Phần 17
Thứ bảy này như thường lệ cu Minh sẻ sang nhà ông bà nội chiều nay tan sở nàng ra bưu điện gửi cho chính nàng 1 bưu phẩm chuyển phát nhanh lấy tên 1 người bạn từ nước ngòai gửi về yêu cầu phát trước 11 giờ trưa hôm sau; sáng trước khi ra khỏi nhà Hà Anh dặn dò “ở nhà có ai tìm hoặc goi điện thì phone cho chị biết nhé” canh đúng 11 giờ thì chuôn phone tay của nàng reo vang đầu dây bên kia giọng Phong lễ phép “thưa chị có bưu phẩm do bưu điện phát nhưng họ không cho em nhận” _ ”Phong lên lầu mở cửa phòng chị lấy sổ hộ khẩu trong hộc bàn thứ nhất đưa cho họ xem, chìa khóa phòng chị để bên dưới tấm thãm lật lên sẻ thấy ngay” đòn này Hà Anh vừa kiễm tra tính trung thực của Phong, vừa xem phản ứng của Phong trong phòng ngủ của nàng, vì trước khi đi nàng đã cố tạo 1 không gian thật gợi tình chính ngay trong căn phòng đó. Đúng như suy nghĩ của nàng Phong ngẩn ngơ ngay trước những vật dụng rất ư đàn bà của Hà Anh, Phong như lạc vào mê hồn trận thần kinh căng thẳng cao độ yết hầu chạy lên xuống liên hồI mắt dán chặt vào chiếc váy ngủ, chiếc quần xìlip, cái áo ngực vứt bừa lên chiếc giường bên cạnh chiếc gốI ôm, không dằn được súc cãm Phong tay bóp chặc dương vật của mình từ từ lui ra khỏ phòng ngủ của nàng 1 cách khó nhọc.
Quay về nhà không thấy Phong đâu Hà Anh lên phòng mình mở máy xem đọan phim vừa do camera quay lạI lúc sáng nàng thích thú nhủ thầm bây giờ phảI nghĩ ra cách gì để cho Phong chủ động tấn công nàng chứ nếu nàng mờI gọI thì coi như toi công không thể nắm đằng cán để đe dọa thị uy về sau này được, không khéo còn bị hắn lợI dụng để khai thác lạI là đằng khác. vừa nghĩ đến đó thì nghe tiếng Phong về Hà Anh nhanh chóng bước vộI xuống bếp như tranh thủ làm cơm trưa; vào đến phòng khách Phong lễ phép thưa “ Thưa chị Em mớI ra đầu ngõ về, bưu phẩm lúc nãy em để trong hộc bàn của chị” _ “ừ cứ để đấy chị lo cơm xong xem cũng không vộI” rồI như vô tình nàng làm rơi lọ đường từ trên chạng xuống mặt bếp 1 tiếng bốp rỏ to vang lên Phong giật mình chạy ngay xuống Hà Anh bình thản “chị vô ý đánh rơi lọ đường văng tung tóe cã” nói xong nàng vộI thu dọn thật nhanh rồI bước vào toalét mở nước để tắm cho sạch những hạt đường bám vào ngườI hồI lau nàng gọI vọng ra “Phong ơi em có đó không?” _ “ dạ có đây ạ” Hà Anh thừa biết hắn đang đứng như phổng bên ngoài buồn tắm để tha hồ mà tưởng tượng thân hình kiều diễm của nàng “chị vộI quá không lấy kịp đồ em chịu khó lên phòng chị lấy hộ bộ đồ chị đang để trên giường mang xuống đây hộ chị” chỉ nghe tiếng dạ thật nhỏ hắn đã phóng vộI lên lầu Hà Anh suy nghĩ bây giờ cho hắn thấy bao nhiêu phần trăm thân thể của nàng nhỉ? lỏa lồ 100 % thì khiếm nhã quá có khi lạI phản tác dụng thôi cho hắn thấy 1 phần có lẽ đủ làm mồI cho hắn là được. nghe tiếng Phong gọI Hà Anh hé cửa vừa đủ cho bên ngoài thấy 1 phần mông, 1 phần ngực 1 cánh tay trần đưa ra; Phong lúc này ngây ngườI như tượng đá? Cái gì vậy Phong không thể nghĩ được rằng có lúc lạI nhìn thấy mà lạI thấy thật gần nữa 1 phần thân thể bốc lửa của 1 ngườI phụ nữ bản năng mách bảo hắn phảI phóng ngay luôn vào trong ấy nhưng lý trí còn đủ sức để kìm hãm đứa học trò mớI lớn đang phảI ăn nhờ ở đậu trong nhà ngườI ta, Phong khẻ chép môi tiếc rẻ rồI máng lên tay Hà Anh các món đồ mà nàng nhờ hắn lấy. Hà Anh nhìn thấy hết được cảnh tượng ấy qua chiếc giương trong toalet nàng nói vọng ra “Phong dọn cơm đi tắm xong chị ra ăn cho nóng” trước khi mặc chiếc váy vào nàng không quên hắt 1 ít nước làm ướt hẳn phần mông và ngực chiếc váy – Phong ngồI trước bàn ăn như chờ đợI Hà Anh bước ra đến bên bếp cuốI xuống đưa mông về phía Phong nàng đã chọn 1 chiếc váy thật ngắn mà không còn có thể nắn hơn được nữa để mặt nên khi nàng khom xuống thì 1 tí mông 1 tí phần dướI chiếc quần xìlíp sẻ hở ra, hơn nửa chiếc váy lạI quá mõng và bị ướt nước nên Phong nhìn rất rỏ đôi mông như trần của nàng quay ngườI lạI nàng bắt gặp cặp mắt ăn trôm kia đang vộI vàng cuốI xuống che dấu đi cái vẽ lúng túng trên khuôn mặt còn đầy nét ngây ngô, Hà Anh ngồI đốI diện vớI Phong hất mái tóc ra sau cho phần áo bên trước bị ướt bám chặt vào vú của nàng chờ cho thấm đòn Hà Anh tung đòn cuốI “Phong có biết uống rượu không nhĩ?” _ “ vâng thưa em có biết ở quê con trai lên 10 là đã được bố mạ cho tập rượu rồI chị ạ” _ “ có thế chứ trai dân tộc mà không biết uống rượu thì yếu lắm, Em lên trên phòng khách lấy chai rượu xuống đây, cái chai có chử XO đấy nhá” trong lúc Phong đi lấy rượu thì nàng kéo vộI ghế vào thật sát bàn ăn; Phong mang xuống chai rượu và 2 cái lý nhỏ nàng mở nắp rót ra 1 ly đưa cho Phong “em uống đi chị không biết uống” Phong ngạc nghiên “Thế sao chị bảo em lấy rượu? vậy chai này là ..?” _ “à của chồng chị Anh ấy hay uống 1 ít trong lúc ăn cơm. Hôm nay chị nhận được bưu phẩm chị mừng nên ta liên hoan 1 tí” _ “ nhưng mà nếu chị không cùng uống thì mình em uống vui gì thôi để em cất nhé” _ “chị mà uống vào 1 tí là say ngay không biết trờI đất gì cã, thôi em cứ uống đi” Hà Anh vờ từ chốI để cho thắng bé phảI năng nĩ hồI lâu nàng làm như cãm động “Chìu em chị nhắm 1 tí thôi nhé, nếu lở mà say em phảI chịu trách nhiệm đấy” Phong vui mừng đáp ngay “chiều nay thứ bảy chị không phảI đi làm nếu say chi cứ ngủ việc nhà và đón cu Minh em hứa sẻ làm thay cho chị” Hà Anh đưa ly rượu lên môi khẻ nhấp 1 ít nàng nhăn mặt hít hà lắc đầu lia lịa khiến cho Phong hoản “chị sao thế sao thế?” _ “không ngờ rượu này nặng thế cay xé cã mồm… nhưng sao bây giờ lạI thấy ngọt ngọt nợI cổ họng hay thật” qua câu nói của nàng Phong hào hứng “không sao đâu chi bọn con gái quê em chúng nó uống cã vò” được Phong khuyến khích trong lúc cùng ăn nàng ngụm tiếp 1 hơi nữa rồI cũng nhăn mặt hít hà rồI nàng vờ làm rơi cái thìa xuống gầm bàn nàng định vớI tay xuống lấy nhưng lúc nãy đã kéo ghế vào sát bàn nên không xoay ngườI được, định kéo ghế ra thì Phong vộI vàng nói “chị để em nhặt cho” trong lúc hắn kéo ghế ra chuẩn bị cuốI xuống thì Hà Anh đã nhanh chân kéo lê chiếc thìa vào ngay giửa 2 chân của nàng.
Chẳn cần nhìn xuống bàn Hà Anh cũng biết thừa Phong đang chết giửa hai chân của nàng, váy thì ngắn nàng thì lạI đang ngồI hơn nửa nàng đang bận 1 chiếc quần xìlip thật khêu gợI vờ như trở mình nàng dang rộng đôi chân thêm ra 1 ít lâu rồI khép lạI ngay; Phong cũng lò mò đứng dậy lúc này tất cã những gì đàn ông nhất đều hiện rỏ trên khuôn mắt dạI tình của hắn; hắn bưng ly rượu nốc cạn 1 hơi rồI rót ra thêm 1 ly khác Hà Anh nhủ thầm cá đã vào rọ. đến ly thứ sáu hắn mở lờI “ chị không uống nữa à, chị cứ uống đi có cần gì em giúp hết cho được mà” _ “chắc nhé” nói thế nàng nốc cạn 1 hơi rồI đưa tay bụm miện chạy vộI vào toalét nàng nôn ọe dử dội hắn đứng bên ngoài lúng túng chẳn biết phảI làm sao; nàng biết hắn chưa đủ đô để say nên không dám vào toalet cùng nàng, nàng phảI cố ngồI gục đầu thật lâu làm như say thật sự. bên ngoài Phong đứng ngồI không yên mãi thấy hơi lâu hắn mớI khẻ đẩy cửa toalet thấy nàng ngồI gục hắn lúc này hoản hốt thật sự “chị… chị … chị có sao không?” chẳng thấy tiếng trã lờI không e dè bước tớI choàn tay qua vai hắn sốc nàng dậy dìu ra ngoài.