Phần 58
Những ngày ở bên Ngọc và bé Su trôi qua thật nhanh chóng, Ngọc và bé Su phải về với ông bà ngoại. Lần này nó không để mẹ con Ngọc phải đi xe khách vất vả nữa, nó cũng tính chuyện để gia đình nó xuống nói chuyện với gia đình Ngọc nên nó thuê ôtô con cả nhà đi một thể. Cuộc sống này, xã hội này có tiền thì mọi chuyện sẽ được giải quyết tốt hơn rất nhiều. Nó không phải đã ổn định, thậm chí nó đang nợ rất nhiều tiền, nhưng không phải vì thế mà nó không có tiền. Tiền của nó luôn được luân chuyển, có khi sáng vừa cầm cả trăm triệu thì tối đã không còn xu nào. Những việc cần phải chi tiêu nó vẫn sẽ không tiếc.
Ở nhà được ăn uống đầy đủ, nó trông khá hơn rất nhiều, không còn giống dáng vẻ của một thằng nghiện nữa. Với việc đầu tư vẻ ngoài một chút, trông nó cũng không tồi. Nó về nhà Ngọc lần này rất tự tin trong việc thuyết phục gia đình Ngọc cho tổ chức đám cưới. Nó không muốn nó và Ngọc cứ phải chờ đợi lâu như vậy.
– Anh có nghĩ lần này ba mẹ em sẽ đồng ý không? – Ngọc hỏi nó trước khi lên xe.
– Anh nghĩ ông bà ngoại của Su sẽ đồng ý thôi, có ông bà nội đi cùng để thuyết phục rồi em yên tâm đi.
– Em hy vọng mọi chuyện sẽ tốt đẹp.
– Hãy cứ nghĩ rằng nó tốt đẹp đi em.
– Anh tự tin thế hihi.
– Anh ít nhất không còn trông như nghiện nữa, phải tự tin chứ em.
– Dạ, em vẫn luôn tin ở anh.
– Cảm ơn em, lên xe thôi.
– Dạ!
Gia đình lớn của nó xuất phát từ sáng, tới gần trưa thì cũng đến nhà Ngọc, bé Su đi đường ngủ tít mít không biết gì, Ngọc cũng tựa vào vai nó ngủ. Còn bố nó ngồi trên thì nói chuyện với anh lái xe, mẹ nó hơi say xe nên cũng nằm im ngủ. Tới nhà Ngọc có bố mẹ Ngọc ra cửa đón, chắc bố Ngọc hôm nay phải nghỉ làm để tiếp bố mẹ nó. Sau màn chào hỏi, vào nhà ngồi uống hết chén nước bố nó vào thẳng vấn đề luôn:
– Vâng, tôi xin có đôi lời thưa với ông bà ở dưới này. Cháu Văn trước kia trẻ người non dạ đã phạm một số sai lầm, nó cũng đã phải gánh hậu quả do mình gây ra. Nhưng nay cháu nó đã thay đổi nhiều, người ta bảo đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại. Tôi là bố cháu, trước hết là xin nhận trách nhiệm về những chuyện cháu gây ra làm ảnh hưởng đến gia đình mình, đặc biệt là Ngọc và bé Su. Sau thì tôi cũng xin phép ông bà cho chúng nó được đoàn tụ. Để bé Su có đủ cả bố và mẹ, mong ông bà tạo điều kiện giúp đỡ các cháu. Rồi cho chúng nó được tổ chức hôn lễ và về ở với nhau… – Bố nó nói rất dài.
Bố Ngọc lên tiếng:
– Vâng, bác đã có ý kiến thì gia đình em cũng xin có đôi lời. Thực ra chúng em cũng không khó khăn gì cả, cháu Văn tới nhà bọn em vẫn coi nó như con. Thời gian vừa qua em cũng âm thầm quan sát cháu, thấy nó thay đổi nhiều. Không còn bồng bột nông nổi như xưa. Thôi thì hai bác đã nói vậy thì gia đình chúng em cũng ủng hộ hết mình. Các bác cứ chọn ngày lành tháng tốt cho hai đứa về ở với nhau…
Cuộc nói chuyện còn khá dài dòng, nhưng tóm tắt lại là mọi người đồng ý cho nó và Ngọc tổ chức đám cưới. Đó là điều quan trọng nhất mà nó trông chờ nhất. Hai gia đình thống nhất không có đưa dâu đón dâu gì cả, mà đại diện gia đình nhà gái cùng cô dâu sẽ lên nhà trai tổ chức hôn lễ, còn nhà gái làm báo hỷ tại nhà.
Nguyên nhân thì một phần là điều kiện đường xá xa xôi, một phần là Ngọc với nó đã có con, gần như ai cũng biết hai đứa như vợ chồng từ lâu rồi, mặt khác nó mới đi tù về, không vẻ vang gì mà phải tổ chức linh đình. Dẫu biết là thiệt thòi cho Ngọc, nhưng nó hứa sẽ bù đắp cho cô sau này.
Từ ngày hai gia đình thống nhất việc làm đám cưới, nó với Ngọc vui vẻ vô cùng, không còn điều gì có thể chia cắt gia đình nhỏ bé của nó nữa. Anh kỹ sư Kiên cũng biết ý mà rút lui, còn bác của Ngọc không hài lòng nhưng cũng chẳng thể thay đổi được gì.
Nó với Ngọc đi chụp ảnh cưới, rồi đi đăng ký kết hôn và chuẩn bị những thứ cần thiết để tổ chức hôn lễ. Mọi chuyện diễn ra tốt đẹp không có gì phát sinh ngoài ý muốn cả. Hôm tổ chức hôn lễ anh em bạn bè nó tới rất đông, ai cũng mừng vì cuối cùng nó cũng ổn định cuộc sống gia đình. Mấy thằng bạn nó còn độc thân nhiệt tình trêu chọc nó, có một người trong đoàn họ nhà gái hỏi thằng Hưng:
– Cháu là bạn chú rể à?
– Vâng ạ, cháu với nó thân lắm. – Thằng Hưng khoe.
– Vậy à, thế chú rể hiện tại làm gì hả cháu?
– Dạ, chú rể làm đại lý xổ số Miền Bắc bác ạ. – Thằng Hưng trả lời làm những thằng bạn nó ngồi uống nước xung quanh nghe thấy phải cố nhịn cười, có thằng không nhịn được cười sặc cả nước.
– Công việc ấy tốt không cháu?
– Tất nhiên rồi bác, đại lý của nó làm ăn tốt lắm, rất đông khách ạ.
– Ồ, vậy là tốt rồi.
Bác họ hàng nhà gái vừa quay mặt đi thì mấy thằng bạn nó quay ra bái phục thằng Hưng vì bài diễn văn trả lời của nó tốt quá. Thằng này ngày xưa học ngu văn lắm, nói chuyện thì chẳng có tý văn vẻ gì thế mà giờ ứng biến giỏi thật.
Kết thúc đám cưới trong tốt đẹp, nó và Ngọc ngủ một giấc thật ngon. Chẳng có đêm tân hôn nào cả khi mà Ngọc đã ngủ ở nhà nó quá nhiều rồi, Ngọc cũng không phải dậy sớm quét dọn như những nàng dâu khác phải dậy sớm sáng đầu tiên ở nhà chồng. Bé Su thì ngủ với vợ chồng nó chứ không chịu ngủ với bà nội.
Những ngày tháng đầu tiên của đại gia đình nó diễn ra trong yên bình. Nhưng cuộc sống, đâu thể nói trước được điều gì, nhất là với những người như nó. Công việc của nó tiềm ẩn rất nhiều rủi ro không báo trước. Cuộc sống gia đình cũng không thể tránh được những mâu thuẫn va chạm nhất là quá nhiều người cùng sống trong một căn nhà. Trong một lần ngồi ăn cơm tối bố nó nói:
– Văn này, giờ con cũng có gia đình rồi, tự phải có trách nhiệm lo cho vợ cho con. Bố mẹ muốn vợ chồng con ra ở riêng, tạm thời chưa có nhà thì ở chung nhưng ăn uống riêng, chi tiêu riêng. Làm được nhiều ăn nhiều, ít ăn ít, như những gì trước đây bố từng nói với con đấy.
– Con hiểu, con sẽ sắp xếp rồi ra ở riêng.
Nó không muốn nói nhiều, cũng không có quyền đòi hỏi gì từ bố mẹ nó cả. Nó phá tiền của nhà nó quá nhiều rồi, phải tự lực cánh sinh thôi, không thể phụ thuộc mãi vào bố mẹ được. Tối nó bàn với Ngọc:
– Em cũng biết bố mẹ muốn mình ra ở riêng, giờ có chịu khổ được không?
– Em đã là vợ anh, dù sướng khổ như thế nào em cũng theo anh. – Ngọc nói.
– Vậy vợ chồng mình và bé Su ra ngoài thuê nhà ở nhé, như vậy mọi người được thoải mái hơn, anh cũng không muốn xung đột gì với ông bà nữa.
– Dạ, vậy cũng được anh, nhưng giờ em phải trông bé Su, không thể đi làm được.
– Không cần lo đâu em, em chăm sóc bé Su tốt là được, những việc khác cứ để anh lo. Anh không để hai mẹ con khổ đâu.
– Dạ. Vất vả cho anh rồi.
– Em đã vì anh quá nhiều, giờ anh không muốn em chịu đựng điều gì nữa.
Hai vợ chồng tâm sự xong rồi ôm nhau ngủ. Vợ chồng ở với nhau lâu thì sự ham muốn thể xác không còn nhiều như trước, nhưng bù lại tình cảm giành cho nhau càng trở nên sâu sắc hơn.
Với khả năng của nó chưa thể mua được đất hay nhà, dù giá đất làng nó không hề đắt. Nó có thể vay tiền mua được mảnh đất trăm mét vuông, nhưng hiện tại nó cần tiền để làm ăn, có đi vay được thì cũng không thể lấy tiền ấy mua đất. Vì vậy nó bắt đầu đi tìm nhà, sau khi hỏi thăm khắp làng thì cuối cùng cũng có một nhà cho thuê. Và gia đình nhỏ của nó dọn ra ngoài ở sau khi xin phép ông bà nội của bé Su.
Tới ở nhà mới đồ đạc không có gì, nó tạm thời chỉ mua những thứ cần thiết dùng trong sinh hoạt của gia đình. Có thể thiếu thốn một chút nhưng nó thực sự thoải mái, Ngọc cũng vậy. Đâu có người con gái nào muốn sống chung với bố mẹ chồng, dù có hợp với nhau đi nữa. Người làng thấy vợ chồng nó ra ngoài ở thì bàn tán xôn xao. Người bảo chắc bị bố mẹ đuổi, người thì bảo chắc nó lại vỡ nợ… đủ các kiểu xuyên tạc mà nó cũng chẳng thèm quan tâm. Nó hiểu trong cuộc sống này “Mạnh vì gạo, bạo vì tiền”, chỉ cần nó có nhiều tiền thì những kẻ chỉ trích nghĩ xấu về nó sẽ lập tức thay đổi quan điểm suy nghĩ mà thôi.
Từ ngày ra ở riêng nhà nó lại thành nơi tập trung của bạn bè, có lúc thì tổ chức ăn uống, có lúc chỉ ngồi uống trà nói chuyện. Bạn nó chơi khá đông vui, trai gái đủ cả tất nhiên trai nhiều hơn gái. Ngọc thì đã quá quen với mọi người, lúc nào cô cũng là một thành viên trong mỗi lần ăn uống. Ngọc rất biết điều, nó có uống rượu như thế nào cô cũng không nói gì cả, ăn uống xong cô cũng luôn cùng mọi người dọn dẹp dù là ở nhà nó hay nhà khác.
Nó thấy Ngọc như vậy thì cũng tự biết mình phải làm như thế nào, nó không bao giờ uống say, cũng luôn nhắc nhở bạn bè phải dọn dẹp sạch sẽ mới được giải tán chứ không được để bừa bãi. Được cái đám bạn nó toàn biết điều nên không phải nhắc nhở nhiều.
– Này Văn. – Thằng Hưng nói nhỏ với nó trong một lần ngồi uống rượu.
– Có chuyện gì mà nói bé thế. – Nó hỏi.
– Uống ít thôi tối còn đi với tao. – Thằng Hưng nói.
– Đi đâu?
– Tán gái.
– Thôi xin bố, con có vợ con rồi, rủ thằng khác đi.
– Mày có vợ con tao mới rủ mày, mấy thằng kia rủ đi để bọn nó hớt mất bạn gái của tao à. Yên tâm lát tao nói rõ với con Ngọc, không sợ bị nó ghen đâu.
– Ừ, vậy thì được.
Nó không sợ Ngọc ghen, chỉ là không muốn bị hiểu lầm thôi. Thằng Hưng với nó và Ngọc thì không khác gì người nhà, nói chuyện với Ngọc thằng Hưng toàn mày tao như anh trai nói chuyện với em gái vậy.
– Ngọc ơi, tối mày cho chồng mày đi với tao nhé. – Thằng Hưng nói với Ngọc khi chỉ còn gia đình nó và thằng Hưng.
– Đi đâu bác, mọi ngày anh ấy đi đâu có bao giờ xin phép em đâu nhỉ. – Ngọc nói.
– Đi tán gái. – Thằng Hưng nói.
– Không được đâu nhé, bác dụ dỗ chồng em à?
– Đi cùng tao thôi, tao ngu gì để nó tán mất đối tượng của tao. Mình tao đi tới nhà người ta ngại lắm.
– Kệ bác, cho bác ế. – Ngọc phũ luôn.
– Ơ con này, mày giúp tao rồi thành công tao có quà cho nhà mày.
– Quà gì? Nói trước để xem xét. – Ngọc nghe thấy quà liền thay đổi thái độ.
– Để tao nghĩ xem… Thằng Hưng suy nghĩ.
– Thôi không phải nghĩ, bác cho em cái tai nghe Bluetooth của bác là được rồi. – Ngọc nói, Nó thì chỉ ngồi im nghe Ngọc và thằng Hưng nói chuyện chứ không tham gia gì.
– Không được, bao nhiêu tiền của tao. – Thằng Hưng xua tay.
– Vậy thì thôi, cho bác ế. – Ngọc nói.
– Từ từ, để tao suy nghĩ thêm. – Thằng Hưng ngẫm nghĩ.
– Thôi được rồi, toàn người nhà cả tiếc gì, nhưng phải đợi tao thành công đã rồi mới cho. – Thằng Hưng suy nghĩ một hồi rồi mặc cả.
– Không được, cho luôn không thì thôi. – Ngọc kiên quyết.
– Con này lắm chuyện quá, thôi cho mày luôn đấy. – Thằng Hưng nói rồi ngậm ngùi rút tai nghe đưa cho Ngọc.
– Em xin bác hehe. – Ngọc hí hửng cầm lấy rồi nghe thử.