Phần 14
Tuấn từ cơn sướng khoái tỉnh lại, anh vươn tay cầm lấy điện thoại:
“Nè ba gọi anh nè, em cứ lo linh tinh.” – Tuấn đưa điện thoại trước mặt Mai Anh lúc này đang khỏa thân quỳ gối trên giường, tinh trùng vương vãi trên người nàng đã khô lại.
“Sao ba không gọi lại em mà gọi anh, anh mau nhấc máy đi.” – Mai Anh thúc giục.
“Ừ ha!” – Tuấn ra hiệu cho nàng im lặng. Anh bấm nút mở loa ngoài.
“Alo, có phải anh Tuấn người nhà ông Trịnh Minh Tâm không?” – Một giọng nói lạ vang lên từ đầu bên kia.
Giờ thì Tuấn cũng lờ mờ cảm thấy có chuyện rồi. Tim Mai Anh thì chạy lên tới tận cổ, rốt cục nàng cũng biết nỗi lo suốt từ chiều của mình đến từ đâu, hai tay nàng bất giác chụm vào nhau để trước ngực, chờ Tuấn trả lời.
“Alo, phải người nhà ông Trịnh Minh Tâm không?” – Giọng nói lạ nhắc lại. Là giọng nam, còn trẻ.
Tuấn sực tỉnh, anh vội trả lời:
“Vâng vâng, đúng rồi ạ. Ba tôi đâu?”
“Ông Tâm bị người ta đâm. Tôi là bác sĩ bệnh viện Hoàn Mỹ. Vết thương nghiêm trọng hiện đang cấp cứu. Lúc ông Tâm tỉnh lại có nói tôi gọi cho anh. Giờ người nhà cần lên gấp để xác nhận cho ông làm phẫu thuật.”
Tim Tuấn thắt lại, Mai Anh đưa hai tay bụm miệng không nói nên lời, nước mắt nàng trào ra.
Tuấn bình tĩnh hơn, anh vội trả lời:
“Được, được, tôi đồng ý hết, mau chữa cho ba tôi. Bác sĩ cho hỏi phải bệnh viện Hoàn Mỹ đường Phan Xích Long không? Tôi chạy lên ngay!”
“Đúng rồi. Anh tới thì vào thẳng lễ tân phòng cấp cứu nhé. Giờ chúng tôi sẽ chuẩn bị phòng mổ.”
Đầu dây bên kia cúp máy. Tuấn ôm lấy Mai Anh đang hoảng loạn. Bầu vú trần của nàng ép sát vào ngực anh nhưng giờ Tuấn chẳng cảm nhận thấy gì nữa.
“Đừng lo lắng. Giờ em phải bình tĩnh. Em vào xối nước một chút đi rồi mình chạy về Phú Nhuận.”
“Không cần, đi luôn đi anh. Người em khô rồi. Em mặc đồ vào không sao đâu.” – Mai Anh nói giọng lo lắng.
“Nhưng mà… ài… được rồi mình đi thôi.” – Tuấn cũng đang hoang mang nên chẳng suy nghĩ nhiều nữa. Hai người vội mặc quần áo rồi đi xuống trả phòng.
Trên đường đi Mai Anh nhắn tin tình hình cho em gái, cũng nói mình và Tuấn đang chạy tới bệnh viện rồi. Nàng bảo Trúc Anh ở nhà với mẹ rồi sẽ cập nhật tình hình sau.
Mai Anh ngồi phía sau ôm chặt lưng Tuấn, nàng cố gắng bình tĩnh lại nhưng nước mắt vẫn cứ trào ra. Cơn bồn chồn giờ đã biến mất nhưng lại chuyển thành hoang mang và lo lắng vô hạn. Điều an ủi nàng duy nhất lúc này là tấm lưng mạnh mẽ của Tuấn, anh tỏ ra bình tĩnh làm nàng cũng yên tâm hơn một chút.
Khi cả hai tới bệnh viện thì đã là 6h30 tối. Mai Anh vội chạy vào phòng cấp cứu trong khi Tuấn gửi xe.
“Em là người nhà ông Tâm, ba em sao rồi ạ?” – Mai Anh giọng gấp gáp nói với thư ký bàn lễ tân.
“Ông Trịnh Minh Tâm phải không? Em chờ chút chị gọi bác sĩ tới trình bày với em.” – Cô lễ tân trả lời rồi bấm số điện thoại nội bộ.
Năm phút sau thì một nam bác sĩ tầm hơn 35 xuất hiện, còn Tuấn cũng vừa vào tới.
“Ông Tâm bị người ta đâm ở đường Hoa Cau ngay gần đây nên người dân gọi bệnh viện điều xe cấp cứu tới, tình hình cụ thể lát anh lên công an phường 7 hỏi sẽ biết. Chuyện này tính sau, giờ bệnh viện cần xác nhận của người nhà để làm phẫu thuật cấp cứu. Trước mắt chỉ biết gan, thận và vài cơ quan khác bị tổn thương, đã truyền 2 đơn vị máu. Nãy anh đã đồng ý qua điện thoại nên chúng tôi vừa tiến hành mổ luôn rồi. Giờ anh chị ra bàn lễ tân ký giấy tờ và đóng tiền tạm ứng đi.”
“Phẫu thuật xong thì ba em sẽ ổn chứ bác sĩ?” – Mai Anh hỏi giọng run run. Gương mặt xinh đẹp của nàng tràn đầy lo lắng, hai khóe mắt ầng ậng nước đỏ hoe làm vị bác sĩ trẻ vừa thương cảm lại có chút xao xuyến.
“Hiện giờ chưa nói được gì. Khả năng cứu sống là rất cao nhưng có thể để lại di chứng. Ca mổ mới vừa tiến hành thôi, chắc phải mất tầm 3 tiếng. Trước mắt hai người ra ký giấy tờ rồi ngồi chờ đi. Có gì mới tôi thông báo ngay.”
Không hỏi được gì thêm, Tuấn và Mai Anh đành ra lễ tân ký giấy xác nhận phẫu thuật.
“Ông Tâm cần phẫu thuật cấp cứu tổn thương đa tạng, truyền máu, truyền kháng sinh, nằm viện theo dõi 5 đến 7 ngày. Tạm ứng là 100 triệu. Nếu ông Tâm trước đây có hiến máu tình nguyện thì người nhà đem giấy xác nhận lên có thể miễn phí tiền máu. À, ông Tâm có bảo hiểm y tế không?”
Mai Anh nghe báo giá tiền tạm ứng mà mặt trắng bệch, 100 triệu là số tiền quá lớn với gia đình của nàng lúc này. Mặt Tuấn cũng đăm chiêu nhưng anh suy nghĩ rất nhanh:
“Hạn chót để nộp là khi nào chị? Ba của em không có bảo hiểm y tế, không biết có khoản miễn giảm nào khác không?” – Tuấn hỏi lại.
“Gia đình cố gắng nộp trong vòng 2 ngày nha. Em có thể làm đơn đưa chị trình lên ban giám đốc xem xét có thể miễn giảm gì không.” – Cô lễ tân gợi ý.
“Dạ em cảm ơn.” – Tuấn ráng ép mình phải bình tĩnh, anh biết trong lúc này mình phải làm chỗ dựa cho má và hai cô em gái.
“Nãy bác sĩ nói còn khoảng 3 tiếng nữa mới biết kết quả. Em ngồi ở đây chờ nha, cầm tiền này mua đồ ăn tối. Anh chạy lên công an hỏi chuyện của ba với xem có lấy xe ba về được không. À em nói má với bé Na ở nhà đi, lên đông cũng không làm gì hết. Nói hai người ở nhà ngủ sáng mai má còn bán hàng. Chuyện viện phí để anh tính em đừng lo.” – Tuấn dặn dò Mai Anh rồi lấy xe chạy lên ủy ban công an phường mà vị bác sĩ đã nhắc tới khi nãy.
Tầm 1 tiếng sau thì Tuấn về lại bệnh viện, lúc này Trúc Anh cũng đã lên tới. Mặc dù Mai Anh dặn nàng ở nhà nhưng vì sốt ruột nên nàng vẫn bắt xe ôm lên bệnh viện, tiện thể cầm theo quần áo cho Tuấn, anh nói đêm nay sẽ ở lại bệnh viện trông chừng chú Sáu.
“Ba ổng đang chạy thì thấy xe đằng trước bị giật túi xách. Ổng đuổi theo thằng cướp vô mấy cái hẻm loằng ngoằng, đạp ngã xe của nó nhưng bị thằng đồng bọn trong hẻm đâm cho 2 nhát vào bụng. Mấy thằng cướp chạy rồi, ổng thì lấy được cái túi xách trả cho bé sinh viên. Bệnh viện này là gần nhất nên dân họ gọi xe cứu thương đưa ổng vào. Nãy anh mới ký mấy cái giấy tờ biên bản chỗ công an rồi. Xe của ba cũng để ở đó, anh đi một mình không đem về được. Lát anh chở Mi lên đó lấy xe rồi hai chị em đưa nhau về đi. Anh ở lại xem sao có gì anh nhắn tin.” – Tuấn kể vắn tắt tình huống của chú Sáu. Sau đó anh đưa Mai Anh lên công an lấy xe để 2 chị em chở nhau về.
Bệnh viện cũng đã đưa lại cho chị em Mai Anh điện thoại, giấy tờ và quần áo của chú Sáu. Nhìn chiếc áo sơ mi bạc màu của ba loang lổ vết máu, hai chị em lại rơm rớm nước mắt. Tính chú Sáu là vậy, trước giờ thích xen vào chuyện bất bình, cũng hay giúp đỡ người khác. Đến lần này cuối cùng tự đưa mình vào hoàn cảnh hiểm nghèo.
Mai Anh và Trúc Anh về đến nhà thì đã gần 9 giờ tối, vẫn chưa có tin tức gì từ Tuấn về ca mổ của chú Sáu. Cô Sáu đứng trước cửa chờ hai đứa con gái, mắt cô cũng đỏ hoe.
“Thằng cha đó lúc nào cũng vậy, cứ thích xen vào chuyện người khác. Ngày xưa cũng vậy, bây giờ cũng vậy.” – Cô Sáu nói một câu không đầu không đuôi với hai chị em. Cô vào nhà lấy ra một phong bì cũng khá dày đưa cho Mai Anh.
“Trong này là 80 triệu. Tuấn nói mẹ nó có 30 triệu. Xem như tạm đủ lo cho ba mày. Cầm đi mai đem lên bệnh viện đóng.”
Mai Anh cầm lấy phong bì, nàng biết đây đã là toàn bộ tiền để dành của ba mẹ rồi. Lúc này nàng mới áy náy mình chẳng làm ra được đồng nào để phụ ba mẹ. Thật ra cũng không trách nàng được khi năm nay nàng mới vừa lên năm nhất, buổi sáng còn phụ mẹ bán bún bò. Hồi trước học cấp 3 thì đâu có thời gian đi làm thêm.
Mai Anh tắm rửa một chút rồi vào phòng nằm. Nàng liên tục nhắn tin với Tuấn hỏi hang tình trạng của ba, anh nói bệnh viện thông báo ca mổ kéo dài hơn dự tính, làm nàng và Tuấn đều lo lắng không thôi.
Đến tận gần 11h khuya Mai Anh trằn trọc ngủ thiếp đi thì Tuấn gọi điện về:
“Ba vừa mổ xong, đang nằm phòng hồi sức, sáng mai mới vào thăm được. Bác sĩ phát hiện ba bị viêm gan B từ lâu giờ đã chuyển thành xơ gan. Ba ổng có bao giờ đi khám sức khỏe đâu mà biết bệnh. Giờ bị đâm dập cả gan và thận. Thận còn tạm ổn nhưng gan phải cắt đi một khúc, bác sĩ nói bình thường gan sẽ mọc lại nhưng giờ xơ gan thì không được. Ba sớm muộn cũng phải ghép gan. Mai em chở bé Na, anh sẽ nhờ đứa bạn chở má lên bệnh viện luôn, xét nghiệm xem nhà mình có ai thích hợp cho ba gan không.”
Chị em Mai Anh nghe mà lạnh toát. Mai Anh lại rơm rớm nước mắt, ngược lại Trúc Anh bình tĩnh hơn, nàng ôm lấy chị mình an ủi. Cô Sáu đã ngủ rồi hai chị em cũng không muốn đánh thức mẹ dậy.
Đêm nay là đêm dài nhất của Mai Anh, nàng trằn trọc không sao ngủ được, nghĩ tới ba bị thương nặng, nghĩ tới Tuấn một mình ở lại bệnh viện lạnh lẽo, rồi lại nghĩ tới tương lai. Với tình hình này chắc chắn một thời gian dài sắp tới nhà nàng sẽ mất đi một lao động chính, Mai Anh thấy mình phải trưởng thành thật nhanh để giúp đỡ ba mẹ.
Nàng thỉnh thoảng nhắn tin với Tuấn, tận 3 giờ sáng mới ngủ thiếp đi trong mệt mỏi.
… Bạn đang đọc truyện Tuổi thanh xuân tại nguồn: https://tuoinung.club/2024/03/truyen-sex-tuoi-thanh-xuan.html
Năm giờ sáng, Mai Anh theo thói quen tỉnh dậy giúp mẹ chuẩn bị dọn hàng ra bán. Vì mới ngủ được có hai tiếng nên nàng cảm thấy hơi mệt mỏi. Nước lèo đã nấu từ đêm qua nên sáng nay dù tâm trạng rất tệ thì chị em nàng và cô Sáu vẫn phải bán cho hết nồi bún rồi mới chạy lên thăm chú Sáu được.
Gần 10 giờ sáng thì ba người phụ nữ có mặt tại bệnh viện, Tuấn đón má và 2 em gái với đôi mắt thâm quầng, anh gần như thức suốt đêm qua tới giờ. Sáng nay chú Sáu đã tỉnh, anh có vào thăm chú một lần. Phòng hồi sức chỉ cho vào từng người một nên gia đình Mai Anh chia ra mỗi người vào thăm chú một chút.
Chú Sáu thiêm thiếp trên giường, làn da vàng hơn bình thường, đây là dấu hiệu của gan bị tổn thương. Mai Anh nhìn ba nằm đó với đủ thứ dây nhợ, máy móc. Tim nàng đau nhói. Trong đầu nàng hiện lên suy nghĩ nếu có thể giúp ba khỏe lại như xưa nàng không tiếc bất cứ giá nào.
“Hà… hà… con Mi hả, tao… không sao. Vài bữa… là khỏe ngay…” – chú Sáu hơi mở mắt, nói giọng ngắt quãng khi thấy Mai Anh vào thăm.
“Mày không thấy… cảnh hôm qua… tao đạp thằng cướp. Thằng chó… đồng bọn… nó canh sẵn. Đâm tao… 2 nhát. Hà… hà… tao vẫn kịp… đấm nó… mấy cái…”
“Rồi rồi, con biết mà, ba là nhất. Lần sau ba làm ơn đừng làm vậy nữa. Ba biết mẹ con tụi con lo lắng cỡ nào không? Ba ráng ở đây vài ngày rồi về nhà. Mọi chuyện có anh Tuấn lo rồi.” – Mai Anh ráng rặn ra nụ cười an ủi ông.
Nàng là người cuối cùng trong nhà vào thăm chú Sáu. Khi nàng quay lại sảnh thì thấy có hai người có vẻ là mẹ con đang nói chuyện với gia đình mình.
Người mẹ mặc bộ đồ bà ba, khoác thêm áo vải dài tay, một chiếc túi đeo bụng màu đen đã cũ quấn quanh eo. Nhìn bà có thể đoán được hẳn là tiểu thương ở chợ, đây là “đồng phục” tiêu chuẩn của các cô bán rau củ, trái cây.
Cô con gái còn rất trẻ, có lẽ ngang tuổi Mai Anh, gương mặt mang vài phần giống mẹ. Làn da hơi đen, mái tóc xõa ngang vai nhìn khô và rối. Được cái gương mặt cô rất thanh tú, chiếc mũi cao cùng với đôi mắt sáng, lúc này ánh lên vẻ lo lắng và bối rối.
Mai Anh lặng lẽ tới gần, đứng phía sau lưng Tuấn. Người mẹ lúc này mở túi trước bụng lấy ra một xấp tiền:
“Không ngờ anh bị thương nặng quá, hôm qua nghe con bé kể em lo lắng lắm. Em muốn hỗ trợ anh nhiều hơn nhưng gia đình em cũng khó khăn, đây là 10 triệu chị cầm giúp em lo cho anh. Nhờ chị nhắn anh là mẹ con em cảm ơn vì đã giúp cháu nó. Không nhờ anh thì tiền hàng trong túi mất hết rồi, mẹ con em chẳng biết sống làm sao.”
Có thể đoán được cô bé này là người hôm qua bị giật túi xách rồi được chú Sáu giúp lấy lại, hôm nay cô dẫn mẹ tới bệnh viện để hỏi thăm. Người phụ nữ dúi tiền vào tay cô Sáu nhưng cô nhất quyết không nhận, hai bên lại đùn đẩy qua lại một hồi.
Đều là người thuộc tầng lớp lao động nên hai người mẹ dễ dàng tìm được tiếng nói chung, cuối cùng cô Sáu đành nhận tiền. Dù sao tình cảnh gia đình Mai Anh lúc này quả thật khó khăn. Một trăm triệu tiền viện phí cho chú Sáu, rồi sau này quá trình dưỡng bệnh, chữa bệnh chắc chắn cũng tiêu tốn thêm không ít.
Cô con gái cũng nhanh chóng làm quen với Tuấn và chị em Mai Anh. Nàng tên Chi, năm nay 20 tuổi. Chi học hết cấp 3 rồi phụ mẹ bán rau củ ở một chợ nhỏ tự phát, phục vụ cho công nhân nhà máy gần đó. Ba của Chi mất cách đây 2 năm trong một vụ tai nạn, mẹ con nàng nương tựa vào nhau mà sống.
Tính tình của Chi khá hoạt bát, nàng nhanh chóng quen thuộc với Tuấn và 2 cô gái. Lúc này Chi đang kể lại tình huống hôm qua:
“Em đang chạy xe thì thằng kia ở đâu vượt lên giật cái túi làm em loạng choạng té xuống đường luôn, may mà không sao chỉ trầy trụa chút. Em hô lên cướp cướp thì chú Tâm đằng sau vọt lên đuổi theo. Cả hai chạy mất hút luôn. Rồi mọi người giúp em dựng xe, em lật đật chạy theo chú Tâm, được một đoạn thấy người ta xúm lại một đám em chen vào mới biết chú Tâm bị đâm, chú ngất mà tay còn cầm cái túi của em. Lúc đó em sợ quá cứ đứng ngây ra, may có anh kia gọi xe cấp cứu cho chú. Em rối quá không biết làm sao nên chỉ hỏi tên bệnh viện rồi về nhà luôn. Sáng nay em mới dẫn mẹ lên nè.”
Chi vừa nói chuyện mà mắt cứ liếc nhìn Tuấn. Chị em Mai Anh tất nhiên phát hiện ra nhưng hai nàng đã quen rồi. Vẻ ngoài của Tuấn rất thu hút nữ giới, cả Thảo cũng thường tìm cớ sờ soạng anh, Mai Anh biết hết có điều nàng lựa chọn không làm gì, tuy có chút ghen nhưng Mai Anh hoàn toàn tin tưởng vào anh.
Hai bên trò chuyện một lúc, trước khi chia tay Tuấn và Mai Anh add số Zalo của Chi để sau này nhắn tin nói chuyện thêm.
Tiếp đến gia đình Mai Anh phải đi lấy máu làm xét nghiệm xem ai là người thích hợp để ghép gan cho chú Sáu. Tuấn muốn tiếp tục trông chú nhưng Mai Anh nhất quyết kêu anh về nghỉ ngơi, nàng sẽ ở lại, dù sao hiện nay chú Sáu đang ở phòng hồi sức đặc biệt để theo dõi, người nhà cũng không có nhiều việc để làm.
Tranh cãi một hồi, mọi người quyết định chia ca để trông, tạm thời Mai Anh ở lại, buổi tối Tuấn sẽ lên thay.
Cứ như vậy trải qua thêm mấy ngày. Trong thời gian đó phường có gọi điện cho Tuấn, vì biểu dương việc làm của chú Sáu phường quyết định hỗ trợ cho chú 15 triệu. Ban giám đốc bệnh viện cũng giảm cho chú 10% viện phí. Chuyện tiền nong có vẻ đã tạm ổn.
Chú Sáu cũng khá hơn và được chuyển qua phòng bệnh thường. Tuy nhiên da chú vẫn vàng, người yếu ớt không có sức. Bác sĩ nói do bị xơ gan giai đoạn đầu, lại buộc phải cắt đi một phần gan bị dập. Gan bị xơ rất khó tự hồi phục, nếu tình hình của chú không cải thiện thì sẽ phải ghép gan.
Cuối cùng thì hôm nay kết quả xét nghiệm của gia đình đã có.
“Theo kết quả này thì cô Trúc Anh là phù hợp nhất, có cùng nhóm máu với ông Tâm. Sức khỏe của Trúc Anh cũng tốt không có bệnh truyền nhiễm, có thể tiến hành cấy ghép được ngay.” – Vị bác sĩ trẻ nói với Tuấn và chị em Trúc Anh. Cô Sáu thì ở nhà không tới bệnh viện.
“Vậy… tốt quá rồi.” – Gương mặt Mai Anh nhẹ nhõm, cuối cùng nàng cũng nhận được một tin tức tốt.
Trúc Anh thì tiếp nhận tin này có phần bối rối. Tất nhiên nàng bằng lòng hiến gan cứu ba, nhưng nghĩ đến mình sắp bị đưa lên bàn mổ, mất đi một phần cơ thể, quả thật nàng rất sợ hãi.
“Em đừng lo, gan có thể mọc lại được. Chỉ cần điều dưỡng 4 đến 6 tuần là khỏe như cũ thôi.” – Vị bác sĩ nhìn ra được vẻ lo lắng trên mặt Trúc Anh nên lên tiếng an ủi.
Mai Anh ôm lấy vai em gái. Tuấn cũng vỗ nhẹ lên vai Trúc Anh động viên nàng.
Ngay khi mọi người có được tia hy vọng mọi chuyện sẽ có cái kết đẹp. Câu nói phía sau của bác sĩ mới chính thức mở ra vực sâu đen tối.
“Có điều, chi phí ghép gan không rẻ, không biết gia đình đã tìm hiểu và có sự chuẩn bị tài chính chưa?”
Đến lúc này cả ba mới ngớ ra, quả thật mấy ngày nay cô Sáu và chị em Mai Anh chưa ai nghĩ tới vấn đề này. Tuấn có để tâm nhưng anh nghĩ chi phí không quá cao, nếu là vài chục triệu anh có thể xoay xở được. Dù sao gia đình vẫn còn một ít tiền.
Nhưng cái giá vị bác sĩ nói ra làm tất cả tuyệt vọng, cả Tuấn cũng thấy người lạnh toát.
“Ghép gan ở Việt Nam thì hiện nay viện 108 ngoài Hà Nội làm tốt nhất, chi phí sẽ tầm 1 tỷ 3. Khả năng thành công trên 80%. Nếu ra nước ngoài tỷ lệ sẽ cao hơn, nhưng dao động từ 3 đến 4 tỷ!”
Mai Anh không biết làm sao mình về được tới nhà, con số 1 tỷ 3 trăm triệu đồng cứ bay lượn trong đầu nàng. Mặc dù Tuấn đã an ủi chị em Mai Anh là mình có cách, nhưng nàng biết rõ Tuấn làm gì có cách nào.
Hai căn nhà của gia đình Tuấn và Mai Anh đang ở không có giấy tờ, lại nằm trong diện giải tỏa không thể xây dựng thêm gì được. Hồi xưa khi mua chỉ làm giấy viết tay, bây giờ người chủ thực sự của mảnh đất đã dọn đi đâu mất, không chứng thực được quyền sở hữu tài sản. Cô chú Sáu còn giữ tờ giấy viết tay, đã vài lần thử làm sổ hồng nhưng không thành công vì vấn đề pháp lý không rõ ràng.
Căn nhà của Tuấn còn tệ hơn, ba mẹ anh mất không kịp để lại lời nhắn gì. Tuấn và gia đình Mai Anh đã lục tung cả nhà lên mấy lần nhưng không tìm thấy tờ giấy đó, có thể ba mẹ Tuấn đã cất hoặc gửi ở đâu nhưng giờ không có thông tin gì cả.
Như vậy dù gia đình có muốn bán nhà cũng không thể, không ai chịu mua căn nhà không có giấy tờ lại nằm trong khu quy hoạch, hoặc nếu bán cũng chỉ được một giá rẻ mạt.
Trong cơn tuyệt vọng, Mai Anh nhắn tin than thở với Thảo.
… Bạn đang đọc truyện Tuổi thanh xuân tại nguồn: https://tuoinung.club/2024/03/truyen-sex-tuoi-thanh-xuan.html
[Mai Anh: Hu hu bác sĩ nói bé Na phù hợp với ba, nhưng tiền phẫu thuật tới hơn 1 tỷ. Nhà tao đào đâu ra.]
[Thảo: Mà bắt buộc phải ghép gan hả?]
[Mai Anh: Giờ trước mắt điều trị bằng thuốc, nếu không cải thiện thì phải ghép gan. Mà khả năng khá cao, ông bác sĩ nói cứ chuẩn bị tiền sẵn đi.]
[Thảo: Mày có hỏi ổng còn bao lâu không?]
[Mai Anh: Nếu bệnh tiến triển nhanh thì dưới một tháng, lâu thì vài tháng. Nếu ổn định được nửa năm trở lên thì có hy vọng tự hồi phục.]
[Thảo: Gia đình mày tính ra có 2 căn nhà mà, bán bớt 1 căn thì sao?]
[Mai Anh: Hồi trước tao kể mày nghe vụ giấy tờ rồi đó. Khó bán lắm. Ba mẹ tao từng rao thử rồi mà không ai mua. Mày có biết việc gì làm kiếm tiền không?]
[Thảo: Bây giờ mới đi làm sao mà kịp nữa. Mày tính đi phụ quán cà phê hay bán gà rán? Nhanh nhất là mày lên Onlyfan khoe lồn khoe vú cho thiên hạ coi đi, tao bảo đảm mày thành ngôi sao trên đó luôn.]
[Mai Anh: Mày nói cái gì vậy con đĩ này!]
Mặt Mai Anh đỏ lựng, Onlyfan là gì nàng vẫn biết, Thảo đã từng cho nàng coi. Tất nhiên không đời nào Mai Anh sẽ làm chuyện này nhưng một suy nghĩ vẫn xẹt qua:
<< Chẳng lẽ… không còn cách nào sao… Nếu mình làm vậy… có cứu được ba không?>> Trong đầu Mai Anh hiện ra hình ảnh nàng ngồi trước máy quay từ từ thoát y, khoe ra cơ thể của mình cho mọi người chiêm ngưỡng. Ý nghĩ đó chỉ thoáng qua mặt nàng đã đỏ rực lên, Mai Anh đập đập tay lên má cố xua tan nó đi.
Hai bên rơi vào trầm tư, có vẻ ở đầu dây bên kia Thảo cũng đang suy nghĩ điều gì. Phải gần một tiếng sau Thảo mới nhắn lại:
[Thảo: Thật ra… tao còn một cách. Mai mày có ở bệnh viện chăm ổng không tao chạy qua nói chuyện chút. Bữa giờ tao cũng chưa lên thăm chú nữa.]
[Mai Anh: Có, mai tao ở bệnh viện từ 1 giờ trưa đến tối.]
[Thảo: Ok vậy đi. Mai gặp!]
Ba giờ chiều hôm sau Thảo có mặt tại bệnh viện, sau khi vào thăm hỏi chú Sáu một chút nàng dẫn Mai Anh xuống quán cafe sân vườn bên hông bệnh viện. Chú Sáu vẫn phải nằm trên giường truyền dịch và đi vệ sinh qua ống thông tiểu, nên có thể để chú một mình trong thời gian ngắn.
“Nè, tao còn 20 triệu chưa dùng đến. Mày cầm đi lo cho ba. Đừng ngại, cho mày mượn thôi. Khi nào trả cũng được.” – Hai người vừa ngồi xuống thì Thảo rút một xấp tiền màu xanh dương từ trong bóp đưa Mai Anh.
“Thôi tao không lấy đâu. Mày giữ đi khi nào cần tao hỏi mượn. Thiệt” – Mai Anh từ chối.
“Cứ cầm đi, với tao mày còn tỏ vẻ gì chứ. Có 20 triệu thôi tao nói với ba một tiếng ổng cho ngay. Tình hình ba mày sắp tới còn tốn tiền nhiều đó.”
“Rồi mày nói có cách gì kiếm tiền vậy?” – Mai Anh đành nhét tiền vào túi. Nàng tự nhủ nếu không thật cần thiết nàng sẽ không đụng đến số tiền này.
Thảo im lặng rất lâu, nàng có vẻ rất đắn đo, muốn nói ra lại thôi.
“Tao nói thật với mày một chuyện. Mày không được kể với ai đó.” – Cuối cùng Thảo cũng lên tiếng, giọng rất nhỏ.
“Ừ, mày làm tao hồi hộp quá đi.” – Từ tối qua Mai Anh cũng lờ mờ đoán ra việc có thể kiếm tiền nhanh và nhiều chắc chắn không thể là việc dễ dàng, nhưng vì tính mạng của ba nàng vẫn muốn thử một lần.
“Ba tao mà mày gặp hôm nọ. Thật ra… không phải ba ruột tao đâu!” – Thảo nói.
“Hả? Vậy là ba dượng sao. Hay là… đừng nói là bạn trai mày!” – Mai Anh nhớ ngay tới cảnh Thảo hôn lên môi ba nàng lúc chia tay.
“Mày đoán đúng rồi đó.” – Giọng Thảo như muỗi kêu.
“Nhưng tuổi ổng chênh với mày như vậy? Mày có sở thích khác người quá đó!” – Mai Anh ngạc nhiên.
“Khờ quá vậy, mày còn chưa đoán ra hả. Là ổng bao nuôi tao.”
“Hả? Cái gì! Nhà mày giàu như vậy còn cần ổng bao nuôi. Mà làm vậy chẳng phải…” – Mai Anh không thể tin được. Trong mắt nàng và đám bạn cùng lớp Thảo chính là hình tượng tiểu thư nhà giàu điển hình. Nghĩ kỹ lại đúng là Thảo chưa bao giờ nhắc tới gia cảnh hay tự nhận mình là tiểu thư, nhưng những gì nàng thể hiện ra đã nói lên tất cả.
Thảo có dáng người cao ráo, làn da trắng mịn nhìn là biết chưa bao giờ lao động nặng nhọc. Những bộ cánh nàng mặc luôn mang phong cách quý phái, trang nhã. Dù không thuộc tuýp ăn chơi tiêu tiền như nước nhưng tiền bạc đối với Thảo chưa bao giờ là vấn đề, nàng luôn sẵn lòng mời cả nhóm bạn gái chơi cùng đi ăn uống, trong đó có Mai Anh.
“Mày nhớ lại đi, tao đã bao giờ nhận là nhà mình giàu? Thật ra căn chung cư và tiền xài hàng tháng là ba nuôi tao đưa hết đó. Còn cha mẹ ruột tao hả, ông bả từ bỏ tao lâu rồi. Ông già tao suốt ngày rượu chè, bà già thì cờ bạc, tao lớn lên với hai người đó hết bị mắng chửi thì là đánh đập. Mày biết không, tao phải dùng lồn kiếm tiền từ năm lớp 10, là lớp 10 đó!”
Thảo cười cay đắng. Đây là sự thật mà nàng chôn giấu sâu nhất, hình tượng tiểu thư đài các là thứ nàng luôn mong ước, nàng muốn được mọi người nhìn mình như vậy. Giờ nói ra chuyện này với Mai Anh rõ ràng cần có can đảm rất lớn. Nếu có ai khác biết được, hình tượng mà nàng luôn xây dựng sẽ sụp đổ không còn gì.
“Rồi năm 11 tao may mắn tao gặp được ba tao, hai năm rồi tao ở với ổng chưa từng về nhà. Tao chỉ thỉnh thoảng gửi tiền về cho ông bà già thôi, ông bả cũng chẳng buồn tìm tao.” – Thảo tuôn một tràng như trút nỗi lòng, nước mắt trào ra làm lớp phấn trang điểm cũng trở nên nhem nhuốc.
Mai Anh chết sững, trước giờ nàng vẫn ngưỡng mộ gia đình và cuộc sống của Thảo, không ngờ sự thật lại phũ phàng cay đắng như vậy. Dù Thảo chỉ nói vắn tắt nhưng Mai Anh có thể cảm nhận sự đau thương trong đó. Mắt nàng bỗng chốc cũng đỏ hoe. Mai Anh không biết nói gì, chỉ có thể đưa hai tay nắm lấy tay Thảo.
Cả hai cứ ngồi im lặng như vậy một lúc, đầu Mai Anh bỗng nhiên nhảy số. Tại sao Thảo lúc này lại kể chuyện đó cho nàng?!
“Khoan, chẳng lẽ cách kiếm tiền mà mày nói là…” – Mai Anh hỏi giọng run run.
“Đúng vậy. Chứ mày nghĩ làm sao kiếm được tiền tỷ cho ba mày phẫu thuật trong một hai tháng? Nói mày biết, căn chung cư là tao đứng tên đó. Giá thị trường phải hơn 3 tỷ. Mặc dù tao sống với ổng 2 năm ổng mới mua cho tao để tiện đi học. Nhưng dù sao thì… mày hiểu rồi đó…”
“Mày không định giới thiệu tao… cho ba mày đó chứ?” – Sau khi nói ra câu này Mai Anh mới sực tỉnh, nàng đúng ra phải từ chối chứ sao lại hỏi vậy.
Thảo cũng bất ngờ, nàng không nghĩ Mai Anh sẽ dễ dàng chấp nhận.
“Tất nhiên không phải ba tao. Nhưng mà… mày chịu sao? Mày chịu làm sugar baby giống tao hả?”
Mai Anh không biết trả lời sao nữa. Suy nghĩ ban đầu của nàng tất nhiên là không chịu, nàng nghĩ làm vậy khác nào bán thân. Ngàn vạn lần nàng không hề muốn. Đừng nói nàng và Tuấn đang lúc mặn nồng nhất, dù có còn độc thân nàng cũng không muốn bước vào con đường này.
Nhưng đây là thời điểm vô cùng ngặt nghèo, ba nàng rất có khả năng sẽ chết. Nếu hy sinh danh tiết bản thân, phản bội lại Tuấn nhưng cứu được ba thì nàng có nên làm không?
Mai Anh lại chợt nghĩ tới em gái. Thảo nói nàng đã bán thân từ năm lớp 10. Vậy Trúc Anh thì sao?
<< Tính con bé liều lĩnh và bốc đồng như vậy. Có khi nào ai đó sẽ dụ dỗ nó vào con đường này không. Vì kiếm tiền rất có thể nó sẽ làm liều.>>
Trong thời gian ngắn đủ thứ suy nghĩ, trăn trở lướt qua trong đầu Mai Anh. Cuối cùng thay vì mạnh mẽ từ chối, nàng chỉ đáp lại một cách yếu ớt:
“Tao… không biết nữa… Tao không dám. Tao sợ lắm!”
Thảo thở dài. Nàng lặng lẽ nắm lấy tay Mai Anh an ủi:
“Tao cũng không hề muốn mày giống tao. Thật đó. Tao thương mày lắm. Tao thật sự muốn mày và anh Tuấn hạnh phúc.”
Chợt giọng Thảo trở nên quyết liệt:
“Nhưng muốn kiếm tiền cho ba mày làm phẫu thuật tao chỉ biết được cách này thôi. Mày nghĩ xem, thay vì làm gái đưa lồn cho thiên hạ chơi, hay lên mạng khoe lồn cho thế giới bình phẩm, thì mày chỉ cần phục vụ một người thôi. Mày và anh Tuấn vẫn có thể quen nhau, khi nào kiếm được đủ tiền thì ngừng. Đúng là mày sẽ phản bội anh Tuấn nhưng miễn đừng để ảnh phát hiện là được.”
Rồi nàng lại thở dài:
“Mà thôi không nói chuyện này nữa, tao chỉ gợi ý giải pháp thôi, cũng không bắt buộc mày. Có thể ba mày không cần ghép gan thì sao, cứ chờ một thời gian nữa rồi tính.”
Mai Anh chỉ im lặng, trong lòng vẫn đang cân nhắc được mất. Có điều nàng biết Thảo nói không sai, trừ ngay lập tức trúng Vietlott hay độc đắc thì đây đúng là giải pháp duy nhất kiếm nhiều tiền mà nàng có thể thực hiện.
“Nè, đang nghĩ gì vậy. Uống nước đi còn lên với ba mày. Mà tao nói ra vậy mày không khinh tao chứ?” – Thảo lại hỏi.
“Làm gì có. Tao càng thương mày hơn. Tao nói thật đó.” – Mai Anh tỉnh lại từ dòng suy nghĩ. Nàng bất chấp vươn tay ôm chặt lấy Thảo. Cảnh tượng nóng bỏng lại lãng mạn thu hút ánh mắt của mọi người trong quán nhất là cánh đàn ông. Vốn từ nãy đến giờ hai mỹ nữ ngồi nắm tay nhau tâm sự vẫn luôn thu hút ánh nhìn nhưng hai nàng mải nói chuyện không hề để ý.
Uống nước xong Thảo lấy xe ra về. Khi đã ngồi lên yên xe nàng mới nói vấn đề mấu chốt với Mai Anh:
“Mày cứ suy nghĩ thêm. Nhưng phải quyết định nhanh lên. Lúc nãy tao nói đơn giản vậy thôi chứ thực tế không có chuyện mày chỉ cần đồng ý là người ta đưa 1 tỷ liền đâu. Còn phải tìm đối tượng phù hợp, rồi thời gian xây dựng tình cảm, cả một quá trình đó. Bây giờ tao chẳng biết ai đẳng cấp cỡ ba tao, mấy thằng ất ơ trên mạng một tháng chu cấp 5, 3 triệu đã là giỏi lắm, còn chơi xong một hai tháng là chạy ngay. Nếu mày chấp nhận tao sẽ hỏi thêm ba tao. Thôi tao về đây. Giữ sức khỏe đó.” – Thảo chốt một câu rồi nổ máy xe.
Mai Anh quay lại phòng bệnh chú Sáu đang nằm. Phòng có 4 giường bệnh và một nhà vệ sinh chung. Tất cả các giường đều có người nằm. Được cái Hoàn Mỹ là bệnh viện tư nên rất sạch sẽ, người nuôi bệnh có một giường nhỏ để ngủ cạnh bệnh nhân. Không có cảnh chen chúc nằm ra cả hành lang như các bệnh viện công tuyến đầu.
Hôm nay đã tròn 7 ngày chú Sáu nằm lại đây. Sức khỏe chú có khá lên nhưng còn chưa tới mức được ra viện, có lẽ còn phải ở lại thêm mấy bữa. Quan trọng nhất là gan của chú có thể chuyển biến xấu bất cứ lúc nào.
Mai Anh nhìn ba thiêm thiếp ngủ, phòng có điều hòa mát lạnh nhưng trán ông vẫn lấm tấm mồ hôi. Chỉ một tuần mà chú Sáu gầy đi rất nhiều, nhìn chú như già đi mười mấy tuổi. Mai Anh nhận ra trước giờ ba mẹ và anh Tuấn chăm sóc cho nàng quá nhiều mà nàng chưa báo đáp được gì. Hai hàng nước mắt bất giác lăn dài trên má.
Đầu óc Mai Anh bỗng chốc thông suốt. Bác sĩ nói nếu gan ba nàng xuất hiện dấu hiệu bất ổn thì đã là thời điểm vô cùng nguy hiểm, khi đó chỉ có vài ngày để ghép gan nếu không ba nàng sẽ chết. Nếu nàng chờ tới lúc đó mới quyết định thì không còn kịp nữa rồi, nàng phải làm ngay bây giờ.
Mai Anh quyết đoán móc điện thoại nhắn tin cho Thảo.