Phần 73
Tuấn chỉ mỉm cười nhìn người tình cũ của mình. Tánh chàng rất phong lưu nhưng cũng đầy thâm tình. Dù không gặp người thiếu phụ này trong hai năm liền, nhưng chàng không quên là mình đã từng ôm ấp nàng, nàng đả từng trao cho chàng cơ thể của mình với sự tin tưỡng tuyệt đối.
Tuấn nhỏ nhẹ hỏi:
– Em vẩn thường chứ?
Hà cúi gầm mặt xuống, không có can đảm ngước nhìn người tình cũ.
Tuấn bước đến thật gần:
– Anh đến gặp em chỉ muốn hỏi em về thằng nhỏ…
Hà vẫn im lặng, cúi đầu, nàng cố tự kèm chế để không nhảy vào lòng của Tuấn, tất cả tế bào trong người nàng chỉ mong ước có điều đó. Hà tự trách mình sao tự nhiên mất hết sinh lực, cứ đứng như trời trồng ra đó thật là đáng trách!
Nàng nghe Tuấn tiếp tục:
– Em nói thẳng cho anh biết. Nó có phải là con của anh hay không?
Hà chỉ biết lí nhí:
– Em không biết… Mình hỏi gì… em không biết.
Tuấn cười, tiếng cười làm Hà nghe lòng tràn đầy ấm áp
– Làm sao em không biết được? Em mà không biết thì anh đánh cho mấy cái vào mông đít bây giờ!
Hà cười buồn:
– Mình lúc nào cũng dữ dằn, mổi lần gặp em là cứ đòi đánh em.
Nàng lấy hết can đãm ngước đầu lên nhìn Tuấn, để thấy chàng dang hai tay ra như mời đón… Hà không biết gì nữa, nàng sà người vào lòng của Tuấn mà bật khóc ngon lành. Bao nhiêu dằn vặt, ai oán dồn ép từ lâu nay được dịp tuôn trào ra. Hà khóc sướt mướt như đứa trẻ. Nàng ngửi thấy mùi của chàng, nghe tiếng an ủi của chàng, cảm nhận bàn tay ấm áp của chàng đang vổ về lên lưng, lên vai mình.
Ôm người tình củ trong tay, Tuấn không cầm lòng được, chàng lại nứng cặc! Khi đến đây chàng chỉ có ý định hỏi về thằng bé của Hà vì chàng thấy nó có nhiều nét giống mình quá, nhưng bây giờ thấy thâm tình sâu đậm của người đàn bà thì chàng lại thèm muốn nàng.
Biết nàng chỉ có một mình ở nhà đến chiều, Tuấn bạo dạn ẫm Hà lên rồi tiến vào phòng ngũ phía sau.
Phần Hà thì nàng không còn biết trời đất gì nữa, chỉ còn lại cãm giác tuyệt vời được nằm trong lòng của người tình mà bây giờ nàng mới chịu nhận ra là anh ta vẩn còn ngự trị trong tim trong óc của mình, mình tưởng đả quên anh ta nhưng đó chỉ là sự mạo nhận mà thôi. Tuấn vẫn tràn ngập trong nàng. Nàng như đi trên mây, không còn biết gì đến chung quanh nữa.
Nàng đưa lưỡi của mình cho Tuấn quấn quít và chỉ khi Tuấn sửa soạn đút cặc vào khe lồn nàng thì Hà mới bừng tỉnh! Nàng thấy mình nằm trần truồng trên giường của mình và Tuấn đang nắm con cặc hối hả tìm cửa lồn mình. Hà hốt hoãng kêu lên một tiếng, định lồm cồm ngồi dậy nhưng nàng không còn chút ý chí nào nữa, nàng chỉ thều thào:
– Mình… đừng… lở có ai… Mình nè…
Giọng Tuấn thật dịu dàng:
– Em đừng sợ. Ở nhà chỉ có em và anh mà thôi. Anh đang thương yêu em đây. Em vẫn là vợ của anh phải không?
Hà lấp bấp trong khi con cặc đả bắt đầu tiến vào tử cung của nàng:
– Em vẫn là… vợ… của Mình? Thật vậy sao? Mãi mãi… hay sao?