hạnh thận trọng mở cửa balcon thò đầu ra nhìn để hốt hoảng thiếu điều hét lên vì thấy thằng Trung đang trèo qua lan can mà đứng đó nhìn nàng cười.
Nàng còn đang bàng hoàng thì thằng Trung đả nhẩy đến ôm nàng vào lòng.
Nàng ấp a ấp úng:
– Ủa… cái gì… Trung… Trung…
– Con đi mấy ngày mà nhớ Dì không thể tã được. Nên đánh bạo trèo máng xối lên thăm Dì đây.
Vừa nói, chàng vừa đẩy Dì nằm xuống giường. Dì chưa kịp phản ứng thì Trung đã vạch được áo ngũ của Dì ra, cúi đầu xuống tham lam ngậm vú Dì mà bú ngon lành.
Dì hốt hoảng cố đẩy đầu Trung ra, vừa rít:
– Trung làm gì vậy? Điên rồi sao?
Chàng cứ cấm đầu bú, nút. Núm vú căn cứng lên nhưng Dì lại lấy hai tay đập vào vai, vào đầu Trung:
– Trung ơi… Dì sợ lắm… cả nhà còn thức mà…
Những rào cản tâm lý vẩn còn đầy rẩy trong đầu Dì.