Phần 8: Đứa con dâu hư hỏng
Sáng thứ Hai, lớp 11A7 trường Nam Đô…
– Còn hai tuần nữa là Kỳ thi học kỳ 1 năm nay. Trước hết cô lướt qua các nội dung các em cần ôn tập chuẩn bị cho môn Văn…
– Về phần đọc hiểu sẽ bao gồm các phương thức biểu đạt, các thao tác lập luận, các thể thơ thường gặp, các biện pháp tu từ, các phép liên kết, các phép liên kết, phương thức xây dựng đoạn văn, nhận diện các phong cách ngôn ngữ, tìm thông điệp có nghĩa trong văn bản…
Đám học sinh bên dưới nhìn lên cô Bích Phương đứng trên bục giảng vừa nói vừa dùng bút lông viết lên bảng. Những hàng chữ của cô rất đều rất đẹp… Đẹp như bộ áo dài trắng quần satin hồng nhạt của cô đang mặc hôm nay vậy. Đám học sinh nữ hai tay chống cằm nhìn cô thướt tha qua lại trên bục giảng mà hâm mộ. Còn đám học sinh nam từng cặp mắt đều mở lớn dõi theo khai khối thịt mềm mại nổi cộm trên vạt áo sau như hai hòn đảo nhỏ không ngừng rung động khe khẽ theo từng bước chân của cô.
Có thể nói tại trường Nam Đô, trong số giáo viên nữ người ít thay đổi phong cách ăn mặc nhất là cô Bích Phương. Mỗi ngày cô đều thướt tha trong bộ áo dài tông màu nhạt, mềm mại trẻ trung cùng với mái tóc dài xõa xuống như thác nước đen óng ả thật dài gần hết tấm lưng thon thả… Dường như hình ảnh đó đã trở thành biểu tượng của cô Bích Phương trong mắt tất cả học sinh trường Nam Đô.
– Hình như là màu trắng… – Thằng Đạt che miệng nói khẽ.
– Mẹ… cô mặc quần trắng không mặc đồ lót trắng cho nổi lên à. Vậy cũng nói. – Thằng Hoàng bĩu môi.
– Tao nói là màu hồng nhạt đấy… Tụi mày muốn cá không? – Thằng Bình nhe răng cười toe toét nói.
– Muốn biết chỉ có hỏi thằng Tiến thôi. – Đạt quay sang huých vai Đức Tiến, hỏi. – Này… chị dâu mày…
– Hừ… Im miệng hết đi.
Đức Tiến hậm hực hừ lạnh làm ba thằng bạn thân nín bặt. Ba đứa nó nhìn nhau ánh mắt đầy vẻ khó hiểu. Bàn luận chuyện đồ lót giáo viên có thể nói là chủ đề thường xuyên của bốn đứa nó. Trong đó cô Bích Phương luôn là đối tượng thu hút tranh luận sôi nổi nhất. Còn Đức Tiến từ trước đến giờ là đứa tham gia sôi nổi nhất. Vậy mà hôm nay nó khó chịu như phụ nữ có ngày…
Đức Tiến mím môi ánh mắt lạnh lùng lẫn mâu thuẫn nhìn chằm chằm về phía Bích Phương, chị dâu của hắn trên bục giảng. Ánh mắt hắn lại đảo sang nhìn về phía tấm lưng to lớn của Minh Khoa. Đức Tiến đang rất khó chịu vì giờ ra chơi khi nãy hắn vừa được cô Thúy An tiết lộ một bí mật vô cùng chấn động. Ba hắn, vợ chồng cô Thúy An vô tình bắt quả tang chị dâu hắn, cô Bích Phương toàn thân trần truồng đùa giỡn với Minh Khoa ngay trong căn hộ của anh trai hắn.
Chỉ nghĩ đến thân thể mềm mại của chị dâu bị Minh Khoa thỏa thích giày vò là máu toàn thân Đức Tiến sôi sục không chịu nổi. Từ trước đến nay Đức Tiến không thân thiết với tên Lớp trưởng cao to kia nhưng cũng không có xích mích gì. Nhưng hôm nay nhìn Minh Khoa hắn hoàn toàn không thuận mắt, thậm chí là căm ghét. Đức Tiến cũng không hiểu được mình đang nghĩ gì nữa. Từ trước đến giờ hắn không có cảm giác khó chịu như thế này. Ngay cả Vân Y được Đức Tiến khai sáng bước lên con đường xác thịt sung sướng hắn cũng vô tư chia sẻ con bé với ba đứa Hoàng, Bình, Đạt. Không chút khó chịu nào.
Nhưng đối với Bích Phương, chị dâu hắn, Đức Tiến chỉ muốn cất giữ làm của riêng. Nếu có thể chia sẻ chị dâu mà nói… Có lẽ trên đời này chỉ có anh Tiến Minh và ba hắn là Đức Tiến sẵn lòng. Từ đêm lầm lỡ đó đến giờ chị dâu không cho nó vào phòng lần nào nữa. Đức Tiến lại phát hiện ra hắn không quên được thân thể mềm mại tuyệt đẹp của chị. Một lần nếm được vị ngọt ngào của trái chín cây hắn không muốn ăn những thứ xanh non chua loét kia nữa.
Vốn Đức Tiến còn nghĩ chị dâu cảm thấy xấu hổ về chuyện đã xảy ra với mình. Cứ để chị thiếu thốn vài ngày hắn cũng sẽ được cho phép leo lên giường chị. Nhưng Đức Tiến không ngờ chị dâu hắn còn có một thằng trai bao phục vụ mình. Hắn không sạch sẽ hơn một thằng gigolo như Minh Khoa sao?
– Eh… Mày bị sao vậy? – Hoàng huých vai Đức Tiến hỏi.
Đức Tiến không trả lời mím môi lắc đầu. Ánh mắt hắn nhìn Minh Khoa đang tươi cười nhìn chằm chằm chị dâu mình trên bục giảng mà lòng dâng lên cảm giác khó chịu vô cùng.
– Đừng chọc nó… Nay thằng Tiến tới ngày bị hành kinh rồi… – Thằng Đạt nói nhỏ cố tình lọt vào tai Đức Tiến.
– Ờ mà nói đến cái này mới nhớ ah… Sao tao để ý cô Bích Phương không bao giờ mặc quần áo dài màu đen nhỉ? Đám con gái lớp mình chỉ cần nhìn mặc quần màu gì là biết có tới ngày hay không… Không phải sao?
– Đúng nha…
– “Trời ơi… Mấy bạn…”
Đột nhiên lúc này Ngọc Nhi ngồi ngay hàng ghế trước không nhịn nổi nữa quay ngoắt lại mặt mũi đỏ bừng gắt lên.
– Mấy bạn còn nói chuyện bất lịch sự như vậy… Mình… mình méc cô đấy.
Ngọc Nhi quay lên trước rồi mà Hoàng, Bình, Đạt miệng vẫn há hốc nhìn nhau không tin được. Thằng Đạt chồm lên nhìn xuống ghế ngồi của Ngọc Nhi phía trước nhe răng cười hăng hắc.
– Á đù… Thảo nào Ngọc Nhi hôm nay lại khó chịu như vậy. Không những quần đen mà còn… lót giấy nha.
– Ây da… Thiệt hả… Đâu đâu… – Hoàng, Bình cũng chồm lên nhìn.
Ngọc Nhi ôm kín đầu, bờ vai run rẩy kìm nén. Nghe được tiếng khóc thút thít của nó ba đứa con trai cũng im lặng không dám đùa giỡn nữa. Ngọc Nhi nổi tiếng mít ướt trong lớp này. Thật là không nên chọc ghẹo nó ah.
– Có chuyện gì vậy?
Tiếng khóc của con bé dù nhỏ vẫn làm mọi người chú ý nhìn xuống. Bích Phương nhíu mày ngừng nói, bước xuống bục giảng. Nhưng Minh Khoa còn nhanh hơn nàng rời khỏi bàn bước xuống cuối lớp hỏi:
– Ngọc Nhi. Có chuyện gì vậy?
Thấy Ngọc Nhi vẫn khóc không trả lời, ánh mắt Minh Khoa đảo qua phát hiện Bình, Đạt đều giả lơ nhìn quanh như không liên quan đến mình. Thằng Hoàng còn vừa nhìn lên bảng vừa cặm cụi ghi chép như một hình mẫu học sinh giỏi. Minh Khoa nhíu mày nhìn sang Đức Tiến bên cạnh.
– Mấy bạn trêu chọc Ngọc Nhi thì xin lỗi bạn ấy đi…
Đức Tiến như chỉ chờ có vậy đứng bật dậy đối mặt với Minh Khoa. Hắn thấp hơn Minh Khoa một chút nhưng lại vạm vỡ to lớn hơn. Hai mắt nó sắc lạnh nhìn chằm chằm vào tên lớp trưởng mà hắn căm ghét, gằn giọng hỏi lại:
– Tao không xin lỗi đấy. Mày làm gì tao?
Minh Khoa hai mắt khép lại che giấu một tia giận dữ. Phía sau lưng Minh Khoa chợt vang lên giọng nói nghiêm khắc lanh lảnh của cô Bích Phương:
– Đức Tiến. Đang lớp học xưng hô với bạn cho lịch sự một chút…
Đức Tiến siết chặt hai nắm tay tức giận. Nếu chị dâu hắn không lên tiếng thì thôi. Chị lại bênh vực Minh Khoa làm cơn phẫn nộ dồn nén của hắn chỉ muốn bùng nổ.
– Tại sao em phải lịch sự với nó? Nó chẳng qua là một thằng trai bao mà thôi…
– ĐỨC TIẾN…
Bích Phương tái mặt hét lên tức giận. Nàng thật không ngờ đứa em chồng luôn nghe lời mình hôm nay lại bướng bỉnh lì lợm như vậy. Ánh mắt nàng nhìn qua tấm lưng bất động của Minh Khoa trước mặt chưa hề run lên một lần. Dường như lời sỉ nhục kia không có ý nghĩa gì với nó. Lúc này cả lớp đều nhìn ba người, Bích Phương nghiến răng giận dữ nhìn Đức Tiến, gằn từng chữ:
– Đức Tiến… Cô muốn em xin lỗi Minh Khoa và… Ngọc Nhi ngay lập tức…
– Chị còn bênh vực nó… Hay chị với nó…
Đức Tiến hai mắt đỏ hoe nhìn Bích Phương uất nghẹn nói. Nhưng lời nó còn chưa nói xong thì Minh Khoa đã lao đến gầm lên.
– CÂM MIỆNG…
– Mày mới câm miệng…
Cổ áo bị Đức Tiến túm chặt còn chưa giãy ra được thì mặt Minh Khoa đã bị đấm trúng. Cảm giác đau đớn làm cho hai mắt Minh Khoa đỏ lên tức giận. Hắn túm chặt cổ Đức Tiến lôi mạnh. Cả người Đức Tiến to lớn bị lôi thẳng ra khỏi chỗ ngồi làm cho bàn ghế xô đẩy ngả nghiêng. Đức Tiến chưa kịp đứng vững đã bị Minh Khoa gạt chân quật ngã sấp xuống sàn nhà. Cả gương mặt giáng xuống nền gạch đau đến nổ đom đóm mắt…
– DỪNG LẠI… Dừng lại đi… – Bích Phương và đám học sinh la hét đến lạc giọng.
– Lên… Đánh nó…
Hoàng, Bình, Đạt hô hào lao vào đấm đá Minh Khoa túi bụi giải vây cho Đức Tiến. Minh Khoa đỡ đòn không kịp, mặt mũi trên người dính đòn không ít nhưng hắn vẫn ngoan cường chống trả cả bốn đứa con trai. Mỗi đứa đều ít nhiều trúng đòn, tóc tai bù xù quần áo nhàu nát làm cho năm cặp mặt càng đỏ bừng như phát điên.
– DỪNG LẠI NGAY…
Bích Phương uất nghẹn đến mặt mũi đỏ bừng hét đến khản đặc cả cổ. Nhưng phản ứng lại với nàng… Thiên Phước, Nam Trung còn có Ngọc Nhi mặt mũi giàn dụa nước mắt cũng lao vào giải vây cho Minh Khoa. Tiếng la hét bàn ghế ngả đổ ầm ầm. Một đám quần ẩu vật nhau tưng bừng… Đấm đá, giật tóc, cắn, thậm chí bóp dái… kiểu nào cũng có.
– DỪNG LẠI NGAY…
Đột nhiên Bích Phương xuất hiện giữa đám học sinh, nàng chỉ kịp hét lên một tiếng thì ngực đã trúng một đạp của ai đó… Cả người ngã văng ra ngoài xô đổ cả mấy cái bàn.
– Trời ơi… Cô…
Đức Tiến hoảng hốt. Minh Khoa hoảng sợ. Đám học sinh chết điếng toát mồ hôi… Hơn bốn mươi cặp mắt nhìn cô Bích Phương mặt xanh mét nhăn nhó ngã sõng soài trên đống bàn ngổn ngang. Giữa ngực áo cô còn một dấu giày lấm lem nổi rõ mồn một không rõ của ai.
– Chị dâu…
– Cô…
Đức Tiến và Minh Khoa cùng lúc nhào tới muốn đỡ Bích Phương dậy nhưng nàng hừ lạnh gạt tay hai người ra.
– Tránh ra. Tôi tự lo được…
Bích Phương đứng lên môi mím chặt nhăn nhó vì cả người va phải cạnh bàn đau đớn, nhất là trên ngực nàng còn cảm giác tưng tức ê ẩm. Đức Tiến, Minh Khoa cúi đầu bối rối nhìn đôi mắt đỏ hoe sắc lạnh của nàng, miệng mím chặt không dám nói gì. Nhìn hai người, Bích Phương nghiến răng móng tay đâm vào da thịt đến đau nhói. Cảm giác đau đớn trên người không là gì so với sự uất nghẹn thất vọng mà nàng đang phải chịu đựng. Bên ngoài không ít giáo viên học sinh từ lớp bên cạnh nhìn vào. Nét mặt Bích Phương lạnh xuống…
– Tất cả các em lên phòng Giám thị viết kiểm điểm… Riêng Đức Tiến đem bảng kiểm điểm về cho phụ huynh xác nhận vào cho tôi. Vân Y phân công các bạn dọn dẹp phòng học.
– Dạ vâng…
Bích Phương nét mặt giận dữ kìm nén rời khỏi lớp hướng về phòng Hiệu trưởng. Từ biểu hiện bất thường của Đức Tiến hôm nay nàng có cảm giác nó đã biết việc xảy ra hôm thứ Bảy. Người tiết lộ ra việc đó chỉ có thể là một trong hai người ở cùng với cha chồng Bích Phương ngày hôm đó, cô Thúy An hoặc Bác sĩ Nhân. Dĩ nhiên lời nói đơn phương không bằng chứng cũng không làm cho Bích Phương e ngại nhiều. Nhưng nàng đang rất tức giận Đức Tiến, cần một người để phát tiết sự bực dọc của mình. Mục tiêu tốt nhất hẳn là cha của đứa học sinh ngỗ nghịch này rồi.
Nhắc đến cha chồng, Bích Phương không khỏi nghiến răng bực tức. Sau việc sáng thứ Bảy hai đêm liên tục nàng không có được một giấc ngủ ngon. Mỗi lần nhắm mắt lại là hình ảnh mình nằm trên giường phơi bày thân thể trước cha chồng lại hiện ra. Nhưng điều làm Bích Phương khó chịu nhất là vẻ mặt đạo đức nghiêm túc của ông khi ông rời khỏi phòng bỏ nàng lại như vậy. Cả cha lẫn con… vô cùng đáng ghét.
– Chân cô Phương làm sao vậy?
Chợt nghe một giọng đàn ông phía sau Bích Phương khựng người quay lại. Nhắc Tào tháo là Tào Tháo đến. Bác sĩ Nhân nét mặt đầy vẻ quan tâm bước đến bên cạnh nàng. Hiển nhiên từ nãy giờ vì tức giận mà Bích Phương không để ý đến cảm giác đau đớn ê ẩm khắp toàn thân. Nhất là chân nàng bị va vào bàn nên đi đứng không tự nhiên.
– Oh… Áo của cô Phương… Là do ai? – Bác sĩ Nhân lắp bắp nhìn vết giày lấm lem trên ngực áo Bích Phương.
– Vô tình thôi ạ. Em không sao.
Lúc này Bích Phương mới nhớ đến cảnh xấu hổ của mình hôm thứ Bảy đã bị bác sĩ Nhân thấy hết. Gương mặt nàng hơi ửng hồng bối rối né tránh ánh mắt ông ta. Bích Phương tiếp tục bước đi. Nhưng quả thật dù nàng cố gắng thì chân bên phải bị đau vẫn hơi khập khiễng mất tự nhiên.
– Không để như vậy được đâu. Vào Phòng Y tế đi để tôi kiểm tra xem cô có bị bong gân hay không? Không thì ngày mai sẽ nặng hơn đấy…
– Không cần đâu ạ…
Bích Phương mỉm cười nhàn nhạt từ chối. Nàng còn không biết gã đàn ông này đang nghĩ gì trong đầu sao? Bác sĩ Nhân có tiếng xấu không ít trong trường Nam Đô. Không ít học sinh nữ trong trường bị ông ta lợi dụng sàm sỡ trong phòng Y tế. Chợt ánh mắt Bích Phương thấy một bóng người bệ vệ cao lớn ở cuối hành lang đi về hướng này. Trong đầu Bích Phương chợt lóe lên một tia tinh nghịch…
– Giờ em lại thấy hơi đau. Có lẽ phải làm phiền anh Nhân một chút rồi…
– Không phiền. Không phiền…
Bích Phương mím chặt môi đi theo Bác sĩ Nhân vào Phòng Y tế. Căn phòng khá nhỏ được phân làm hai bằng một bức màn kéo. Bàn làm việc của Bác sĩ Nhân ở bên ngoài, bên trong kia có lẽ là giường bệnh nghỉ ngơi cho học sinh hoặc giáo viên. Hơn ba năm làm việc ở Nam Đô đây là lần đầu tiên Bích Phương đặt chân vào đây.
Thông thường các trường cấp ba chỉ cần thuê một y tá thực hiện sơ cứu hoặc cấp thuốc cho học sinh. Nhưng Nam Đô lại thuê hẳn một bác sĩ đa khoa quản lý phòng y tế trường. Một phần vì các cổ đông cảm thấy điều đó chứng minh Nam Đô cao cấp hơn các ngôi trường khác. Nhưng lý do quan trọng hơn Bác sĩ Nhân là chồng của cô Thúy An và là một tay bác sĩ mà không bệnh viện thành phố nào muốn nhận. Mức lương nhà trường trả cho ông ta cũng không khác nhiều so với một giáo viên thâm niên như vợ ông ta.
Bác sĩ Nhân chạc ngoài 40, thân hình cao gầy, mái tóc luôn vuốt keo bóng mượt. Khuôn mặt ông ta nếu không vì đôi mắt hơi nhỏ thường nheo nheo nhìn qua gọng kính mạ vàng thì kể ra cũng được xem là đạo mạo chính trực.
Nhìn Bác sĩ Nhân đóng cửa còn khóa trái bên trong, trái tim Bích Phương đập nhanh bất thường.
– Cô Phương vào đây nha… Lại đây…
Ông ta hồ hởi nhiệt tình một cách hơi thái quá làm Bích Phương thấp thỏm không yên. Nàng bước vào trong bức màn được ông ta vén lên. Bên trong đúng như Bích Phương dự đoán đó có hai cái giường đơn loại dùng trong bệnh viện.
– Đây… Để tiện khám… Tôi cần cô Phương thay vào cái này. Áo dài cô có thể treo móc lên kia. Tôi chờ bên ngoài…
Bích Phương nhìn cái váy bệnh nhân màu hồng ngắn ngủn chỉ che phía trước, hở phía sau mà hai gò má không khỏi nóng rực lên. Nàng quay nhìn tấm màn vài lần rồi ngẩng ra không biết phải làm gì. Bích Phương vào đây chỉ vì ý định trêu chọc trả thù cha chồng một chút nhưng xem ra nàng đã không thành công. Ông không chú ý khi nàng bước vào trong Phòng Y tế cùng Bác sĩ Nhân. Vì vậy lúc này Bích Phương đang rất do dự có tiếp tục trò chơi mạo hiểm này hay không?
“Cộc… Cộc…” – Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
– Em chào thầy…
– Làm sao khóa cửa kỹ thế?
Đứng trong tấm màn nghe được giọng nói trầm ấm quen thuộc của cha chồng, trái tim Bích Phương đập nhanh dồn dập. Nàng cắn cắn môi bắt đầu cởi quần áo…
– À… Cô Phương bị té đau, em đang chuẩn bị khám cho cô ấy…
– Bích Phương té à? Có sao không? – Ông Tài nhíu mày bước lại kéo tấm màn lên xem.
– Khoan đã thầy. Không nên. Cô Phương đang…
Bác sĩ Nhân định ngăn lại đã không kịp. Tấm màn đã được ông Tài kéo lên. Cảnh tượng bên trong làm cho hai người đàn ông chết sững tại chỗ.
Trước hai cặp mắt mở to hết mức của ông Tài Hiệu trưởng và Bác sĩ Nhân, Bích Phương xoay vào trong đang cúi người rút chân ra khỏi quần. Chiếc áo choàng bệnh nhân nàng khoác trên người chỉ cài nút trên cổ, vạt áo phía sau mở rộng buông thả để lộ gần như toàn bộ phía sau trần trụi… Phần lưng thon thả của nàng chỉ còn một dây áo ngực trắng mảnh mai. Bên dưới bờ eo nhỏ chiếc quần lót ren trắng mỏng manh không che được màu da thịt trắng hồng nõn nà của cặp mông căng tròn và cặp đùi thon dài ngút ngàn làm cho trái tim ông Tài và Bác sĩ Nhân nhảy lên nhanh không tưởng.
– Á… Trời ơi…
Bích Phương quay lại vừa thấy hai người đàn ông nhìn chằm chằm vào mình thì cuống quýt che vội phía sau của mình. Nàng lúng túng ép người vào cạnh giường, gương mặt đỏ bừng như gấc chín cúi thật thấp.
– À. Xin lỗi. Ta chờ ngoài vậy…
– Vâng, thầy chờ một chút nhé. Sẽ nhanh thôi ạ…
Nghe lời bác sĩ Nhân để lại một câu rồi đi vào trong ông Tài chỉ thấy cơ mặt mình giật giật khó chịu. Cái gì chờ một chút, rồi sẽ nhanh thôi chứ?! Mẹ cái thằng này. Ông ngồi xuống ghế, chân bắt chéo làm ra vẻ thoải mái nhưng mắt cứ nhìn chằm chằm vào tấm màn vải kia. Làm cái gì lén lút mà cần một tấm màn dày như vậy chứ? Không được, phải bảo Hành chính trang bị tấm màn khác mỏng hơn. Khám bệnh thì cứ phải công khai. Thò thụt thò thụt như ăn trộm vậy.
– “Cô Phương có đau ở đây không?”
– “Dạ không…”
– “Còn ở đây?”
– “Dạ không…”
Ông Tài nghe lời đối đáp của bác sĩ Nhân và con dâu mình mà hậm hực không yên. Khám bệnh kiểu gì mà sờ sờ từng chỗ rồi hỏi như vậy chứ? Người ta đau chỗ nào người ta còn không biết sao? Hay phải cần bác sĩ sờ đến mới biết đau?
Lúc này Bích Phương ngồi trên giường cắn môi hai gò má ửng hồng nhìn Bác sĩ Nhân nhẹ nhàng xoa nắn chân mình. Tai nàng lắng nghe động tĩnh của cha chồng ở bên ngoài. Dù không có âm thanh nào nhưng nàng có thể tưởng tượng gương mặt sượng cứng khó chịu của ông. Khóe miệng của Bích Phương khẽ mím lại nén cười.
– Vậy ở đây? – Bác sĩ Nhân nắn nắn đầu gối còn ửng đỏ hơi sưng của Bích Phương.
– Ái… chỗ đó đau. Bác sĩ nhẹ nhẹ giúp…
– Xem ra chỗ này chấn thương rồi. Để tôi xoa ít dầu nóng chống bong gân cho cô Phương nhé.
– Dạ…
Bác sĩ Nhân đứng lên đi lại tủ thuốc. Bích Phương nhìn thấy đũng quần ông ta đã u lên một khối to mà hai gò má ửng hồng xấu hổ. Lòng nàng cũng dâng lên một chút áy náy vì trò chơi tinh nghịch quái ác của mình. Nhưng sự áy náy đó chỉ vừa xuất hiện liền biến mất tăm khi Bích Phương nhớ đến biểu hiện ghen tuông bất thường của Đức Tiến sáng nay. Nếu việc nàng và Minh Khoa đến tai Đức Tiến thì chỉ có thể từ miệng Bác sĩ Nhân hoặc vợ ông ta, cô Thúy An. Đã vậy thì hôm nay dù nàng có mượn ông ta vui đùa một chút cũng không xem là quá đáng.
– Nhẹ vậy có được không?!
Bác sĩ Nhân thoa dầu nóng vào hai lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp quanh đầu gối trắng nõn mềm mại của Bích Phương.
– Dạ được…
Bàn tay ấm áp của ông ta chậm rãi từng chút tiến sâu vào giữa cặp đùi non của Bích Phương mơn man vuốt ve da thịt mịn màng của nàng. Bích Phương cắn nhẹ môi cặp đùi hờ hững như vô tình hé mở ra. Nàng có thể cảm nhận ánh mắt bác sĩ Nhân nhìn sâu vào khoảng tam giác trắng trắng của chiếc quần lót giữa hai chân mình. Hai gò má Bích Phương ửng hồng, nàng lại nhận ra mình thích ánh mắt nóng bỏng của đàn ông lén lút nhìn vào nơi thầm kín của mình.
– Hình như cô Phương còn bị đá trúng ngực mà phải không? Nếu cô không ngại tôi có thể kiểm tra một chút.
Bích Phương mặt đỏ ửng lên muốn lắc đầu chợt nàng nghe được bên ngoài vang lên âm thanh căng thẳng như ai đó đứng bật khỏi ghế. Nàng cắn môi, khẽ gật đầu.
– Dạ… Còn hơi đau. Nhưng… như vậy thì ngượng lắm…
– Không sao… Tôi chỉ khám, không cần nhìn… Cô Phương có thể yên tâm.
Bích Phương gương mặt xinh đẹp đỏ ửng cúi thấp nhìn Bác sĩ Nhân ngồi lên giường áp sát phía sau mình. Nàng cảm nhận được vạt áo sau mở rộng. Dây áo ngực buông lỏng. Hai tay ông ta chậm rãi từ phía sau luồn vào bên dưới hai cánh tay nàng. Bích Phương cắn môi mặt đỏ ửng nâng hai cánh tay lên cho phép hai tay ông ta luồn lên phía trước. Cảm giác hai bàn tay đàn ông đặt lên hai bầu vú căng tròn của mình làm cả người Bích Phương thoáng run rẩy.
– Bên này có đau không? Hay bên này?
Hơi thở nóng hổi của bác sĩ Nhân phả vào chiếc cổ trắng ngần làm toàn thân Bích Phương nhộn nhạo thở gấp. Mỗi câu hỏi ông ta đều kèm theo một cái xoa nắn một bên bầu vú căng tròn mềm mại của nàng.
– Dạ… Bên trái… Là bên trái…
– À… Tôi biết rồi…
Bích Phương không hiểu bác sĩ Nhân nói biết rồi là biết cái gì nhưng cả hai tay ông ta vẫn mơn trớn vuốt ve hai bầu vú của nàng mà không ngừng lại. Toàn thân Bích Phương nóng ran, hai bầu vú truyền đến cảm giác nhột nhạt làm cả người nàng mềm nhũn tựa sát vào ngực ông ta. Gian phòng nhỏ sau bức màn lúc này chìm vào im lặng tuyệt đối chỉ có tiếng hít thở nặng nề của hai người. Giây phút này rất nhạy cảm. Kẻ lợi dụng và người bị lợi dụng đạt được một sự ăn ý ngầm không phát ra âm thanh nào. Bích Phương cảm nhận được khối u cứng rắn nóng hổi áp sát vào khe mông mình. Nàng cắn chặt môi, hơi thở gấp gáp cảm nhận hai tay bác sĩ Nhân không ngừng nhào nặn se se hai đầu nhũ hoa làm cả người nàng day dứt thổn thức.
Lúc này nhìn thấy tấm rèm khẽ lay động, kéo sang một bên tạo thành một khe hở, khóe miệng Bích Phương mím chặt hai gò má thoáng ửng hồng lên. Nàng chợt thẳng người dậy đưa tay ra sau cổ, cởi nút áo. Tựa lưng vào ngực bác sĩ Nhân, Bích Phương để mặc chiếc áo choàng bệnh nhân trên người nàng rơi tuột xuống phơi bày hai bầu vú căng tròn mê người và hai đầu nhũ hoa đỏ hồng. Bên tai vang lên một tiếng ực của người đàn ông phía sau, tấm rèm phía trước cũng run lên, gương mặt xinh đẹp của Bích Phương đỏ ửng như gấc chín giấu vào cổ bác sĩ Nhân để mặc cho ông ta vừa xoa nắn vừa mê mẩn chiêm ngưỡng hai bầu vú căng tròn của mình. Thân thể Bích Phương khe khẽ run rẩy từng đợt khi những ngón tay bác sĩ Nhân khẩy khẩy đùa nghịch với hai đầu nhũ hoa đỏ hồng day dứt của nàng.
– “Hừ…”
Một tiếng hừ lạnh vang lên bên ngoài. Tiếp theo là âm thanh cửa phòng đóng sập lại thật mạnh làm toàn thân Bích Phương lạnh toát. Nàng thoáng sửng sốt lo lắng không biết mình có đùa giỡn quá mức rồi hay không?
Lòng Bích Phương thấp thỏm bất an để mặc bác sĩ Nhân đặt mình nằm xuống giường. Khi chiếc áo choàng được kéo ra khỏi người, một gương mặt đàn ông nóng hôi hổi vùi vào giữa hai bầu vú căng tròn bắt đầu hôn hít cuồng nhiệt nàng mới rùng mình bừng tỉnh sợ hãi.
– Khoan đã… Bác sĩ… Anh Nhân… Đừng…
Bích Phương cố đẩy đầu Bác sĩ Nhân ra khỏi ngực mình nhưng không được. Miệng ông ta thèm thuồng ngậm lấy núm vú nàng mút chùn chụt làm toàn thân nàng run rẩy. Một tay ông ta chui vào trong quần lót nàng, phủ lên bờ mu mũm mĩm mà mơn trớn hai mép âm hộ ướt át của nàng. Bích Phương cắn chặt môi mặt đỏ ửng lên. Cảm giác nhột nhạt từ hai núm vú bên này lại bên kia… Còn có bàn tay ấm nóng kia đang không ngừng day day hai mép âm hộ nàng đến nức nở. Bích Phương nhắm chặt hai mắt hổn hển, sức phản kháng của mình đã hoàn toàn tiêu biến mất. Hai bầu vú nàng vô thức ưỡn lên cho cái miệng tham lam của Bác sĩ Nhân ngậm mút, hai chân nàng mở rộng đón lấy bàn tay ông ta tiến xuống sâu hơn.
“Reng…”
Đột nhiên tiếng điện thoại reo lên liên tục. Bác sĩ Nhân hậm hực rút ra nhìn thì hơi nhíu mày chần chừ. Nhấc máy.
– Dạ, em nghe thầy… Việc này… Có thể nửa tiếng nữa được không ạ?
– Dạ. Em biết rồi. Em đến phòng thầy ngay…
– Cô Phương… cứ nằm nghỉ ngơi một chút chờ tôi năm phút. Không hai phút thôi… Tôi trở lại ngay…
Bích Phương mặt đỏ hồng chưa hiểu ra chuyện gì thì bác sĩ Nhân đã rời khỏi phòng nhanh như một cơn gió. Nàng ngồi dậy, tay che ngực, lòng dâng lên một cảm giác thất lạc hụt hẫng. Không, nàng nên cảm thấy may mắn thì đúng hơn…
“Cạch…” – Chợt bên ngoài vang lên tiếng mở đóng cửa rất vội vàng. Còn có tiếng lạch cạch khóa chốt bên trong. Bích Phương giật thót ngẩng đầu nhìn lên thì thấy tấm màn cũng được kéo sang một bên. Người đàn ông trung niên cao lớn mặt mũi hầm hầm bước vào làm toàn thân nàng thoáng run rẩy.
– Cha…
– Hừ…
Nét mặt của cha chồng lúc này rất đáng sợ làm Bích Phương sợ hãi. Nàng thấy mình như một con thỏ nhỏ đứng trước cơn giận dữ của chúa sơn lâm. Ông bước lại nhìn xuống gương mặt đỏ bừng cúi thấp của nàng, lại nhìn hai đầu nhũ hoa đỏ hồng còn ươn ướt kia mà hừ lạnh. Đột nhiên không một tín hiệu báo trước, cha chồng chồm lên đè ngửa Bích Phương xuống giường.
– Cha… Đừng…
– Hừ… câm miệng…
Bích Phương sợ hãi đến toàn thân run rẩy hai mắt mở lớn nhìn gương mặt giận dữ đến méo mó của cha chồng. Ông ngấu nghiến ngậm kín lấy đôi môi mềm mại của nàng. Hai tay ông vò nắn hai bầu vú căng tròn của nàng đến đau đớn.
“Roẹt…”
Quần lót bị cha chồng thô bạo xé rách làm Bích Phương giật thót nhưng ánh mắt nàng lại không còn chút sợ hãi nào. Đôi môi nàng hé mở khóa chặt lấy miệng ông, trao cho ông chiếc lưỡi ngọt lịm của mình. Hai chân Bích Phương mở rộng đón lấy hạ thể ông đè ép nặng trĩu… Một vật to lớn cứng rắn nóng hổi chèn ép hai mép âm hộ ướt át của nàng đến căng phồng. Thô bạo lấp kín bên trong người nàng.
– Ưmmmm… Ôi…
– Ngậm miệng lại… Con nhỏ này. Muốn chết sao?
Bị mắng Bích Phương che kín miệng, hai mắt to tròn đầy ý cười tinh nghịch nhìn lên gương mặt vặn vẹo tức giận của cha chồng. Ông chống tay lên, răng nghiến chặt căm tức nhìn xuống nàng, hạ thể hối hả thúc đẩy dương vật ra vào âm hộ nàng.
– Ư… Ư… Ư…
Bích Phương sung sướng ngất ngây dù bịt kín miệng vẫn không ngăn được tiếng ư ử khe khẽ. Hai chân nàng càng mở rộng hơn quắp quanh người cha chồng như tiếp sức cho ông. Dương vật ông thật lớn còn rất dài mỗi lần ra vào đều làm cho toàn thân nàng run lẩy bẩy vì sướng. Hai mắt Bích Phương nhìn lên ông vẻ hư hỏng đắc ý trong đó dần được thay thế bằng sự mê ly ngất ngây. Nàng ngẩng đầu lên đón lấy đôi môi hổn hển của ông mà hôn rít lấy. Hai chiếc lưỡi ướt át khao khát cuốn chặt vào nhau đến mê mẩn.
“Cạch… Cạch…” “Cộc… Cộc…”
“Cô Phương ơi… Mở cửa…”
Nghe tiếng gõ cửa của Bác sĩ Nhân vang lên bên ngoài mà Bích Phương không nhịn được phì cười. Ông Tài cố làm ra vẻ nghiêm khắc nhưng mặt vẫn thoáng đỏ lên xấu hổ.
– Con rất hư… Con có biết không hả? – Ông nghiến răng hì hục thúc đẩy.
– Hi hi… Vậy cha có thích không?
– Hừ…
Ông Tài hừ lạnh, hạ thể ông càng thúc đẩy nhanh hơn như dồn hết những bực tức vào trong âm hộ đứa con dâu hư hỏng này.
– Ưmmmm… Ôi… Con sướng quá…
– Nhỏ nhỏ tiếng… Ah…
– Nhanh lên cha ơi… Ôi…
Cả gian phòng chỉ còn tiếng phành phạch liên miên không dứt. Ông Tài ngậm kín lấy đôi môi mềm mại của Bích Phương ngăn tiếng rên rỉ của nàng. Hạ thể ông thúc đẩy mạnh mẽ như một cỗ máy không biết mệt mỏi làm cho nàng sung sướng tay chân như bạch tuộc bám chặt lấy người ông.
– Ahhh…
– Ưmmmm…
Cơn sướng khoái ồ ạt tuôn trào làm cả hai cơ thể dính chặt vào nhau run rẩy. Bích Phương thiêm thiếp đê mê hổn hển đón lấy nụ hôn của cha chồng. Giây phút này nàng chỉ muốn ông đè nặng trên người mình mãi mãi không bao giờ rời đi…
Hai phút sau, Bích Phương toàn thân trần truồng choàng tay qua cổ cha chồng để ông bế mình đặt lên bồn rửa thiết bị y tế trong góc phòng. Gương mặt nàng đỏ ửng xấu hổ, một chân gác lên để ông tưới nước rửa cho mình. Nhìn ngón tay ông vọc vọc trong âm hộ mình, Bích Phương rúc vào cổ ông xuýt xoa.
– Ôi… nước lạnh quá…
– Ừ… Phải lắp một cái máy nước nóng ở đây thôi. Còn tấm màn kia nữa. Cần gì thứ dày như vậy chứ? Tốt nhất là cửa phòng Y tế phải lắp thêm một ô kính…
– Hi hi… Cha ghen sao? – Bích Phương cười khúc khích ghé sát ông thủ thỉ.
– Hừ…
Cha chồng hừ lạnh đón lấy đôi môi mềm mại của nàng mà ngấu nghiến.